“Không phải tôi không cần anh nữa, mà là bây giờ anh quay về tiếp quản Huyền Vũ môn không thể ở bên cạnh tôi được nữa.”
“Chủ tử, người là Thiếu chủ phải không, cha từng nói qua với chúng ta, nếu một ngày có người trên cánh tay có ấn kí màu đen đến tìm chúng ta, thì phải nhận người đó làm chủ. Tôi có nhìn thấy trên cánh tay của người, trước kia tôi vẫn không ngờ được, bây giờ chủ tử nói cho tôi biết người là Thiếu chủ đúng không.”
Nam Cung Ngọc sợ bị Triển Thất bỏ rơi, cho nên nóng xác thực thật với Triển Thất.
Triển Thất nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên Khải, trên cánh tay của cô đúng là có một ấn kí, nhưng cô cũng không biết nó đại biểu cho cái gì.
“Chủ tử, đó là phong ấn dị năng trong cơ thể người, các thế hệ Thiếu chủ trên cánh tay đều có, thật ra đây là một loại trận pháp từ xưa, chỉ cần giải trừ ấn kí này người mới sử dụng được dị năng của mình.
“Chủ tử, người vẫn là chủ tử của tôi, không thể vứt bỏ tôi được.”
Tần Thiên Khải vừa nói xong Nam Cung Ngọc đã hưng phấn la lên.
Khi đó Diêm Xuyên nhận định Triển Thất là người anh ta muốn tìm cũng là do ấn kí kia, nếu không nhìn kỹ đều cho rằng đó chỉ là một vết bớt đen, nhưng đối với người được giáo dục từ nhỏ chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra được.
Triển Thất sớm đã tiếp thu thân phận này, cũng biết tứ đại bang phái vốn là của Triển Phách, như thế là cũng thuộc về cô, chẳng qua cô cho rằng bọn hắn đã độc lập nhiều năm như vậy nhất định sẽ không cam tâm bị cô lấy lại.
“Từng môn chủ của tứ đại bang phái thời điểm người nối nghiệp đủ 18t đều sẽ nói cho họ biết chuyện này, hơn nữa còn phải thề độc và bị hạ một loại nguyền rủa rất ác độc.”
Tần Thiên Khải thấy Triển Thất không quá minh bạch thì tiếp tực giải thích cho cô hiểu.
Triển Thất liền hiểu rõ, thời điểm Văn Nhân Mạc còn nhỏ đã bị Thác Bạt Dã chiếm đoạt chức vị, Văn Nhân Mạc không biết Thác Bạt Dạ cũng sẽ không biết. Mà thân phận của Triển Thất là Thiếu chủ điều này Lâm Khiếu biết rõ, nên cô cũng không cần phải đi thề độc.
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi sắp xếp một phen, mau chóng đoạt lại Huyền Vũ môn sau đó đi tìm Lôi Liệt nói rõ chuyện này, bây giờ xem ra tứ đại bang phái phải mau chóng xác nhập lại mới được.”
“Được, Chúng tôi lập tức phái người đến Bạch Hổ môn, bên kia khẳng định đã gặp chuyện không may, bọn họ không có năng lực đoán trước như Nam Cung Ngọc, nên không có chuẩn bị.”
Gặp phải sự việc nghiêm trọng mọi người đều thức suốt đêm nghiên cứu đối sách, những người đó khẳng định là các ẩn sĩ trên đảo nhỏ kia, mỗi người bọn hắn đều có dị năng, chuyện này cũng không phải dễ giải quyết tốt được.
Ngày hôm sau, Triển thất với Nam Cung Ngọc đi đến Huyền Vũ môn, tuy Nam Cung Ngọc không có lớn lên tại Huyền Vũ môn, nhưng vẫn có rất nhiều người nhận thức anh, đều biết anh là em trai của môn chủ.
“Nhị thiếu gia, người đã về rồi, người đã về rồi, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng không gặp được môn chủ, bây giờ không biết thế nào, người trở lại là tốt rồi, như vậy Nam Cung Như Mộng cũng không ngăn được người gặp môn chủ.”
Các cô vừa đến cửa Huyền Vũ thì đã có người chạy ra cửa bẩm báo, lập tức có vài người dẫn đầu đi ra. Bọn họ đều là những người có lại lịch lớn, nên mới nhận ra Nam Cung Ngọc.
“Lý bá, Nam Cung Như Mộng nói anh trai ở đâu, bây giờ dẫn tôi tới đó.”
“Nhị thiếu gia, trăm ngàn lần đừng kích động, thận phận hiện tại của Như Mộng tiểu thư không tầm thường, nhất định không thể nóng giận.”
Lý đường chủ thấy sắc mặt Nam Cung Ngọc không tốt, sợ anh làm ra chuyện gì quá đáng liền khẩn trương nhắc nhở.
“Thân phận? Cô ta hiện tại có thân phận gì?”
“Như Mộng tiểu thư hiện tại là Thánh nữ dạy Thanh Liên.”
“Thánh nữ.”
“Phốc.”
Triển Thất vừa nghe tới thật sự không nhịn bật cười được, hạng phụ nữ dâm đãng kia cũng có khả năng trở thành thánh nữ? Chẳng lẽ dạy dâm giục sao? Có điều có thể xác nhận một điều giáo hội này thật là Bạch Liên giáo, chỉ là sửa tên một lần mà thôi, lần này khó làm rồi.
Người kia chắc hẳn bình thường ấn tượng đối với Nam Cung Như Mộng cũng không tốt lắm, cho nên đối với trào phúng của Triển thất cũng không để ý, chỉ yên lặng kể hết mọi sự tình cho Nam Cung Ngọc nghe.
Những kẻ ở trong bống tối kia chưa dám trắng trợn hành động chứng tỏ thế lực của chúng còn chưa đủ mạnh, cho nên bây giờ cô đi trước chúng một bước đoạt lấy Huyền Vũ môn và Bạch Hổ môn.
“Thật xin lỗi, thánh nữ đang tu luyện bên trong không thể tiếp khách, mời các vị trở về cho.”
Nam Cung Như Mộng giờ đang ở viện của Nam Cung Phàm, bọn họ vừa mới đến đã bị người gác cửa chặn lại đuổi về.
"Cút ngay, lập tức kêu Nam Cung Như Mộng dẫn ta đi gặp anh ta.”
“Nhị tử, đó là nhị thiếu gia, anh ta về gặp môn chủ, mau đi thông báo một tiếng.”
"Lý Đường chủ, sáng nay Như Mộng tiểu thư đã nói rồi, hôm nay cô muốn bế quan tu luyện không gặp bất cứ người nào."
“Biến hết đi, hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không ngăn của được ta, ta muốn nhìn xem thử cô ta tu luyện thành cái dạng gì rồi.”
Bình thường Nam Cung Ngọc luôn ôn hòa lịch sự, dáng vẻ hiền hòa vô hại. Nhưng bây giờ lại hung dữ như vậy vẫn có một vẻ uy hiếp khiếp người, dọa tên gác cửa sợ tới mức chạy thục mạng vào trong bẩm báo.
“Không phải đã nói với các người không được quấy rồi ta lúc tu luyện sao? Sao còn tranh cãi ầm ĩ ở đây.”
Mấy người bọn họ vừa vừa đi vào bên trong, một đạo âm thanh lười biếng lại truyền ra. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Người nói chính là Nam Cung Như Mộng, hình như trải qua hai năm kinh nghiệm ở trong kỹ viện, nguyên bản trên gương mặt đã xinh đẹp giờ còn thêm vài tia mị hoặc, ánh mắt vô ý lướt qua đã quyến rũ một đống đàn ông.
Nhưng không có bao gồm Nam Cung Ngọc, anh cực kì chán ghétngười phụ nữ này, nhìn bộ dáng quần áo không chỉnh tề của cô ta, tóc tai có chút hỗn loạn, gương mặt ửng hồng ánh mắt mê ly vừa nhìn cũng biết cô ta vừa làm chuyện gì.
“Nam Cung Như Mộng, cô giấu anh hai tôi ở đâu, mau đưa tôi đi gặp anh ấy.”
Nam Cung Ngọc vừa thấy Nam Cung Như Mộng trực tiếp đi tới hỏi tung tích của Nam Cung Phàm, ba năm trước hai người có gặp nhau ở quan ngoại, nhưng mà lúc đó Nam Cung Như Mộng vẫn chưa biết Nam Cung Ngọc. cô ta ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn, khi về nước là lúc Nam Cung Ngọc đã rời đi, cô ta chỉ biết Huyền Vũ môn có một nhị thiếu gia, nhưng lớn lên như thế nào thì hoàn toàn không biết.
Nhìn thấy Nam Cung Ngọc hận thù của Như Mộng một lần nữa lại dâng trào, cô ta vẫn còn nhớ từng khuất nhục mà bọn hắn đã ban tặng cho ả, còn có, ba năm trước của cô ta cũng không hề dễ chịu, năm đó bị đồng bọn lừa gạt bán vào kỹ viện, mãi cho tới một năm trước ả mới được một nam nhân kì bí cứu ra, cho ả chức vị Thánh nữ cao cao tại thượng, lúc này cô ta mới có lại mặt mũi.
Thánh nữ? Phi, mười phần lãng nữ thì có.( Ý dâm nữ đó, nói lãng cho có tí văn hóa).
“Nam Cung Như Mộng, lập tức mang tôi đi gặp anh hai.”
“Anh của ngươi? Ngươi là ai.”
“Anh ta là nhị thiếu gia, Nam Cung Ngọc.”
Thấy Nam Cung Như Mộng không biết Nam Cung Ngọc, cho nên Lý đường chủ đúng lúc nhắc nhở.
Vừa nói xong Nam Cung Như mộng lập tức biến sắc, cô ta không sợ người khác, nhưng lại không thể không kiêng kị Nam Cung Ngọc. Trước kia khi Nam Cung Hạo thành còn sống vẫn thường khen người con trai ông ta, hắn ta là nhân vật còn khó đối phó hơn cả Nam Cung Phàm. Nhớ ngày đó cô ả vẫn mê luyến nhân vật kì bí này, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại dưới tình huống này.
“Thì ra là biểu đệ, tôi biết trong lòng cậu đang rất vội, nhưng mà biểu ca trúng tà thuật, giáo chủ mỗi ngày phải giúp anh ấy bài trận trấn áp. Nếu bây giờ anh đi quấy rầy bọn họ như vậy biểu ca nhất định sẽ bị quỷ nhập hoàn toàn biến thành yêu ma, tôi nghĩ biểu đệ yêu quý biểu ca như vậy chắc không nỡ trơ mắt nhìn anh ấy biến thành yêu quái đâu nhỉ.”
Ánh mắt Nam Cung Như mộng lập tức lóe lên sau đó lập tức nói một đoạn dài, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ trước, mục đích là gặp thời khắc quan trọng lừa gạt người khác.
“Đừng có ở đây nói mấy lời nhảm nhí đó, tôi biết anh hai bị mấy người dấu đi, không cho tôi gặp anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Biểu đệ, sao cậu lại có tâm địa độc ác muốn hại biểu ca như vậy, có phải ngươi muốn thừa dịp biểu ca bị bệnh mà trở về đoạt vị trí môn chủ, nếu không sớm không về trễ không về lại về ngay lúc biểu ca sinh bệnh.”
Bây giờ vây xung quanh có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người lo lắng cho Nam Cung Phàm vẫn đứng ở cửa, bây giờ nghe Nam Cung Như Mộng nói như vậy lập tức nhìn Nam Cung Ngọc bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Thúi lắm, trong tay tôi có thư do chính anh hai viết, từ sớm anh ấy đã biết có người muốn hại ảnh, cho nên sai người đưa thư tới cho tôi, nếu hôm nay cô không giao anh ấy ra tôi nhát định sẽ lất mạng cô.”
Nam Cung Ngọc lấy thư từ trong người ra, Lý đường chủ lập tức đi tới xác nhận là chữ của Nam Cung Phàm rồi mới cho truyền xuống dưới, mọi người xem xong sắc mặt mới tốt hơn một chút, trên thư cũng có nhắc tới việc Nam Cung Ngọc đảm nhiệm chức môn chủ, nếu Nam Cung Phàm thật sự mất bọn họ phải nghe lệnh Nam Cung Ngọc.
“Biểu đệ, tôi phải nói sao để cậu tin đây, nhất định là từ sớm biểu ca đã biết mình bị ma quỷ nhập thân mới nói như vậy. Các vị, sở dĩ lâu như vậy tôi không nói tung tích của biểu ca cho các vị là bởi vì sợ có kẻ làm phản. Bây giờ biểu đệ về rồi tôi cũng không cần sợ nữa, bây giờ bệnh của biểu ca ba ngày sau sẽ khỏi, đến lúc đó anh ấy sẽ cùng mọi người nói chuyện. Các vị đều đã nghe qua danh tiếng của giáo chủ, hi vọng mọi người có thể tin tưởng tôi.”di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nam Cung Như Mộng cũng rất nhanh trí, bây giờ nếu tiếp tục phản bác sẽ bị mọi người phản đối, cho nên liền đổi sang chính sách dụ dỗ.
“Nhị thiếu gia, nếu thánh nữ đã nói như vậy, chúng ta ba ngày sau lại đến, tôi tin tưởng Như Mộng Thánh nữ.”
“Tôi cũng tin tưởng.”
…
Hiện tại Thanh Liên giáo ở Thượng Hải nổi danh vô cùng, đặc biệt là giáo chủ của bọn họ, có khả năng cứu người bị chết cháy sống lại, đi trong nước, biết trước được tương lại, người lại tuấn mỹ, cho nên được rất nhiều người thờ phụng. Ngay cả để tử trong các bang phái cũng có rất nhiều người gia nhập Thanh Liên giáo, ở đây cũng có rất nhiều người gia nhập.Miễn là gia nhập Thanh Liên giáo thì sẽ không phản bác lại lời của Thánh nữ.
Triển Thất lặng lẽ túm góc áo của Nam cung Ngọc, âm thầm lắc đầu. Ban đầu bọn cô đã tính toán lần này đi nhất định sẽ không gặp được Nam Cung Phàm, chỉ là thăm dò một ít tin tức mà thôi, mục đích đã đạt được, cho nên trước tiên lùi một bước để thương lượng kế sách.
“Được, tôi cho cô ba ngày, đến lúc đó không gặp được anh hai, cô đừng trách tôi không khách khí.”
“Chủ tử, người thấy chuyện này thế nào.”
“Nam Cung Phàm giờ này không có trong Huyền Vũ môn, mà cô ta nói ba ngày sao sẽ cho chúng ta gặp mặt chứng tỏ anh ấy còn sống, chỉ là có thể sẽ làm thí nghiệm gì đó đối với anh ta, cho nên chúng ta chỉ có ba ngày để cứu anh cậu. Lão đại, Bạch Hổ môn bên kia tình huống thế nào.”
Thời điểm các cô quay về Thanh Long bang Văn Nhân Mạc từ sớm đã trở lại, bây giờ đang cùng các cô bàn bạc kế sách cứu người.
“Tình hình bên kia vô cùng hỗn loạn, Lôi Liệt đã mất tích mấy ngày, bây giờ Bạch Hổ môn bị chưởng quản chủ trì, anh phái người âm thầm điều tra, người này đã gia nhập Thanh Liên giáo, còn có chức vị nhỏ trong đó, nhưng hắn ta vẫn chưa thượng vị, cho nên có khả năng Lôi Liệt còn sống.”
“Phu nhân, Nam Cung Như Mộng quả nhiên đi gặp người khác, nhưng ở đó thủ vệ cực kì nghiêm ngặc, thuộc hạ sợ bức dây động rừng nên không dám đi vào, cũng không biết cô ta gặp ai. Nhưng mà cái Thánh nữ kia thật ghê tởm, tôi đứng ở bên ngoài canh giữ hơn 2 tiếng mới thấy cô ta đi ra, vừa nhìn là thấy rõ ràng mới hoan ái xong.”
Trước khi rời đi Triển Thất sai Lý cai âm thầm theo dõi Nam Cung Như Mộng, nhìn xem thử có thể có cơ hội gặp được Nam Cung Phàm không.
“Không nghĩ tới nhà Nam Cung lại có một hạng đàn bà dâm đãng như vậy, thật sự làm mất mặt gia tộc.”
Vốn Nam Cung Ngọc đối với Nam Cung Như Mộng cũng không có ấn tượng gì, nhớ ngày đó cô ta quyến rũ Văn Nhân Mạc nhìn qua rất đê tiện, không ngờ lại có thể đê tiện đến mức này.
“Tôi biết phải làm sao rồi.”
“Tốt, làm như vậy đi, bây giờ tôi liền làm.”
Vừa nói đến dâm đãng Triển Thất đột nhiên có một chủ ý, sau khi nói ra mọi người đều thấy có khả năng thực hiện được, cho nên lập tức phân công hành động.
Trời rất nhanh đã tối, Nam Cung Ngọc còn có Tiễn Kỳ ba người các cô trở lại Huyền Vũ môn, có điều lần này là vụng trộm tới. Đến Huyền Vũ môn đi thẳng đến chỗ ở của Nam Cung Như Mộng, dựa vào thực lực của ba người các cô vô cùng dễ dàng không tiến động đi tới hậu viện.
Trước tiền viện thủ vệ cực kì nghiêm, đến chỗ hậu viện ngược lại không có một bóng người.
“Ân…a.”
“Nhanh lên.. đúng rồi…dùng lực..”
Vừa tới hậu viện các cô đã nghe thấy âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai, giọng nói kia đúng là của Nam Cung Như Mộng.
“Thật không biết xấu hổ.”
Triển Thất không nói gì, Nam Cung Ngọc vừa giận giữ lại xấu hổ vô cùng,còn Tiễn Kỳ tuy đã trải qua nhưng chuyện này nhưng vẫn thấy vô cùng xấu hổ, nên trực tiếp mắng.
Nhưng hôm nay các cô cũng vì chuyện này mà tới, bây giờ hậu viện không có ai, ba người quang minh chính đại đi tới cửa sổ, người bên trong vẫn không biết có người tới, cho nên vẫn miệt mài vận động.
“Đồ dâm đãng, không ngờ cô lại đê tiện như vậy, có điều để lão tử chơi rất sướng, không ngờ có thể chơi nữ nhân của giáo chủ, ha ha ha…”
Trong phòng cũng không có tắt đèn, toàn bộ trong phòng bọn họ đều thấy rõ hết.
“Không ngờ cô ta thích như vậy, khẩu vị thật nặng.”
Nam Cung Ngọc xấu hổ tránh mặt qua chỗ khác, tiễn Kỳ nhìn đến hứng thú, nhưng cô cũng không quên bọn họ tới đây là để làm chính sự, cho nên lấy từ trong túi ra một camera rồi nở nụ cười bỉ ổi.
“Tách tách, tách tách..”
Thời kì này âm thanh của camera vẫn còn rất lớn, giống như nổ pháo vậy, nhưng được Triển Thất cải tiến chẳng những có thể chụp liên tục mà âm thanh cũng rất nhỏ, vừa lúc trong phòng mở đèn, không ngừng chụp hai người bên trong.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng vẫn có tiếng động, một lát sau hai người trong phòng rốt cuộc cũng nhận ra bên ngoài có người.
“Người nào?”
Ha ha, không ngờ Như Mộng tiểu thử yêu thích thể loại này, tư thế kinh điển như vậy đúng là mở rộng tầm mắt.”
“Cô, các người vào bằng cách nào?”
Như Mộng bị ba người đột nhiên xuất hiện dọa một trận, cô ta không thấy Triển Thất ở đây, nhưng cô ta biết Tiễn Kỳ, nhất định là Triển Thất phái đến.
“Anh tôi ở đâu, tôi đếm ba tiếng cô không nói tôi gọi người vào.”
Nam Cung Ngọc không muốn phí thời gian với loại phụ nữ dơ bẩn này, cho ném một cái chăn qua cho cô ta che lại, sau đó ép hỏi tung tích Nam Cung Phàm.
“Xì.”
Ngay lúc Nam Cung Như Mộng đang không biết trả lời thế nào, gã gian phu kia lại có ý đồ chạy trốn, kết quả bị Triển Thất cho ăn đao.
“Không nên,tôi nói, anh ta đang bị giam ở tổng đàn Thượng Hải.”
Như Mộng vốn không nghĩ được ý gì, lập tức giật mình kể tất cả mọi chuyện mình biết ra. Quả nhiên, bọn họ bắt lấy Nam Cung Phàm dùng dược vật khống chế biến anh ta thành con rối cho bọn họ sai khiến, chỉ cần ba ngày sau anh ta sẽ trở thành con rối.
“Làm gì với cô ta đây?”
“Giữ lại chờ người tới thu thập cô ta, đi.”
Có được tin tức mình muốn Triển Thất đánh ngất Nam Cung Như Mộng, sau đó các cô ra ngoài tạp hợp lại một chỗ với Văn Nhân Mạc. Như Mộng khai ra những lời lại Nam Cung Ngọc phán đoán đều là lời nói thật, cho nên suốt đêm tính toán nghĩ cách giải cứu Nam Cung Phàm, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tổng đàn Thanh Liên giáo tại Thượng Hải vô cùng thần bí, không có ở khu phồn hoa náo nhiệt, cũng không xây ở nơi núi sâu đất hiểm, mà ẩn nấp ở một khu dân cư bình thường.
“Chủ tử, người là Thiếu chủ phải không, cha từng nói qua với chúng ta, nếu một ngày có người trên cánh tay có ấn kí màu đen đến tìm chúng ta, thì phải nhận người đó làm chủ. Tôi có nhìn thấy trên cánh tay của người, trước kia tôi vẫn không ngờ được, bây giờ chủ tử nói cho tôi biết người là Thiếu chủ đúng không.”
Nam Cung Ngọc sợ bị Triển Thất bỏ rơi, cho nên nóng xác thực thật với Triển Thất.
Triển Thất nghi hoặc nhìn về phía Tần Thiên Khải, trên cánh tay của cô đúng là có một ấn kí, nhưng cô cũng không biết nó đại biểu cho cái gì.
“Chủ tử, đó là phong ấn dị năng trong cơ thể người, các thế hệ Thiếu chủ trên cánh tay đều có, thật ra đây là một loại trận pháp từ xưa, chỉ cần giải trừ ấn kí này người mới sử dụng được dị năng của mình.
“Chủ tử, người vẫn là chủ tử của tôi, không thể vứt bỏ tôi được.”
Tần Thiên Khải vừa nói xong Nam Cung Ngọc đã hưng phấn la lên.
Khi đó Diêm Xuyên nhận định Triển Thất là người anh ta muốn tìm cũng là do ấn kí kia, nếu không nhìn kỹ đều cho rằng đó chỉ là một vết bớt đen, nhưng đối với người được giáo dục từ nhỏ chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra được.
Triển Thất sớm đã tiếp thu thân phận này, cũng biết tứ đại bang phái vốn là của Triển Phách, như thế là cũng thuộc về cô, chẳng qua cô cho rằng bọn hắn đã độc lập nhiều năm như vậy nhất định sẽ không cam tâm bị cô lấy lại.
“Từng môn chủ của tứ đại bang phái thời điểm người nối nghiệp đủ 18t đều sẽ nói cho họ biết chuyện này, hơn nữa còn phải thề độc và bị hạ một loại nguyền rủa rất ác độc.”
Tần Thiên Khải thấy Triển Thất không quá minh bạch thì tiếp tực giải thích cho cô hiểu.
Triển Thất liền hiểu rõ, thời điểm Văn Nhân Mạc còn nhỏ đã bị Thác Bạt Dã chiếm đoạt chức vị, Văn Nhân Mạc không biết Thác Bạt Dạ cũng sẽ không biết. Mà thân phận của Triển Thất là Thiếu chủ điều này Lâm Khiếu biết rõ, nên cô cũng không cần phải đi thề độc.
“Tốt, vậy chúng ta cùng đi sắp xếp một phen, mau chóng đoạt lại Huyền Vũ môn sau đó đi tìm Lôi Liệt nói rõ chuyện này, bây giờ xem ra tứ đại bang phái phải mau chóng xác nhập lại mới được.”
“Được, Chúng tôi lập tức phái người đến Bạch Hổ môn, bên kia khẳng định đã gặp chuyện không may, bọn họ không có năng lực đoán trước như Nam Cung Ngọc, nên không có chuẩn bị.”
Gặp phải sự việc nghiêm trọng mọi người đều thức suốt đêm nghiên cứu đối sách, những người đó khẳng định là các ẩn sĩ trên đảo nhỏ kia, mỗi người bọn hắn đều có dị năng, chuyện này cũng không phải dễ giải quyết tốt được.
Ngày hôm sau, Triển thất với Nam Cung Ngọc đi đến Huyền Vũ môn, tuy Nam Cung Ngọc không có lớn lên tại Huyền Vũ môn, nhưng vẫn có rất nhiều người nhận thức anh, đều biết anh là em trai của môn chủ.
“Nhị thiếu gia, người đã về rồi, người đã về rồi, trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng không gặp được môn chủ, bây giờ không biết thế nào, người trở lại là tốt rồi, như vậy Nam Cung Như Mộng cũng không ngăn được người gặp môn chủ.”
Các cô vừa đến cửa Huyền Vũ thì đã có người chạy ra cửa bẩm báo, lập tức có vài người dẫn đầu đi ra. Bọn họ đều là những người có lại lịch lớn, nên mới nhận ra Nam Cung Ngọc.
“Lý bá, Nam Cung Như Mộng nói anh trai ở đâu, bây giờ dẫn tôi tới đó.”
“Nhị thiếu gia, trăm ngàn lần đừng kích động, thận phận hiện tại của Như Mộng tiểu thư không tầm thường, nhất định không thể nóng giận.”
Lý đường chủ thấy sắc mặt Nam Cung Ngọc không tốt, sợ anh làm ra chuyện gì quá đáng liền khẩn trương nhắc nhở.
“Thân phận? Cô ta hiện tại có thân phận gì?”
“Như Mộng tiểu thư hiện tại là Thánh nữ dạy Thanh Liên.”
“Thánh nữ.”
“Phốc.”
Triển Thất vừa nghe tới thật sự không nhịn bật cười được, hạng phụ nữ dâm đãng kia cũng có khả năng trở thành thánh nữ? Chẳng lẽ dạy dâm giục sao? Có điều có thể xác nhận một điều giáo hội này thật là Bạch Liên giáo, chỉ là sửa tên một lần mà thôi, lần này khó làm rồi.
Người kia chắc hẳn bình thường ấn tượng đối với Nam Cung Như Mộng cũng không tốt lắm, cho nên đối với trào phúng của Triển thất cũng không để ý, chỉ yên lặng kể hết mọi sự tình cho Nam Cung Ngọc nghe.
Những kẻ ở trong bống tối kia chưa dám trắng trợn hành động chứng tỏ thế lực của chúng còn chưa đủ mạnh, cho nên bây giờ cô đi trước chúng một bước đoạt lấy Huyền Vũ môn và Bạch Hổ môn.
“Thật xin lỗi, thánh nữ đang tu luyện bên trong không thể tiếp khách, mời các vị trở về cho.”
Nam Cung Như Mộng giờ đang ở viện của Nam Cung Phàm, bọn họ vừa mới đến đã bị người gác cửa chặn lại đuổi về.
"Cút ngay, lập tức kêu Nam Cung Như Mộng dẫn ta đi gặp anh ta.”
“Nhị tử, đó là nhị thiếu gia, anh ta về gặp môn chủ, mau đi thông báo một tiếng.”
"Lý Đường chủ, sáng nay Như Mộng tiểu thư đã nói rồi, hôm nay cô muốn bế quan tu luyện không gặp bất cứ người nào."
“Biến hết đi, hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không ngăn của được ta, ta muốn nhìn xem thử cô ta tu luyện thành cái dạng gì rồi.”
Bình thường Nam Cung Ngọc luôn ôn hòa lịch sự, dáng vẻ hiền hòa vô hại. Nhưng bây giờ lại hung dữ như vậy vẫn có một vẻ uy hiếp khiếp người, dọa tên gác cửa sợ tới mức chạy thục mạng vào trong bẩm báo.
“Không phải đã nói với các người không được quấy rồi ta lúc tu luyện sao? Sao còn tranh cãi ầm ĩ ở đây.”
Mấy người bọn họ vừa vừa đi vào bên trong, một đạo âm thanh lười biếng lại truyền ra. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Người nói chính là Nam Cung Như Mộng, hình như trải qua hai năm kinh nghiệm ở trong kỹ viện, nguyên bản trên gương mặt đã xinh đẹp giờ còn thêm vài tia mị hoặc, ánh mắt vô ý lướt qua đã quyến rũ một đống đàn ông.
Nhưng không có bao gồm Nam Cung Ngọc, anh cực kì chán ghétngười phụ nữ này, nhìn bộ dáng quần áo không chỉnh tề của cô ta, tóc tai có chút hỗn loạn, gương mặt ửng hồng ánh mắt mê ly vừa nhìn cũng biết cô ta vừa làm chuyện gì.
“Nam Cung Như Mộng, cô giấu anh hai tôi ở đâu, mau đưa tôi đi gặp anh ấy.”
Nam Cung Ngọc vừa thấy Nam Cung Như Mộng trực tiếp đi tới hỏi tung tích của Nam Cung Phàm, ba năm trước hai người có gặp nhau ở quan ngoại, nhưng mà lúc đó Nam Cung Như Mộng vẫn chưa biết Nam Cung Ngọc. cô ta ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn, khi về nước là lúc Nam Cung Ngọc đã rời đi, cô ta chỉ biết Huyền Vũ môn có một nhị thiếu gia, nhưng lớn lên như thế nào thì hoàn toàn không biết.
Nhìn thấy Nam Cung Ngọc hận thù của Như Mộng một lần nữa lại dâng trào, cô ta vẫn còn nhớ từng khuất nhục mà bọn hắn đã ban tặng cho ả, còn có, ba năm trước của cô ta cũng không hề dễ chịu, năm đó bị đồng bọn lừa gạt bán vào kỹ viện, mãi cho tới một năm trước ả mới được một nam nhân kì bí cứu ra, cho ả chức vị Thánh nữ cao cao tại thượng, lúc này cô ta mới có lại mặt mũi.
Thánh nữ? Phi, mười phần lãng nữ thì có.( Ý dâm nữ đó, nói lãng cho có tí văn hóa).
“Nam Cung Như Mộng, lập tức mang tôi đi gặp anh hai.”
“Anh của ngươi? Ngươi là ai.”
“Anh ta là nhị thiếu gia, Nam Cung Ngọc.”
Thấy Nam Cung Như Mộng không biết Nam Cung Ngọc, cho nên Lý đường chủ đúng lúc nhắc nhở.
Vừa nói xong Nam Cung Như mộng lập tức biến sắc, cô ta không sợ người khác, nhưng lại không thể không kiêng kị Nam Cung Ngọc. Trước kia khi Nam Cung Hạo thành còn sống vẫn thường khen người con trai ông ta, hắn ta là nhân vật còn khó đối phó hơn cả Nam Cung Phàm. Nhớ ngày đó cô ả vẫn mê luyến nhân vật kì bí này, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt lại dưới tình huống này.
“Thì ra là biểu đệ, tôi biết trong lòng cậu đang rất vội, nhưng mà biểu ca trúng tà thuật, giáo chủ mỗi ngày phải giúp anh ấy bài trận trấn áp. Nếu bây giờ anh đi quấy rầy bọn họ như vậy biểu ca nhất định sẽ bị quỷ nhập hoàn toàn biến thành yêu ma, tôi nghĩ biểu đệ yêu quý biểu ca như vậy chắc không nỡ trơ mắt nhìn anh ấy biến thành yêu quái đâu nhỉ.”
Ánh mắt Nam Cung Như mộng lập tức lóe lên sau đó lập tức nói một đoạn dài, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ trước, mục đích là gặp thời khắc quan trọng lừa gạt người khác.
“Đừng có ở đây nói mấy lời nhảm nhí đó, tôi biết anh hai bị mấy người dấu đi, không cho tôi gặp anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Biểu đệ, sao cậu lại có tâm địa độc ác muốn hại biểu ca như vậy, có phải ngươi muốn thừa dịp biểu ca bị bệnh mà trở về đoạt vị trí môn chủ, nếu không sớm không về trễ không về lại về ngay lúc biểu ca sinh bệnh.”
Bây giờ vây xung quanh có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người lo lắng cho Nam Cung Phàm vẫn đứng ở cửa, bây giờ nghe Nam Cung Như Mộng nói như vậy lập tức nhìn Nam Cung Ngọc bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Thúi lắm, trong tay tôi có thư do chính anh hai viết, từ sớm anh ấy đã biết có người muốn hại ảnh, cho nên sai người đưa thư tới cho tôi, nếu hôm nay cô không giao anh ấy ra tôi nhát định sẽ lất mạng cô.”
Nam Cung Ngọc lấy thư từ trong người ra, Lý đường chủ lập tức đi tới xác nhận là chữ của Nam Cung Phàm rồi mới cho truyền xuống dưới, mọi người xem xong sắc mặt mới tốt hơn một chút, trên thư cũng có nhắc tới việc Nam Cung Ngọc đảm nhiệm chức môn chủ, nếu Nam Cung Phàm thật sự mất bọn họ phải nghe lệnh Nam Cung Ngọc.
“Biểu đệ, tôi phải nói sao để cậu tin đây, nhất định là từ sớm biểu ca đã biết mình bị ma quỷ nhập thân mới nói như vậy. Các vị, sở dĩ lâu như vậy tôi không nói tung tích của biểu ca cho các vị là bởi vì sợ có kẻ làm phản. Bây giờ biểu đệ về rồi tôi cũng không cần sợ nữa, bây giờ bệnh của biểu ca ba ngày sau sẽ khỏi, đến lúc đó anh ấy sẽ cùng mọi người nói chuyện. Các vị đều đã nghe qua danh tiếng của giáo chủ, hi vọng mọi người có thể tin tưởng tôi.”di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nam Cung Như Mộng cũng rất nhanh trí, bây giờ nếu tiếp tục phản bác sẽ bị mọi người phản đối, cho nên liền đổi sang chính sách dụ dỗ.
“Nhị thiếu gia, nếu thánh nữ đã nói như vậy, chúng ta ba ngày sau lại đến, tôi tin tưởng Như Mộng Thánh nữ.”
“Tôi cũng tin tưởng.”
…
Hiện tại Thanh Liên giáo ở Thượng Hải nổi danh vô cùng, đặc biệt là giáo chủ của bọn họ, có khả năng cứu người bị chết cháy sống lại, đi trong nước, biết trước được tương lại, người lại tuấn mỹ, cho nên được rất nhiều người thờ phụng. Ngay cả để tử trong các bang phái cũng có rất nhiều người gia nhập Thanh Liên giáo, ở đây cũng có rất nhiều người gia nhập.Miễn là gia nhập Thanh Liên giáo thì sẽ không phản bác lại lời của Thánh nữ.
Triển Thất lặng lẽ túm góc áo của Nam cung Ngọc, âm thầm lắc đầu. Ban đầu bọn cô đã tính toán lần này đi nhất định sẽ không gặp được Nam Cung Phàm, chỉ là thăm dò một ít tin tức mà thôi, mục đích đã đạt được, cho nên trước tiên lùi một bước để thương lượng kế sách.
“Được, tôi cho cô ba ngày, đến lúc đó không gặp được anh hai, cô đừng trách tôi không khách khí.”
“Chủ tử, người thấy chuyện này thế nào.”
“Nam Cung Phàm giờ này không có trong Huyền Vũ môn, mà cô ta nói ba ngày sao sẽ cho chúng ta gặp mặt chứng tỏ anh ấy còn sống, chỉ là có thể sẽ làm thí nghiệm gì đó đối với anh ta, cho nên chúng ta chỉ có ba ngày để cứu anh cậu. Lão đại, Bạch Hổ môn bên kia tình huống thế nào.”
Thời điểm các cô quay về Thanh Long bang Văn Nhân Mạc từ sớm đã trở lại, bây giờ đang cùng các cô bàn bạc kế sách cứu người.
“Tình hình bên kia vô cùng hỗn loạn, Lôi Liệt đã mất tích mấy ngày, bây giờ Bạch Hổ môn bị chưởng quản chủ trì, anh phái người âm thầm điều tra, người này đã gia nhập Thanh Liên giáo, còn có chức vị nhỏ trong đó, nhưng hắn ta vẫn chưa thượng vị, cho nên có khả năng Lôi Liệt còn sống.”
“Phu nhân, Nam Cung Như Mộng quả nhiên đi gặp người khác, nhưng ở đó thủ vệ cực kì nghiêm ngặc, thuộc hạ sợ bức dây động rừng nên không dám đi vào, cũng không biết cô ta gặp ai. Nhưng mà cái Thánh nữ kia thật ghê tởm, tôi đứng ở bên ngoài canh giữ hơn 2 tiếng mới thấy cô ta đi ra, vừa nhìn là thấy rõ ràng mới hoan ái xong.”
Trước khi rời đi Triển Thất sai Lý cai âm thầm theo dõi Nam Cung Như Mộng, nhìn xem thử có thể có cơ hội gặp được Nam Cung Phàm không.
“Không nghĩ tới nhà Nam Cung lại có một hạng đàn bà dâm đãng như vậy, thật sự làm mất mặt gia tộc.”
Vốn Nam Cung Ngọc đối với Nam Cung Như Mộng cũng không có ấn tượng gì, nhớ ngày đó cô ta quyến rũ Văn Nhân Mạc nhìn qua rất đê tiện, không ngờ lại có thể đê tiện đến mức này.
“Tôi biết phải làm sao rồi.”
“Tốt, làm như vậy đi, bây giờ tôi liền làm.”
Vừa nói đến dâm đãng Triển Thất đột nhiên có một chủ ý, sau khi nói ra mọi người đều thấy có khả năng thực hiện được, cho nên lập tức phân công hành động.
Trời rất nhanh đã tối, Nam Cung Ngọc còn có Tiễn Kỳ ba người các cô trở lại Huyền Vũ môn, có điều lần này là vụng trộm tới. Đến Huyền Vũ môn đi thẳng đến chỗ ở của Nam Cung Như Mộng, dựa vào thực lực của ba người các cô vô cùng dễ dàng không tiến động đi tới hậu viện.
Trước tiền viện thủ vệ cực kì nghiêm, đến chỗ hậu viện ngược lại không có một bóng người.
“Ân…a.”
“Nhanh lên.. đúng rồi…dùng lực..”
Vừa tới hậu viện các cô đã nghe thấy âm thanh làm người ta đỏ mặt tía tai, giọng nói kia đúng là của Nam Cung Như Mộng.
“Thật không biết xấu hổ.”
Triển Thất không nói gì, Nam Cung Ngọc vừa giận giữ lại xấu hổ vô cùng,còn Tiễn Kỳ tuy đã trải qua nhưng chuyện này nhưng vẫn thấy vô cùng xấu hổ, nên trực tiếp mắng.
Nhưng hôm nay các cô cũng vì chuyện này mà tới, bây giờ hậu viện không có ai, ba người quang minh chính đại đi tới cửa sổ, người bên trong vẫn không biết có người tới, cho nên vẫn miệt mài vận động.
“Đồ dâm đãng, không ngờ cô lại đê tiện như vậy, có điều để lão tử chơi rất sướng, không ngờ có thể chơi nữ nhân của giáo chủ, ha ha ha…”
Trong phòng cũng không có tắt đèn, toàn bộ trong phòng bọn họ đều thấy rõ hết.
“Không ngờ cô ta thích như vậy, khẩu vị thật nặng.”
Nam Cung Ngọc xấu hổ tránh mặt qua chỗ khác, tiễn Kỳ nhìn đến hứng thú, nhưng cô cũng không quên bọn họ tới đây là để làm chính sự, cho nên lấy từ trong túi ra một camera rồi nở nụ cười bỉ ổi.
“Tách tách, tách tách..”
Thời kì này âm thanh của camera vẫn còn rất lớn, giống như nổ pháo vậy, nhưng được Triển Thất cải tiến chẳng những có thể chụp liên tục mà âm thanh cũng rất nhỏ, vừa lúc trong phòng mở đèn, không ngừng chụp hai người bên trong.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng vẫn có tiếng động, một lát sau hai người trong phòng rốt cuộc cũng nhận ra bên ngoài có người.
“Người nào?”
Ha ha, không ngờ Như Mộng tiểu thử yêu thích thể loại này, tư thế kinh điển như vậy đúng là mở rộng tầm mắt.”
“Cô, các người vào bằng cách nào?”
Như Mộng bị ba người đột nhiên xuất hiện dọa một trận, cô ta không thấy Triển Thất ở đây, nhưng cô ta biết Tiễn Kỳ, nhất định là Triển Thất phái đến.
“Anh tôi ở đâu, tôi đếm ba tiếng cô không nói tôi gọi người vào.”
Nam Cung Ngọc không muốn phí thời gian với loại phụ nữ dơ bẩn này, cho ném một cái chăn qua cho cô ta che lại, sau đó ép hỏi tung tích Nam Cung Phàm.
“Xì.”
Ngay lúc Nam Cung Như Mộng đang không biết trả lời thế nào, gã gian phu kia lại có ý đồ chạy trốn, kết quả bị Triển Thất cho ăn đao.
“Không nên,tôi nói, anh ta đang bị giam ở tổng đàn Thượng Hải.”
Như Mộng vốn không nghĩ được ý gì, lập tức giật mình kể tất cả mọi chuyện mình biết ra. Quả nhiên, bọn họ bắt lấy Nam Cung Phàm dùng dược vật khống chế biến anh ta thành con rối cho bọn họ sai khiến, chỉ cần ba ngày sau anh ta sẽ trở thành con rối.
“Làm gì với cô ta đây?”
“Giữ lại chờ người tới thu thập cô ta, đi.”
Có được tin tức mình muốn Triển Thất đánh ngất Nam Cung Như Mộng, sau đó các cô ra ngoài tạp hợp lại một chỗ với Văn Nhân Mạc. Như Mộng khai ra những lời lại Nam Cung Ngọc phán đoán đều là lời nói thật, cho nên suốt đêm tính toán nghĩ cách giải cứu Nam Cung Phàm, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tổng đàn Thanh Liên giáo tại Thượng Hải vô cùng thần bí, không có ở khu phồn hoa náo nhiệt, cũng không xây ở nơi núi sâu đất hiểm, mà ẩn nấp ở một khu dân cư bình thường.