Vọng Tưởng Cuồng

Chương 46: Dẫn anh về nhà

Dịch: Mon

 

***

 

Vì là thành phố nhỏ nên ban đêm ngoài đường xe cộ thưa thớt, La Phi đi mất khoảng chừng hai mươi phút là đến nơi. Đêm khuya vắng lặng, bóng đêm che phủ khắp nơi, La Phi đi vào sảnh khách sạn.

 

La Phi đi vào đến đại sảnh của khách sạn thì nhìn thấy có nhiều người, trong đó còn có mấy người mặc đồng phục cảnh sát, hình như đang tranh luận xôn xao.

 

La Phi cảm thấy sốt ruột, chen qua đám người liền nhìn thấy trịnh Thiên Dã đang rất phẫn nộ đứng lẫn trong đám đông. Nhân viên khách sạn thấy La Phi liền như thấy cứu tinh đến, kéo lấy người có vẻ là quản lý ở bên cạnh, nói: “Bạn của anh Trịnh đến rồi.”

 

La Phi nhìn bọn họ rồi gật đầu, đi đến bên cạnh Trịnh Thiên Dã, lo lắng hỏi anh: “Đã có chuyện gì xảy ra thế anh?”

 

“Khuya lắm rồi, sao em lại tới đây?” Trịnh Thiên Dã hơi bất ngờ vì sự có mặt của cô. Anh ngừng một chút rồi hùng hổ nói. “Cái khách sạn này thật là tệ, anh đang mơ màng ngủ thì có người lẻn vào phòng của anh. Bảo bọn họ điều tra thì đến giờ vẫn không tra ra được gì. Mấy tay cảnh sát này, không tra được gì thì thôi, còn bắt anh đến cục cảnh sát để cho lời khai.”

 

Người quản lý khách sạn thận trọng nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Cô La, chỗ cần tra chúng tôi đã tra hết rồi, thật sự không phát hiện được vấn đề gì. Cô có thể khuyên anh Trịnh được không? Bây giờ đã khuya rồi, bảo anh ấy về phòng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta thương lượng lại.”

 

“Vâng, quản lý nói rất đúng, nếu anh Trịnh không muốn theo chúng tôi về cục cảnh sát thì trước tiên hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ tới giải quyết.” Ông chú cảnh sát đứng ở bên cạnh lên tiếng.

 

Ai ngờ những lời có ý tốt này lại làm cho Trịnh Thiên Dã vô cùng bất mãn. “Cái gì? Các anh còn muốn tôi trở về căn phòng bị người ta đột nhập ấy sao? Điều đó là không thể nào!”

 

Người quản lý nhanh trí nói: “Nếu anh Trịnh không muốn quay về phòng đó thì chúng tôi còn một phòng hạng thường, xin anh suy xét đến việc dọn qua phòng đó.”

 

“Phòng thường mà ở được sao chứ?” Trịnh Thiên Dã càng thêm bất mãn.

 

Người quản lý chỉ còn biết nhìn La Phi cầu cứu. La Phi suy nghĩ một lúc rồi vỗ vỗ cánh tay Trịnh Thiên Dã. “Anh ở chỗ này bình tĩnh lại, em đi thương lượng với quản lý chuyện căn phòng.”

 

Nói xong, cô đưa mắt ra hiệu với quản lý, hai người cùng đi đến trước quầy tiếp tân.

 

Tuy không biết Trịnh Thiên Dã là ai nhưng anh ta làm việc trong khách sạn, từng thấy qua đủ loại người, có thể coi là có mắt nhìn người. Chưa kể tới việc Trịnh Thiên Dã đặt phòng VIP, chỉ nhìn quần áo trên người anh, đồng hồ trên cổ tay anh, dù không biết là hiệu gì nhưng cũng có thể nhận ra giá trị của nó rất xa xỉ. Mở cửa ra làm ăn, điều kiêng kỵ nhất là đắc tội với khách hàng, nhất là loại khách quý này.

 

La Phi nhìn Trịnh Thiên Dã vẫn còn phẫn nộ trách cứ khách sạn và cảnh sát, nhỏ giọng hỏi người quản lý đang có vẻ mặt lúng túng kia. “Làm phiền anh kể thật chi tiết cho tôi nghe xem chuyện là thế nào?”

 

Người quản lý nhăn mặt nói. “Đại khái là khoảng 1 giờ sáng, quầy tiếp tân của chúng tôi nhận được điện thoại từ phòng anh Trịnh, nói là phòng anh ấy có người đột nhập vào. Tiếp tân thông báo cho nhân viên phục vụ và bảo vệ đi xem tình hình, nhưng bảo vệ đã kiểm tra khắp phòng của anh Trịnh mà vẫn không tìm thấy vết tích bị người đột nhập, đi tra camera giám sát thì vẫn không thấy gì khác thường. Anh Trịnh không chấp nhận kết quả này liền báo cảnh sát. Cảnh sát tới kiểm tra xong cũng không phát hiện điều gì lạ nhưng anh Trịnh cứ một mực khẳng định rằng chính mắt nhìn thấy có người lẻn vào phòng mình, nói là người đó mang mặt nạ hát tuồng, anh ấy không nhìn rõ được thì đã bỏ chạy.”

 

La Phi nhíu mày nghĩ ngợi một lát. “Tôi nghĩ là có hiểu lầm gì ở đây, anh đừng lo, tôi đi gọi điện thoại cái đã, anh giải thích với anh ấy lần nữa.”

 

Quản lý gật đầu bất đắc dĩ, đi về phía Trịnh Thiên Dã. La Phi lấy di động ra gọi cho Trịnh Trạch Thi. Lúc này đã là ba giờ sáng, cũng may trước giờ Trịnh Trạch Thi là một con cú ngủ ngày thức đêm nên điện thoại vang vài hồi chuông là có người nghe máy.

 

La Phi liếc nhìn đám người đang giằng co với nhau, xác định Trịnh Thiên Dã không chú ý về phía mình nên nhỏ giọng kể lại chuyện đêm nay Trịnh Thiên Dã gặp phải với Trịnh Trạch Thi.

 

Dường như Trịnh Trạch Thi không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Nó nói người đột nhập vào phòng nói mang mặt nạ hát tuồng à?”

 

“Phải.” La Phi trả lời.

 

Trịnh Trạch Thi thở dài một hơi. “Vậy tám chín phần là do nó tự tưởng tượng ra thôi. Người năm đó bắt cóc nó và mẹ có mang loại mặt nạ này.”

 

La Phi cả kinh. “Không phải chứ? Trước đây anh ấy không hề có tình trạng này kia mà? Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”

 

“Cô nghe nhé, La Phi. Tình trạng bây giờ của nó rất có thể là do ở một mình trong một môi trường xa lạ. Ban ngày có thể không sao, nhưng ban đêm lại có ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình của nó. Tóm lại đêm nay cô không thể để nó ở một mình tại một nơi xa lạ.”

 

La Phi ngắt điện thoại, bực mình rủa một câu rồi quay đầu sang nhìn về phía bên kia. Trịnh Thiên Dã đã bắt đầu có xung đột với cảnh sát. Cô giật cả mình, vội vàng chạy qua đó, kéo anh lại, rồi lại nói xin lỗi với chú cảnh sát đang định móc còng tay ra kia. “Thật xin lỗi, có thể vì chuyện xảy ra lúc nãy mà cảm xúc của bạn tôi bị ảnh hưởng, hơi kích động một chút.”

 

Một anh cảnh sát trong đó bất mãn nói. “Nửa đêm nửa hôm, nếu người đã an toàn và tài sản không bị mất gì thì để ngày mai giải quyết không được sao? Sao cứ nhất định phải bắt chúng tôi cho anh một câu trả lời hợp lý, chúng tôi làm gì có bản lĩnh đó! Còn gây chuyện nữa là theo chúng tôi về sở cảnh sát, không muốn cũng phải đi.”

 

Thấy Trịnh Thiên Dã đã sắp phát hỏa vì câu nói này, La Phi dùng hết sức bình sinh để kéo lại. “Thật ngại quá, khuya thế này mà còn làm phiền hai anh, chắc là có hiểu lầm thôi. Các anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ thương lượng với bạn của mình, nếu còn cần cảnh sát giúp đỡ thì ngày mai chúng tôi sẽ đến sở cảnh sát báo án.”

 

Cảnh sát nghe cô nói thế thì đương nhiên là thở phào nhẹ nhõm, anh ta nhìn Trịnh Thiên Dã còn đang bất mãn, hừ một cái rồi quay người đi mất.

 

Thấy cảnh sát đi, La Phi cũng thở phào một hơi, vội vàng quay sang nói với Trịnh Thiên Dã. “Nếu anh không muốn ở đây thì về nhà em trước đi.” Nghe được những lời của Trịnh Trạch Thi, cô nào dám để anh ở đây một mình. Cô lại nói với người quản lý đang âu sầu rối rắm kia. “Hôm nay giải quyết tới đây thôi, làm phiền các anh rồi. Tôi dẫn bạn tôi về nhà nghỉ ngơi trước, có gì thì để mai nói.”

 

Quản lý vội vàng nói cảm ơn. “vậy cảm ơn cô La, chúng tôi sẽ tiếp tục tra xét rõ ràng, tra được vấn đề gì thì sẽ lập tức báo với hai vị ngay.”

 

Trịnh Thiên Dã im lặng từ nãy giờ, bỗng nhiên hỏi. “Em cho anh đến nhà em thật sao?”

 

La Phi bực bội lườm anh một cái. “Lẽ nào để anh ở đây quậy tiếp, khiến cho ai nấy cũng không được nghỉ ngơi?”

 

“Vốn là do công tác bảo an của bọn họ có vấn đề.”

 

La Phi lười tranh cãi với anh, gật đầu tỏ vẻ xin lỗi những người kia rồi kéo anh ra ngoài.

 

La Phi đi đến chỗ mình đậu xe ở bên ngoài, mở khóa ra, giao xe cho Trịnh Thiên Dã. “Lúc này không bắt được taxi đâu, chỉ có thể cưỡi xe đạp về, anh chở em.”

 

Trịnh Thiên Dã đứng nguyên tại chỗ, như là suy nghĩ một lát rồi đón lấy cái xe, ngồi lên yên, nói: “Tuy anh chưa từng cưỡi xe đạp nhưng nhìn có vẻ rất đơn giản, em lên đi.”

 

La Phi ngỡ rằng mình đã nghe lầm, một lúc sau mới phản ứng lại, hỏi với giọng không dám tin. “Anh không biết đi xe đạp.”

 

“Mười tuổi anh biết chạy xe máy, mười lăm tuổi biết lái xe hơi, chỉ chưa từng thử qua cái thứ thô sơ này thôi.”

 

La Phi sắp bị anh làm cho nhảy dựng lên. “Xuống xuống xuống… anh xuống cho em.”

 

Trịnh Thiên Dã bất mãn giao xe cho cô. “Nhìn cũng đơn giản thôi mà.”

 

“Em không muốn gãy tay gãy chân.” La Phi dữ dằn nói, sau đó tự mình leo lên xe, tức tối nói. “Thôi đi, em chở anh.”

 

Nói xong, không nhịn được thầm oán trong lòng. Cô đúng là xúi quẩy đến tám đời, nửa đêm bị người ta lôi ra khỏi chăn không nói, còn phải chở một người đàn ông về nhà vào lúc ba giờ sáng. May mà lúc này đêm hôm không có người, nếu không lỡ đâu gặp phải người quen thì cô không biết phải để mặt vào đâu nữa.

 

Tuy La Phi nhìn có vẻ nhu nhược nhưng sức vẫn rất mạnh, gắng sức thì cũng có thể chở được một người đàn ông bảy tám chục ký, chẳng qua là phải cố hết sức mà thôi.

 

Lúc này trên con đường nhỏ không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy ngang qua để lại ánh đèn sau. Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, khiến cho cả thành phố trông có vẻ hết sức tĩnh mịch, dường như chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của La Phi và Trịnh Thiên Dã.

 

Được con gái chở đi, Trịnh Thiên Dã thấy hơi xấu hổ. Có điều anh cảm thấy chuyện này cũng chỉ có thể trách La Phi không tin tưởng mình. Chuyện đơn giản như cưỡi xe đạp mà còn cần phải học sao? Anh ôm ý định ngày mai phải cho cô thấy bản lĩnh chạy xe đạp của anh mới được.

 

Mà lúc này trong đầu La Phi vẫn luôn nghĩ đến việc phải ăn nói với ba mẹ mình thế nào. Khổ sở suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nghĩ ra được một lí do, liền lên tiếng nói với người ngồi sau. “Em dẫn anh về nhà thế này thì đường đột quá, đến khi đó cứ nói anh là đồng nghiệp trong công ty đến đây du lịch, bị người ta trộm mất hành lý, tiền mặt và thẻ đều bị mất, tạm thời chỉ có thể ở nhờ nhà em mấy ngày.”

 

Lần này Trịnh Thiên Dã đồng ý một cách nhanh chóng, rồi lại đưa tay ôm lấy eo cô. “Yên tâm đi, lần này về nhà em anh sẽ cố gắng thể hiện thật tốt để ba mẹ em thích anh, sau đó sẽ công bố quan hệ của chúng ta.”

 

La Phi thầm cười xùy một tiếng, với tính cách khó ưa của anh, cô chỉ mong anh đừng khiến nhà cô gà bay chó sủa là tốt lắm rồi.

 

Bởi vì chở theo ‘vật nặng’ nên thời gian vốn phải chạy hai mươi phút nay tăng lên gấp đôi. Đi đến giữa chừng, La Phi đã đuối sức, cô dừng xe lại, ngồi xuống băng ghế dài bên đường để nghỉ ngơi.

 

Lúc này đang là mùa thu, ban đêm hơi lạnh nhưng cô lại toát mồ hôi cả người, áo thun rộng rãi dán sát vào cơ thể tạo cảm giác không thoải mái. Cô vừa kéo kéo áo ra vừa lau mồ hôi, thở hổn hển. Nhớ tới kẻ đã hại mình trở nên chật vật thảm hại thế này, cô bất mãn quay đầu lại trừng mắt nhìn Trịnh Thiên Dã bên cạnh.

 

Vừa trừng mắt, nhờ ánh đèn đường lờ mờ, cô nhìn thấy mặt anh đang nở một nụ đầy ẩn ý, kỳ quái giống hệt thường ngày. La Phi run lên một chút. “Anh cười gì vậy?”

 

Trịnh Thiên Dã vén những sợi tóc dán trên mặt cô ra sau tai, rồi lau khô mồ hôi cho cô, mắt nhìn cô chằm chằm tha thiết. “Em tốt với anh quá.”

 

La Phi hơi chột dạ, lại nghe anh nói tiếp. “Anh muốn hôn em.”

 

Không đợi La Phi phản ứng, cả người anh đã ập tới.

 

Trước nay nụ hôn của anh luôn khiến La Phi không kịp đề phòng, vừa ngang tàng vừa nồng nàn. Anh giữ đầu cô lại, không cho cô nhúc nhích, hé môi mút mạnh vào môi cô, không cho cô chuẩn bị liền đưa lưỡi vào, tìm kiếm chiếc lưỡi của cô rồi quấn lấy.

 

La Phi vốn đang mệt mỏi, cả người lại toàn mồ hôi nên hơi bài xích với sự thân mật bất ngờ này. Nhưng so với mùi mồ hôi trên người cô, hương thơm trên người anh mát mẻ dễ chịu, cô bất giác cảm thấy cảm giác này có vẻ rất tốt đẹp.

 

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tim mình đập nhanh vì nụ hôn của anh, không còn cái cảm giác ghét bỏ và nhục nhã như trước nữa.

 

Loại cảm giác này khiến cho cô bất ngờ không kịp phòng bị, khiến cô có chút hoang mang.

 

La Phi vốn đã rất mệt, lại thêm nụ hôn dài và sâu này nữa nên bây giờ cả người không có sức để nhúc nhích một ngón tay chứ nói chi làm chuyện khác. Cô bị Trịnh Thiên Dã ôm vào lòng, đầu cứ ong ong cả lên.

 

Anh Trịnh nhà mình thì ngược lại, cứ như là được nạp thêm năng lượng, mắt cũng sáng hơn nhiều. Anh vuốt ve gương mặt của La Phi. “Nghỉ ngơi xong rồi chứ? Chúng ta đi tiếp thôi.”

 

Đi cái đầu anh! Đầu óc cô rối bời, cơ thể thì mềm nhũn, nay bị anh nhắc nhở thì bỗng sinh ra một cảm giác phẫn uất. Cô tức tối nói: “Em bị anh làm cho không còn chút sức nào, không chở nổi anh nữa!”

 

Trịnh Thiên Dã véo má cô, nhìn hai gò má ửng hồng và dáng vẻ không chút sức lực của cô thì cười ha hả. “Đúng là vô dụng. Thôi được rồi, không còn xa nữa chứ? Em không cho anh cưỡi xe thì anh cõng em về, được không?”

 

La Phi ngẩn ra, nhưng rồi nghĩ lại, hôm nay thê thảm như vậy đều là nhờ anh ban cho. Vì thế cô tức tối nảy sinh một ý nghĩ trừng phạt anh. “Đi bộ thì khoảng nửa tiếng nữa, dù sao em cũng không đi nổi, anh muốn cõng thì cõng tới nhà luôn đi.”

 

Trịnh Thiên Dã cười xùy như là chuyện nhỏ. “Em cũng không nhìn xem anh là ai, trên giường mỗi tư thế đều có thể làm được nửa tiếng đồng hồ, đừng nói là cõng em đi nửa tiếng, dù chạy nửa tiếng cũng không vấn đề gì.”

 

“Anh im miệng!”

back top