"Văn Nhân Mạc anh muốn làm gì."
Vừa nhìn thấy Văn Nhân Mạc tháo bỏ áo ngủ duy nhất trên người cô ra thì Triển Thất cũng không nhịn được bây giờ cô đang đau đến nỗi muốn giết người, nếu còn làm thêm một lần nữa thì cô sẽ ngủm mất. Thật không biết tại sao Tiễn Kỳ lại không có chuyện gì, còn cô lại bi thống.
"Em thật đẹp."
Buổi sáng mặc dù mặc quần áo cho cô lúc cô chưa tỉnh ngủ, đã nhìn qua một lần vẻ đẹp của cô, nhưng vẫn lại kinh ngạc, xem ra để cho cô ấy mặc quần áo đàn ông tuyệt đối là một lựa chọn sáng suốt.
"Qua đây, anh ta chỉ là muốn bôi thuốc cho em, em bị thương."
Nhìn cô gái nhỏ một lần nữa rút cả người vào bên trong chăn Văn Nhân Mạc chỉ có thể buồn cười mà dỗ dành nói, anh thoạt nhìn có chỗ nào không vừa lòng sao.
"Bị thương?"
Triển Thất không biết cô bị thương chỗ nào, ngoại trừ nửa thân dưới còn đang đau không thể chịu đựng được ra còn những chỗ khác đều khỏe lắm mà.
"Thật xin lỗi, tối qua anh thật sự không khống chế nổi."
"Biết là tốt rồi, một tháng sau không được bước vào phòng của em."
"Được, trước hết thoa thuốc đi."
Triển Thất nói lời này là cố ý muốn chọc giận anh, không nghĩ tới anh lại có thể đồng ý, nhìn anh nghiêm túc như vậy, cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Triển Thất hoàn toàn không có phát hiện ra lúc cô đang nghi ngờ thì Văn Nhân Mạc lại một lần nữa xốc chăn của cô lên, sau đó tách hai chân của cô ra rồi bôi thuốc cho cô, mãi đến khi phía dưới truyền đến cảm giác mát lạnh thì Triển Thất mới lấy lại tinh thần.
"Anh."
Chỉ là bị nhìn thấy thân thể mà Triển Thất đã cảm thấy rất xấu hổ rồi, bây giờ lại phơi bày cả địa phương kia cho anh nhìn, cho dù da mặt của cô có dày như thế nào thì cũng không chịu đựng được.
"Em bị thương vô cùng nghiêm trọng, hôm nay anh tìm sách cổ và sách thuốc hiện đại mới tìm được phương pháp này đó, bây giờ còn đau không?"
Nghe anh nói như vậy Triển Thất thật sự cảm thấy dễ chịu hơn, chính là có một chút đau hoàn toàn có thể bỏ qua. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là Văn Nhân Mạc đang lấy tay bôi thuốc cho cô, càng thêm mất mặt là khi tay của anh đụng vào cô thì cô lại có phản ứng. Mặc dù sắc trời bên ngoài đã có có hơi tối nhưng cả hai vẫn có thể nhìn rất rõ ràng, cách bôi thuốc này đối với Văn Nhân Mạc mà nói chính là một loại trừng phạt lớn nhất. Không chỉ có Triển Thất có phản ứng, anh sớm đã có phản ứng rồi, nhìn thấy Triển Thất như vậy rất nhanh liền nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp tối qua của cô.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, cả hai người đều ướt đẫm cũng giống như là vừa đánh nhau một trận vậy, chỉ là loại hành hạ này còn muốn kéo dài một vòng mới có thể kết thúc.... ........
"Bây giờ em còn quá nhỏ, cho nên thân thể của em vẫn chưa tiếp nhận được, đặc biệt là chỗ này quá mức mềm mại, tối qua anh lại không khống chế được, cho nên một năm này cũng không thể phát sinh quan hệ nữa."
Văn Nhân Mạc là một bác sĩ, sau khi thấy Triển Thất bị thương thì lập tức hiểu rồi, cô thật sự còn quá nhỏ, mà anh vừa rồi không khống chế nổi cho nên mới làm cho nghiêm trọng như vậy. Hóa ra anh chính là bởi vì Triển Thất còn nhỏ quá cho nên mới không có ăn cô, nhưng trải qua tối hôm qua khi bị cô châm lửa liền không khống chế nổi. Một đêm điên cuồng này lúc mới bắt đầu thì cảm giác là cô có thể tiếp nhận được cho nên tỉ mỉ kiểm tra cơ thể cho cô, kết quả là phát hiện cô bị thương nặng như vậy, buổi chiều tìm nhiều sách như vậy mới tìm được một loại thuốc có thể làm giảm đau đớn. (Lời của editor: Pó tay với anh này khụ @@)
"Em rất yếu ớt?"
Triển Thất ngổn ngang, cơ thể này của cô đúng là dậy thì trễ, những người khác ở tuổi này đều đã kết hôn, cô ngay cả chuyện này cũng không thể làm thật đáng buồn mà.
Bây giờ hai người bọn họ cũng không biết nên nói cái gì thì mới tốt, Văn Nhân Mạc chỉ là tự trách mình, Triển Thất đang nghĩ chuyện đêm này của cô cũng không có xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau lúc Triển Thất tỉnh lại cơ thể đã trở nên tốt hơn, mặc dù Văn Nhân Mạc nói cô cần phải điều dưỡng thật tốt nhưng cô làm sao ngồi yên được, bây giờ Diễm bang đã tiêu diệt được Bạch bang và Tiễn bang, Bạch thành đã là của Diễm bang. Kế tiếp còn có Mạc thành và Tùng thành, bây giờ ở Mạc thành Long Hổ môn là người của mình, chỉ cần đối phó với Phi Ưng trại là được, ở Mạc thành mặc dù chỉ có một bang phái là Phi Ưng trại nhưng mà địa thế của họ vô cùng hiểm trở dễ thủ nhưng khó công muốn tiêu diệt bọn họ cũng rất khó. Ở Tùng thành cũng có bốn bang phái, Liệt Hỏa bang, Xích Viêm bang, Dã Lang bang còn có Thanh Phong trại lần trước đã cứu cô kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
"Lão đại, trước tiên chúng ta có thể tấn công Tùng thành, ngày mai em sẽ đi trước đến Tùng Thành sau đó đi đến Thanh Phong trại, ân tình lần trước còn chưa có trả. Từ trước đến giờ bọn họ luôn luôn không tham gia vào chuyện bên ngoài, muốn khuyên bọn họ không tham gia vào vẫn rất dễ dàng, như vậy thì sẽ còn lại ba bang phái. Liệt Hỏa bang và Xích Viêm bang là hai bang phái luôn đối đầu nhau nên có thể chia rẽ bọn họ, như vậy chúng ta chỉ cần tập trung tinh thần đối phó với Dã Lang bang là được rồi, chờ thu được Tùng thành thì chỉ còn lại một Phi Ưng trại, chúng ta chỉ cần trực tiếp nổ bọn họ."
"Lúc đầu anh và Thích Thiên cũng suy nghĩ như vậy, chỉ có điều bây giờ có một chút ngoài ý muốn, ngày hôm qua nhận được thư mời của Thanh Phong trại, nói là bởi vì tình hình bây giờ căng thẳng, hơn nữa lần trước chuyện Chu Tước môn phạm quy muốn Văn Nhân Mạc cùng đoàn kết để lấy lại công đạo. Thanh Phong trại làm như vậy thì anh có chút ngoài ý muốn, bọn họ kể từ khi thành lập bang đến nay chưa từng tham gia vào chuyện ở bên ngoài, bây giờ đột nhiên lại có hành động này thì rất đáng nghi. Cho nên anh định là sẽ đi gặp anh ta, xem một chút anh ta có ý đồ gì."
Văn Nhân Mạc vốn định để cho Triển Thất ở lại Diễm bang điều dưỡng, chỉ là bây giờ nhìn thấy cô như vậy thì nhất định là không chịu ngồi yên một chỗ. Bây giờ cô ngoại trừ không thể sinh hoạt vợ chồng ra thì chuyện khác cũng không có vấn đề gì, nghĩ đến đây liền buồn bực, xem ra vì tính phúc của mình sau này anh nhất định phải bồi bổ cô thật tốt.
"Khi nào thì bắt đầu, em và anh cùng đi, đúng lúc ở Tùng thành còn có hai miếng ngọc bội Chu Tước."
"Thời gian dự tính là một tháng sau, ngày mai chúng ta xuất phát, đi trước để tìm ngọc bội Chu Tước, sau đó lại đi sẽ đi gặp đám lão đại kia."
"Đi kêu Long Mai và Tiễn Kỳ đến đây đi, em cảm thấy thân phận bây giờ của ta có thể nói cho các cô ấy biết rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến."
Trải qua ngày hôm qua Tiễn Kỳ và cô khóc lóc kể lể với nhau sau này Triển Thất cảm thấy đã là bạn bè thì nên thẳng thắn với nhau, kiếp trước cô chỉ có một người bạn là một người vì cứu cô mà đã chết, từ đó về sau luôn luôn sống một mình nên không biết chung đụng với người khác như thế nào. Đi đến kiếp này sau khi gặp được Văn Nhân Mạc cô mới từ từ mở lòng ra để cho anh tiến vào, sau đó lại có rất nhiều người liên quan với cô, thật lòng đối với cô, cô thật sự cảm thấy rất may mắn.
Sau khi Tiễn Kỳ đến đây mặc dù không có đánh nhau với Thích Thiên nhưng sắc mặt cũng không tốt hơn tí nào dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh.
"Tôi tìm mọi người đến đây là muốn nói với mọi người một chuyện, chuyện về thân phận của tôi, mọi người luôn xem tôi là bạn bè nhưng ta lại che giấu thật sự rất xin lỗi, nhưng cũng là do vạn bất đắc dĩ, bây giờ sẽ nói cho mọi người biết."
"Thân phận."
Ở đây nghi ngờ nhất chính là Thích Thiên, anh chỉ biết là Triển Thất là do Văn Nhân Mạc đích thân mang về, lai lịch cụ thể là ai thì thật sự là chưa tùng hỏi.
"Thực ra tôi là con gái nuôi của Lão Môn chủ của Chu Tước môn, cũng chính là vị Môn chủ của Chu Tước môn, nhưng sau đó lại bị Lâm Phong hãm hại người ta vào nơi túng cực may mà có lão đại đã cứu tôi. Lâm Phong nếu như biết tôi chưa có chết nhất định sẽ tiếp tục đuổi giết, để không bị lộ thân phận tôi mới nữ giả nam, như vậy sau này khi đánh lại cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ."
"Con gái nuôi của lão Môn chủ Chu Tước môn? Là Môn chủ của Chu Tước môn?"
Thân phận này của cô thật sự dọa đến Long và Tiễn Kỳ, hai người các cô vốn là nghĩ Triển Thất là tiểu thư của đại gia bị phá sản nào đó hay là con gái của người hắc đạo nào ở tỉnh ngoài nha, không nghĩ tới lại là Môn chủ của Chu Tước môn. Chu Tước môn chíng là một trong bốn bang phái lớn của cả nước nha, Long Hổ môn chính là môn hạ của Chu Tước môn.
"Cậu là con gái, Tam đệ lại là Tam muội sao?"
Trước đó Long Mai và Tiễn Kỳ đã biết giới tính mà nói thì Thích Thiên vẫn bị một câu này dọa sợ, cô nữ giả nam những lời này luôn luôn quanh quẩn ở trong đầu của anh. Nghĩ rằng anh cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng vì hạnh phúc của đại ca lại làm ra loại chuyện hạ thuốc này. Vốn nghĩ rằng làm như vậy thì có thể giúp đại ca, đối với Tiễn Kỳ chỉ có thể để sau này sẽ bù đắp, bây giờ hiện tại xem ra anh chính là một tên vô lại nha.
"Tam đệ thật sự là con gái?"
Thích Thei6n vẫn không thể tin rằng Triển Thất là con gái, từ vẻ ngoài nhìn cô ngoại trừ có hơi nho nhã yếu ớt một chút ra thì chỗ nào cũng đoán không ra cô ấy là con gái, hơn nữa, cô ấy còn có hầu kết.
Triển Tâất chỉ có thể tháo hầu kết xuống, thay đổi kiểu tóc một chút, xoa xoa mặt, sau đó vẫn là khuôn mặt này nhưng hoàn toàn chính là một mỹ nhân bại hoại. Sau khi nhìn trang phục nữ của Triển Thất Thích Thiên đã thật sự tin, cô giả nam được hẳn là do đại ca dịch dung đi, không có sơ hở chút nào, hơn nữa quan trọng nhất là Triển Thất cũng không phải là phụ nữ ngại ngùng, có đôi khi còn đàn ông hơn so với đàn ông nữa.
"Cha của tôi có biết không?"
"Biết, lần trước đã từng nói với Long bá bá."
"Thảo nào ông đối với cô kính trọng như vậy, tôi còn đang khó hiểu đây, thì ra là các người cùng nhau lừa gạt một mình tôi."
"Cô cuối cùng còn có bí mật gì không vậy, mấy ngày nay tôi đã bị cô đả kích nhiều lần như vậy."
"Được rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi, gần đây cơ thể của Triển Thất không được thoải mái phải đi về nghỉ ngơi, bây giờ đã không còn bí mật gì nữa, các người có thắc mắc gì thì sau này hỏi đi."
Triển Thất đối với thắc mắc của các cô ấy không biết nên trả lời như thế nào, hoàn hảo Văn Nhân Mạc giúp cô giải vây, sau đó cũng như trốn mà rời đi.
"Lão đại, em thế nào lại cảm thấy Thích Thiên bởi vì chuyện em là con gái mà bị đả kích rất lớn nha?"
"Em có biết tại sao Thích Thiên lại hạ thuốc Tiễn Kỳ không?"
Văn Nhân Mạc không trả lời mà là hỏi ngược lại Triển Thất.
"Điểm này em cũng rất khó hiểu, lúc đầu em cho là hai người bọn họ là tình chàng ý thiếp, nhưng mà ngày hôm qua nhìn dáng vẻ của Tiễn Kỳ căn bản chính là không phải rất quen thuộc với Thích Thiên."
"Thực ra Thích Thiên cũng là vì anh và em, anh và Thích Thiên là anh em sống chết từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh rất hiểu rõ cậu ấy. Bởi vì anh thích em, em có thể cho ta ấm áp nên cậu ấy muốn cho chúng ta ở chung một chỗ, nhưng bởi vì em là một người 'đàn ông' chưa chắc là cả đời sẽ ở bên cạnh anh, mà Tiễn Kỳ chính là kẻ thù lớn nhất của anh, người ở phía dưới đều truyền ra chuyện của hai người nên Thích Thiên tin đó là thật, cho nên cậu ấy mới có suy nghĩ muốn lấy Tiễn Kỳ, trực tiếp lấy cô ấy thì cô ấy chắc chắn là sẽ không đồng ý rồi, cho nên mới nghĩ ra phương pháp như vậy."
Sau khi nghe Văn Nhân Mạc giải thích xong Triển Thất liền ngây ngẩn cả người, nói như vậy thì Tiễn Kỳ thật sự là bị cô liên lụy rồi.
"Em nếu như sớm mọt chút nói cho Thích Thiên biết, như vậy anh ấy cũng sẽ không làm như vậy, hơn nữa Tiễn Kỳ cũng sẽ không vì vậy mà bị tổn thương."
"Nha đầu ngốc, em cho rằng Thích Thiên là một người tùy tiện sao? Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng nói chuyện quá một câu với con gái, làm sao có thể đơn giản bởi vì tếh mà làm chuyện đó với cô ấy. Cậu ấy muốn Tiễn Kỳ rời đi thì còn có rất nhiều biện pháp, thực ra cậu ấy thích Tiễn Kỳ, chỉ là chính cậu ấy không phát hiện mà thôi, hơn nữa, Tiễn Kỳ chị em tốt của em, em thấy bộ dạng của cô ấy giống như là bị tổn thương sao? Rõ ràng là cũng có tình cảm đối với Thích Thiên, chuyện của hai người bọn họ em không cần lo lắng, để cho bọn họ tự mình giải quyết là được rồi."
Triển Thất nghĩ lại thật sự là giống như Văn Nhân Mạc nói, nếu như hai người bọn họ thật sự có thể yêu nhau thì thật tốt quá.
"Lão đại nói với em một chút chuyện trước kia của anh được không?"
Vừa nhìn thấy Văn Nhân Mạc tháo bỏ áo ngủ duy nhất trên người cô ra thì Triển Thất cũng không nhịn được bây giờ cô đang đau đến nỗi muốn giết người, nếu còn làm thêm một lần nữa thì cô sẽ ngủm mất. Thật không biết tại sao Tiễn Kỳ lại không có chuyện gì, còn cô lại bi thống.
"Em thật đẹp."
Buổi sáng mặc dù mặc quần áo cho cô lúc cô chưa tỉnh ngủ, đã nhìn qua một lần vẻ đẹp của cô, nhưng vẫn lại kinh ngạc, xem ra để cho cô ấy mặc quần áo đàn ông tuyệt đối là một lựa chọn sáng suốt.
"Qua đây, anh ta chỉ là muốn bôi thuốc cho em, em bị thương."
Nhìn cô gái nhỏ một lần nữa rút cả người vào bên trong chăn Văn Nhân Mạc chỉ có thể buồn cười mà dỗ dành nói, anh thoạt nhìn có chỗ nào không vừa lòng sao.
"Bị thương?"
Triển Thất không biết cô bị thương chỗ nào, ngoại trừ nửa thân dưới còn đang đau không thể chịu đựng được ra còn những chỗ khác đều khỏe lắm mà.
"Thật xin lỗi, tối qua anh thật sự không khống chế nổi."
"Biết là tốt rồi, một tháng sau không được bước vào phòng của em."
"Được, trước hết thoa thuốc đi."
Triển Thất nói lời này là cố ý muốn chọc giận anh, không nghĩ tới anh lại có thể đồng ý, nhìn anh nghiêm túc như vậy, cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Triển Thất hoàn toàn không có phát hiện ra lúc cô đang nghi ngờ thì Văn Nhân Mạc lại một lần nữa xốc chăn của cô lên, sau đó tách hai chân của cô ra rồi bôi thuốc cho cô, mãi đến khi phía dưới truyền đến cảm giác mát lạnh thì Triển Thất mới lấy lại tinh thần.
"Anh."
Chỉ là bị nhìn thấy thân thể mà Triển Thất đã cảm thấy rất xấu hổ rồi, bây giờ lại phơi bày cả địa phương kia cho anh nhìn, cho dù da mặt của cô có dày như thế nào thì cũng không chịu đựng được.
"Em bị thương vô cùng nghiêm trọng, hôm nay anh tìm sách cổ và sách thuốc hiện đại mới tìm được phương pháp này đó, bây giờ còn đau không?"
Nghe anh nói như vậy Triển Thất thật sự cảm thấy dễ chịu hơn, chính là có một chút đau hoàn toàn có thể bỏ qua. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là Văn Nhân Mạc đang lấy tay bôi thuốc cho cô, càng thêm mất mặt là khi tay của anh đụng vào cô thì cô lại có phản ứng. Mặc dù sắc trời bên ngoài đã có có hơi tối nhưng cả hai vẫn có thể nhìn rất rõ ràng, cách bôi thuốc này đối với Văn Nhân Mạc mà nói chính là một loại trừng phạt lớn nhất. Không chỉ có Triển Thất có phản ứng, anh sớm đã có phản ứng rồi, nhìn thấy Triển Thất như vậy rất nhanh liền nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp tối qua của cô.
Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, cả hai người đều ướt đẫm cũng giống như là vừa đánh nhau một trận vậy, chỉ là loại hành hạ này còn muốn kéo dài một vòng mới có thể kết thúc.... ........
"Bây giờ em còn quá nhỏ, cho nên thân thể của em vẫn chưa tiếp nhận được, đặc biệt là chỗ này quá mức mềm mại, tối qua anh lại không khống chế được, cho nên một năm này cũng không thể phát sinh quan hệ nữa."
Văn Nhân Mạc là một bác sĩ, sau khi thấy Triển Thất bị thương thì lập tức hiểu rồi, cô thật sự còn quá nhỏ, mà anh vừa rồi không khống chế nổi cho nên mới làm cho nghiêm trọng như vậy. Hóa ra anh chính là bởi vì Triển Thất còn nhỏ quá cho nên mới không có ăn cô, nhưng trải qua tối hôm qua khi bị cô châm lửa liền không khống chế nổi. Một đêm điên cuồng này lúc mới bắt đầu thì cảm giác là cô có thể tiếp nhận được cho nên tỉ mỉ kiểm tra cơ thể cho cô, kết quả là phát hiện cô bị thương nặng như vậy, buổi chiều tìm nhiều sách như vậy mới tìm được một loại thuốc có thể làm giảm đau đớn. (Lời của editor: Pó tay với anh này khụ @@)
"Em rất yếu ớt?"
Triển Thất ngổn ngang, cơ thể này của cô đúng là dậy thì trễ, những người khác ở tuổi này đều đã kết hôn, cô ngay cả chuyện này cũng không thể làm thật đáng buồn mà.
Bây giờ hai người bọn họ cũng không biết nên nói cái gì thì mới tốt, Văn Nhân Mạc chỉ là tự trách mình, Triển Thất đang nghĩ chuyện đêm này của cô cũng không có xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau lúc Triển Thất tỉnh lại cơ thể đã trở nên tốt hơn, mặc dù Văn Nhân Mạc nói cô cần phải điều dưỡng thật tốt nhưng cô làm sao ngồi yên được, bây giờ Diễm bang đã tiêu diệt được Bạch bang và Tiễn bang, Bạch thành đã là của Diễm bang. Kế tiếp còn có Mạc thành và Tùng thành, bây giờ ở Mạc thành Long Hổ môn là người của mình, chỉ cần đối phó với Phi Ưng trại là được, ở Mạc thành mặc dù chỉ có một bang phái là Phi Ưng trại nhưng mà địa thế của họ vô cùng hiểm trở dễ thủ nhưng khó công muốn tiêu diệt bọn họ cũng rất khó. Ở Tùng thành cũng có bốn bang phái, Liệt Hỏa bang, Xích Viêm bang, Dã Lang bang còn có Thanh Phong trại lần trước đã cứu cô kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
"Lão đại, trước tiên chúng ta có thể tấn công Tùng thành, ngày mai em sẽ đi trước đến Tùng Thành sau đó đi đến Thanh Phong trại, ân tình lần trước còn chưa có trả. Từ trước đến giờ bọn họ luôn luôn không tham gia vào chuyện bên ngoài, muốn khuyên bọn họ không tham gia vào vẫn rất dễ dàng, như vậy thì sẽ còn lại ba bang phái. Liệt Hỏa bang và Xích Viêm bang là hai bang phái luôn đối đầu nhau nên có thể chia rẽ bọn họ, như vậy chúng ta chỉ cần tập trung tinh thần đối phó với Dã Lang bang là được rồi, chờ thu được Tùng thành thì chỉ còn lại một Phi Ưng trại, chúng ta chỉ cần trực tiếp nổ bọn họ."
"Lúc đầu anh và Thích Thiên cũng suy nghĩ như vậy, chỉ có điều bây giờ có một chút ngoài ý muốn, ngày hôm qua nhận được thư mời của Thanh Phong trại, nói là bởi vì tình hình bây giờ căng thẳng, hơn nữa lần trước chuyện Chu Tước môn phạm quy muốn Văn Nhân Mạc cùng đoàn kết để lấy lại công đạo. Thanh Phong trại làm như vậy thì anh có chút ngoài ý muốn, bọn họ kể từ khi thành lập bang đến nay chưa từng tham gia vào chuyện ở bên ngoài, bây giờ đột nhiên lại có hành động này thì rất đáng nghi. Cho nên anh định là sẽ đi gặp anh ta, xem một chút anh ta có ý đồ gì."
Văn Nhân Mạc vốn định để cho Triển Thất ở lại Diễm bang điều dưỡng, chỉ là bây giờ nhìn thấy cô như vậy thì nhất định là không chịu ngồi yên một chỗ. Bây giờ cô ngoại trừ không thể sinh hoạt vợ chồng ra thì chuyện khác cũng không có vấn đề gì, nghĩ đến đây liền buồn bực, xem ra vì tính phúc của mình sau này anh nhất định phải bồi bổ cô thật tốt.
"Khi nào thì bắt đầu, em và anh cùng đi, đúng lúc ở Tùng thành còn có hai miếng ngọc bội Chu Tước."
"Thời gian dự tính là một tháng sau, ngày mai chúng ta xuất phát, đi trước để tìm ngọc bội Chu Tước, sau đó lại đi sẽ đi gặp đám lão đại kia."
"Đi kêu Long Mai và Tiễn Kỳ đến đây đi, em cảm thấy thân phận bây giờ của ta có thể nói cho các cô ấy biết rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến."
Trải qua ngày hôm qua Tiễn Kỳ và cô khóc lóc kể lể với nhau sau này Triển Thất cảm thấy đã là bạn bè thì nên thẳng thắn với nhau, kiếp trước cô chỉ có một người bạn là một người vì cứu cô mà đã chết, từ đó về sau luôn luôn sống một mình nên không biết chung đụng với người khác như thế nào. Đi đến kiếp này sau khi gặp được Văn Nhân Mạc cô mới từ từ mở lòng ra để cho anh tiến vào, sau đó lại có rất nhiều người liên quan với cô, thật lòng đối với cô, cô thật sự cảm thấy rất may mắn.
Sau khi Tiễn Kỳ đến đây mặc dù không có đánh nhau với Thích Thiên nhưng sắc mặt cũng không tốt hơn tí nào dùng ánh mắt phẫn hận nhìn anh.
"Tôi tìm mọi người đến đây là muốn nói với mọi người một chuyện, chuyện về thân phận của tôi, mọi người luôn xem tôi là bạn bè nhưng ta lại che giấu thật sự rất xin lỗi, nhưng cũng là do vạn bất đắc dĩ, bây giờ sẽ nói cho mọi người biết."
"Thân phận."
Ở đây nghi ngờ nhất chính là Thích Thiên, anh chỉ biết là Triển Thất là do Văn Nhân Mạc đích thân mang về, lai lịch cụ thể là ai thì thật sự là chưa tùng hỏi.
"Thực ra tôi là con gái nuôi của Lão Môn chủ của Chu Tước môn, cũng chính là vị Môn chủ của Chu Tước môn, nhưng sau đó lại bị Lâm Phong hãm hại người ta vào nơi túng cực may mà có lão đại đã cứu tôi. Lâm Phong nếu như biết tôi chưa có chết nhất định sẽ tiếp tục đuổi giết, để không bị lộ thân phận tôi mới nữ giả nam, như vậy sau này khi đánh lại cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ."
"Con gái nuôi của lão Môn chủ Chu Tước môn? Là Môn chủ của Chu Tước môn?"
Thân phận này của cô thật sự dọa đến Long và Tiễn Kỳ, hai người các cô vốn là nghĩ Triển Thất là tiểu thư của đại gia bị phá sản nào đó hay là con gái của người hắc đạo nào ở tỉnh ngoài nha, không nghĩ tới lại là Môn chủ của Chu Tước môn. Chu Tước môn chíng là một trong bốn bang phái lớn của cả nước nha, Long Hổ môn chính là môn hạ của Chu Tước môn.
"Cậu là con gái, Tam đệ lại là Tam muội sao?"
Trước đó Long Mai và Tiễn Kỳ đã biết giới tính mà nói thì Thích Thiên vẫn bị một câu này dọa sợ, cô nữ giả nam những lời này luôn luôn quanh quẩn ở trong đầu của anh. Nghĩ rằng anh cả đời làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng vì hạnh phúc của đại ca lại làm ra loại chuyện hạ thuốc này. Vốn nghĩ rằng làm như vậy thì có thể giúp đại ca, đối với Tiễn Kỳ chỉ có thể để sau này sẽ bù đắp, bây giờ hiện tại xem ra anh chính là một tên vô lại nha.
"Tam đệ thật sự là con gái?"
Thích Thei6n vẫn không thể tin rằng Triển Thất là con gái, từ vẻ ngoài nhìn cô ngoại trừ có hơi nho nhã yếu ớt một chút ra thì chỗ nào cũng đoán không ra cô ấy là con gái, hơn nữa, cô ấy còn có hầu kết.
Triển Tâất chỉ có thể tháo hầu kết xuống, thay đổi kiểu tóc một chút, xoa xoa mặt, sau đó vẫn là khuôn mặt này nhưng hoàn toàn chính là một mỹ nhân bại hoại. Sau khi nhìn trang phục nữ của Triển Thất Thích Thiên đã thật sự tin, cô giả nam được hẳn là do đại ca dịch dung đi, không có sơ hở chút nào, hơn nữa quan trọng nhất là Triển Thất cũng không phải là phụ nữ ngại ngùng, có đôi khi còn đàn ông hơn so với đàn ông nữa.
"Cha của tôi có biết không?"
"Biết, lần trước đã từng nói với Long bá bá."
"Thảo nào ông đối với cô kính trọng như vậy, tôi còn đang khó hiểu đây, thì ra là các người cùng nhau lừa gạt một mình tôi."
"Cô cuối cùng còn có bí mật gì không vậy, mấy ngày nay tôi đã bị cô đả kích nhiều lần như vậy."
"Được rồi, hôm nay chỉ đến đây thôi, gần đây cơ thể của Triển Thất không được thoải mái phải đi về nghỉ ngơi, bây giờ đã không còn bí mật gì nữa, các người có thắc mắc gì thì sau này hỏi đi."
Triển Thất đối với thắc mắc của các cô ấy không biết nên trả lời như thế nào, hoàn hảo Văn Nhân Mạc giúp cô giải vây, sau đó cũng như trốn mà rời đi.
"Lão đại, em thế nào lại cảm thấy Thích Thiên bởi vì chuyện em là con gái mà bị đả kích rất lớn nha?"
"Em có biết tại sao Thích Thiên lại hạ thuốc Tiễn Kỳ không?"
Văn Nhân Mạc không trả lời mà là hỏi ngược lại Triển Thất.
"Điểm này em cũng rất khó hiểu, lúc đầu em cho là hai người bọn họ là tình chàng ý thiếp, nhưng mà ngày hôm qua nhìn dáng vẻ của Tiễn Kỳ căn bản chính là không phải rất quen thuộc với Thích Thiên."
"Thực ra Thích Thiên cũng là vì anh và em, anh và Thích Thiên là anh em sống chết từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh rất hiểu rõ cậu ấy. Bởi vì anh thích em, em có thể cho ta ấm áp nên cậu ấy muốn cho chúng ta ở chung một chỗ, nhưng bởi vì em là một người 'đàn ông' chưa chắc là cả đời sẽ ở bên cạnh anh, mà Tiễn Kỳ chính là kẻ thù lớn nhất của anh, người ở phía dưới đều truyền ra chuyện của hai người nên Thích Thiên tin đó là thật, cho nên cậu ấy mới có suy nghĩ muốn lấy Tiễn Kỳ, trực tiếp lấy cô ấy thì cô ấy chắc chắn là sẽ không đồng ý rồi, cho nên mới nghĩ ra phương pháp như vậy."
Sau khi nghe Văn Nhân Mạc giải thích xong Triển Thất liền ngây ngẩn cả người, nói như vậy thì Tiễn Kỳ thật sự là bị cô liên lụy rồi.
"Em nếu như sớm mọt chút nói cho Thích Thiên biết, như vậy anh ấy cũng sẽ không làm như vậy, hơn nữa Tiễn Kỳ cũng sẽ không vì vậy mà bị tổn thương."
"Nha đầu ngốc, em cho rằng Thích Thiên là một người tùy tiện sao? Từ trước đến nay cậu ấy chưa từng nói chuyện quá một câu với con gái, làm sao có thể đơn giản bởi vì tếh mà làm chuyện đó với cô ấy. Cậu ấy muốn Tiễn Kỳ rời đi thì còn có rất nhiều biện pháp, thực ra cậu ấy thích Tiễn Kỳ, chỉ là chính cậu ấy không phát hiện mà thôi, hơn nữa, Tiễn Kỳ chị em tốt của em, em thấy bộ dạng của cô ấy giống như là bị tổn thương sao? Rõ ràng là cũng có tình cảm đối với Thích Thiên, chuyện của hai người bọn họ em không cần lo lắng, để cho bọn họ tự mình giải quyết là được rồi."
Triển Thất nghĩ lại thật sự là giống như Văn Nhân Mạc nói, nếu như hai người bọn họ thật sự có thể yêu nhau thì thật tốt quá.
"Lão đại nói với em một chút chuyện trước kia của anh được không?"