Văn Nhân Mạc ném cây súng xuống bàn như thể đang tránh ôn dịch, một lát sau mới nói tiếp.
"Mạc Thành có hai bang phái lớn, một là Long Hổ Môn, cái còn lại là Phi Ưng Trại. Long Hổ Môn lúc trước là một nhánh nhỏ của Chu Tước Môn, mảnh ngọc bội cũng do bọn họ đánh cắp, mà thứ tôi kêu em tìm là ở Phi Ưng trại."
"Là vật gì, có thể tìm được ở đâu?"
Triển Thất thật tò mò, rốt cuộc là vật gì mà lại có thể khiến cho Văn Nhân Mạc coi trọng như vậy.
"Bề ngoài nó là một quyển y thuật, nằm trong mật thất của Phi Ưng trại, sau khi em đến Mạc Thành sẽ có người giúp em tìm được đến mật thất của Phi Ưng trại, em chỉ cần mang quyển sách đó về là được, bọn họ sẽ toàn lực giúp đỡ em."
"Mật thất, trong đó nhất định sẽ có rất nhiều bảo bối, ha ha, đến lúc đó mình mượn gió bẻ măng chôm ít dồ là có thể phát tài, ở thế giới này, tiền thật đúng là đồ tốt, đến lúc đó còn có thể xin lão đại... Hắc hắc."
Triển Thất nghe được muốn đi mật thất trộm đồ liền thầm YY (tự sướng) trong lòng.
Tiếp đó Triển Thất và Văn Nhân Mạc lại thương nghị một vài chuyện về Mạc Thành rồi về nghỉ ngơi, bởi vì Chu Tước Môn luôn tìm kiếm ngọc bội Chu Tước, vì phòng ngừa bị bọn họ giành trước, Triển Thất muốn đến đó thật nhanh.
"Hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện, lần về người làm phản trong bang lần này chắc mọi người đều rõ, lần này có thể dọn dẹp được phản đồ, đánh lùi Bạch bang đều là công lao của Triển Thất, cho nên tôi thăng cấp cho cô ấy lên làm Nhị bang chủ Diễm bang. Mệnh lệnh của cậu ấy ngang hàng với mệnh lệnh của tôi, bất kể cậu ấy nói gì, mọi người đều phải phục tùng, bất luận kẻ nào cũng không được dị nghị, người trái lệnh, xử trí theo bang quy."
Sáng sớm hôm nay, lúc Triển Thất định đi thì Văn Nhân Mạc triệu tập mọi người tuyên bố chuyện này, anh biết lần này Triển Thất dẫn theo đệ tử Diễm bang đến Mạc Thành sẽ hung hiểm vạn phần, nếu người của Diễm bang không thể hoàn toàn nghe theo lệnh của cô, vậy tình cảnh của cô sẽ càng thêm nguy hiểm.
Bởi vì ngay từ lúc Triển Thất mới tới đã được bổ nhiệm chức Đường chủ, cộng thêm Triển Thất vốn cũng là người có thực lực, hơn nữa những phần tử phản loạn cũng gần như đã dọn dẹp ổn thỏa, nên không có gì trở ngại Triển Thất an vị trên cái ghế Nhị bang chủ.
"Chiếc nhẫn này tượng trưng cho quyền thống lĩnh thế lực ẩn núp của tôi, chú ý an toàn."
Trước khi đi Văn Nhân Mạc đưa cho Triển Thất một cái nhẫn, trên nhẫn có in hình một con rồng đang bay lượn. Triển Thất đã từng gặp qua cái nhẫn này, nó vẫn luôn được đeo trên tay Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc cho cô cái nhẫn này, có nghĩa là anh hoàn toàn tín nhiệm cô, cũng giống như cô hoàn toàn tín nhiệm anh.
Từ Bạch Thành đến Mạc Thành phải đi ba ngày, Triển Thất nhàm chán ngồi trong xe ngựa, ngậm một cọng cỏ đuôi chó quan sát núi rừng hùng vĩ chung quanh.
Đường đến Mạc Thành phần lớn đều là đường núi, rất khó đi, cho nên chiếc xe hơi kia liền trở nên vô dụng, Triển Thất cũng không cỡi ngựa được, nên chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, vì lẽ đó, tên khốn Đại Ngưu kia đã cười nhạo cô một trận.
Triển Thất nhìn những hán tử cỡi ngựa bên ngoài, cảm giác mình không thể tiếp tục nhìn được nữa, liền đóng rèm nằm ngủ trong xe.
"Tiểu Thất Thất, chờ anh một chút."
Đang khi Triển Thất định đánh cờ với Chu Công, một giọng nói dễ nghe từ xa truyền tới, nghe tiếng gọi này, không cần phải nói, nhất định là tên đàn ông đê tiện Lục Hiên kia.
"Quả nhiên là hồ ly tinh đực mà, không biết Bang chủ thích cậu ta ở chỗ nào, quyến rũ đàn ông khắp nơi, cậu ta nên đi cùng người đàn ông này mới phải, như vậy sẽ không tiếp tục quyến rũ Bang chủ nữa."
Nhìn thấy Lục Hiên đuổi theo phía sau, trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, tưởng tượng đến cảnh sau khi Triển Thất rời đi cùng Lục Hiên, Văn Nhân Mạc cưới một bang phủ phu nhân mỹ lệ, cười đến vô cùng xảo trá. Nghĩ đến đó, hắn lập tức sai người dừng xe chờ Lục Hiên tới.
"Tiểu Thất Thất, người ta biết ngay là tên quỷ nghèo Văn Nhân Mạc kia không nuôi nổi em, xem đi, cũng không thèm chuẩn bị cơm trưa cho em."
Giờ phút này Triển Thất đang ngồi trong xe ngựa của Lục Hiên, bên trong xe đã được tân trang một lần khiến cô không khỏi cảm thán, có tiền thật tốt. Mặc dù hiện giờ đã bước vào đầu thu, nhưng trời vẫn còn rất nóng, trong xe ngựa này bốn góc đều đặt băng, còn hơn cả máy điều hòa của xe hơi hiện đại. Ở hiện đại có băng là bình thường, nhưng vì bây giờ là niên đại không có tủ lạnh, mùa này còn có nhiều băng như vậy, cũng không phải dễ dàng mà có được.
Trên cái bàn nhỏ đặt giữa xe có đủ loại nước trái cây ướp lạnh, thức uống, đồ ăn vặt, còn có cả con vịt nướng vừa ra lò không lâu.
"Lần này bận rộn nhiều việc, không có thời gian chuẩn bị, em ăn tạm những thứ này đi, đến Mạc Thành rồi, anh sẽ dẫn em đến tửu lâu ăn một bữa thật ngon, nếm thử con vịt nướng này trước đi, đây là món nổi danh nhất ở Bạch Thành, tên quỷ nghèo Văn Nhân Mạc kia nhất định chưa từng dẫn em đi ăn rồi. Hôm nay vì phải chờ nó nên anh mới lỡ chuyện ra thành cùng em."
Lục Hiên nói dạo này hắn rãnh rỗi, nhàm chán, muốn đi ra ngoài giải sầu, sau khi biết Triển Thất muốn đến Mạc Thành thì đòi theo cùng. Triển Thất đánh hắn thì đánh không lại, đuổi hắn thì hắn lại không đi, cuối cùng đành nghe theo hắn. Mặc dù không biết tại sao hắn lại cứ dính lấy mình, nhưng cô có thể cảm nhận được hắn cũng không có ác ý gì, hơn nữa thế lực sau lưng hắn cũng không đơn giản, có một sự trợ giúp miễn phí, người bình thường cầu còn không được nữa là.
Đại Ngưu luôn giận dỗi với Triển Thất, không thèm nói chuyện với cô, những người khác thì lại không chút thú vị, có Lục Hiên gia nhập, cảm giác không còn nhàm chán như trước nữa. Dọc theo đường đi Lục Hiên luôn thay đổi phương thức lấy lòng Triển Thất, Triển Thất nhàm chán sẽ cùng hắn tâm sự còn không thì ra ngoài cãi vả với Đại Ngưu, ba ngày trôi qua, Triển Thất phát hiện, Lục Hiên ngoại trừ chút tự luyến thì những mặt khác cũng không tệ lắm.
"Tiểu Thất Thất, đây chính là Lưu Tiên các, tửu lâu lớn nhất Mạc Thành, bên trong có bồ câu nướng, thịt bò muối, sườn lợn kho tàu, còn có món cá chép dấm đường rất nổi danh ở Quan Ngoại, truyền thuyết nói rằng lúc tiệm này vừa khai trương còn có mấy vị thần tiên tới, sau khi họ ăn vài món nổi tiếng của quán bọn họ xong thì lưu luyến đến mức không muốn rời đi, nên đã đổi tên thành Lưu Tiên các. Hôm nay em cũng nên ăn nhiều một chút, nhìn em ba ngày nay ăn trên đường chả được bao nhiêu."
Triển Thất im lặng nhìn Lục Hiên đang ra sức lấy lòng, dọc theo đường đi cô đã ăn rất nhiều bữa tiệc lớn rồi, Lục Hiên nhất định đang xem cô là heo mà nuôi. Không phải chỉ vì lần trước cô tùy tiện lấy cái lý do là không có cơm ăn thôi sao, có cần ngày ngày dẫn cô đi khắp nơi để ăn như thế không.
"Đám người gian ác các ngươi, ngay giữa ban ngày ban mặt, lại dám ức hiếp một cô gái yếu đuối, thật làm uổng mặt đàn ông."
Trong lúc Triển Thất và Lục Hiên vừa định đến tử lâu ăn cơm thì bên cạnh truyền đến một tiếng quát to.
"Anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi thích, đi, chúng ta đi xem một chút đi."
"Mạc Thành có hai bang phái lớn, một là Long Hổ Môn, cái còn lại là Phi Ưng Trại. Long Hổ Môn lúc trước là một nhánh nhỏ của Chu Tước Môn, mảnh ngọc bội cũng do bọn họ đánh cắp, mà thứ tôi kêu em tìm là ở Phi Ưng trại."
"Là vật gì, có thể tìm được ở đâu?"
Triển Thất thật tò mò, rốt cuộc là vật gì mà lại có thể khiến cho Văn Nhân Mạc coi trọng như vậy.
"Bề ngoài nó là một quyển y thuật, nằm trong mật thất của Phi Ưng trại, sau khi em đến Mạc Thành sẽ có người giúp em tìm được đến mật thất của Phi Ưng trại, em chỉ cần mang quyển sách đó về là được, bọn họ sẽ toàn lực giúp đỡ em."
"Mật thất, trong đó nhất định sẽ có rất nhiều bảo bối, ha ha, đến lúc đó mình mượn gió bẻ măng chôm ít dồ là có thể phát tài, ở thế giới này, tiền thật đúng là đồ tốt, đến lúc đó còn có thể xin lão đại... Hắc hắc."
Triển Thất nghe được muốn đi mật thất trộm đồ liền thầm YY (tự sướng) trong lòng.
Tiếp đó Triển Thất và Văn Nhân Mạc lại thương nghị một vài chuyện về Mạc Thành rồi về nghỉ ngơi, bởi vì Chu Tước Môn luôn tìm kiếm ngọc bội Chu Tước, vì phòng ngừa bị bọn họ giành trước, Triển Thất muốn đến đó thật nhanh.
"Hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện, lần về người làm phản trong bang lần này chắc mọi người đều rõ, lần này có thể dọn dẹp được phản đồ, đánh lùi Bạch bang đều là công lao của Triển Thất, cho nên tôi thăng cấp cho cô ấy lên làm Nhị bang chủ Diễm bang. Mệnh lệnh của cậu ấy ngang hàng với mệnh lệnh của tôi, bất kể cậu ấy nói gì, mọi người đều phải phục tùng, bất luận kẻ nào cũng không được dị nghị, người trái lệnh, xử trí theo bang quy."
Sáng sớm hôm nay, lúc Triển Thất định đi thì Văn Nhân Mạc triệu tập mọi người tuyên bố chuyện này, anh biết lần này Triển Thất dẫn theo đệ tử Diễm bang đến Mạc Thành sẽ hung hiểm vạn phần, nếu người của Diễm bang không thể hoàn toàn nghe theo lệnh của cô, vậy tình cảnh của cô sẽ càng thêm nguy hiểm.
Bởi vì ngay từ lúc Triển Thất mới tới đã được bổ nhiệm chức Đường chủ, cộng thêm Triển Thất vốn cũng là người có thực lực, hơn nữa những phần tử phản loạn cũng gần như đã dọn dẹp ổn thỏa, nên không có gì trở ngại Triển Thất an vị trên cái ghế Nhị bang chủ.
"Chiếc nhẫn này tượng trưng cho quyền thống lĩnh thế lực ẩn núp của tôi, chú ý an toàn."
Trước khi đi Văn Nhân Mạc đưa cho Triển Thất một cái nhẫn, trên nhẫn có in hình một con rồng đang bay lượn. Triển Thất đã từng gặp qua cái nhẫn này, nó vẫn luôn được đeo trên tay Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc cho cô cái nhẫn này, có nghĩa là anh hoàn toàn tín nhiệm cô, cũng giống như cô hoàn toàn tín nhiệm anh.
Từ Bạch Thành đến Mạc Thành phải đi ba ngày, Triển Thất nhàm chán ngồi trong xe ngựa, ngậm một cọng cỏ đuôi chó quan sát núi rừng hùng vĩ chung quanh.
Đường đến Mạc Thành phần lớn đều là đường núi, rất khó đi, cho nên chiếc xe hơi kia liền trở nên vô dụng, Triển Thất cũng không cỡi ngựa được, nên chỉ có thể ngồi trong xe ngựa, vì lẽ đó, tên khốn Đại Ngưu kia đã cười nhạo cô một trận.
Triển Thất nhìn những hán tử cỡi ngựa bên ngoài, cảm giác mình không thể tiếp tục nhìn được nữa, liền đóng rèm nằm ngủ trong xe.
"Tiểu Thất Thất, chờ anh một chút."
Đang khi Triển Thất định đánh cờ với Chu Công, một giọng nói dễ nghe từ xa truyền tới, nghe tiếng gọi này, không cần phải nói, nhất định là tên đàn ông đê tiện Lục Hiên kia.
"Quả nhiên là hồ ly tinh đực mà, không biết Bang chủ thích cậu ta ở chỗ nào, quyến rũ đàn ông khắp nơi, cậu ta nên đi cùng người đàn ông này mới phải, như vậy sẽ không tiếp tục quyến rũ Bang chủ nữa."
Nhìn thấy Lục Hiên đuổi theo phía sau, trong lòng Đại Ngưu thầm nghĩ, tưởng tượng đến cảnh sau khi Triển Thất rời đi cùng Lục Hiên, Văn Nhân Mạc cưới một bang phủ phu nhân mỹ lệ, cười đến vô cùng xảo trá. Nghĩ đến đó, hắn lập tức sai người dừng xe chờ Lục Hiên tới.
"Tiểu Thất Thất, người ta biết ngay là tên quỷ nghèo Văn Nhân Mạc kia không nuôi nổi em, xem đi, cũng không thèm chuẩn bị cơm trưa cho em."
Giờ phút này Triển Thất đang ngồi trong xe ngựa của Lục Hiên, bên trong xe đã được tân trang một lần khiến cô không khỏi cảm thán, có tiền thật tốt. Mặc dù hiện giờ đã bước vào đầu thu, nhưng trời vẫn còn rất nóng, trong xe ngựa này bốn góc đều đặt băng, còn hơn cả máy điều hòa của xe hơi hiện đại. Ở hiện đại có băng là bình thường, nhưng vì bây giờ là niên đại không có tủ lạnh, mùa này còn có nhiều băng như vậy, cũng không phải dễ dàng mà có được.
Trên cái bàn nhỏ đặt giữa xe có đủ loại nước trái cây ướp lạnh, thức uống, đồ ăn vặt, còn có cả con vịt nướng vừa ra lò không lâu.
"Lần này bận rộn nhiều việc, không có thời gian chuẩn bị, em ăn tạm những thứ này đi, đến Mạc Thành rồi, anh sẽ dẫn em đến tửu lâu ăn một bữa thật ngon, nếm thử con vịt nướng này trước đi, đây là món nổi danh nhất ở Bạch Thành, tên quỷ nghèo Văn Nhân Mạc kia nhất định chưa từng dẫn em đi ăn rồi. Hôm nay vì phải chờ nó nên anh mới lỡ chuyện ra thành cùng em."
Lục Hiên nói dạo này hắn rãnh rỗi, nhàm chán, muốn đi ra ngoài giải sầu, sau khi biết Triển Thất muốn đến Mạc Thành thì đòi theo cùng. Triển Thất đánh hắn thì đánh không lại, đuổi hắn thì hắn lại không đi, cuối cùng đành nghe theo hắn. Mặc dù không biết tại sao hắn lại cứ dính lấy mình, nhưng cô có thể cảm nhận được hắn cũng không có ác ý gì, hơn nữa thế lực sau lưng hắn cũng không đơn giản, có một sự trợ giúp miễn phí, người bình thường cầu còn không được nữa là.
Đại Ngưu luôn giận dỗi với Triển Thất, không thèm nói chuyện với cô, những người khác thì lại không chút thú vị, có Lục Hiên gia nhập, cảm giác không còn nhàm chán như trước nữa. Dọc theo đường đi Lục Hiên luôn thay đổi phương thức lấy lòng Triển Thất, Triển Thất nhàm chán sẽ cùng hắn tâm sự còn không thì ra ngoài cãi vả với Đại Ngưu, ba ngày trôi qua, Triển Thất phát hiện, Lục Hiên ngoại trừ chút tự luyến thì những mặt khác cũng không tệ lắm.
"Tiểu Thất Thất, đây chính là Lưu Tiên các, tửu lâu lớn nhất Mạc Thành, bên trong có bồ câu nướng, thịt bò muối, sườn lợn kho tàu, còn có món cá chép dấm đường rất nổi danh ở Quan Ngoại, truyền thuyết nói rằng lúc tiệm này vừa khai trương còn có mấy vị thần tiên tới, sau khi họ ăn vài món nổi tiếng của quán bọn họ xong thì lưu luyến đến mức không muốn rời đi, nên đã đổi tên thành Lưu Tiên các. Hôm nay em cũng nên ăn nhiều một chút, nhìn em ba ngày nay ăn trên đường chả được bao nhiêu."
Triển Thất im lặng nhìn Lục Hiên đang ra sức lấy lòng, dọc theo đường đi cô đã ăn rất nhiều bữa tiệc lớn rồi, Lục Hiên nhất định đang xem cô là heo mà nuôi. Không phải chỉ vì lần trước cô tùy tiện lấy cái lý do là không có cơm ăn thôi sao, có cần ngày ngày dẫn cô đi khắp nơi để ăn như thế không.
"Đám người gian ác các ngươi, ngay giữa ban ngày ban mặt, lại dám ức hiếp một cô gái yếu đuối, thật làm uổng mặt đàn ông."
Trong lúc Triển Thất và Lục Hiên vừa định đến tử lâu ăn cơm thì bên cạnh truyền đến một tiếng quát to.
"Anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi thích, đi, chúng ta đi xem một chút đi."