Vọng Tưởng Cuồng

Chương 37: Cuộc hẹn hoang đường

Dịch: Mon

 

***

 

Ngắt điện thoại, La Phi lo lắng đi đến bên cạnh sô pha, vỗ vỗ mặt của Trịnh Thiên Dã. Cô vỗ mấy cái không hề nhẹ, thế mà người bị vỗ vẫn không có phản ứng gì.

 

Cô nhớ tới lời của Trịnh Trạch Thi, nếu như Trịnh Thiên Dã thức dậy, phát hiện sự khác thường và hỏi tới chuyện thuốc có vấn đề thì cô phải làm sao để giải thích đây? Nếu để anh biết mình uống thuốc khống chế bệnh tâm thần thì e là sẽ nổi điên lên với cô mất.

 

Cô càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu. Trong đầu La Phi gần như là hình dung ra được bộ dáng Trịnh Thiên Dã mắt long sòng sọc, giơ nanh múa vuốt muốn bóp chết cô.

 

Cô rùng mình một cái, quyết định không nghĩ ngợi nhiều nữa, dù sao thì đến lúc ấy nếu anh có phát hiện điều gì khác thường thì cô cứ giả ngốc, chối không nhận là được.

 

Nghĩ thế, cô dùng hết sức lực của mình để kéo Trịnh Thiên Dã đang ngủ không biết trời đất kia về lại trong phòng ngủ.

 

Bởi vì không yên lòng nên đêm ấy La Phi gần như là ngủ không được ngon, thường sờ người bên cạnh xem anh có điều gì khác thường không. Mỗi khi xác định là anh đang ngủ say thì cô mới thoáng yên tâm mà ngủ tiếp.

 

Bình thường, Trịnh Thiên Dã không có thói quen ngủ nướng, nếu đêm trước đó không làm vận động quá sức thì chưa đến 7h anh sẽ thức dậy.

 

Nhưng lần này đến 9h sáng mà anh vẫn ngủ say sưa, không có dấu hiệu gì sắp thức.

 

La Phi hơi nóng ruột, vỗ vỗ vào mặt gọi anh dậy nhưng anh chỉ ú ớ vài tiếng, sau đó trở mình, ngủ tiếp.

 

Nhờ động tác này mà La Phi có thể xác định được anh chỉ đang ngủ say, cơ thể không có gì đáng ngại. Cô chỉ có thể cố buộc mình phải ráng ngủ tiếp, đợi anh thức dậy.

 

Đến 10h, Trịnh Thiên Dã trở mình, cuối cùng cũng dần tỉnh táo lại, vô thức vươn tay ra ôm La Phi vào lòng. La Phi cảm nhận được hành động của anh nên vội vàng nhắm mắt lại, không nhúc nhích, giả vờ như còn đang ngủ.

 

Trịnh Thiên Dã nhập nhèm mở mắt ra, vươn một tay lên lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, nhíu mày nhìn kim đồng hồ trên đó, ánh mắt bỗng trở nên tỉnh táo. Anh vội vàng bật dậy, lay La Phi: “Phi Phi, dậy đi, đã hơn 10h rồi.”

 

La Phi ưm một tiếng, giả vờ ngáp một cái: “Không phải chứ?”

 

Bởi vì ngủ quá lâu, đầu óc Trịnh Thiên Dã vẫn còn rất nặng nề. Anh nhíu mày, xoa xoa huyệt thái dương, vừa lay La Phi dậy vừa lẩm bẩm một mình: “Sao lại ngủ lâu thế nhỉ?”

 

La Phi ngồi dậy, cũng làm bộ ngơ ngác. “Phải đó, hôm qua em thấy buồn ngủ ghê lắm.”

 

Trịnh Thiên Dã nheo mắt lại, nghĩ ngợi. “Không đúng, anh nhớ là hôm qua anh ngủ trên sô pha, là em kéo anh lên giường hả? Nhưng lúc ấy mới hơn 8h, tính tới nay là ngủ mười mấy tiếng, anh chưa từng ngủ say như vậy.” Anh cụp mắt nhìn La Phi. “Có phải vitamin hôm qua em đưa chho anh có vấn đề gì không?”

 

“Sao lại thế được?” La Phi thầm cả kinh, nhưng vẫn phủ nhận. “Em chưa từng nghe nói vitamin sẽ gây buồn ngủ.”

 

“Cũng phải.” Trịnh Thiên Dã không nghi ngờ gì nữa, ngược lại chỉ gật đầu. “Em không uống mà cũng buồn ngủ à?”

 

“Đúng vậy.” La Phi hùa theo anh. “Chắc là do gần đây chúng ta mệt mỏi quá.”

 

Trịnh Thiên Dã nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi lại nghiêm túc nâng cằm cô lên. “Mắt như mắt cú rồi kìa. Anh đã nói với trưởng phòng rồi, bảo anh ta đừng giao cho em nhiều việc quá, sao còn mệt như vậy?”

 

“Không phải do làm việc mà mệt.” Là do bị anh tra tấn đó. Đương nhiên La Phi không dám nói ra câu này.

 

“Mặc kệ em vì sao mà mệt, tóm lại người của Trịnh Thiên Dã anh thì không thể trở nên như vậy.” Anh xuống giường, vừa lấy di động bấm số vừa nói: “Nếu hai chúng ta mệt như vậy thì hôm nay nghỉ làm luôn đi, ra ngoài chơi cho thoải mái một chút.”

 

La Phi vốn không hề có chút hứng thú với việc ra ngoài chơi với anh, nhưng nghĩ tới lời của Trịnh Trạch Thi nói, nhất định phải giúp anh duy trì trạng thái vui vẻ thì cô chỉ có thể gật đầu nghe theo.

 

Hơn nữa dù sao thì cũng có thể lấp liếm chuyện vitamin, lòng cô cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.

 

Trịnh Thiên Dã gọi điện thoại căn dặn công việc công ty cho cấp dưới xong thì đi tới hỏi La Phi: “Em muốn đi đâu chơi?”

 

“Đâu cũng được.” Nói xong, cô thoáng thấy mặt anh có vẻ không vui thì vội nói. “Xem phim, đi xem phim đi, lâu rồi em không có đi xem phim.”

 

Xem phim? Dường như đó là một cách hẹn hò thường thấy của các cặp tình nhân. Chân mày Trịnh Thiên Dã giãn ra, rồi lại nhướng mày hỏi: “Em muốn xem phim gì?”

 

La Phi nhớ mấy ngày trước ở trên mạng có thấy giới thiệu một bộ phim. “Thư trong chai đi, hình như trưa nay bắt đầu công chiếu, em rất thích nữ diễn viên chính trong phim đó, nghe nói là sẽ xuất hiện ở lễ công chiếu, không biết là giờ có mua được vé không nữa?”

 

Trịnh Thiên Dã cười xùy. “Em cũng không nhìn lại xem bạn trai em là ai? Hai cái vé xem phim mà anh không kiếm được sao?” Anh xoa đầu tóc vốn đã rối bù của cô. “Em đi tắm rửa chuẩn bị đi, ăn cơm xong thì mình xuất phát.”

 

Giọng của anh vẫn ngang ngược như xưa, nhưng lại lộ ra vẻ thân mật và tự nhiên không thể nào nói rõ được, khiến La Phi vốn đã tập thành thói quen cũng có chút không được tự nhiên.

 

La Phi không phải là người quá mê phim ảnh, cô chỉ tình cờ nhìn thấy giới thiệu bộ phim này ở trên mạng, nói là thích nữ diễn viên chính cũng chỉ là cái cớ lấy lệ với Trịnh Thiên Dã chứ hoàn toàn không chú ý đến nữ diễn viên đó là ai. Đến rạp chiếu phim, thấy tấm áp phích to đùng ở ngoài cửa thì mới phát hiện đó là ngọc nữ mới nổi Tiêu Phi Phi. Ừm, chính là cái cô mà cô từng thấy trong phòng làm việc của Trịnh Thiên Dã.

 

Cô quay đầu qua nhìn Trịnh Thiên Dã, thấy vẻ mặt anh có chút chán ghét. “Em chắc là em thích cái cô diễn viên mặt giả này?”

 

“Hình như cô ấy không có phẫu thuật thẩm mỹ mà. Hơn nữa…” Giọng cô ép xuống thật nhỏ. “Chẳng phải là bạn gái trước của anh sao?”

 

Mặt Trịnh Thiên Dã có vẻ không dám tin, nhìn cô như là nhìn một con ngốc. “Đầu óc em không có vấn đề gì đó chứ? Sao anh lại có thể thích loại con gái này? Sao mắt thẩm mỹ của anh lại kém đến thế!” Nói xong, hình như nhớ ra điều gì, anh cười gượng vài tiếng. “Anh biết cô ta chạy tới phòng làm việc của anh nên chắc là em ghen phải không? Được rồi, anh thừa nhận lần ấy anh có làm chuyện có lỗi với em, nhưng muốn trách thì phải trách em, nếu trước đó em không lòng vòng với anh, trực tiếp thổ lộ thì anh đã không giận dỗi mà sai đường. Nhưng sau này anh không có làm gì khiến em giận hết, em đừng có ghen nữa.”

 

Chuyện gì thế này hả trời? Đầu óc La Phi xoay vòng vòng mới hiểu được lời anh nói. Chắc là anh đang tưởng rằng khi đó anh và cô ta ở phòng làm việc làm bậy nên cô ghen. Hơn nữa anh xằng bậy với cô ta là vì đang giận dỗi với cô?

 

Trời ạ! Lúc ấy cô chỉ là một người qua đường thôi có được không vậy? Không liên quan gì tới cô cả mà!

 

Chứng hoang tưởng của gã này nặng quá rồi!

 

La Phi chán thường, thầm thở dài một hơi, nhưng vẫn nói theo anh. “Em sẽ không giận dỗi với anh nữa.”

 

Trịnh Thiên Dã thỏa mãn ôm cô vào lòng, vừa cười vừa nói: “Tuy rằng bộ phim này có vẻ không ra gì, nhưng nể tình em ngoan như vậy, anh sẽ cố mà xem cùng em.”

 

Vé mà Trịnh Thiên Dã tìm được là hàng thứ ba của khu VIP. Bởi vì là lễ công chiếu cho nên vị trí VIP đều mời những nhân vật có tiếng trong giới và truyền thông. May mà khi hai người vào thì đã hơi trễ, phim đã chiếu nên không ai chú ý đến hai người bọn họ.

 

Bộ phim này cũng không tệ, Tiêu Phi Phi là một mỹ nữ chân chính, không phải mặt giả như Trịnh Thiên Dã nói, trong phim còn toát lên vẻ trong sáng, nhìn rất dễ chịu. Diễn xuất của cô ta, đối với một người mới mà nói thì coi như là đạt yêu cầu. La Phi vốn chỉ đi xem cho có nhưng khi xem xong bộ phim thì thấy cũng hay.

 

Bộ kim kết thúc, đèn sáng lên, người dẫn chương trình và thành viên đoàn làm phim cùng lên sân khấu.

 

Lúc nãy La Phi thấy phim không tệ, bây giờ nhìn Tiêu Phi Phi trên sân khấu thì càng cảm thấy cô ta xinh đẹp, trong nhất thời cảm thấy hứng thú.

 

Nhưng người dẫn chương trình chưa nói được mấy câu thì Trịnh Thiên Dã đã bắt đầu mất kiên nhẫn, khi Tiêu Phi Phi cầm micro nói thì gần như là không ngồi yên được nữa. Nếu không phải thấy La Phi đang tròn mắt nhìn với bộ dạng rất thích thú thì anh đã sớm kéo cô đi.

 

Đầu tiên, Tiêu Phi Phi nói vài cảm tưởng và vài chuyện xảy ra khi quay bộ phim này theo lệ. Sau khi nói xong, bỗng nhiên cười thật tươi tắn. “Hôm nay tôi rất vui vì một người rất quan trọng trong cuộc đời tôi cũng có mặt ở đây, đối với tôi mà nói thì đó là một niềm vui cùng bất ngờ khôn tả.”

 

Tuy khoảng cách từ sân khấu tới hàng ghế là khá xa nhưng La Phi cứ cảm thấy ánh mắt của Tiêu Phi Phi luôn nhìn về bên này. Cô hồ nghi quay đầu sang nhìn Trịnh Thiên Dã thì thấy anh đang ngửa đầu nhìn trời xanh, dáng vẻ bực bội lắm rồi, cho dù Tiêu Phi Phi có nói gì thì chắc anh cũng không nghe thấy.

 

Nhưng không ngờ Tiêu Phi Phi vừa nói xong thì phóng viên trong đó bắt đầu xôn xao, nhất là mấy vị paparazzi đứng phía trước chụp ảnh đều đồng loạt chuyển hướng về phía hàng ghế bên dưới tìm kiếm.

 

Người dẫn chương trình trên sân khấu bỗng giả vờ kinh ngạc la lên: “Nếu tôi đoán không lầm thì người cô Phi Phi nói chính là anh Trịnh đang ngồi ở hàng ghế thứ ba phải không?”

 

Trịnh Thiên Dã bị gọi tên nên hoàn hồn lại, nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy tất cả máy quay đều hướng về mình, còn người dẫn chương trình thì nói: “Xem ra tin đồn về anh Trịnh và cô Phi Phi mấy tháng trước là có thật?”

 

Tiêu Phi Phi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhoẻn miệng cười duyên.

 

La Phi thấy đèn chiếu của camera đều chỉ về phía này thì sợ tới mức rùng mình, nhân lúc Trịnh Thiên Dã đang sa sầm mặt không vui thì lặng lẽ cúi đầu, tránh đi ống kính, len lén chạy mất.

 

Đầu óc cô tê rần lên, sao lại có người nhận ra Trịnh Thiên Dã? Cô không muốn bị điểm mặt chút nào đâu!

 

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, hỏi với về phía Trịnh Thiên Dã. “Anh Trịnh, xin hỏi hôm nay anh xuất hiện tại buổi công chiếu phim của cô Phi Phi là vì muốn công khai chuyện tình cảm sao?”

 

Mặt Trịnh Thiên Dã lạnh tanh, anh đứng dậy, giận dữ: “Tôi và bạn gái…”

 

Anh vừa nói vừa định kéo người bên cạnh nhưng phát hiện chỉ nắm được không khí nên đương nhiên không nói tiếp nữa. Anh nhíu mày, nhìn lên sân khấu. “Tôi và cô Tiêu không có bất cứ quan hệ nào cả, xin mọi người đừng suy diễn lung tung.”

 

Các phóng viên rất muốn nhào tới hỏi đến cùng nhưng dù sao thì buổi công chiếu còn chưa kết thúc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trịnh Thiên Dã bước nhanh ra khỏi rạp chiếu phim.

 

Trịnh Thiên Dã ra khỏi cửa thì nhìn thấy La Phi lẻ loi đứng một mình bên ngoài.

 

Anh bước tới, kéo giật cô lại, quát khẽ. “Sao em lại bỏ chạy một mình?”

 

Bây giờ La Phi đã quá hiểu Trịnh Thiên Dã, cách tốt nhất là tỏ vẻ yếu đuối, vì thế cô vừa sợ sệt vừa ấm ức nói: “Em đâu phải ngôi so gì, lúc nãy có nhiều phóng viên như vậy nên sợ chết đi được.”

 

Trịnh Thiên Dã liếc cô một cái khinh thường. “Sao em lại vô dụng thế nhỉ, phóng viên thì có gì đáng sợ chứ.” Sau đó anh lại nói tiếp. “Có điều cũng phải, bạn gái của anh không thể để người ta chụp bậy được. Đi thôi, đợi phóng viên ra không chừng sẽ chụp tùm lum nữa… Cái con nhỏ Tiêu Phi Phi kia đúng là muốn chết, muốn dùng ông đây làm bàn đạp để nổi tiếng hả. Hôm nào đó ông đây không vui thì sẽ tìm người khiến cô biến khỏi giới giải trí.”

 

La Phi lặng lẽ nhớ tới tình cảnh cô ta và Trịnh Thiên Dã ở trong phòng làm việc hôm đó, rồi thấy hôm nay anh vô tình như vậy, không khỏi thấy lạnh sống lưng.

back top