"Bang chủ, tôi thật xin lỗi ngài, tôi không nên ham muốn những lợi ích lão cẩu Bạch Quang ban cho mà phản bội ngài. Còn để cho Diễm bang chúng ta tổn thất rất nhiều huynh đệ, tôi không phải là người, tôi đáng chết, sống hay chết, xin mặc ngài xử trí."
Cuộc tranh tài đã trôi qua 3 ngày rồi, trong ba ngày này, Bạch Bang bởi vì Bạch Quang bị thương, nên vẫn chưa có hành động gì. Mà Văn Nhân Mạc cũng không nhân cơ hội tấn công Bạch Bang, Lý Đường chủ giữ lại được mạng sống, Văn Nhân Mạc hạ lệnh, Lý Đường chủ có công bảo vệ bang chủ, nên khôi phục chức vị Đường chủ. Triển Thất cũng đồng ý không nhận chức Đường chủ. Còn Đà chủ do Thạch Lỗi đảm nhiệm.
Lý Đường chủ xuống giường hướng Văn Nhân Mạc ngỏ ý cảm ơn, sau đó quỳ trên mặt đất đem mọi chuyện hợp tác với Bạch Bang bẩm báo hết cho Văn Nhân Mạc nghe, cố hết sức lực, mục đích là van xin Văn Nhân Mạc có thể tha thứ cho ông ta.
"A, ông nói xem, ông có lỗi với Bang chủ như thế nào?"
Triển Thất cũng ở đây, ngược lại đối với chuyện Lý Đường chủ hợp tác cùng Bạch Bang cô cảm thấy rất hứng thú.
"Trong thời gian đi Thượng Hải, tôi quên mất lời dặn dò của Bang chủ, không nhịn được đi sòng bạc đánh vài trận, không nghĩ tới lần này vận số đặc biệt tốt, thắng liền vài ván. Mới đầu tôi muốn rút lui, nhưng sau đó tôi phát hiện có một kẻ coi tiền như rác, cả đêm đều bị thua tiền, tất cả mọi người đều thắng hắn rất nhiều, cho nên tôi cũng chơi với hắn."
Nói tới đây, Lý Đường chủ giống như nhớ lại tình huống lúc đó, cả người hưng phấn lên. Sau đó tiếp tiếp tục nói:
"Lúc mới bắt đầu cũng thắng, thời điểm cuối cùng chơi một trận rất lớn, hắn đặt hết toàn bộ số tiền, tôi trong lúc quá hưng phấn, lại không nghĩ nhiều như vậy, còn cảm thán ông trời hôm nay muốn giúp tôi. Thế nhưng người đó đột nhiên tới vận số, cuối cùng lại thắng, cứ như vậy chúng tôi tiếp tục đánh cuộc. Tôi thường thắng, còn hắn chỉ thỉnh thoảng thắng mấy lần, nhưng mỗi lần thắng lại thắng rất nhiều, cứ như vậy, đến sáng hôm sau, tôi chẳng những thua sạch tất cả tiền đánh cuộc, mà còn thiếu hắn rất nhiều tiền."
"Tôi vốn thấy hắn là người vùng khác, nên muốn trốn nợ, nhưng sau đó Bạch Bang lại cầm giấy ghi nợ tới, tôi rất sợ, đúng lúc đó Bạch bang chủ xuất hiện, nói nếu tôi giúp hắn một chuyện, thì có thể xóa bỏ hết tất cả tiền nợ của tôi, còn bảo đảm sẽ không làm thương tổn đến Diễm bang."
"Lúc ấy tôi hiểu mình đã mắc bẫy của Bạch Bang, nhưng nhược điểm của tôi đã nằm trong tay họ, chỉ có thể đồng ý. Chẳng qua tôi nghĩ, nếu mà hắn kêu tôi làm tổn hại tới Diễm bang, thì cho dù tôi có chết, cũng không thể làm, kết quả, chuyện này rất đơn giản. Chẳng những tiền nợ của tôi được xóa, mà hắn còn trả lại cho tôi một khoản tiền."
Lúc nói tới chỗ này, Lý Đường chủ bắt đầu lâm vào hối hận.
"Cứ như vậy, Bạch Quang tới tìm tôi mấy lần, yêu cầu mỗi lần so với lần trước khó hơn một chút, nhưng cho tiền cũng rất nhiều. Do đó, nhược điểm của tôi trong tay bọn họ càng nhiều thêm, tôi vốn đã muốn liều mạng, nhưng bọn họ lại lấy mạng của con trai tôi ra uy hiếp tôi. Bang chủ, ngài cũng biết, nhà tôi tám đời con một, bản thân tôi đến hơn 40 tuổi mới có một đứa con trai, đó chính là mạng sống của tôi. Nếu nhà họ Lý đến đời tôi tuyệt hậu, như vậy thì dù tôi có chết, cũng không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông. Cuối cùng do hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể hợp tác với bọn họ. . . . . ."
Lý Đường chủ nói tới đây, nước mắt đã tuôn đầy mặt. Tuy nhiên Triển Thất và Văn Nhân Mạc tuyệt đối không thương hại ông ta, tất cả những chuyện này, là do ông ta có lòng tham vô đáy, vì vậy Bạch Quang hiển nhiên đã nhìn trúng nhược điểm này của ông ta.
Những chuyện sau đó cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của Triển Thất và Văn Nhân Mạc, đầu tiên là đem hành trình của Văn Nhân Mạc nói cho Bạch Quang, rồi mặc cho Bạch Quang chịu trách nhiệm phục kích. Không ngờ sau khi bị tổn thất hơn một trăm người cũng không thể giết chết Văn Nhân Mạc.
Tiếp đó lại ẩn núp trong Diễm bang, tính toán thừa dịp trước khi Văn Nhân Mạc trở về liền đoạt đi chức bang chủ. Không ngờ bang chúng căn bản không tin tưởng Văn Nhân Mạc đã chết, mà toàn bộ còn hăng hái chống cự lại Bạch Bang, khiến hai người bọn họ không thể thành công.
Sau khi Văn Nhân Mạc trở về, Lý Đường chủ bị bắt cũng là do bọn họ điều tra kỹ, như vậy về sau xuất hiện chuyện gì, cũng không có người hoài nghi đến Lý Đường chủ. Đến lúc đó nhân cơ hội ám sát Văn Nhân Mạc, đánh lén Diễm bang, đợi đến lúc đó hắn ta sẽ an bài Lý Đường chủ ra ngoài bắt vài tên nội gian, tình thế lúc đó rối rắm, bang chúng sẽ đề cử Lý Đường chủ làm bang chủ Diễm bang mới.
Văn Nhân Mạc lợi dụng cuộc so tài bắn súng để chọn Đường chủ mới, khiến cho hai người bọn họ cảm thấy ông trời cũng đang giúp bọn họ. Bạch Quang tự nhận là có thể ngồi yên ổn ở chức vị đường chủ, như vậy cơ hội chiếm được Diễm bang sẽ lớn hơn. Nhưng nửa đường lại xuất hiện một Triển Thất tranh giành với hắn, lại thiết kế người sát hại Triển Thất, sau khi kế hoạch bị thất bại, Bạch Quang liền chạy trốn.
Sau khi Đường chủ khai báo thêm một số chuyện, Văn Nhân Mạc liền hạ lệnh đưa ông ta đi. Khi Lý Đường chủ rời đi, Triển Thất và Văn Nhân Mạc tiếp tục bàn bạc về kế hoạch tiếp theo. Khi bọn họ bàn luận xong, Triển Thất cũng rời đi, lúc này trên nóc nhà yên tĩnh đột nhiên bỗng nhúc nhích, tiếp đó có một bóng người xuất hiện, nhìn xung quanh xác định không có người nào, thừa dịp ban đêm rời khỏi Diễm bang.
Cuộc tranh tài đã trôi qua 3 ngày rồi, trong ba ngày này, Bạch Bang bởi vì Bạch Quang bị thương, nên vẫn chưa có hành động gì. Mà Văn Nhân Mạc cũng không nhân cơ hội tấn công Bạch Bang, Lý Đường chủ giữ lại được mạng sống, Văn Nhân Mạc hạ lệnh, Lý Đường chủ có công bảo vệ bang chủ, nên khôi phục chức vị Đường chủ. Triển Thất cũng đồng ý không nhận chức Đường chủ. Còn Đà chủ do Thạch Lỗi đảm nhiệm.
Lý Đường chủ xuống giường hướng Văn Nhân Mạc ngỏ ý cảm ơn, sau đó quỳ trên mặt đất đem mọi chuyện hợp tác với Bạch Bang bẩm báo hết cho Văn Nhân Mạc nghe, cố hết sức lực, mục đích là van xin Văn Nhân Mạc có thể tha thứ cho ông ta.
"A, ông nói xem, ông có lỗi với Bang chủ như thế nào?"
Triển Thất cũng ở đây, ngược lại đối với chuyện Lý Đường chủ hợp tác cùng Bạch Bang cô cảm thấy rất hứng thú.
"Trong thời gian đi Thượng Hải, tôi quên mất lời dặn dò của Bang chủ, không nhịn được đi sòng bạc đánh vài trận, không nghĩ tới lần này vận số đặc biệt tốt, thắng liền vài ván. Mới đầu tôi muốn rút lui, nhưng sau đó tôi phát hiện có một kẻ coi tiền như rác, cả đêm đều bị thua tiền, tất cả mọi người đều thắng hắn rất nhiều, cho nên tôi cũng chơi với hắn."
Nói tới đây, Lý Đường chủ giống như nhớ lại tình huống lúc đó, cả người hưng phấn lên. Sau đó tiếp tiếp tục nói:
"Lúc mới bắt đầu cũng thắng, thời điểm cuối cùng chơi một trận rất lớn, hắn đặt hết toàn bộ số tiền, tôi trong lúc quá hưng phấn, lại không nghĩ nhiều như vậy, còn cảm thán ông trời hôm nay muốn giúp tôi. Thế nhưng người đó đột nhiên tới vận số, cuối cùng lại thắng, cứ như vậy chúng tôi tiếp tục đánh cuộc. Tôi thường thắng, còn hắn chỉ thỉnh thoảng thắng mấy lần, nhưng mỗi lần thắng lại thắng rất nhiều, cứ như vậy, đến sáng hôm sau, tôi chẳng những thua sạch tất cả tiền đánh cuộc, mà còn thiếu hắn rất nhiều tiền."
"Tôi vốn thấy hắn là người vùng khác, nên muốn trốn nợ, nhưng sau đó Bạch Bang lại cầm giấy ghi nợ tới, tôi rất sợ, đúng lúc đó Bạch bang chủ xuất hiện, nói nếu tôi giúp hắn một chuyện, thì có thể xóa bỏ hết tất cả tiền nợ của tôi, còn bảo đảm sẽ không làm thương tổn đến Diễm bang."
"Lúc ấy tôi hiểu mình đã mắc bẫy của Bạch Bang, nhưng nhược điểm của tôi đã nằm trong tay họ, chỉ có thể đồng ý. Chẳng qua tôi nghĩ, nếu mà hắn kêu tôi làm tổn hại tới Diễm bang, thì cho dù tôi có chết, cũng không thể làm, kết quả, chuyện này rất đơn giản. Chẳng những tiền nợ của tôi được xóa, mà hắn còn trả lại cho tôi một khoản tiền."
Lúc nói tới chỗ này, Lý Đường chủ bắt đầu lâm vào hối hận.
"Cứ như vậy, Bạch Quang tới tìm tôi mấy lần, yêu cầu mỗi lần so với lần trước khó hơn một chút, nhưng cho tiền cũng rất nhiều. Do đó, nhược điểm của tôi trong tay bọn họ càng nhiều thêm, tôi vốn đã muốn liều mạng, nhưng bọn họ lại lấy mạng của con trai tôi ra uy hiếp tôi. Bang chủ, ngài cũng biết, nhà tôi tám đời con một, bản thân tôi đến hơn 40 tuổi mới có một đứa con trai, đó chính là mạng sống của tôi. Nếu nhà họ Lý đến đời tôi tuyệt hậu, như vậy thì dù tôi có chết, cũng không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông. Cuối cùng do hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể hợp tác với bọn họ. . . . . ."
Lý Đường chủ nói tới đây, nước mắt đã tuôn đầy mặt. Tuy nhiên Triển Thất và Văn Nhân Mạc tuyệt đối không thương hại ông ta, tất cả những chuyện này, là do ông ta có lòng tham vô đáy, vì vậy Bạch Quang hiển nhiên đã nhìn trúng nhược điểm này của ông ta.
Những chuyện sau đó cũng không sai biệt lắm so với suy đoán của Triển Thất và Văn Nhân Mạc, đầu tiên là đem hành trình của Văn Nhân Mạc nói cho Bạch Quang, rồi mặc cho Bạch Quang chịu trách nhiệm phục kích. Không ngờ sau khi bị tổn thất hơn một trăm người cũng không thể giết chết Văn Nhân Mạc.
Tiếp đó lại ẩn núp trong Diễm bang, tính toán thừa dịp trước khi Văn Nhân Mạc trở về liền đoạt đi chức bang chủ. Không ngờ bang chúng căn bản không tin tưởng Văn Nhân Mạc đã chết, mà toàn bộ còn hăng hái chống cự lại Bạch Bang, khiến hai người bọn họ không thể thành công.
Sau khi Văn Nhân Mạc trở về, Lý Đường chủ bị bắt cũng là do bọn họ điều tra kỹ, như vậy về sau xuất hiện chuyện gì, cũng không có người hoài nghi đến Lý Đường chủ. Đến lúc đó nhân cơ hội ám sát Văn Nhân Mạc, đánh lén Diễm bang, đợi đến lúc đó hắn ta sẽ an bài Lý Đường chủ ra ngoài bắt vài tên nội gian, tình thế lúc đó rối rắm, bang chúng sẽ đề cử Lý Đường chủ làm bang chủ Diễm bang mới.
Văn Nhân Mạc lợi dụng cuộc so tài bắn súng để chọn Đường chủ mới, khiến cho hai người bọn họ cảm thấy ông trời cũng đang giúp bọn họ. Bạch Quang tự nhận là có thể ngồi yên ổn ở chức vị đường chủ, như vậy cơ hội chiếm được Diễm bang sẽ lớn hơn. Nhưng nửa đường lại xuất hiện một Triển Thất tranh giành với hắn, lại thiết kế người sát hại Triển Thất, sau khi kế hoạch bị thất bại, Bạch Quang liền chạy trốn.
Sau khi Đường chủ khai báo thêm một số chuyện, Văn Nhân Mạc liền hạ lệnh đưa ông ta đi. Khi Lý Đường chủ rời đi, Triển Thất và Văn Nhân Mạc tiếp tục bàn bạc về kế hoạch tiếp theo. Khi bọn họ bàn luận xong, Triển Thất cũng rời đi, lúc này trên nóc nhà yên tĩnh đột nhiên bỗng nhúc nhích, tiếp đó có một bóng người xuất hiện, nhìn xung quanh xác định không có người nào, thừa dịp ban đêm rời khỏi Diễm bang.