"Thì cứ nói là tôi không có ở đây, ra ngoài đi."
Triển Thất cũng không quản hai người bên ngoài là hai người nào, nhưng có một chuyện có thể xác định, cái cô con gái của lão đại Tiền kia cũng không phải là đèn cạn dầu, hay cô nên trốn đi trước nhỉ. Bị một đám lưu manh cầm dao xông tới cô không sợ, nhưng bị một cô gái nhào tới thì thật đáng sợ.
"Anh dám chạy, anh đoạt đàn ông của tôi, làm hại tôi bị cha tôi bức hôn, sau đó còn quang minh chính đại đánh thắng tỷ võ kén rể, giờ anh lại muốn bỏ mặc tôi, không có cửa đâu, đời này Tiễn Kỳ tôi không phải anhkhông gả."
Triển Thất còn đang suy nghĩ mấy ngày tới phải đi đâuy trốn, cô con gái của lão đại Tiễn đã xông vào.
"Vợ trước?" (Tiếng trung của Tiễn Kỳ và vợ trước (tiền thê) đồng âm với nhau) Cái tên này đặt thật hay, Triển Thất nghe cô ta nói xong cũng không nhịn được phải bội phục Tiễn Đại Đầu, thật biết đặt tên mà.
"Triển Thất."
Triển Thất vừa định khuyên nhủ Tiễn Kỳ, bên ngoài lại vang lên một giọng nói êm dịu, không chỉ giọng nói nhỏ nhẹ, mà dáng người cũng vô cùng thước tha, người này chính là Long Mai ở Mạc thành.
"Long Mai."
Triển Thất vừa nghe giọng đã biết là ai tới, cô đã nhận lời Long môn chủ là sẽ chữa bệnh cho Long Mai. Gần đây cô và Văn Nhân Mạc cũng đã gần nghiên cứu xong thuốc giải có thể khắc chế được loại độc dó, cho nên đã phái người truyền tin gọi Long Mai tới đây.
Gần đây Long Mai bị độc dược hành hạ, người cũng gầy xuống một vòng, nhưng tinh thần thì không tệ lắm. Tính ra thì, cô được xem như là chị của Triển Thất, hơn nữa Triển Thất cũng rất thích cô, cho nên cũng rất nhiệt tình chào đón cô.
Nhìn thấy Triển Thất đối đãi khác nhau như thế, Tiễn Kỳ lập tức giận dữ, túm chặt lấy một tay Triển Thất giống như Long Mai.
"Anh là đàn ông của tôi, không thể đụng chạm cô gái khác."
Tiễn Kỳ đã hoàn toàn xem Triển Thất là của mình. Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc cũng dùng dây đỏ buộc cao lên, chân mang một đôi giày bó, thắt lưng chính là cây roi chín khúc của cô, mười phần anh khí. Cả người giống như nắng hè chói chang, nhiệt tình như lửa.
Long Mai thì hoàn toàn đối lập với cô, mặc một bộ đầm kiểu tây dương màu trắng, đầu đội mũ dạ màu trắng, chân mang đôi giày cao gót đang thịnh hành, kết hợp với vẻ ngoài yếu đuối, nhìn xinh đẹp động lòng người.
Mặc dù dáng vẻ hai người không tính là tuyệt sắc, nhưng mỗi người đều có nét riêng, đứng giữa đám người cũng đủ để trở nên nổi bật.
Nếu Triển Thất là đàn ông, vậy sẽ xem như là diễm phúc, nhưng cô là nữ mà.
"Cái gì mà đàn ông của cô, tôi đã sớm thề sẽ lấy thân báo đáp, cô mới là cô gái khác."
Mặc dù Long Mai nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lúc nói chuyện cũng rất có khí thế.
"Cái cô gái bệnh tật này, có tư cách gì mà đứng bên cạnh anh ấy, cái anh ấy cần là một người vợ có thể sánh vai với anh ấy như tôi."
"Giờ có ai thích được loại phụ nữ dã man như cô chứ, mặc dù tôi không thể sánh vai chiến đấu với anh ấy, nhưng tôi có thể ở sau lưng ủng hộ anh ấy, giúp đỡ anh ấy."
...
"Được rồi, hai người các cô đừng ồn nữa, tôi có chuyện cần nói với Bang chủ, các cô đi xuống trước đi."
Triển Thất nghe hai người các cô cãi nhau mà đau cả đầu, nếu còn tiếp tục như vậy, đầu cô sẽ nổ tung mất.
"Hừ."
Tiễn Kỳ và Long Mai trừng mắt nhìn nhau rồi tự mình đi về phòng khách nghỉ ngơi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Triển Thất, khiến cô hận không thể lập tức tự sát.
"Lão đại, cứu tôi với."
Sau khi hai người kia đi xuống rồi, Triển Thất mới tỏ vẻ đáng thương cầu cứu Văn Nhân Mạc.
Thật ra thì thiếu chút nữa Văn Nhân Mạc đã bị ép điên rồi, vốn anh đã rất ghét phụ nữ, vừa nãy lúc hai cô gái kia ở đây, nếu không phải vì muốn xem bộ dạng kinh ngạc của Triển Thất, sao anh có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy được.
"Là do em tự rước lấy, tự mình giải quyết đi."
Hiếm khi Văn Nhân Mạc thấy được dáng vẻ thế này của Triển Thất, sao chịu giúp cô được chứ. Tốt nhất là để cô bị ép đến đường cùng, chủ động nói ra mình là nữ, là người phụ nữ của Văn Nhân Mạc anh. Nghĩ đến đây anh chợt cười lớn rồi bỏ lại Triển Thất đang phiền muộn mà đi làm việc.
Mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện vẫn diễn tiến như cũ, mỗi ngày Long Mai và Tiễn Kỳ đều quấn lấy Triển Thất, có lúc thì cùng nhau ăn cơm, có lúc thì đến đưa điểm tâm. Nhưng chỉ cần hai người các cô đụng mặt thì sẽ cãi nhau không ngừng. Nếu không phải bởi vì thân thể Long Mai yếu đuối lại không biết võ, chưa biết chừng hai người còn đánh nhau nữa kìa.
Triển Thất cho Long Mai uống thử giải dược cô nghiên cứu ra, mỗi ngày đều phải theo dõi tình trạng sức khỏe của cô ấy, những lúc đó Tiễn Kỳ đều đi sát theo bên cạnh, tình huống như vậy kéo dài suốt tận mấy ngày.
Trong lúc Triển Thất trở lại căn nhà trong thành mà lúc trước cô nhờ Diêm Xuyên mua và chiêu mộ những tên khất cái đến đó. Trong khoảng thời gian này Diêm Xuyên đã làm xong, ngày hôm đó, cô đang cùng Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc nghiên cứu xem làm cách nào để huấn luyện những khất cái này, thì Long Mai và Tiễn Kỳ lại xuất hiện.
"Triển Thất, hai chúng tôi đã thương lượng xong rồi, tụi tôi quyết định sẽ cùng nhau hầu hạ anh, không phân biệt lớn nhỏ."
Hai người vừa đến thì Tiễn Kỳ lớn tiếng nói ra, lời của cô vừa ra khỏi miệng thì Long Mai cũng thẹn thùng nhìn Triển Thất.
"Cùng nhau hầu hạ?" Triển Thất hoảng sợ nhìn hai cô, một người cô còn chịu không nổi, chứ đừng nói là hai. Hơn nữa, sự thay đổi của Long Mai cũng rất kỳ quái, cô nhớ lúc ở Mạc thành hai người vẫn là bạn bè bình thường mà.
Triển Thất không biết là, lúc cô dùng dáng vẻ thiên thần để cứu cô ấy thoát khỏi tay đám lưu manh, trái tim của cô ấy đã bị rung động, hơn nữa trong khoảng thời gian này Long môn chủ còn ngày ngày nhắc đến, càng khiến cô cảm thấy cuộc đời này không phải Triển Thất thì không lấy.
"Lão đại, van cầu anh nói giúp tôi một chút đi, anh nhẫn tâm nhìn tôi bị hai cô ấy bức tử sao?"
Mất thật nhiều sức mới hất được hai người đó ra, Triển Thất lập tức chạy tới, ra vẻ đáng thương mà cầu cứu Văn Nhân Mạc. Có thể khiến cô bày ra bộ dáng cô gái nhỏ yểu điệu cũng chỉ có Văn Nhân Mạc.
"Ngồi hưởng phúc của mỹ nhân là ước mơ tha thiết của nhiều đàn ông đó."
Văn Nhân Mạc giơ sách che đi khuôn mặt đang ngầm cười trộm, lần này đã nắm được bím tóc của cô rồi.
"Anh nỡ nhẫn tâm để ái tướng đắc lực nhất của mình bị hai cô gái bức chết sao?"
"Em muốn tôi giúp em thế nào."
Văn Nhân Mạc tính toán thời gian đắn đo suy nghĩ rất chính xác, ngay khi Triển Thất vừa định bỏ cuộc thì nhanh chóng vứt quyển sách trên tay xuống.
"Lão đại, anh nói tôi là nam sủng của anh được không, dù sao hiện giờ cả Diễm bang đều nghĩ chúng ta như thế, chúng ta liền tương kế tựu kế, vậy có thể khiến hai cô ấy thấy khó mà lui rồi."
"Nam sủng?"
"Được rồi, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đi tìm Nam Cung Ngọc, kêu anh ta làm nam sủng của tôi cũng không tồi."
Cuối cùng, Văn Nhân Mạc không biết tại sao anh lại chấp nhận cái yêu cầu vô lý này của Triển Thất. Vì để diễn càng giống thật, tối hôm đó Triển Thất liền đến phòng anh ngủ.
"Lão đại, chúng ta ai tới trước đây."
"Sao cũng được."
"Anh không có kinh nghiệm, hay để tôi tới trước đi, đầu tiên là cởi quần áo."
"Quần cũng cởi luôn."
"Nằm xuống."
"Lão đại, dáng người anh không tệ nha."
"Đừng nói nhảm, nhanh lên một chút."
"Lão đại, thoải mái không."
"Ừ."
"Có muốn dùng thêm chút lực nữa không."
"Được..."
"Này, đừng chỉ hưởng thụ một mình như thế, đến tôi nữa."
"Nhanh lên một chút."
"Đúng, đúng, chính là chỗ này."
"Ừ.... A...."
"Nhanh lên một chút... dùng thêm lực nữa... A..."
Triển Thất cũng không quản hai người bên ngoài là hai người nào, nhưng có một chuyện có thể xác định, cái cô con gái của lão đại Tiền kia cũng không phải là đèn cạn dầu, hay cô nên trốn đi trước nhỉ. Bị một đám lưu manh cầm dao xông tới cô không sợ, nhưng bị một cô gái nhào tới thì thật đáng sợ.
"Anh dám chạy, anh đoạt đàn ông của tôi, làm hại tôi bị cha tôi bức hôn, sau đó còn quang minh chính đại đánh thắng tỷ võ kén rể, giờ anh lại muốn bỏ mặc tôi, không có cửa đâu, đời này Tiễn Kỳ tôi không phải anhkhông gả."
Triển Thất còn đang suy nghĩ mấy ngày tới phải đi đâuy trốn, cô con gái của lão đại Tiễn đã xông vào.
"Vợ trước?" (Tiếng trung của Tiễn Kỳ và vợ trước (tiền thê) đồng âm với nhau) Cái tên này đặt thật hay, Triển Thất nghe cô ta nói xong cũng không nhịn được phải bội phục Tiễn Đại Đầu, thật biết đặt tên mà.
"Triển Thất."
Triển Thất vừa định khuyên nhủ Tiễn Kỳ, bên ngoài lại vang lên một giọng nói êm dịu, không chỉ giọng nói nhỏ nhẹ, mà dáng người cũng vô cùng thước tha, người này chính là Long Mai ở Mạc thành.
"Long Mai."
Triển Thất vừa nghe giọng đã biết là ai tới, cô đã nhận lời Long môn chủ là sẽ chữa bệnh cho Long Mai. Gần đây cô và Văn Nhân Mạc cũng đã gần nghiên cứu xong thuốc giải có thể khắc chế được loại độc dó, cho nên đã phái người truyền tin gọi Long Mai tới đây.
Gần đây Long Mai bị độc dược hành hạ, người cũng gầy xuống một vòng, nhưng tinh thần thì không tệ lắm. Tính ra thì, cô được xem như là chị của Triển Thất, hơn nữa Triển Thất cũng rất thích cô, cho nên cũng rất nhiệt tình chào đón cô.
Nhìn thấy Triển Thất đối đãi khác nhau như thế, Tiễn Kỳ lập tức giận dữ, túm chặt lấy một tay Triển Thất giống như Long Mai.
"Anh là đàn ông của tôi, không thể đụng chạm cô gái khác."
Tiễn Kỳ đã hoàn toàn xem Triển Thất là của mình. Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu đỏ, tóc cũng dùng dây đỏ buộc cao lên, chân mang một đôi giày bó, thắt lưng chính là cây roi chín khúc của cô, mười phần anh khí. Cả người giống như nắng hè chói chang, nhiệt tình như lửa.
Long Mai thì hoàn toàn đối lập với cô, mặc một bộ đầm kiểu tây dương màu trắng, đầu đội mũ dạ màu trắng, chân mang đôi giày cao gót đang thịnh hành, kết hợp với vẻ ngoài yếu đuối, nhìn xinh đẹp động lòng người.
Mặc dù dáng vẻ hai người không tính là tuyệt sắc, nhưng mỗi người đều có nét riêng, đứng giữa đám người cũng đủ để trở nên nổi bật.
Nếu Triển Thất là đàn ông, vậy sẽ xem như là diễm phúc, nhưng cô là nữ mà.
"Cái gì mà đàn ông của cô, tôi đã sớm thề sẽ lấy thân báo đáp, cô mới là cô gái khác."
Mặc dù Long Mai nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lúc nói chuyện cũng rất có khí thế.
"Cái cô gái bệnh tật này, có tư cách gì mà đứng bên cạnh anh ấy, cái anh ấy cần là một người vợ có thể sánh vai với anh ấy như tôi."
"Giờ có ai thích được loại phụ nữ dã man như cô chứ, mặc dù tôi không thể sánh vai chiến đấu với anh ấy, nhưng tôi có thể ở sau lưng ủng hộ anh ấy, giúp đỡ anh ấy."
...
"Được rồi, hai người các cô đừng ồn nữa, tôi có chuyện cần nói với Bang chủ, các cô đi xuống trước đi."
Triển Thất nghe hai người các cô cãi nhau mà đau cả đầu, nếu còn tiếp tục như vậy, đầu cô sẽ nổ tung mất.
"Hừ."
Tiễn Kỳ và Long Mai trừng mắt nhìn nhau rồi tự mình đi về phòng khách nghỉ ngơi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Triển Thất, khiến cô hận không thể lập tức tự sát.
"Lão đại, cứu tôi với."
Sau khi hai người kia đi xuống rồi, Triển Thất mới tỏ vẻ đáng thương cầu cứu Văn Nhân Mạc.
Thật ra thì thiếu chút nữa Văn Nhân Mạc đã bị ép điên rồi, vốn anh đã rất ghét phụ nữ, vừa nãy lúc hai cô gái kia ở đây, nếu không phải vì muốn xem bộ dạng kinh ngạc của Triển Thất, sao anh có thể nhẫn nhịn lâu đến vậy được.
"Là do em tự rước lấy, tự mình giải quyết đi."
Hiếm khi Văn Nhân Mạc thấy được dáng vẻ thế này của Triển Thất, sao chịu giúp cô được chứ. Tốt nhất là để cô bị ép đến đường cùng, chủ động nói ra mình là nữ, là người phụ nữ của Văn Nhân Mạc anh. Nghĩ đến đây anh chợt cười lớn rồi bỏ lại Triển Thất đang phiền muộn mà đi làm việc.
Mấy ngày kế tiếp, mọi chuyện vẫn diễn tiến như cũ, mỗi ngày Long Mai và Tiễn Kỳ đều quấn lấy Triển Thất, có lúc thì cùng nhau ăn cơm, có lúc thì đến đưa điểm tâm. Nhưng chỉ cần hai người các cô đụng mặt thì sẽ cãi nhau không ngừng. Nếu không phải bởi vì thân thể Long Mai yếu đuối lại không biết võ, chưa biết chừng hai người còn đánh nhau nữa kìa.
Triển Thất cho Long Mai uống thử giải dược cô nghiên cứu ra, mỗi ngày đều phải theo dõi tình trạng sức khỏe của cô ấy, những lúc đó Tiễn Kỳ đều đi sát theo bên cạnh, tình huống như vậy kéo dài suốt tận mấy ngày.
Trong lúc Triển Thất trở lại căn nhà trong thành mà lúc trước cô nhờ Diêm Xuyên mua và chiêu mộ những tên khất cái đến đó. Trong khoảng thời gian này Diêm Xuyên đã làm xong, ngày hôm đó, cô đang cùng Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc nghiên cứu xem làm cách nào để huấn luyện những khất cái này, thì Long Mai và Tiễn Kỳ lại xuất hiện.
"Triển Thất, hai chúng tôi đã thương lượng xong rồi, tụi tôi quyết định sẽ cùng nhau hầu hạ anh, không phân biệt lớn nhỏ."
Hai người vừa đến thì Tiễn Kỳ lớn tiếng nói ra, lời của cô vừa ra khỏi miệng thì Long Mai cũng thẹn thùng nhìn Triển Thất.
"Cùng nhau hầu hạ?" Triển Thất hoảng sợ nhìn hai cô, một người cô còn chịu không nổi, chứ đừng nói là hai. Hơn nữa, sự thay đổi của Long Mai cũng rất kỳ quái, cô nhớ lúc ở Mạc thành hai người vẫn là bạn bè bình thường mà.
Triển Thất không biết là, lúc cô dùng dáng vẻ thiên thần để cứu cô ấy thoát khỏi tay đám lưu manh, trái tim của cô ấy đã bị rung động, hơn nữa trong khoảng thời gian này Long môn chủ còn ngày ngày nhắc đến, càng khiến cô cảm thấy cuộc đời này không phải Triển Thất thì không lấy.
"Lão đại, van cầu anh nói giúp tôi một chút đi, anh nhẫn tâm nhìn tôi bị hai cô ấy bức tử sao?"
Mất thật nhiều sức mới hất được hai người đó ra, Triển Thất lập tức chạy tới, ra vẻ đáng thương mà cầu cứu Văn Nhân Mạc. Có thể khiến cô bày ra bộ dáng cô gái nhỏ yểu điệu cũng chỉ có Văn Nhân Mạc.
"Ngồi hưởng phúc của mỹ nhân là ước mơ tha thiết của nhiều đàn ông đó."
Văn Nhân Mạc giơ sách che đi khuôn mặt đang ngầm cười trộm, lần này đã nắm được bím tóc của cô rồi.
"Anh nỡ nhẫn tâm để ái tướng đắc lực nhất của mình bị hai cô gái bức chết sao?"
"Em muốn tôi giúp em thế nào."
Văn Nhân Mạc tính toán thời gian đắn đo suy nghĩ rất chính xác, ngay khi Triển Thất vừa định bỏ cuộc thì nhanh chóng vứt quyển sách trên tay xuống.
"Lão đại, anh nói tôi là nam sủng của anh được không, dù sao hiện giờ cả Diễm bang đều nghĩ chúng ta như thế, chúng ta liền tương kế tựu kế, vậy có thể khiến hai cô ấy thấy khó mà lui rồi."
"Nam sủng?"
"Được rồi, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đi tìm Nam Cung Ngọc, kêu anh ta làm nam sủng của tôi cũng không tồi."
Cuối cùng, Văn Nhân Mạc không biết tại sao anh lại chấp nhận cái yêu cầu vô lý này của Triển Thất. Vì để diễn càng giống thật, tối hôm đó Triển Thất liền đến phòng anh ngủ.
"Lão đại, chúng ta ai tới trước đây."
"Sao cũng được."
"Anh không có kinh nghiệm, hay để tôi tới trước đi, đầu tiên là cởi quần áo."
"Quần cũng cởi luôn."
"Nằm xuống."
"Lão đại, dáng người anh không tệ nha."
"Đừng nói nhảm, nhanh lên một chút."
"Lão đại, thoải mái không."
"Ừ."
"Có muốn dùng thêm chút lực nữa không."
"Được..."
"Này, đừng chỉ hưởng thụ một mình như thế, đến tôi nữa."
"Nhanh lên một chút."
"Đúng, đúng, chính là chỗ này."
"Ừ.... A...."
"Nhanh lên một chút... dùng thêm lực nữa... A..."