Những ngày kế tiếp họ trở nên rất bận rộn, bây giờ thời cuộc càng ngày càng rối loạn, trải qua việc này, từ đây về sau bến Thượng Hải bắt đầu rung chuyển rồi, không khí yên bình như trước kia nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì ba năm nữa.
“Chuyện nội gián tra đến đâu rồi?”
Trong khoảng thời gian này Triển Thất cũng bị Văn Nhân Mạc ép buộc nằm dưỡng thương, rốt cuộc hôm nay cũng được anh đặc xá cho nên mới đến phòng nghị sự để thảo luận.
Lần trước khi ở bên trong bảo tàng, bất ngờ nội bộ Diễm bang và Bạch Hổ môn đều xuất hiện kẻ phản bội, chuyện tra ra nội gián tuyệt đối không phải một sớm một chiều là làm được.
“Trong số những người của chúng ta hôm đó, có một người là nội gián, đã nói cho bọn họ hành tung của chúng ta, còn mấy người khác thì sử dụng dịch dung.”
Bọn họ đã mời một cao thủ dịch dung đến, mặc dù Văn Nhân Mạc cũng tinh thông thuật dịch dung, nhưng không đại biểu anh là người vô địch, núi cao còn có núi cao hơn, hơn nữa những người đó Văn Nhân Mạc cũng chỉ gặp mặt một hai lần, không phải rất quen thuộc, cho nên cũng rất khó để phát hiện ra.
Triển Thất biết gian tế để phòng bị, Diễm bang lớn như vậy, vài người trà trộn vào rất dễ dàng, hoặc là mua chuộc mấy người cũng rất đơn giản. Nhất định những tên gian tế kia trà trộn vào ẩn núp không dưới mười năm rồi, nhưng mười năm trước không có Diễm bang, cho nên nhất định là những người đó là bị mua chuộc. Như thế thì gian tế ở Diễm bang sẽ rất ít, nhưng ở những bang phái khác sẽ nhiều hơn, bây giờ chỉ có thể xác định người bên cạnh mình đều không phải là gian tế. Nên gần đây, Văn Nhân Mạc đã phái những người ở bên cạnh anh lúc trước chuyển đến bến Thượng Hải, bên kia càng cần những thân tín trung thành như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì thì sau ba năm nữa tiến quân ra quan ngoại có thể đã quá muộn.
“Hiện tại Bạch Bang hoạt động càng ngày càng lộng hành, Tiễn bang đã định hẹn chúng ta ngày mai gặp mặt.”
“Ngày mai Triển Thất mang Đại Ngưu và mấy người nữa cùng đi.”
Bây giờ những chuyện này đều do Thích Thiên an bài, vì anh thấy quan hệ của Triển Thất và Tiễn Kỳ rất tốt, nên để cô đi đàm phán sẽ có hiệu quả tốt hơn. Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc đều bị phái đến bến Thượng Hải rồi, Triển Thất không thể để tất cả mọi chuyện ở đây đều dựa vào sự an bài của Văn Nhân Mạc, cô muốn dùng thực lực của mình đi đoạt lại Chu Tước môn.
Lần này đi tìm bảo tàng đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho tới bây giờ vẫn không có thời gian đi đoạt lại hai khối ngọc bội kia. Chỉ là cái này không cần gấp gáp, sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi lại.
Ngày hôm sau, Triển Thất và đám người Đại Ngưu cùng đi tới địa điểm đã hẹn với Tiễn bang, từ thật xa đã thấy Tiễn Kỳ chạy lại kiểm tra thân thể của cô.
“Không sao, vết thương đã tốt lên nhiều rồi, sao gần đây không thấy cô đến Diễm bang?”
“Còn không phải vì anh sao, lão nương khắp nơi luyện binh cũng vì muốn giúp cho anh đấy.”
Đối với lời nói của Tiễn Kỳ, Triển Thất có chút không giải thích được, vừa định hỏi nguyên nhân nhưng nghĩ đến Tiễn Đại Đầu đang đứng trước mặt, chỉ có thể đợi lát nữa rồi hỏi.
“Triển bang chủ thân thể hồi phục không tệ, thân thể thật bền chắc như vậy, đúng kiểu lão tử thích.”
Bây giờ Tiễn Đại Đầu nhìn Triển Thất cảm giác như nhìn con rể, nhìn thấy Triển Thất trong trận tranh tài lần trước, cùng với chuyện bên trong hang bảo tàng thì càng ngày càng thấy hài lòng. Mặc dù ông có nghe tin đồn nói Văn Nhân Mạc rất cưng chiều Triển Thất nhưng ông không tin. Trong mắt ông, Văn Nhân Mạc và Triển Thất đều là những hán tử đỉnh thiên lập địa, sao có thể có loại quan hệ đó được, nhất định là do người nào đó đặt điều. Bây giờ nhìn thấy quan hệ của con gái với Triển Thất như thế này, trong mắt ông đây rõ ràng là tình chàng ý thiếp.
“Tạ Tiễn bang chủ nâng đỡ, thời cuộc bây giờ chắc ông cũng biết, cho nên muốn cùng ông hợp tác.”
“Haha, thật sảng khoái, lần này lão phu tới quý bang là vì chuyện hợp tác. Lão phu có thể hiểu, cái địa phương nhỏ này không phải lý tưởng của Văn Nhân bang chủ, một ngày nào đó tất nhiên sẽ muốn phát triển hơn nữa, anh ấy sẽ loại trừ lực lượng ở Bạch Thành và thậm chí là cả quan ngoại luôn, cho nên trước hết phải thu phục hết các bang phái. Hiện tại Tiễn bang không giống ngày trước sống trên lưỡi dao, bây giờ chúng ta chủ yếu là làm ăn, nếu Diễm bang muốn thu phục Bạch Thành, chúng tôi có thể chủ động thoái vị, thậm chí còn muốn giúp quý bang một tay chỉ hy vọng là quý bang đồng ý với chúng tôi một chuyện.”
Tiễn Đại Đầu cũng không có ý giấu giếm, trực tiếp nói cho Triển Thất nghe dự định hợp tác. Mặc dù ông xuất thân từ thổ phỉ, bộ dáng nhìn có vẻ hung hãn, nhưng đầu óc ông tuyệt đối khôn khéo, nếu không sao có thể phát triển buôn bán lớn như vậy chứ.
“Người sáng không nói chuyện ám muội, đúng là tôi cũng nghĩ giống Tiễn bang chủ, nhưng không biết bang chủ muốn ra điều kiện gì?”
“Chúng tôi già rồi, không liều mạng như trước kia, nhưng dù sao bây giờ chúng ta cũng là một bang phái, có rất nhiều người cần phải nuôi, cho nên, nhất định có thể phải làm một số việc, bây giờ bước đầu tôi tính toán sau này buôn bán nhưng sẽ không liên quan đến thế lực hắc đạo. Sau này tôi hi vọng Diễm bang sẽ cho chúng tôi nơi để chúng tôi sinh sống, bảo vệ người của chúng tôi an toàn.”
Tiễn lão đại rất hiểu thời thế, Văn Nhân Mạc hạ quyết tâm muốn thu phục Bạch Thành và những thế lực quan ngoại, thu phục được chỉ là vấn đề thời gian. Vừa đúng lúc bọn họ cũng không muốn tiếp tục lăn lộn trong hắc đạo nữa, còn không bằng tặng cho anh ta một nhân tình. Đợi sau này, anh ta thu phục xong những thế lực ở quan ngoại, ở chỗ này ông ta buôn bán cũng thuận tiện hơn nhiều, cũng không cần suy tính về quan hệ giữa các bang phái. Còn nữa, ông nhìn ra được dã tâm của Văn Nhân Mạc không chỉ như vậy, có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ ngồi ở vị trí lãnh đạo của tứ đại bang phái, bây giờ bán cho anh ta một cái nhân tình, tương lai sau này chỗ tốt bất khả hạn lượng.
Mặc dù cảm thấy Tiễn bang sẵn sàng hợp tác như vậy có chút bất ngờ, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu, chỉ cần là người thông minh cũng biết cần phải làm gì vào lúc này.
“Được, chúng tôi nhất định đồng ý yêu cầu này của ông.”
Cứ như vậy đã thu phục được Tiễn bang, coi như thiếu họ một món nợ ân tình, nhưng mặc kệ thế nào vẫn tốt hơn là đánh nhau một trận. Ở quan ngoại có rất nhiều thế lực, có thêm bọn họ cũng hơn một phần thắng, tốc độ thống nhất các bang phái có thể nhanh hơn rất nhiều.
“Haha, tôi còn có một nhân tình lớn hơn muốn đưa cho anh đấy.”
Tiễn Kỳ thấy hai bên nói chuyện rất thuật lợi thì mở miệng, để làm cho Tiễn Đại Đầu có thể nhanh chóng quyết định hợp tác vào thời điểm này, đương nhiên có sự giúp đỡ rất lớn của Tiễn Kỳ.
Mới vừa rồi Triển Thất cảm thấy hứng thú với việc Tiễn Kỳ nói, bây giờ nghe cô nhắc lại lần nữa thì vừa cầm cốc trà lên uống vừa đợi.
“1000 tinh binh Tiễn bang đều quy thuận Diễm bang, anh thấy thế nào?”
Tiễn Kỳ vừa nói xong đã khiến cho Triển Thất sửng sốt, đây chính là một nửa số người của Tiễn bang, hơn nữa còn là tinh binh, cô ấy đang muốn làm cái gì đây?
“Nhưng phải có điều kiện.”
“Cô nói nghe một chút đi.”
Hiện tại Diễm bang rất thiếu người, cho nên nếu có thêm một số lượng lớn người Bạch bang đến có thể nói đó là một niềm vui lớn vượt ngoài mong đợi của tất cả mọi người rồi.
Mặc dù đánh Bạch bang rất dễ dàng, nhưng bây giờ bọn họ hợp tác với Chu Tước môn, cho nên thực lực tăng lên gấp mấy lần, muốn đánh thắng có thể phải trả một cái giá đắt.
“Những người này đều là người của Tiễn bang, bọn họ đều do tôi huấn luyện, tôi sẽ mang bọn họ đến Diễm bang, tôi bảo đảm không cho ai khi dễ bọn họ.”
Khi Tiễn Kỳ nói câu này thì bộ dáng có chút nũng nịu, Triển Thất rất rõ ràng, cô làm vậy là để cho Tiễn Đại Đầu nhìn, nếu không bình thường cô đã trực tiếp nói thẳng, làm sao lại có dáng vẻ thế này chứ. Mặc dù Tiễn bang muốn đổi nghề làm ăn, nhưng dù sao thì vẫn có một số người không thích cách làm ăn như vậy. Cuộc sống của bọn họ là cuộc sống vết đao liếm máu, cho nên sáp nhập vào Diễm bang là lựa chọn tốt nhất. Tiễn Kỳ lo lắng Diễm bang không cách nào khống chế bọn họ hoặc là khi dễ những người đó, cuối cùng sẽ gây chuyện náo động, nên cô ấy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Tiễn bang và cho cả Triển Thất.
Tiễn Kỳ càng tốt với cô càng khiến Triển Thất thêm áy náy, xem ra nên nói với cô ấy chân tướng sớm một chút.
Sau khi giải quyết tốt những việc ở đây thì Triển Thất quay trở lại Diễm bang, nói hết tất cả mọi chuyện cho Văn Nhân Mạc và Thích Thiên nghe, hai người rất cao hứng, như vậy bọn họ có thể chuyên tâm đối phó Bạch bang rồi.
“Tam đệ thật có mặt mũi nha, quả nhiên sức quyến rũ so ra còn lớn hơn đại ca.”
Thích Thiên cười đùa với Triển Thất, tuổi của Thích Thiên lớn hơn Triển Thất nhiều, hơn nữa bất luận là mặt nào cũng mạnh hơn Triển Thất, cho nên nếu Triển Thất là nhị đương gia, anh là tam đương gia có vẻ rất kỳ quái, nên đã lập tức điều chỉnh, bây giờ Triển Thất là tam bang chủ, anh gọi Triển Thất là tam đệ.
Văn Nhân Mạc chỉ cười trộm, anh cũng không quên những lời Long Mai nói trước lúc rời đi, xem ra lúc trước Triển Thất bị thương nên đã nể mặt mũi mà bỏ qua, về sau nhất định sẽ đòi lại. Nếu Tiễn Kỳ mà biết chuyện Triển Thất là phụ nữ, đến lúc đó cùng hợp lại với Long Mai không biết cô có chịu đựng được không.
Thật sự Triển Thất không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng còn âm thầm tự luyến, nếu cô thực sự là một người đàn ông, nhất định sẽ cưới rất nhiều vợ.
Ba ngày sau, Tiễn Kỳ mang theo người đến chính thức trở thành người của Diễm bang, cho nên rất nhanh Bạch bang chỉ sợ gặp phải vấn đề nghiêm trọng rồi, chờ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì cũng sẽ không có gì phải lo lắng nữa.
Kể từ khi Tiễn Kỳ đến Diễm bang, Diễm bang lại có thêm lời đồn đại, chính là đại tiểu thư Tiễn gia muốn gả chotam đương gia của Diễm bang. Đồ cưới đúng là không tiền khoáng hậu ở Bạch Thành, thậm chí ở quan ngoại cũng không có, đó là chuẩn bị 1000 đệ tử có lực chiến đấu siêu cường của bang phái.
Sau khi Tiễn Kỳ dẫn người đến Diễm bang, tin đồn xuất hiện rất nhiều, tin đồn chủ yếu vẫn là về Triển Thất và Văn Nhân Mạc, giờ lại có thêm một Tiễn Kỳ nữa, một đoạn cuộc tình tay ba khắc cốt ghi tâm cứ như vậy mà bắt đầu lan rộng.
Có người nói, nữ nhân của Tiễn lão đại quá mức hung hãn không ai dám cưới, nếu không có đồ cưới phong phú thì không có người nào muốn cưới.
Còn người khác lại nói, là do Tiễn lão đại rất sủng ái con gái, trước kia thì yêu vợ, cả đời chính cưới một người, dù sau khi vợ chết cũng không chịu tái giá, vợ chồng ông chỉ sinh hạ một đứa con gái đương nhiên là muốn cưng chiều lên trời cao rồi. Vì vậy sợ sau khi cô gả đi bị khi dễ, nên cho dẫn theo một ngàn người tới đây.
Còn có người nói, Tiễn lão đại sợ Diễm bang không giúp đỡ cho nên muốn gả con gái cho tam bang chủ để hòa thân.
…
Tóm lại, mặc kệ lời đồn đại như thế nào, nhưng có thể khẳng định là, ban đầu chính tam đương gia thắng tỷ võ cầu hôn, bây giờ Tiễn đại tiểu thư đã gả tới rồi. Có người chúc phúc, cũng có người chờ xem náo nhiệt, nhưng nhiều nhất chính là muốn xem Triển Thất lựa chọn thế nào, là chọn đại bang chủ, là người mà bọn họ kính ngưỡng nhất, hay là chọn một cô nương xinh đẹp, kiều diễm? Mặc dù ở Diễm bang tất cả đều là đàn ông, nhưng không có ai quy định đàn ông thì không bát quái chứ.
“Thất Thất, rốt cuộc là anh thích người nào vậy, hôm nay nói rõ ràng cho tôi, nếu người anh thích là Văn Nhân Mạc, tôi tuyệt đối không cưỡng cầu, như vậy thì chúng ta cả đời làm bằng hữu. Nhưng nếu là do Văn Nhân Mạc ép buộc anh, thế thì nếu liều cái mạng này tôi cũng muốn ngăn cản anh ta.”
Lúc đầu nghe tin đồn, Tiễn Kỳ không thèm để ý, nhưng nghe nhiều cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ không biết có thật vậy hay không. Tính tình của cô khá nóng nảy, nếu đã có nghi vấn thì nhất định phải hỏi cho rõ. Cho nên, ngay tối hôm đó cô liền gọi Triển Thất vào phòng để hỏi rõ chuyện này. Cô rất thích Triển Thất nhưng nếu Triển Thất cự tuyệt, như vậy sau này cũng chỉ có thể làm bằng hữu, nhưng nếu anh ấy không cự tuyệt, thì hạnh phúc của mình thì chính mình tự đi tranh thủ giành lấy.
Nhìn Tiễn Kỳ như vậy tâm Triển Thất có chút phát run, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói cho cô biết, có thể giống như trường hợp Long Mai trước đây. Nếu là ban đầu lão đại cũng kêu cô nói chuyện thì tốt rồi, cũng không cần lúng túng như bây giờ.
Chỉ là mặc kệ như thế nào, chuyện này cũng không thể kéo dài thêm nữa, cho nên quyết định nói thẳng với Tiễn Kỳ: “Tôi và cô nói chuyện, sau khi nghe xong cô nhất định phải bình tĩnh…”
“Chuyện nội gián tra đến đâu rồi?”
Trong khoảng thời gian này Triển Thất cũng bị Văn Nhân Mạc ép buộc nằm dưỡng thương, rốt cuộc hôm nay cũng được anh đặc xá cho nên mới đến phòng nghị sự để thảo luận.
Lần trước khi ở bên trong bảo tàng, bất ngờ nội bộ Diễm bang và Bạch Hổ môn đều xuất hiện kẻ phản bội, chuyện tra ra nội gián tuyệt đối không phải một sớm một chiều là làm được.
“Trong số những người của chúng ta hôm đó, có một người là nội gián, đã nói cho bọn họ hành tung của chúng ta, còn mấy người khác thì sử dụng dịch dung.”
Bọn họ đã mời một cao thủ dịch dung đến, mặc dù Văn Nhân Mạc cũng tinh thông thuật dịch dung, nhưng không đại biểu anh là người vô địch, núi cao còn có núi cao hơn, hơn nữa những người đó Văn Nhân Mạc cũng chỉ gặp mặt một hai lần, không phải rất quen thuộc, cho nên cũng rất khó để phát hiện ra.
Triển Thất biết gian tế để phòng bị, Diễm bang lớn như vậy, vài người trà trộn vào rất dễ dàng, hoặc là mua chuộc mấy người cũng rất đơn giản. Nhất định những tên gian tế kia trà trộn vào ẩn núp không dưới mười năm rồi, nhưng mười năm trước không có Diễm bang, cho nên nhất định là những người đó là bị mua chuộc. Như thế thì gian tế ở Diễm bang sẽ rất ít, nhưng ở những bang phái khác sẽ nhiều hơn, bây giờ chỉ có thể xác định người bên cạnh mình đều không phải là gian tế. Nên gần đây, Văn Nhân Mạc đã phái những người ở bên cạnh anh lúc trước chuyển đến bến Thượng Hải, bên kia càng cần những thân tín trung thành như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì thì sau ba năm nữa tiến quân ra quan ngoại có thể đã quá muộn.
“Hiện tại Bạch Bang hoạt động càng ngày càng lộng hành, Tiễn bang đã định hẹn chúng ta ngày mai gặp mặt.”
“Ngày mai Triển Thất mang Đại Ngưu và mấy người nữa cùng đi.”
Bây giờ những chuyện này đều do Thích Thiên an bài, vì anh thấy quan hệ của Triển Thất và Tiễn Kỳ rất tốt, nên để cô đi đàm phán sẽ có hiệu quả tốt hơn. Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc đều bị phái đến bến Thượng Hải rồi, Triển Thất không thể để tất cả mọi chuyện ở đây đều dựa vào sự an bài của Văn Nhân Mạc, cô muốn dùng thực lực của mình đi đoạt lại Chu Tước môn.
Lần này đi tìm bảo tàng đã xảy ra quá nhiều chuyện, cho tới bây giờ vẫn không có thời gian đi đoạt lại hai khối ngọc bội kia. Chỉ là cái này không cần gấp gáp, sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi lại.
Ngày hôm sau, Triển Thất và đám người Đại Ngưu cùng đi tới địa điểm đã hẹn với Tiễn bang, từ thật xa đã thấy Tiễn Kỳ chạy lại kiểm tra thân thể của cô.
“Không sao, vết thương đã tốt lên nhiều rồi, sao gần đây không thấy cô đến Diễm bang?”
“Còn không phải vì anh sao, lão nương khắp nơi luyện binh cũng vì muốn giúp cho anh đấy.”
Đối với lời nói của Tiễn Kỳ, Triển Thất có chút không giải thích được, vừa định hỏi nguyên nhân nhưng nghĩ đến Tiễn Đại Đầu đang đứng trước mặt, chỉ có thể đợi lát nữa rồi hỏi.
“Triển bang chủ thân thể hồi phục không tệ, thân thể thật bền chắc như vậy, đúng kiểu lão tử thích.”
Bây giờ Tiễn Đại Đầu nhìn Triển Thất cảm giác như nhìn con rể, nhìn thấy Triển Thất trong trận tranh tài lần trước, cùng với chuyện bên trong hang bảo tàng thì càng ngày càng thấy hài lòng. Mặc dù ông có nghe tin đồn nói Văn Nhân Mạc rất cưng chiều Triển Thất nhưng ông không tin. Trong mắt ông, Văn Nhân Mạc và Triển Thất đều là những hán tử đỉnh thiên lập địa, sao có thể có loại quan hệ đó được, nhất định là do người nào đó đặt điều. Bây giờ nhìn thấy quan hệ của con gái với Triển Thất như thế này, trong mắt ông đây rõ ràng là tình chàng ý thiếp.
“Tạ Tiễn bang chủ nâng đỡ, thời cuộc bây giờ chắc ông cũng biết, cho nên muốn cùng ông hợp tác.”
“Haha, thật sảng khoái, lần này lão phu tới quý bang là vì chuyện hợp tác. Lão phu có thể hiểu, cái địa phương nhỏ này không phải lý tưởng của Văn Nhân bang chủ, một ngày nào đó tất nhiên sẽ muốn phát triển hơn nữa, anh ấy sẽ loại trừ lực lượng ở Bạch Thành và thậm chí là cả quan ngoại luôn, cho nên trước hết phải thu phục hết các bang phái. Hiện tại Tiễn bang không giống ngày trước sống trên lưỡi dao, bây giờ chúng ta chủ yếu là làm ăn, nếu Diễm bang muốn thu phục Bạch Thành, chúng tôi có thể chủ động thoái vị, thậm chí còn muốn giúp quý bang một tay chỉ hy vọng là quý bang đồng ý với chúng tôi một chuyện.”
Tiễn Đại Đầu cũng không có ý giấu giếm, trực tiếp nói cho Triển Thất nghe dự định hợp tác. Mặc dù ông xuất thân từ thổ phỉ, bộ dáng nhìn có vẻ hung hãn, nhưng đầu óc ông tuyệt đối khôn khéo, nếu không sao có thể phát triển buôn bán lớn như vậy chứ.
“Người sáng không nói chuyện ám muội, đúng là tôi cũng nghĩ giống Tiễn bang chủ, nhưng không biết bang chủ muốn ra điều kiện gì?”
“Chúng tôi già rồi, không liều mạng như trước kia, nhưng dù sao bây giờ chúng ta cũng là một bang phái, có rất nhiều người cần phải nuôi, cho nên, nhất định có thể phải làm một số việc, bây giờ bước đầu tôi tính toán sau này buôn bán nhưng sẽ không liên quan đến thế lực hắc đạo. Sau này tôi hi vọng Diễm bang sẽ cho chúng tôi nơi để chúng tôi sinh sống, bảo vệ người của chúng tôi an toàn.”
Tiễn lão đại rất hiểu thời thế, Văn Nhân Mạc hạ quyết tâm muốn thu phục Bạch Thành và những thế lực quan ngoại, thu phục được chỉ là vấn đề thời gian. Vừa đúng lúc bọn họ cũng không muốn tiếp tục lăn lộn trong hắc đạo nữa, còn không bằng tặng cho anh ta một nhân tình. Đợi sau này, anh ta thu phục xong những thế lực ở quan ngoại, ở chỗ này ông ta buôn bán cũng thuận tiện hơn nhiều, cũng không cần suy tính về quan hệ giữa các bang phái. Còn nữa, ông nhìn ra được dã tâm của Văn Nhân Mạc không chỉ như vậy, có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ ngồi ở vị trí lãnh đạo của tứ đại bang phái, bây giờ bán cho anh ta một cái nhân tình, tương lai sau này chỗ tốt bất khả hạn lượng.
Mặc dù cảm thấy Tiễn bang sẵn sàng hợp tác như vậy có chút bất ngờ, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu, chỉ cần là người thông minh cũng biết cần phải làm gì vào lúc này.
“Được, chúng tôi nhất định đồng ý yêu cầu này của ông.”
Cứ như vậy đã thu phục được Tiễn bang, coi như thiếu họ một món nợ ân tình, nhưng mặc kệ thế nào vẫn tốt hơn là đánh nhau một trận. Ở quan ngoại có rất nhiều thế lực, có thêm bọn họ cũng hơn một phần thắng, tốc độ thống nhất các bang phái có thể nhanh hơn rất nhiều.
“Haha, tôi còn có một nhân tình lớn hơn muốn đưa cho anh đấy.”
Tiễn Kỳ thấy hai bên nói chuyện rất thuật lợi thì mở miệng, để làm cho Tiễn Đại Đầu có thể nhanh chóng quyết định hợp tác vào thời điểm này, đương nhiên có sự giúp đỡ rất lớn của Tiễn Kỳ.
Mới vừa rồi Triển Thất cảm thấy hứng thú với việc Tiễn Kỳ nói, bây giờ nghe cô nhắc lại lần nữa thì vừa cầm cốc trà lên uống vừa đợi.
“1000 tinh binh Tiễn bang đều quy thuận Diễm bang, anh thấy thế nào?”
Tiễn Kỳ vừa nói xong đã khiến cho Triển Thất sửng sốt, đây chính là một nửa số người của Tiễn bang, hơn nữa còn là tinh binh, cô ấy đang muốn làm cái gì đây?
“Nhưng phải có điều kiện.”
“Cô nói nghe một chút đi.”
Hiện tại Diễm bang rất thiếu người, cho nên nếu có thêm một số lượng lớn người Bạch bang đến có thể nói đó là một niềm vui lớn vượt ngoài mong đợi của tất cả mọi người rồi.
Mặc dù đánh Bạch bang rất dễ dàng, nhưng bây giờ bọn họ hợp tác với Chu Tước môn, cho nên thực lực tăng lên gấp mấy lần, muốn đánh thắng có thể phải trả một cái giá đắt.
“Những người này đều là người của Tiễn bang, bọn họ đều do tôi huấn luyện, tôi sẽ mang bọn họ đến Diễm bang, tôi bảo đảm không cho ai khi dễ bọn họ.”
Khi Tiễn Kỳ nói câu này thì bộ dáng có chút nũng nịu, Triển Thất rất rõ ràng, cô làm vậy là để cho Tiễn Đại Đầu nhìn, nếu không bình thường cô đã trực tiếp nói thẳng, làm sao lại có dáng vẻ thế này chứ. Mặc dù Tiễn bang muốn đổi nghề làm ăn, nhưng dù sao thì vẫn có một số người không thích cách làm ăn như vậy. Cuộc sống của bọn họ là cuộc sống vết đao liếm máu, cho nên sáp nhập vào Diễm bang là lựa chọn tốt nhất. Tiễn Kỳ lo lắng Diễm bang không cách nào khống chế bọn họ hoặc là khi dễ những người đó, cuối cùng sẽ gây chuyện náo động, nên cô ấy làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Tiễn bang và cho cả Triển Thất.
Tiễn Kỳ càng tốt với cô càng khiến Triển Thất thêm áy náy, xem ra nên nói với cô ấy chân tướng sớm một chút.
Sau khi giải quyết tốt những việc ở đây thì Triển Thất quay trở lại Diễm bang, nói hết tất cả mọi chuyện cho Văn Nhân Mạc và Thích Thiên nghe, hai người rất cao hứng, như vậy bọn họ có thể chuyên tâm đối phó Bạch bang rồi.
“Tam đệ thật có mặt mũi nha, quả nhiên sức quyến rũ so ra còn lớn hơn đại ca.”
Thích Thiên cười đùa với Triển Thất, tuổi của Thích Thiên lớn hơn Triển Thất nhiều, hơn nữa bất luận là mặt nào cũng mạnh hơn Triển Thất, cho nên nếu Triển Thất là nhị đương gia, anh là tam đương gia có vẻ rất kỳ quái, nên đã lập tức điều chỉnh, bây giờ Triển Thất là tam bang chủ, anh gọi Triển Thất là tam đệ.
Văn Nhân Mạc chỉ cười trộm, anh cũng không quên những lời Long Mai nói trước lúc rời đi, xem ra lúc trước Triển Thất bị thương nên đã nể mặt mũi mà bỏ qua, về sau nhất định sẽ đòi lại. Nếu Tiễn Kỳ mà biết chuyện Triển Thất là phụ nữ, đến lúc đó cùng hợp lại với Long Mai không biết cô có chịu đựng được không.
Thật sự Triển Thất không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng còn âm thầm tự luyến, nếu cô thực sự là một người đàn ông, nhất định sẽ cưới rất nhiều vợ.
Ba ngày sau, Tiễn Kỳ mang theo người đến chính thức trở thành người của Diễm bang, cho nên rất nhanh Bạch bang chỉ sợ gặp phải vấn đề nghiêm trọng rồi, chờ sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện thì cũng sẽ không có gì phải lo lắng nữa.
Kể từ khi Tiễn Kỳ đến Diễm bang, Diễm bang lại có thêm lời đồn đại, chính là đại tiểu thư Tiễn gia muốn gả chotam đương gia của Diễm bang. Đồ cưới đúng là không tiền khoáng hậu ở Bạch Thành, thậm chí ở quan ngoại cũng không có, đó là chuẩn bị 1000 đệ tử có lực chiến đấu siêu cường của bang phái.
Sau khi Tiễn Kỳ dẫn người đến Diễm bang, tin đồn xuất hiện rất nhiều, tin đồn chủ yếu vẫn là về Triển Thất và Văn Nhân Mạc, giờ lại có thêm một Tiễn Kỳ nữa, một đoạn cuộc tình tay ba khắc cốt ghi tâm cứ như vậy mà bắt đầu lan rộng.
Có người nói, nữ nhân của Tiễn lão đại quá mức hung hãn không ai dám cưới, nếu không có đồ cưới phong phú thì không có người nào muốn cưới.
Còn người khác lại nói, là do Tiễn lão đại rất sủng ái con gái, trước kia thì yêu vợ, cả đời chính cưới một người, dù sau khi vợ chết cũng không chịu tái giá, vợ chồng ông chỉ sinh hạ một đứa con gái đương nhiên là muốn cưng chiều lên trời cao rồi. Vì vậy sợ sau khi cô gả đi bị khi dễ, nên cho dẫn theo một ngàn người tới đây.
Còn có người nói, Tiễn lão đại sợ Diễm bang không giúp đỡ cho nên muốn gả con gái cho tam bang chủ để hòa thân.
…
Tóm lại, mặc kệ lời đồn đại như thế nào, nhưng có thể khẳng định là, ban đầu chính tam đương gia thắng tỷ võ cầu hôn, bây giờ Tiễn đại tiểu thư đã gả tới rồi. Có người chúc phúc, cũng có người chờ xem náo nhiệt, nhưng nhiều nhất chính là muốn xem Triển Thất lựa chọn thế nào, là chọn đại bang chủ, là người mà bọn họ kính ngưỡng nhất, hay là chọn một cô nương xinh đẹp, kiều diễm? Mặc dù ở Diễm bang tất cả đều là đàn ông, nhưng không có ai quy định đàn ông thì không bát quái chứ.
“Thất Thất, rốt cuộc là anh thích người nào vậy, hôm nay nói rõ ràng cho tôi, nếu người anh thích là Văn Nhân Mạc, tôi tuyệt đối không cưỡng cầu, như vậy thì chúng ta cả đời làm bằng hữu. Nhưng nếu là do Văn Nhân Mạc ép buộc anh, thế thì nếu liều cái mạng này tôi cũng muốn ngăn cản anh ta.”
Lúc đầu nghe tin đồn, Tiễn Kỳ không thèm để ý, nhưng nghe nhiều cũng khó tránh khỏi sẽ nghĩ không biết có thật vậy hay không. Tính tình của cô khá nóng nảy, nếu đã có nghi vấn thì nhất định phải hỏi cho rõ. Cho nên, ngay tối hôm đó cô liền gọi Triển Thất vào phòng để hỏi rõ chuyện này. Cô rất thích Triển Thất nhưng nếu Triển Thất cự tuyệt, như vậy sau này cũng chỉ có thể làm bằng hữu, nhưng nếu anh ấy không cự tuyệt, thì hạnh phúc của mình thì chính mình tự đi tranh thủ giành lấy.
Nhìn Tiễn Kỳ như vậy tâm Triển Thất có chút phát run, vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói cho cô biết, có thể giống như trường hợp Long Mai trước đây. Nếu là ban đầu lão đại cũng kêu cô nói chuyện thì tốt rồi, cũng không cần lúng túng như bây giờ.
Chỉ là mặc kệ như thế nào, chuyện này cũng không thể kéo dài thêm nữa, cho nên quyết định nói thẳng với Tiễn Kỳ: “Tôi và cô nói chuyện, sau khi nghe xong cô nhất định phải bình tĩnh…”