Vọng Tưởng Cuồng

Chương 28: Đành bị ép buộc

Chuyển ngữ: nhoclubu ***

 

Tay chân La Phi luống cuống rời khỏi người anh, thở hổn hển nhìn trân trối người không biết chuyện đời này, lại khó chịu giơ nắm tay lên, làm động tác đánh quyền để trút hết bất mãn trong lòng.

 

Đợi đến khi hơi thở bình ổn, cô bỗng nhiên nghĩ, Trịnh Thiên Dã đã có tính toán đáng sợ này, sợ đến sáng mai thức dậy sẽ thật sự bắt cô đi đăng ký kết hôn, đến lúc đó thật sự là chuyện nực cười nhất trên đời.

 

Cô nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức.

 

Nghĩ như vậy, cô nhìn người đang nằm ngủ trên giường, nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.

 

Lúc này không đi thì còn đợi đến lúc nào?

 

Xuống lầu đến phòng khách, người làm của nhà họ Trịnh đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ, ba vị trưởng bối họ Trịnh ngồi ở sô pha, không biết đang cúi đầu nói chuyện gì.

 

Nhìn thấy La Phi đi xuống, bà nội Trịnh Thiên Dã mở miệng đầu tiên: “Thiên Dã thế nào rồi?”

 

La Phi đến gần, thấp giọng nói: “Anh ấy ngủ rồi ạ.”

 

“Ờ.” Bà Trịnh nhẹ nhõm gật đầu, “Không gây rối nữa là được rồi, không biết thằng cháu này sao lại thế, nói phát cáu liền phát cáu.”

 

La Phi lặng lẽ oán thầm, người ba mươi tuổi vẫn còn là con nít, không phải đều do các người nuông chiều sao, cho nên thần kinh không bình thường cũng không phát hiện, vậy mà còn cho là tính tình không tốt. Nhưng trong lòng nghĩ vậy, ngoài mặt cũng không biểu lộ ra, chỉ thản nhiên cười nói, “Bà nội, cô chú, nếu Thiên Dã đã đi nghỉ rồi, con cũng nên về nhà.”

 

Trịnh Gia Thăng mỉm cười với cô, ôn hòa nói: “Thời gian không còn sớm, ở lại đây đi, tuy rằng Thiên Dã uống rượu nên không tiện lắm, nhưng phòng trống còn rất nhiều, để chú bảo người làm giúp cháu chuẩn bị một phòng.”

 

La Phi vội vàng xua tay: ‘Không cần phiền thế đâu ạ, giờ này cũng không muộn lắm mà, để con về nhà đi.” Nói xong cô bỗng nhớ đến gì đó liền bổ sung, “Quan trọng là còn chút công việc con vẫn chưa làm xong, tối về làm nốt phần còn lại.”

 

“Vậy à!” Trịnh Gia Thằng cười, như đang nói đùa, “Hằng Thiên có nhân viên chuyên nghiệp như con thật hiếm. Con đã muốn về nhà, để chú sắp xếp người đưa con về.”

 

La Phi vội vàng nói cám ơn không ngừng: “Cám ơn chú.”

 

La Phi về đến nhà, cảm thấy vui sướng như chim sổ lồng, đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày trong phòng này không có Trịnh Thiên Dã.

 

Cô chỉ cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, động tác cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, ngay cả khóa chống trộm chướng mắt trên cánh cửa kia, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu nữa đều trở nên vô cùng đáng yêu.

 

Cô cũng không cần suy nghĩ nhiều, hì hà hì hục thu dọn hành lý, không cần dự định nơi dừng chân tiếp theo, cùng lắm thì về nhà trước rồi tính sau, trời đất bao la ba mẹ là lớn nhất.

 

Thứ phải mang đi không nhiều, chỉ một chiếc vali là thu dọn xong toàn bộ. Sau khi dọn đồ xong, cô nhìn quanh căn phòng nhỏ, nơi đâu cũng có dấu vết của Trịnh Thiên Dã, dép lê ly thủy tinh trong phòng khách, quần áo trong phòng ngủ, đồ dùng cá nhân trong phòng tắm, toàn bộ đều biểu hiện người đàn ông này từng bước vào cuộc sống của cô. Cô chỉ cảm thấy oán hận, rất muốn trút ra, dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, cô đem toàn bộ quần áo và đồ cùng của Trịnh Thiên dã ném xuống đất, hung hăng dùng hai chân giẫm đạp một phen không chút khách sáo. Cho đến khi cảm thấy bất mãn và phẫn nộ trong lòng thoáng dịu bớt, mới sảng khoái kéo hành lý ra cửa.

 

Lúc này đã hơn mười giờ tối, người qua lại trên đường thưa thớt. La Phi kéo hành lý, đi đến chỗ chờ taxi của khu nhà, vừa mới đứng đó, một chiếc xe cách chỗ cô không xa chậm rãi chạy đến, đèn xe phía trước phát sáng chiếu thẳng về phía cô.

 

La Phi giơ tay che ánh sáng theo bản năng, khi buông tay, chiếc xe nọ đã dừng lại trước mặt cô.

 

Kính xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là Trịnh Gia Thăng đang cười nhạt, hàm ý không hiện rõ trên mặt, nhìn cô.

 

La Phi kinh ngạc, đúng là rất kinh ngạc. Cô lắp bắp nói: “Chủ tịch Trịnh, sao chú lại ở đây?”

 

Trịnh Gia Thăng không trả lời câu hỏi, giọng điệu vẫn khách khí ôn hòa như trước: “Đã trễ thế này, Tiểu Phi, con kéo hành lý đi đâu vậy?”

 

“Dạ con…” La Phi nhất thời không biết phải trả lời thế nào, mà lúc này cô đã có thể chắc chắn, chuyện xảy ra giữa cô và Trịnh Thiên Dã, Trưởng Cẩm Hoa đã kể hết cho nhân vật từng làm mưa làm gió ở Giang Thành này biết rồi.

 

Vẻ mặt Trịnh Gia Thăng đanh lại, ánh mắt nhìn về phía La Phi cũng trở nên nghiêm túc, “Lên xe đi, chúng ta nói chuyện.”

 

Tay nắm hành lý của La Phi vô thức nắm thật chặt, chần chờ môt lúc, cuối cùng cũng hít sâu một hơi, lấy lại chút tự tin: “Chủ tịch Trịnh, con không biết mọi người muốn con làm gì, nhưng con là người tự do không lệ thuộc vào ai, và cũng có cuộc sống của riêng mình. Cái Trịnh Thiên Dã cần chính là điều trị tâm lý, không phải con. Hy vọng mọi người đừng làm khó con, để con đi đi.”

 

Trịnh Gia Thằng cười cười; “Tiểu Phi, con nói vậy có hơi nghiêm trọng rồi. Chú không phải làm khó con, chỉ hy vọng con thấu hiểu nỗi khổ của người làm cha như chú, hy vọng con có thể giúp đỡ Thiên Dã.”

 

“Xin lỗi chú, con không giúp được anh ấy đâu, người giúp được anh ấy là bác sĩ tâm lý kìa.” La Phi thấy cách đó không xa có chiếc taxi chạy đến, cô nhanh chóng kéo hành lý, chuẩn bị chạy đến giơ tay ra đón xe.

 

Nhưng cô vừa đi được hai bước, đã bị người xế cao lớn đi theo kia ngăn lại.

 

Trịnh Gia Thăng ở phía sau cô, không nhanh không chậm nói: “Lên xe đi, chỉ mất vài phút thôi, Tiểu Phi con rồi sẽ quyết định đi hay ở.”

 

La Phi nhìn thấy người đàn ông trước mặt hệt như la sát, giận dữ ném hành lý trên đất, xoay người mở cửa xe ngồi vào trong.

 

Bên trong xe bật đèn, đây là lần đầu tiền cô nhìn vị thương nhân truyền kỳ này gần như vậy, tuy rằng tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, Trịnh Gia Thăng dáng vẻ không giận mà oai, nhưng vẫn khiến cô có chút sợ hãi.

 

Sợ thì có sợ, nhưng bực bội và tức giận vẫn chiếm thế thượng phong, cô vào bên trong xe: “Chủ tịch Trịnh, con trai chú có vấn đề, thật sự phải tìm bác sĩ, làm gì phải khó dễ người vô tội là con chứ?”

 

Sắc mặt Trịnh Gia Thăng vẫn đầy ý cười như cũ: “Chú biết con chịu oan ức rồi. Nửa năm được không? Con ở bên cạnh Thiên Dã nửa năm, phối hợp với trị liệu của bác sĩ.” Nói xong ông rút ra một tờ chi phiếu, đưa đến trước mặt La Phi, “Đây là mười triệu, nếu con thấy không đủ thì có thể thương lượng lại. Chú không có ý gì khác, chỉ là lo lắng một cô gái như con ở cùng Trịnh Thiên Dã như vậy đúng là rất uất ức, về tình về lý đều phải bồi thường cho con.”

 

La Phi nhìn tấm chi phiếu nhiều con số đến nỗi bản thân cô đếm không hết, tim đập mạnh hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Đối với một gia đình bình thường, thu nhập hàng tháng bất quả chỉ mấy ngàn, nhưng con số này đừng nói là thứ cả đời cô không có khả năng kiếm được, thậm chí cả cơ hội thấy nó cũng cực kỳ mong manh.

 

Nếu nói cô không động lòng, không có chút xíu động lòng nào tất nhiên là lừa mình dối người. Thực tế, khoảnh khắc cô nhìn thấy tấm chi phiếu kia, cô đúng là bị lung lay nghiêm trọng.

 

Đương nhiên, cũng chỉ là trong khoảnh khắc.

 

Không nói đến chuyện không làm không thể hưởng lợi, cho dù việc cô ở bên cạnh Trịnh Thiên Dã đối với nhà họ Trịnh mà nói là công lao to lớn đi chăng nữa, nhưng con số lớn thế này, cô cũng không thể yên tâm thoải mái mà nhận. Hơn nữa, đây không còn nghi ngờ gì chính là sỉ nhục cô. Cô không phải người tình của Ngô Thần ở hộp đêm kia, sẽ vì tiền mà bán đứng thể xác và linh hồn của mình.

 

La Phi cười ruồi: “Chủ tịch Trịnh, nói thẳng ra, cám dỗ của đồng tiền quả thật khiến con động lòng thật, nhưng chú làm vậy không chỉ sỉ nhục con, còn sỉ nhục cả con trai chú.”

 

Lời nói của cô cũng không khiến Trịnh Gia Thăng tức giận, ông như có cùng quan điểm với cô, gật đầu, lấy lại chi phiếu: “Tiền bạc không thành vấn đề với họ Trịnh, chỉ là chú thật lòng muốn bồi thường một chút chuyện cháu làm với Trịnh Thiên Dã thôi. Thế nhưng…” Lời ông vừa chuyển, giọng điệu lại nhẹ nhàng như nước, “Ba của Tiểu Phi làm kế toàn cho một ngân hàng đúng không? Gần đây chú có nghe nói có rất nhiều ngân hàng xuất hiện nhầm lẫn tài vụ, tình trạng lợi dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản cũng có rất nhiều.”

 

La Phi cả kinh, cô không tin một cáo già như Trịnh Gia Thăng lại vô duyên vô cớ nói ra chuyện quái lại này. Đang muốn hỏi ông có ý gì, Trịnh Gia Thăng đã nói tiếp, “Nếu không con gọi điện thoại về nhà hỏi thăm xem, công việc của ba con có phải đang gặp vấn đề giống như vậy không?”

 

Trong lòng La Phi thấp thỏm, cuống quít móc điện thoại trong túi ra, gọi về nhà. Đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.

 

Trong thời gian này bị Trịnh Thiên Dã làm phiền đến lao tâm khổ tứ, lại sợ bị ba mẹ phát hiện cô sống chung với tên đàn ông không biết từ đâu chui ra này, đương nhiên rất ít liên lạc về nhà.

 

“Phi Phi, trễ lắm rồi con gọi điện về có chuyện gì vậy?” Tiếng của mẹ La Phi từ trong điện thoại truyền đến, nghe ra có vẻ mệt mỏi.

 

“Mẹ, ba đâu?” La Phi vội hỏi.

 

“Ba con hả… ổng ngủ rồi.”

 

La Phi rất hiểu mẹ cô, giọng như vậy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, cô nhanh chóng hỏi tới, “Mẹ, mẹ gạt con đúng không? Có phải mẹ có chuyện gì gạt con không, mẹ mau nói ba nghe máy đi.”

 

Bên kia hình như im lặng một lát, mẹ La Phi mới nói sự thật, “Không phải mẹ muốn gạt con, là sợ con ở một mình bên ngoài phải lo lắng thôi. Ở chỗ làm ba con xảy ra chút chuyện, bị người ta nghi là tham ô công quỹ, hai ngày nay phải phối hợp điều tra. Nhà mình chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm nên không sợ điều tra, con cũng đừng lo lắng quá, chăm sóc bản thân cho tốt là được.”

 

“Vâng, con biết rồi.”

 

La Phi cúp máy, lòng cô lạnh lẽo như gió lạnh tràn vào, không tin nhìn về phía Trịnh Gia Thăng: “Chủ tịch Trịnh, chuyện của ba con là chú làm đúng không? Ba con xưa giờ là người hiền lành, chú hại ba con như vậy, không cảm thấy thẹn với lương tâm sao?”

 

Trịnh Gia Thăng chẳng ừ hử gì chỉ nhún vai: “Chú là dân kinh doanh, cho nên lúc làm giao dịch gì, nhất định phải chuẩn bị chút lợi thế trong tay chứ. Chú biết con cảm thấy như vậy là rất vô sỉ, chú cũng cho rằng làm khó dễ một cô gái như con là chuyện rất vô sỉ. Vẫn là câu nói kia, xin con hiểu nỗi khổ của người làm cha. Chú chỉ có một thằng con trai là Thiên Dã, nó còn nhỏ đã mất mẹ, sau đó tâm lý có vấn đề, sau khi hồi phục mọi người cũng không quan tâm nữa, chỉ nghĩ là còn nhỏ mà mất mẹ, nên càng yêu thương nó nhiều hơn, làm nó được chiều quá nên sinh ra kiêu ngạo ương bướng, thế nên nó lại xảy ra vấn đề thì mọi người không phát hiện ra. Chú là ba nó, đương nhiên sẽ dốc sức che chở nó, nhưng dù sao tuổi tác của chú cũng đã cao, sức khỏe cũng không được tốt lắm, không có khả năng bảo vệ nó cả đời. Nếu có ngày người làm cha này nhắm mắt ra đi, Thiên Dã vẫn cứ như thế, đắm chìm trong ảo tưởng, không khống chế được cảm xúc, chỉ sợ ứng phó không nổi với đám người rình rập họ Trịnh như hổ rình mồi.”

 

Ông rất có kỹ năng nói chuyện, khiến La Phi chưa kịp có ác cảm với việc làm tự tung tự tác của ông, đã cảm thông cho nỗi khổ của người làm cha, có lẽ “dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục đối phương” chính là cái dạng này.

 

Thấy La Phi dao động, Trịnh Gia Thăng nói tiếp: “Chú đã sắp xếp bác sĩ tâm lý rồi, nhưng trong lòng Thiên Dã trước giờ luôn bài xích điều trị. Chỉ hy vọng con có thể chú ý ngôn hành cử chỉ của nó hằng ngày, nói lại tình hình với bác sĩ, cũng nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, giúp Thiên Dã hồi phục. Nhiều nhất cũng chỉ nửa năm thôi, cả nhà chú sẽ vô cùng cảm kích con.”

 

Nói xong, ông thật sự cúi đầu với La Phi.

 

Động tác này thật sự khiến La Phi hoảng sợ. Không nói Trịnh Gia Thăng là nhân vật thế nào, chỉ cần tính đến chuyện ông là bậc trưởng bối lớn hơn cô 30 tuổi, cô cũng cảm thấy tổn thọ.

 

La Phi vừa xấu hổ vừa nóng lòng, cuối cùng im lặng thật lâu mới không cam lòng nói: “Được, con đồng ý với chú.” Nói xong hình như nhớ tới gì đó liền bổ sung, “Nhưng chú về nhất định phải khuyên Trịnh Thiên Dã một chút, đêm nay anh ấy bực bội là bởi vì cảm thấy bản thân mới 25 tuổi, không thể chấp nhận sự thật mình đã 30, còn nói cái gì mà 30 rồi, không thể lạc hậu hơn người khác, muốn lập tức kết hôn sinh con, còn đòi ngày mai dẫn con đi đăng ký ngay. Đây không phải là điên ư?”

 

Nói xong cảm thấy mình dùng từ không ổn lắm, anh ta vốn dĩ là tên thần kinh mà.

 

Quả nhiên, biểu hiện trên mặt Trịnh Gia Thăng khẽ biến, không phải tức giận vì cách dùng từ của La Phi, mà là bị chính con trai mình mang lại. Lại lần nữa cảm thán sự thất trách của người làm cha, Trịnh Thiên Dã đã thành bất bình thường đến vậy, hiển nhiên không phải là chuyện ngày một ngày hai, mà người làm cha như ông luôn luôn ở chung lại không phát hiện được gì.

 

Xin lỗi vì đăng trễ, do máy tính ở nhà mình bị hư nên hôm qua không làm được hix

back top