Chuyện này ta rất nhanh liền bỏ qua. Nghĩ có ích lợi gì? Chuyện này không cần hỏi cũng biết quá giới hạn, người nào sẽ chịu đây? Sau này Chu Cố cũng không còn nhắc lại, lại đề nghị muốn dạy ta cổ cầm.
“... Ta cũng không phải là tiểu thư thế gia.” Ta hồ nghi nhìn hắn.
“Tứ cô nương, cô không phải nói là rảnh rỗi không có việc làm sao?” Hắn cười rất ôn nhu, cũng nhẫn nại dạy ta. Ta học rất kém cỏi, nhưng hắn dốc lòng dạy dỗ nên cả hai cùng tiến bộ, bộ dáng rất thích thú. Có thể là ta suy nghĩ quá nhiều. Mỗi lần ta đánh sai, Chu Cố sẽ quay đầu lại nhẹ giọng chỉ bảo, điều này làm cho đáy lòng ta có phần kỳ quái không được tự nhiên.
Ta cứ nghĩ đến việc “Khúc nhạc sai, Chu lang chú ý”.
Ta thật sự không dám nghĩ sâu. Không nghĩ tới con người Chu Cố lại có ham mê như thế. Nói không chừng là một phần trong kế hoạch mai mối tìm chồng cho ta. Hy vọng là ta hiểu lầm. Khi hắn dạy ta đánh đàn, ta luôn ở vườn hoa trong đình. Cho đến khi mùa đông bắt đầu có tuyết rơi, chúng ta mới bắt buộc học trong phòng khách, ta còn đặc biệt đem bà vú cùng Tào Quản gia mời tới nghe ta đánh đàn, rất là hành hạ lỗ tai của bọn họ.
Không phải là của ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là ta thật rất thích con người khiêm tốn của hắn dù khuôn mặt đã bị phá hủy một nửa, hi vọng đoạn tình nghĩa đáng quý này có thể kéo dài một chút, hy vọng nó không bị những lời đồn đại bên ngoài phá hủy.
Dù sao bên trong cơ thể của tiểu cô nương này là một lão trạch nữ. Vậy cũng là trong ngoài bất nhất rồi. Qua hết năm, ta mười lăm tuổi. Nhưng vừa qua Nguyên tiêu, ta liền cùng Tào Quản gia và bà vú tranh cãi ầm ĩ một trận.
Lại nói chúng ta vẫn sống nương tựa lẫn nhau như vậy, những ngày sau này rất tốt đẹp. Mặc kệ hai lão nhân gia đối với ta vẫn kiên quyết đối xử như chủ tớ nhún nhường tôn kính, hay là đối xử như với tiểu bối quan tâm cưng chiều, ít nhất ta đều cảm thấy được tôn trọng.
Trước kia có người nói ta không có tính cách cố định, ta là một mặt gương. Người khác đối đãi với ta như thế nào, ta chính là như thế hồi báo, một chút thay đổi cũng không có. Mặc dù nói có chút khoa trương, chỉ là cũng coi như phù hợp có chút thật tình. Không hổ là bạn trai đầu tiên của ta, đáng tiếc hắn có chí lớn, ta thì chỉ hận cả đời không thể làm chú chim sẻ nhỏ, vì vậy không thể không chia tay, đây chính là tiếc nuối lớn nhất của ta trước khi xuyên qua.
Cũng chính vì loại cá tính rách này đã khiến Tào Quản gia huyên náo giận dữ, bà vú khóc lớn. Thật ra thì, ta cũng vậy chỉ là nói thẳng không muốn gả mà thôi. Ta thấy chấp nhận của Chu Cố rất cao, liền có chút sơ sót. Sự thật chứng minh, Chu Cố là một nam tử vượt thời đại, lão tiên sinh lão thái thái nhà ta tuyệt đối không phải. Vừa nghe ta nói điều kiện thành thân cùng “Ý kiến không lập gia đình”, hai lão nhân gia thiếu chút nữa cùng nhau trúng gió.
Bà vú ở Từ Đường vừa quỳ vừa khóc hoài không dậy, Tào Quản gia chỉ vào ta mắng to bất hiếu. Cái tính cách quỷ quái kia của ta lại đột nhiên phát tác, cũng làm theo vừa khóc vừa mắng đại phu nhân Tào gia đã định để ta đói chết, Tào gia không có ân nghĩa gì với ta cả, Tào Quản gia dứt khoát ngã bất tỉnh.
Bệnh nhân là lớn nhất, ta chỉ có thể ảo não hạ trống thu binh, vội vàng mời Tôn đại phu đến. Ta rất không vui vẻ, nhưng không có nói cái gì nữa. Không còn kế sách, chỉ có một chữ: hoãn (kéo dài).
Dù sao ta không gật đầu, bọn họ cũng không thể bức ta lên kiệu hoa. Ai tới làm mai ta đều nhàn nhạt nói nhìn một chút, những cái nhìn này chính là một năm nửa năm, chính là không hề nói từ chối.
Tào Quản gia bức ta nhanh chóng, ta sẽ nói, “Nhưng ngươi xem những Nhị Thế Tổ này, chỉ biết sống phóng túng, chỗ nào xứng với ta?”
Tùy châu huyện thành là địa phương nhỏ, thân phận có thể cùng ta xứng đôi lại bằng tuổi nhau xác thực không có mấy người. Lại nói ta có thể chấn khởi sản nghiệp Tào gia, Tào Quản gia không khỏi đối với ta xem trọng rất nhiều. Hắn cũng là người thích mềm không thích cứng, ta không trực tiếp phản đối linh tinh mà lấy lý để cãi lại, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận. Chỉ là trong lòng vẫn buồn bực, không bao lâu liền ngã bệnh.
Hắn bị lần bệnh này làm ta lo âu không yên cả ngày, ta không thể ở yên trong phòng làm một tiểu thư sung sướng. Mấy năm nay, chính họ đã cứu ta, thương yêu ta, bảo hộ ta, so người thân còn thân hơn. Bảo ta ở trong phòng ngủ, còn không bằng để cho ta ở trước giường bệnh bưng trà rót nước tâm còn thoải mái một chút.
Tuy nói chỉ là lão gia nô, nhưng nói thật, hắn còn là nam nhân chống đỡ duy nhất trong nhà. Hắn vừa bị bệnh, trong nhà liền gặp ăn trộm. Nếu không phải Chu Cố ở trong sân, bắt được kẻ trộm... Thật không nghĩ tới tên ăn trộm đó chính là tay ăn chơi Ngô gia ở Tây viện.
Ta cảm giác rất đáng sợ, thật sự là ăn trộm sao? Thế giới này sao nữ nhân lại khổ như vậy, thân thể muốn an toàn cũng khó khăn như vậy.
Tào Quản gia nhìn chằm chằm ta rất lâu, lại đem Chu Cố gọi vào nói chuyện. Không bao lâu, Tào Quản gia lại cùng ta nói, hắn niên kỷ đã lớn, cần nghỉ ngơi, nhưng Tào gia cũng không thể không ai chú ý, muốn nhờ Chu Cố đến quản sự.
Ta ngây cả người. Vốn cho là bà vú sẽ phản đối, không nghĩ tới nàng ngược lại an ủi ta, nói với ta, “Chu Tiểu lang mặc dù bỏng nửa mặt, nhưng cũng là người đọc sách, người cũng thành thật...” Bà nói không ngừng, so bà mai còn nói nhiều hơn.
Nhưng ta không vui, vô cùng không vui. Ta là thích Chu Cố, không sai, nhưng không phải cái loại thích đó. Nam nhân là loài làm bằng hữu thì cực tốt, nhưng nếu lên giường, tất cả liền thay đổi, giống như là bị dị nhân xâm lấn. Chính là ta rất tỉnh táo, cho nên đặc biệt đề phòng. Ta rất thưởng thức Chu Cố, nếu hắn lấy lão bà, ta nhất định sẽ mặt dày đi làm khuê trung mật hữu của Chu phu nhân, kiên quyết đến nhà hắn nhà ăn cơm chùa làm bà cô già, bồi lão bà hắn mắng hắn, tâm tình tốt còn có thể trông con cho hắn. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không gả cho Chu Cố, hình dáng biến dị nhiều... càng không biết hắn là vì báo ân hay là thích luyến đồng mà lấy ta. Nếu là vế trước hắn sẽ bởi vì đè nén quá độ mà phản lại, dẫn đến thành kẻ phụ lòng phụ bạc cao cấp nhất; vế sau còn lại thì không có cô bé nào sẽ mãi không lớn lên, nếu lớn lên lại nhìn hắn đi tàn phá cô bé đáng thương khác, ta sẽ không đành lòng.
Nhưng ta không thể đối với lão nhân gia phát giận, không thể làm gì khác hơn là tỏ rõ sắc mặt cho Chu Cố thấy.
Chỉ là ta thật hận cái công phu tu tâm dưỡng tính của người đọc sách, mặc kệ ta nhăn mặt thế nào, hắn cũng vẫn vững như trước dù thái sơn có sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt, nếu ngược lại thì ta sẽ vui đến chết.
“Tứ cô nương,” hắn đã cùng Cao gia hiệp đàm tốt chuyện thuê ruộng, đang cùng ta hồi báo thì đột nhiên lại nói 1 câu ngoài vấn đề “Tâm tư của cô không cần suy đoán, nhìn mặt đã biết.” Ta thề mặt của ta nhất định xanh như cây cải dầu.
“Huynh tại sao không cự tuyệt?” Ta rốt cuộc giận tím mặt rồi.
“Cự tuyệt cái gì?” Hắn mặt lạnh nhạt dọn dẹp các khế ước lung tung trên bàn.” Tứ cô nương, những hợp đồng này cô tốt nhất nên nhìn lại một lần, có cái gì chúng ta cùng nghiên cứu”.
“Chớ giả bộ! Giả bộ cũng không giống rồi!” Ta muốn lật bàn, thế nhưng cái bàn này là lê tâm mộc, nặng chết đi được, ta lật cũng không động.
Hắn rốt cuộc bỏ xuống khí độ bình tĩnh, rất nghiêm túc nhìn ta, “Tứ cô nương, Chu mỗ bất tài, cũng không định ở rể.” Hắn quay mặt đi chỗ khác, tầm mắt ta rơi xuống nửa khuôn mặt nguyên vẹn, khuôn mặt mơ hồ có nụ cười, “Lại nói, hồi môn của ngươi chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, tiền kiếm được cũng chỉ có thể giàu ở tại thôn trang này... đủ cơm no áo ấm mà thôi, cũng không phải đại phú Đại Quý gì.”
... Thì ra huynh còn ngại đồ cưới ít sao!?
“Rất tốt!” Ta tức giận rống to, tự mình rót ly trà hạ hỏa.
“Nhưng Tào Quản gia cùng bà vú trung can nghĩa đảm, che chở Ấu Chủ, Chu mỗ vô cùng kính nể”. Hắn nghiêm túc, “Tứ cô nương, thay vì cùng bọn họ cứng rắn đối chọi, sao không lùi mấy bước?” Hắn trầm mặc một hồi, “Bọn họ... Cũng không còn có thể sống mấy năm nữa.”
Ta không nói nữa, lòng xoắn lại. Tào Quản gia so với lão thái gia tuổi còn lớn hơn, quanh năm ốm đau, ngày càng lụn bại rồi. Bà vú lúc Tào Tứ Nhi bị giam đến phòng chứa củi cũng phải chịu 1 trận đòn, đã sớm bị đánh hỏng rồi, những năm này hoảng sợ lo âu, cũng đã thành đèn cạn dầu.
Ta làm sao không hiểu? Thật không rõ, cũng sẽ không ngày đêm phái 3 nha hoàn trông nom, ngay cả đại phu cũng mời đến ăn không ngồi rồi.
Chỉ cảm thấy đau buồn, ngẩng đầu lại thấy Chu Cố nhìn chằm chằm ta, mặt tràn đầy buồn bã.
Ta không được tự nhiên ho một tiếng, rót ly trà giao cho hắn. Buồn buồn nói, “Làm phiền Chu tiên sinh lo lắng.”
Nhận lấy trà, hắn chần chờ một chút, “Tứ cô nương, thật ra thì... Nếu có người trong sạch, cô vẫn là gả cho thì tốt hơn.” Dừng một chút, “Tứ cô nương không giống trẻ con...”
Gáy oanh một tiếng, ta chỉ cảm giác sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh.
Hắn liếc ta một cái, “Làm việc ý chí kiên cường, vô số nam tử cũng không bằng cô. Chu mỗ không biết Tứ cô nương rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng nếu cô muốn làm bất kỳ đại sự gì, vẫn nên dựa vào phu gia mới có thể được...”
“Ta không muốn làm đại sự gì.” Ta cắt đứt hắn, người này đến cùng phải hay không nhìn ra cái gì rồi? “Ta chỉ hi vọng, phu quân của ta có thể được ăn đủ no, mặc đủ ấm, không cần bán nhi bán nữ. Theo Tào gia, trên dưới mấy trăm miệng tánh mạng, trọng trách nặng nề như vậy, ta ban đêm ngủ cũng sẽ tỉnh giấc. Ta chỉ phải... Chỉ là...”
Suy nghĩ một chút thật là giả nhân giả nghĩa. Nói ta là lòng từ bi thật là chuyện cười... Chỉ là xuất thân của ta là gia đình rất hỗn loạn, ta không biết tình thân là gì. Mà ta đối với thế giới này vẫn không có cảm giác tin tưởng, vẫn chỉ coi đây là một giấc mộng dài.
Nếu là mộng, ta chỉ muốn theo lòng mình. Ta muốn thấy một nơi không có sầu vân thảm vụ.
“Ta chỉ là muốn cầu xin an lòng.” Ta rất chán nản.
Mặc kệ là thế kỷ hai mươi mốt hay thế kỉ XV, “Muốn làm người tốt” nguyện vọng này nghe đều giống như đứa ngốc.
Chu Cố cầm chén trà nguội kia, ta không nhìn ra vẻ mặt của hắn.
Uống một hơi cạn sạch, hắn đứng lên, “Tứ cô nương, nguyện vọng của cô, khiến Chu mỗ tự ti mặc cảm.” Sau đó rất trịnh trọng vái dài tới đất.
Hắn đi thật lâu, ta còn ngẩn người.
Chu Cố đây là ý gì? Hắn là nói ngược? Hay là đang cười nhạo ta? Ta nghĩ như thế nào cũng đều không rõ.