Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 20: Cô do dự từ từ vươn tay ra trước mặt Tịch Hạo Trạch, mong đầu kia sẽ không vứt bỏ cô

Hàn Đức Quần sững người khi nghe câu nói của cô, ông thật không ngờ con gái mình đã quen biết cậu ta nhiều năm như vậy .

 

Ông nội Sơ Vũ lúc còn trẻ đã đi theo Tịch lão gia, sau khi chiến tranh giải phóng kết thúc, ông nội Sơ Vũ chia tay với thủ trưởng trở về quê hương. Năm Sơ Vũ 8 tuổi, Tịch lão gia từ thành phố B đến thăm người thân, ông nội Sơ Vũ dẫn theo cô đến gặp Tịch lão gia.

 

Khi đó, Tịch Hạo Trạch vừa mới tốt nghiệp trung học, tháng chín này sẽ vào học viện quân đội. Mùa hè năm đó anh vì phải ở cùng nội mình, nên không thể ra ngoài du lịch.

 

Lúc ấy Tịch lão gia sợ Sơ Vũ buồn, bảo Tịch Hạo Trạch dẫn Sơ Vũ đi dạo. Tịch Hạo Trạch nào có tâm tình dẫn một cô bé đi chơi, vì mệnh lệnh của ông nội nên anh đành phải đưa Sơ Vũ vào doanh trại lang thang.

 

Sơ Vũ còn nhỏ lá gan cũng nhỏ, chỉ biết nghe lời người lớn , buồn cũng không dám lên tiếng chỉ biết đi theo sau Tịch Hạo Trạch. Tịch Hạo Trạch từ nhỏ đã luôn nghịch ngợm. Anh dẫn Sơ Vũ ra bờ sông. Ánh mặt trời chói chang, xuyên qua mặt nước.

 

Sơ Vũ lẳng lặng theo sau anh.

 

“Em tên là gì?”

 

Sơ Vũ không dám ngẩng đầu, nói: “Em là Hàn Sơ Vũ.” Giọng nói lí nhí nên Tịch Hạo Trạch cũng không nghe rõ lắm.

 

Tịch Hạo Trạch ngại nóng cởi giày chạy xuống sông. Sơ Vũ đứng trên bờ, phơi người dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi dọc theo hai má chậm rãi chảy xuống.

 

Tịch Hạo Trạch thấy cô không nhúc nhích đứng ở đằng kia, gọi: “Này , em có muốn xuống đây không, nước ở đây rất cạn, mát lắm đấy.”

 

Sơ Vũ lắc đầu, sợ sệt dí chân trên mặt đất. Cô là một cô bé tự ti, khi đó bạn bè của cô cũng chỉ có mỗi Tôn Hiểu Nhiên và Tôn Phi Nhiên. Đối với người lạ cô luôn lo lắng bất an .

 

Con sông này rất cạn, nước chỉ đến đầu gối. Sơ Vũ đứng trên bờ cũng có thể nhìn thấy dưới nước thỉnh thoảng có vài con cá con tôm tung tăng bơi lội.

 

Lát sau Tịch Hạo Trạch lên bờ, nhìn qua cô bé nhỏ đang đứng đằng kia, chợt lóe lên ý định chọc ghẹo, khóe miệng xấu xa nhếch lên, nhanh chóng quăng con cua lên tay cô bé. Sơ Vũ giật mình, càng con cua kẹp lấy tay cô. Cô bé vừa hốt hoảng lại vừa sợ, bối rối không biết làm sao, dùng tay giật ra nhưng nó lại kẹp càng chặt hơn.

 

Cánh tay cô bị cào sâu để lại một vài vết xướt dài, máu từ từ rướm ra. Cô cũng chỉ cố cắn chặt răn, không than một tiếng. Tịch Hạo Trạch thấy cô bé này thật kỳ lạ, không hề khóc lóc kêu gào. Bọn nữ sinh trong lớp anh chỉ nhìn thấy một con giun nhỏ cũng đã chạy trối chết rồi .

 

Anh muốn xem cô có thể chống chịu đến khi nào, anh thong thả mang giày vào.

 

Thật ra, Sơ Vũ đã quen với những chuyện thế này rồi. Cô thường bị người ta bắt nạt nên cũng đã dưỡng thành thói quen. Cô học giỏi nên có nhiều đứa nhỏ ganh tỵ. Lúc tan học, bị bọn chúng bao vây đánh, dùng đá chọi, dùng sâu dọa, mắng chửi, cô cũng chỉ yên lặng chịu đựng.

 

Một tay kia cô lấy đá đập vào con cua, đập mấy phát rốt cục con cua cũng nhả càng ra. Ngón trỏ tay phải cô bị chảy máu, sưng lên như củ cà rốt, trông rất kinh khủng.

 

Lúc này Tịch Hạo Trạch mới có chút hối hận, nhưng làm sao anh có thể dễ dàng cúi đầu xin lỗi nhóc con này chứ, như vậy sẽ rất mất mặt.

 

Sơ Vũ đau đớn xoa ngón tay, từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi nhợt nhạt vì bị thương, trong mắt có chút nghi hoặc nhìn anh. Đến giờ phút này Tịch Hạo Trạch mới nhìn kĩ khuôn mặt cô, làn da trắng mịn, nét mặt xinh xắn. Anh kinh ngạc nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt kia dường như là ánh mắt của một cô gái thành thục. Một chuỗi tiếng động nháy mắt làm anh sực tỉnh lại, anh bị ánh mắt không hiểu của cô làm cho hoảng hốt, nghiêng mặt qua.

 

Sơ Vũ cũng không khóc, chậm rãi đi đến bờ sông, ngồi xổm xuống rửa tay. Nước sông mát đụng đến vết thương làm cô hơi rát. Cô hít một hơi rồi cẩn thận rửa vết máu trên tay.

 

“Này , nước này không sạch, anh dẫn em về khử trùng.”

 

Sơ Vũ tựa như không nghe thấy lời anh nói, lấy trong túi một tấm khăn trắng ra lau khô.”Bụp” vật gì đấy rơi xuống nước.

 

Cô đứng lên, vẫn cúi đầu, chậm rãi đi lên chuẩn bị về. Nhưng khi cô gấp khăn tay đặt vào túi, bỗng nhận ra vật trong túi đã không còn . Cả người giống như bị lạc lối , vội vàng bối rối nhìn xung quanh, hận không thể quỳ xuống đất tìm từ chút một.

 

Tịch Hạo Trạch nhìn thấy cô đang khom người không biết tìm cái gì, hờ hững hỏi: “Này em bị mất gì à?”

 

Sơ Vũ chạy lại bờ sông với hy vọng chiếc kẹp tóc vẫn chưa bị dòng nước cuốn trôi.

 

“Hay là bị rơi xuống nước rồi ? Có lẽ là tìm không ra đâu .”

 

Sơ Vũ bỗng dưng ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn dụa.

 

“Kẹp tóc mẹ mua cho em đã bị mất rồi.” Sơ Vũ nức nở nói, đó là vật kỉ niệm duy nhất mẹ để lại cho cô .

 

Tịch Hạo Trạch buồn bực , có một cái kẹp tóc thôi mà. Vừa mới bị con cua kẹp thành như vậy cũng không thấy cô rơi nước mắt. Lúc này lại khóc như ai oán thế, anh ta bất đắc dĩ nói: “Vậy, nó có hình dáng thế nào , lát nữa về anh bảo chú bảo vệ mua cho em lại một cái giống hệt.”

 

Sơ Vũ vẫn khóc, cái kẹp kia bình thường cô cũng rất ít khi mang vì sợ mang nhiều kẹp sẽ hỏng.

 

Tịch Hạo Trạch phiền chán, lát nữa trở về ông nội mà nhìn thấy cô nhóc này khóc lóc sướt mướt, nhất định sẽ mắng anh cho mà xem.

 

“Đừng khóc , đừng khóc nữa.” Anh không quen nhìn thấy con gái khóc. Dường như nhớ đến cái gì đấy, anh lấy từ trong trong túi ra một vật sáng bóng: “Này, cho em quả cầu thủy tinh này nè, đây là quả cầu phép thuật đấy.” Tịch Hạo Trạch xem Sơ Vũ như một cô bé không hiểu biết , dỗ dành cô.

 

Sơ Vũ vẫn đứng bên bờ sông nhìn nhìn tìm kiếm , Tịch Hạo Trạch cũng không quan tâm, đặt quả thủy tinh vào người cô. Mắt Sơ Vũ hơi đỏ từ từ nhìn xuống quả cầu thủy tinh. Cầu thủy tinh dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhiều màu sắc. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một quả cầu đẹp như vậy, trên quả cầu còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh.

 

“Đi thôi, về nhà với ông thôi .”

 

Sơ Vũ đứng lên, vươn tay: “Ông nội của em nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.”

 

Tịch Hạo Trạch nhìn vào đầu tóc đen nhánh, ánh mắt chuyển qua cánh tay cô, bĩu môi: “Anh cho em. Em không nói cho nội, nội cũng không biết.”

 

Sơ Vũ vẫn lắc đầu.

 

Tịch Hạo Trạch thấy cô vẫn kiên trì, lấy khăn tay trong túi cô ra: “Cái khăn này của em cũng rất được , anh lấy quả cầu thủy tinh đổi lấy cài này. Như vậy là hòa nhau.”

 

Sơ Vũ vẫn chưa hiểu gì, Tịch Hạo Trạch đã xoay người đi về.

 

Gió mùa hè thổi lướt qua người cô mang theo hương thơm nhè nhẹ. Hai tay Tịch Hạo Trạch dắt vào túi quần thủng thẳng đi, Sơ Vũ đi sau, ánh mắt nhìn theo anh, gió thổi rung những cành lá bên cạnh, phát ra âm thanh xào xạt vui tai. Giây phút ngọt ngào đó tựa như một bức tranh xa xôi.

 

Lần đầu tiên cô và Tịch Hạo Trạch gặp nhau, từ lúc trêu chọc ban đầu cho đến lúc chia tay đã chôn giấu một hạt giống hy vọng. Cách mười bốn năm, hai người lại gặp lại, anh đã quên đi cô nhóc khóc nhè năm xưa từ lâu. Nhưng trong tim cô vẫn còn khắc sâu hình bóng anh sau nhiều năm như vậy.

 

Giây phút cô nhận ra anh, trong lòng bỗng dưng kích động không thể nói thành lời, anh vẫn như trước kia thường hay bắt nạt cô nhưng khi cô giận, anh lại Chẳng đành lòng . Cô muốn hỏi anh có còn nhớ cô bé bị anh thả con cua kẹp vào tay không? Nhưng cô không có dũng khí đấy, anh oai phong mạnh mẽ, cô tự ti yếu đuối, áp lực đó làm cô thở không nổi, sự chênh lệch của hai người quá lớn .

 

Sơ Vũ thường nghĩ đến một câu thơ “Nhớ rõ năm tháng còn nhỏ, anh thích nói chuyện để em cười, trong mộng hoa vui vẻ biết bao nhiêu” . Ngày bé cô vẫn luôn mơ một giấc mộng nhưng trưởng thành lên cô không dám nghĩ nữa, cô chỉ có thể đặt Tịch Hạo Trạch vào một loại là giấc mơ của cô.

 

Khi hạnh phúc một lần nữa đến gõ cửa, cô vẫn không khống chế được chính mình. Cô do dự từ từ vươn tay ra cho Tịch Hạo Trạch, mong đầu kia sẽ không vứt bỏ cô.

 

Sơ Vũ ngẩng đầu, kiên định nhìn Hàn Đức Quần: “Ba, con muốn hạnh phúc của con.”

 

Hàn Đức Quần thật lâu không nói gì, ánh mắt của ông vẫn nhìn ngoài cửa sổ. Những chú chim non đậu trên cây bạch quả đã bay đi, con gái của ông đã khôn lớn, đã đến lúc rời ông ra đi rồi.

 

Ông thở dài một hơi: “Tịch lão gia là một người mà cả đời nội con đã kính trọng, vậy cũng tốt, cũng tốt.” Cô không rõ ba cô nói bốn chữ cuối cùng đó là có ý gì, nhưng cô biết là ba đã đồng ý .

 

*****

 

Thời gian trôi nhanh như nước chảy, vừa chớp mắt đã đến đầu hạ. Sơ Vũ sắp tốt nghiệp, suốt ngày bận rộn viết luận văn. Hôm nay Tịch Hạo Trạch lái xe đến trường cô. Lúc này Sơ Vũ đang đứng ở căn tin cùng vài người bạn mua cơm tối, nhận được điện thoại của anh, cô vội vàng tạm biệt bạn mình.

 

“Sơ Vũ, aiz zzaa?” Cô bạn cùng phòng Vương Lam nhướng mày hỏi: “Thời gian này nhìn cậu cứ thần thần bí bí à nghen .” Các cô là nghệ sĩ nên rất có mắt nhìn.

 

Sơ Vũ cười e thẹn: “Bạn trai tớ.”

 

“Ối, cậu giữ bí mật cũng kín nhỉ. Khi nào thì dẫn đến cho mọi người gặp mặt đây?”

 

Mặc dù cuộc sống của các cô bạn cùng phòng cô không thể nói là phong hoa tuyết nguyệt, nhưng sinh viên khoa cô cũng thường được mời làm người mẫu của những nhãn hiệu xe hơi nổi tiếng, hay những sự kiện cắt băng khánh thành, và dĩ nhiên họ cũng đã gặp qua không ít người giàu có . Tuy Sơ Vũ không tham gia, nhưng cũng không xem thường cuộc sống của họ. Ở cùng họ rất thoải mái, bốn năm đại học họ cũng chưa từng xảy ra mâu thuẩn nào. Vương Lam biết Sơ Vũ là một cô gái yên phận, giờ đây chưa tốt nghiệp đại học mà đã hẹn hò thì có lẽ mọi chuyện đã chắc chắn rồi .

 

Cô mang theo bánh thịt bò nóng từ tốn đi ra cổng.

 

Từ xa đã nhìn thấy xe của Tịch Hạo Trạch đậu ở ven đường, cô đi qua. Ánh mắt Tịch Hạo Trạch lướt qua tay cô.

 

Sơ Vũ ngồi lên xe, mùi thơm ngào ngạt của bánh lan tỏa khắp nơi trong xe, cô có chút bối rối đưa hai tay lên ngượng ngùng hỏi: “Anh có muốn ăn không?” Nhìn vẻ mặt Tịch Hạo Trạch thản nhiên, cô lập tức trở thành người bán hàng quảng cáo: “Bánh ở cửa hàng này không tệ đâu, rất nổi tiếng đấy.” Nói xong cô lại thấy hối hận .

 

Khóe miệng Tịch Hạo Trạch lộ lên ý cười.

 

Sơ Vũ thấy anh không phản ứng gì, lúng ta lúng túng thu tay lại. Cô kìm lòng không được lấy ra. Bỗng nhiên, một đôi tay vươn qua, ánh mắt ảm đạm của cô chợt sáng lên.

 

Tịch Hạo Trạch mở túi bóng ra, ánh mắt hơi lóe lên, hai mắt Sơ Vũ bên kia cũng sáng rực chờ mong nhìn anh.

 

Chờ anh ăn hết một nửa, Sơ Vũ cuối cùng cũng yên lòng mỉm cười, nghiêng đầu hỏi: “Ngon không?”

 

Tịch Hạo Trạch không có thói quen nói chuyện khi đang ăn.

 

Sơ Vũ tiếp tục nói: “Ở cửa hàng này làm rất sạch sẽ dùng dầu ăn nguyên chất , ăn an tâm. Anh không biết đấy, hồi trước trước mặt nhà em cũng có một cửa hàng làm bánh thế này nhưng dùng dầu ăn không đảm bảo, sau này sở thương mại và công nghiệp đến kiểm tra, tìm ra được mấy thùng dầu không đảm bảo chất lượng, cả mấy ngày nhà em không đụng đến dầu luôn.

 

Tịch Hạo Trạch vừa mới cắn một miếng bánh, khuôn mặt cứng ngắc, Sơ Vũ cười hì hì nói tiếp: “Nếu anh thích, sau này mỗi ngày em đều mua cho anh.”

 

Anh nhếch miệng, buông miếng bánh kia xuống. Là cô khờ hay giả vờ ngốc, cửa hàng nhỏ như vậy có thể dùng dầu nguyên chất ư, không bị lỗ mới lạ.

 

Anh tao nhã lau tay qua, từ từ khởi động xe. Xe chạy trên đường cái, lát sau đã chạy ra ngoài ngoại ô, Sơ Vũ nhìn thấy quang cảnh là lạ hỏi: “Mình đi đâu vậy anh?”

 

“Đến nơi anh công tác.”

 

Doanh trại của Tịch Hạo Trạch nằm ở ngoại ô, Sơ Vũ xuống xe, hít một hơi thật sâu, quả thực không khí tươi mát hơn ở thành phố nhiều.

 

Sau một giờ, mới đi đến nơi.

 

“Phía đối diện là sân ga, bắt xe buýt số 29 có thể đi vào trung tâm thành phố.” Tịch Hạo Trạch chỉ chỉ phía trước giải thích .

 

Sơ Vũ tinh tế đánh giá hoàn cảnh xung quanh, mặc dù có chút hẻo lánh, nhưng người thì không thưa thớt trống trải.

 

“Phía trước là khu vực nhà ở của quân nhân.”

 

Sơ Vũ đi theo qua xem, cách đó không xa có mười mấy quân nhân trong bộ quân phục màu xanh đứng xếp hàng chỉnh tề.

 

Hai người đi bộ một lát, Sơ Vũ hơi chóng mặt, Tịch Hạo Trạch quay đầu nhìn qua: “Không phải là em không có sức đấy chứ ?”

 

Sơ Vũ hít một hơi: “Anh ăn hết bánh của em tất nhiên là có sức rồi.”

 

Nhắc đến vấn đề này Tịch Hạo Trạch lại có chút bực dọc, bánh chiên bằng dầu không bảo đảm chất lường mà cô còn nhắc tới: “Sơ Vũ, sau này em không được ăn mấy cái loại bánh bậy bạ đó nữa , ăn cơm đàng hoàng, hèn gì cả người cứ gầy tong chẳng béo lên nổi .”

 

Sơ Vũ không nghĩ thế, nhỏ giọng nói: “Nhưng nó rẻ mà, hơn nữa em như vậy không phải là gầy tong teo, mà đây là gầy đẹp.”

 

Tịch Hạo Trạch mỉm cười liếc nhìn qua, nắm lấy tay cô, tiếp tục đi lên. Ánh mắt Sơ Vũ dừng lại trên bàn tay của hai người, nở một nụ cười tươi. Cả đời này hãy cứ nắm tay như vậy.

 

Lúc này các quân nhân đang lục đục đi ăn cơm , nhìn thấy hai người họ, rất nhiều người không khỏi trợn tròn mắt.

 

Sơ Vũ bị mọi người nhìn xấu hổ, lại cúi đầu .

 

Tịch Hạo Trạch vỗ lên đầu cô một cái. Anh hơi quá tay, Sơ Vũ ngẩn ra quay đầu trừng mắt nhìn anh.

 

“Nếu còn không nhớ, thì quay về góc tường đứng cho anh.”

back top