Vũ Điệu Của Trung Tá

Chương 34: Rời đi? Cô vô thức đưa tay vuốt bụng

Sơ Vũ đau buồn về nhà, cả người tựa lên sô pha, đôi môi bị cô cắn chặt đã ứa máu, tờ kết quả trong tay nhăn nhúm, thời gian cứ chầm chậm trôi qua.

 

Vì sao Tịch Hạo Trạch lại kết hôn với cô? Cô cuộn tròn trên sô pha, hai tay bất lực che bụng.

 

Tô Y là diễn viên múa, cô cũng là sinh viên khoa múa ra.

 

Tô Y…

 

Nhưng cô không phải là Tô Y, cô không phải!

 

Tất cả mọi chuyện không phải như cô nghĩ, không phải, không phải. Cô hoảng loạn không ngừng lắc đầu. Hướng ánh mắt về phía tấm ảnh cưới, trên đó là một cặp đôi đang nhìn về cô với vẻ mặt hạnh phúc, thế nhưng cô bây giờ trông thật xót xa quá. Cô muốn hỏi một câu, hạnh phúc lâu nay là thật hay mơ?

 

Ngoài trời đã tối dần, tấm rèm rũ xuống che kín mít, một tia sáng cũng ko thể lọt vào.Trong cái nóng oi bức của mùa hạ, mặc dù không bật điều hòa, nhưng cô vẫn thấy lạnh run.

 

Lúc Tịch Hạo Trạch mở cửa, mắt cô ngơ ngác như nai con, giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng giấu tờ giấy kết quả dưới khe hở sô pha.

 

Nhìn thấy Sơ Vũ, mày anh nhíu lại, cả nhà nóng nực, cửa sổ đóng kín, không một chút gió: ” Em ở nhà sao lại không bật đèn lên?” Anh thay dép đi đến bên cạnh, thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh nắm lấy tay cô. Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ toàn bộ gian phòng nhưng lại không sưởi ấm được trái tim lạnh giá của cô. Cô nhìn xuống đôi dép lê màu lam nhạt trên chân anh, đôi của cô màu hồng nhạt rất hợp tông. Ánh mắt lại nhìn sang bàn tay thân thuộc kia.

 

Cô mịt mờ nhìn anh, khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, cô chưa bao giờ hiểu được anh. Khi cô hai hai đã kiên định muốn trở thành vợ anh.

 

Sơ Vũ chầm chậm rút tay ra.

 

“Nắm tay em, cùng em đi đến đầu bạc răng long”. Lời thề đó không phải dành cho cô . Hàn Sơ Vũ thì có phúc phận gì mà được anh chọn chứ? Thì ra là thế, cô cười nhếch khóe miệng, trông thật bi thương.

 

Tịch Hạo Trạch sửng sốt, hỏi với giọng mệt mỏi: “Em sao thế?” Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô: “Em khóc à?”

 

Sơ Vũ hít sâu, mỉm cười, mắt sáng rực nhìn anh, giọng nói bình tĩnh không có cảm xúc: “Em vừa mới đọc xong một bộ tiểu thuyết.”

 

Tịch Hạo Trạch cười: “Lớn vậy rồi mà em còn bị cảm động bởi những tiểu thuyết vớ vẩn ấy ư?”

 

Sơ Vũ nâng tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng nói: “Nữ chính rất đáng thương, sau khi kết hôn mới phát hiện người chồng không hề yêu cô ấy, mà anh ta cưới cô ấy chỉ bởi vì cô ấy rất giống với mối tình đầu của mình.” Cô nói nhỏ như đang lẩm bẩm một mình: “Người đàn ông ấy đúng là đồ khốn nạn, nữ chính thật ngốc nghếch. Nhưng thật ra họ rất xứng đôi.”

 

Cô nhìn anh, trong mắt anh có bóng hình cô, nhưng liệu trong lòng anh có vị trị nào dành cho cô không? Cô hơi cúi người để giấu đi nỗi đau đớn, tủi thân cực độ nhưng dù sao cô cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình.

 

Hai người đều lặng thinh .

 

“Em mệt rồi… Em đi ngủ trước đây.” Cô vội vàng để lại một câu, mệt mỏi đi vào phòng.

 

Tịch Hạo Trạch nhìn thấy bóng dáng ủ rũ của cô: “Kết thúc như thế nào?”

 

Sơ Vũ dừng lại, lắc đầu: “Không có kết thúc.” Chính là trong lòng mỗi người đều có một kết thúc.

 

“Anh đã đi làm một ngày rồi , nghỉ sớm một chút đi.”

 

***

 

Sáng sớm, lúc cô tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình đang tựa vào lòng anh. Thói quen đúng thật là đáng sợ, thế nhưng cho dù thói quen đó có ăn sâu vào tận xương tủy thì vẫn có thể từ bỏ .

 

Cô nhẹ nhàng đặt tay anh xuống, đứng dậy mặc quần áo.

 

Thật ra Tịch Hạo Trạch đã tỉnh dậy từ sớm: “Sao em lại dậy sớm thế?” Không phải cuối tuần nào cô cũng đều ngủ nướng đến tận gần trưa sao.

 

Sơ Vũ đang cúi đầu gài cúc áo sơ mi, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ em hôm qua gọi bảo em về nhà.”

 

Tịch Hạo Trạch ra khỏi chăn : “Anh sẽ đi cùng em.”

 

Sơ Vũ nghe thấy tiếng động, nghẹn ngào nói: “Không cần, không cần đâu.” Lòng cô chua xót: “Mấy ngày nữa Tiểu Thần đã khai giảng rồi , em đưa nó đi mua vài thứ có lẽ sẽ rất mất thời gian.”

 

Hàn Thần thi đậu vào khoa công nghệ thông tin của trường cao đẳng trong thành phố. Đã lâu lắm rồi Sơ Vũ vẫn chưa gặp cậu ấy.

 

Sơ Vũ thấy Tịch Hạo Trạch không nói cái gì nữa, liền đi ra cửa.

 

Tịch Hạo Trạch day day trán: “Sơ Vũ, em có chuyện gì ư ?”

 

Sơ Vũ dừng lại, im lặng một lúc: “Không có.” Cô chớp mắt cố nén những giọt nước sắp rơi xuống.

 

Ăn xong bữa sáng, Tịch Hạo Trạch ngồi trên sô pha trong phòng khách, Sơ Vũ đang đứng ở tủ giày dép. Mang xong, cô chần chừ nói: “Em đi đây.”

 

Tịch Hạo Trạch giương mắt nhìn cô như muốn tìm hiểu điều gì đấy. Lát sau anh đi đến bên cạnh cô đưa một chiếc thẻ ra.

 

Sơ Vũ nhìn tấm thẻ nhưng không cầm lấy: “Em có tiền rồi.” tền lương của cô hầu như cô chưa có đụng vào.

 

“Anh là anh rể cậu ấy mà hình như vẫn chưa mua được cho cậu ấy cái gì.”

 

Ánh mắt Sơ Vũ ảm đạm, suy nghĩ một lúc rồi mới nhận lấy sau đó nhét bừa vào túi.

 

Lúc xuống lầu, cô hơi chóng mặt, tức ngực,cổ họng đau rát, cô đứng níu lấy cột trụ bên cạnh .

 

“Hàn Sơ Vũ, đi đâu sớm thế?” Giang Triết đã nhìn thấy cô từ xa, anh vốn định lái xe đi ngang qua luôn nhưng lại nhìn thấy cô đang đứng dựa người ở đằng kia, anh lại động lòng.

 

Sơ Vũ cười nhẹ: “Giang Triết, là anh ư.”

 

Giang Triết nhếch miệng, cô gái này gượng cười trông thật xấu: “Để tôi đưa cô đi một đoạn.”

 

Sơ Vũ đang khó chịu trong người nên cũng không khách khí.

 

“Cô bị ốm ư?” Giang Triết đưa cô một chai nước khoáng.

 

Sơ Vũ uống mấy ngụm, vỗ vỗ hai má để sắc mặt được hồng hào hơn, cô sợ ba cô nhìn thấy cô như vậy lại lo lắng.

 

“Giang Triết, anh đúng là một người tốt. Mỗi lần tôi khó khăn đều gặp được anh.”

 

Giang Triết mỉm cười nhìn cô: “Tôi đã giúp đỡ cô như vậy thế cô định báo đáp tôi thế nào đây? Tôi cũng không ngại để cô lấy thân báo đáp đâu.” Anh nửa trêu nửa đùa nói.

 

Sơ Vũ trừng mắt với anh: ”Chuyện này cũng không thể đùa được với người phụ nữ đã có chồng.”

 

Ngón tay Giang Triết gõ theo nhịp, cười cười.

 

Trên xe Sơ Vũ mệt mỏi đã thiếp đi hơn một tiếng. Đến lúc cô tỉnh lại thì đã đến trước cổng nhà cô từ lâu.

 

Cô ngượng ngùng : “Sao anh lại không đánh thức tôi?”

 

Giang Triết mở miệng nói: “Tôi đã gọi cô vài lần, nhưng cô vẫn ngủ như heo.”

 

Mặt Sơ Vũ đỏ ong: “Thật ngại quá.”

 

“Không có gì phải xấu hổ, cô cũng không có ngáy chỉ chảy nước dãi một chút thôi?” Không ngoài dự đoán của Giang Triết, gò má Sơ Vũ lại đỏ bừng, làm anh phì cười.

 

Sơ Vũ lau miệng, đột nhiên ngẩng đầu như tỉnh ngộ: “Anh gạt tôi.”

 

Giang Triết cười cười: “Cô xem, đây mới chính là cô. Vui vẻ hoạt bát , đừng lúc nào cũng bí xị mặt mày trông cứ như oán phụ ấy.”

 

Sơ Vũ cong mắt cười: “Cám ơn anh.”

 

Giang Triết nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, thản nhiên nói: “Được rồi, cười một cái nào.”

 

Về đến nhà, Hàn Đức Quần đang chống gậy tập đi trong sân, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Khóe mắt Sơ Vũ ươn ướt, trong lòng thấy xót xa.

 

“Ba”

 

Hàn Đức Quần lau mồ hôi: “Con gái ba đã về ư.”

 

Sơ Vũ đi đến muốn đỡ ông, Hàn Đức Quần khoát tay: “Không cần đâu, ba bây giờ đã có thể đi lại rồi.”

 

Sơ Vũ mỉm cười.

 

Hàn Thần nghe được giọng cô thì chạy ra: “Chị, cuối cùng chị cũng đã về. Em cứ nghĩ chị cứ mải mê thế giới của hai người quên mất nhà mình rồi.”

 

“Thằng nhỏ này ăn nói lung tung.” Hàn Đức Quần trách mắng, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui vẻ.

 

Sơ Vũ kéo tay cậu ta: “Hàn thiếu gia, chúng ta có thể xuất phát chưa?”

 

Hai người đi đến trung tâm mua sắm mới mở Trung Á. Sơ Vũ mua cho Hàn Thần mấy bộ quần áo mùa thu.

 

Sau đó Sơ Vũ còn dẫn cậu ta đến cửa hàng bán trang phục thể thao, cô nhớ lại Hàn Thần trước kia đều mang đôi giày có 20 tệ để chơi bóng rổ, trong lòng không khỏi xót xa.

 

“Chị, đã mua nhiều lắm rồi.” Trước kia cậu ta lúc nào cũng mặt dày, không hề nghĩ đến hoàn cảnh gia đình cứ luôn đua đòi nhưng từ khi ông Hàn xảy ra tai nạn, cậu đã trưởng thành hơn.

 

“Không phải trước kia em ước ao có một đôi giày bóng rổ sao, em tự mình chọn đi. Chị ngồi nghỉ một lát.” Không biết có phải vì đang mang thai không mà cô cảm thấy có hơi mệt.

 

Hàn Thần đi tới đi lui một lúc cuối cùng cũng chọn được một đôi hạ giá.

 

Sơ Vũ thản nhiên nhìn qua rồi đi đến khu hàng mới, quay sang nhìn Hàn Thần, lúc nãy thằng bé đã nhìn đôi giày này mấy lần rồi .

 

“Mẹ, đôi này nè.”

 

Sơ Vũ thuận người nghiêng đầu nhìn, ánh mắt bỗng nhiên sững sờ.

 

Nam Thư Mân cũng không nghĩ rằng sẽ gặp cô ở đây, nụ cười có chút gượng gạo: “Tiểu Vũ.”

 

Tống Hạo Vũ nhìn Sơ Vũ: “Mẹ, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?”

 

Nam Thư Mân trừng mắt liếc cậu ta rồi lại quay sang Sơ Vũ: “Tiểu Vũ, gọi chị đi.” Bà do dự nói: “Đây là con gái của bạn thân mẹ.”

 

Trong phút chốc ngực Sơ Vũ nghẹn lại, đôi giày trong tay rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, không tin được nhìn Nam Thư Mân và Tống Hạo Vũ, một hồi lâu sau cô mới bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống nhặt giày lên.

 

“Cô gái, tôi lấy đôi này.” Cô đặt đôi giày lên quầy tính tiền. Hàn Thần nhìn thấy tay chị mình run run nên thay chị nhận lại tiền thừa.

 

“Chị, chị làm sao thế?” Hàn Thần cảm thấy chị có chút là lạ .

 

Lúc hai người ra khỏi cửa hàng, trước mắt Sơ Vũ bỗng nhiên tối sầm lại, may mà Hàn Thần đã nhanh tay đỡ lấy cô.

 

Nam Thư Mân cũng ra theo: “Con làm sao thế?”

 

Hàn Thần toát cả mồ hôi, giữ lấy người cô.

 

Nửa phút sau Sơ Vũ mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt Nam Thư Mân, cô cảm thấy khó thở, sắc mặt tái mét.

 

“Tiểu Vũ, con chạy đi mua một bình nước đi.”

 

Tống Hạo Vũ bĩu môi: “Mẹ, con còn có việc, bạn con đang chờ con rồi.” Nói xong liền chạy đi.

 

Nam Thư Mân tức giận trợn mắt nhìn cậu ta, nhưng không thể nói gì.

 

“Để con đi mua, cô à, vậy phiền cô giúp chị con ạ.”

 

Sơ Vũ thở mệt nhọc, giãy dụa hất tay Nam Thư Mân ra.

 

“Tiểu Vũ, hãy tha thứ cho ta, thằng bé không biết gì cả.”

 

Sơ Vũ cười, cô thật sự đã bỏ cuộc, một người mà ngay cả con ruột mình cũng không thừa nhận thì đâu đáng cho cô phải nhớ mong nữa.

 

“Bà yên tâm, tôi chỉ là con gái của bạn bà, con bà sao có thể biết được.”

 

“Tiểu Vũ “

 

Sơ Vũ nhếch miệng, giọng nói trầm xuống: “Tống phu nhân, bà chưa từng có suy nghĩ sẽ nhận tôi là con thì cần gì phải làm bộ như thể là tình thâm nghĩa nặng vậy? Tôi cũng chỉ là một người bình thường, tôi cũng có trái tim, tôi cũng biết đau lòng chua xót chứ..” Cô cúi đầu, giọng từ tốn khó khăn nói, cô hít mũi, hàng mi run run: “Tôi chưa bao giờ lại hận bản thân mình như vậy, tôi rất hối hận vì sao mình lại phải đi chọn học ngành múa này. Tôi hối hận , rất hối hận .”

 

Nam Thư Mân sững sờ, vô thức rút tay lại: “Con, con có biết ?”

 

Sơ Vũ xoay người, nở một nụ cười, nhưng nụ cười kia như một con dao đâm vào lòng Nam Thư Mân.

 

“Biết? Biết cái gì?”

 

Nam Thư Mân hoảng hốt nhìn cô, con gái bà thông minh như vậy chắc hẳn đã biết, bà khó khăn mở miệng: “Tiểu Vũ, nếu con muốn rời đi, ta có thể…”

 

Rời đi? Cô vô thức đưa tay vuốt bụng.

 

Nam Thư Mân thấy động tác của cô, nhìn cô với ánh mắt không thể tin.

 

“Tống phu nhân, bà tin có báo ứng không?” Sơ Vũ cười yếu ớt nhìn và, không đợi bà trả lời, cô đã liền nói: “Tôi tin, mẹ làm con chịu.”

back top