Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 113: Tranh giành quyền vị

“Lão gia, kỳ thật.........” lão phu nhân đứng bên cạnh Hàn lão tướng gia, còn chưa nói hết, đã bị cắt ngang, “Không cần nói, bà tốt nhất an phận, những chuyện này không cần lo lắng, nếu bà thật muốn nịnh bợ trưởng công chúa, vậy liền dọn đồ trở về Liêu phủ ngay đi, Hàn gia chúng tôi gánh không nổi”, mun đầu hng vậy bc qua xc lão trc hẵng ni.

 

Thy Hn lão tng gia c chp nh vậy, lão phu nhn hung hăng trừng mt, “Ông mun trung thnh mặc ng, nhng khng th khng quan tm tnh mạng của con chu Hn gia, nếu Hn gia tuyệt hậuv ng, chẳng phải ng c tội vi liệt tổ liệt tng sao?”

 

Lão gi ny, sao khng biết tiến lùi g hết, chỉ cần khng đi nghịch vi trởng cng chúa l đợc, ai bt lão phải tham gia vo đu, lão c th khng quan tm con chu Hn gia, nhng mnh khng th khng đ ý con chu của mnh đợc.

 

“Đúng l suy nghĩ của nữ nhn, Hn gia ta đời đời trung vi hong tht, còn cha ti phin ngời ngoi nh b quơ tay múa chn”, năm đ tin đế thơng yu trởng cng chúa nh vậy, khng ngờ l nui ong tay o, giúp ngời ngoi cp đoạt đồ nh mnh.

 

Lão phu nhn lại khng cho l vậy, “Đu l do tiu tiện nhn kia, nếu khng phải n gả vo vơng phủ, tng phủ ta chẳng phải chịu tội thế ny, ng xem những phủ khc xem, đu đã quy thuận trởng cng chúa, giờ thật tt, chỉ duy nht Hong phủ v tng phủ c chuyện”, nht định l do trởng cng chúa khng a g tiu tiện nhân Hàn Nguyệt Nguyệt kia nên mới trút giận lên Hàn gia, chết rồi còn chưa hết chuyện, hại bọn họ chịu tội, sớm biết năm đó dìm nó chết cho rồi.

 

“Nói bậy, Nguyệt Nguyệt là vương phi cao quý, có thể nào tùy tiện cho bà nhục mạ, đúng là càng già càng hồ đồ, từ bỏ ý định của bà đi, nếu để ta biết bà bí mật làm chuyện xấu, sẽ lập tức viết hưu thư cho bà về lại Liêu gia”, Hàn lão tướng gia nói xong liền đùng đùng đi ra ngoài.

 

Lão phu nhân nghe được hai chữ hưu thư, nhất thời nổi trận lôi đình: mình hầu hạ cha mẹ chồng, sinh con dưỡng cái, muốn nói bỏ là bỏ sao.

 

Đại phu nhân lén đứng trong góc, thấy Hàn lão tướng gia đi rồi, lập tức chạy ra, “Nương, sao rồi, phụ thân đồng ý chưa?”, đại phu nhân hỏi.

 

Lão phu nhân hung hăng ném ly trà xuống đất, đại phu nhân sợ hết hồn, lập tức né ra, “Lão già ngoan cố này, nói thế nào cũng không chịu”, mặc dù tức giận nhưng lão phu nhân còn kiêng kỵ Hàn lão tướng gia nói viết hưu thư, Hàn lão tướng gia bình thường nói một là một hai là hai.

 

Đại phu nhân tới sau lưng lão phu nhân, rót ly trà, nói “Nương, đừng nóng giận, uống ly trà đã”, vậy phải làm sao bây giờ, mình chỉ có một nhi tử là Bác Nhân, nếu có mệnh hệ gì, mình cũng không sống được.

 

Lão phu nhân uống trà xong lại nói, “Tạm thời đừng nói nữa, lão gia là lớn nhất”. Nghe vậy, đại phu nhân sốt ruột nói, “Nương, sao có thể không nói nữa, liên quan tánh mạng cả Hàn gia đó, phụ thân sao lại cố chấp như thế, nhà ta đầu hàng trưởng công chúa không phải thật tốt sau? Hiện tại Liêu gia muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chỉ có tướng phủ là âm u thôi.”

 

Lão phu nhân nhắm mắt lại, không nói gì, đại phu nhân ngồi xổm xuống, đấm chân cho lão phu nhân, tiếp tục nói, “Thanh Tư nói rồi, trưởng công chúa rất có thành ý, chỉ cần tướng phủ quy thuận, chờ mọi chuyện kết thúc, Bác Nhân sẽ là một đại quan”.

 

Từ sau khi về lại Lý gia, phu thê không thể nào trở lại như lúc đầu, Hàn Thanh Tư càng nghĩ càng thấy tức, đều là tiểu thư tướng phủ,vì sao Hàn Nguyệt nguyệt được gả vào chỗ tốt như vậy, nàng ta không cam lòng, nghĩ tới nghĩ lui, trong tất cả những người nàng ta biết chỉ có tiểu thế tử của trưởng công chúa là thân phận cao nhất, lại nhớ đến ánh mắt thế tử nhìn mình ngày đó,nhất định là có ý với mình. Nên lén lút sau lưng Lý gia và tướng phủ, vụng trộm với Vương Đào. Vốn chưa từng trải phong lưu, Lý Cách lại là người ít nói, chưa từng được nam nhân theo đuổi, nghe Vương Đào lời ngon tiếng ngọt, liền xiêu lòng.

 

Lý Cách biết chuyện liền náo bỏ vợ lần nữa, bất kỳ người nam nhân nào cũng không chịu nổi bị thê tử cắm sừng.

 

Hàn Huy Văn ra mặt, nói thế nào, Lý gia cũng không đồngý, Hàn Thanh Tư cầm hưu thư rời khỏi Lý phủ, nhưng không trở về tướng phủ mà chạy thẳng đến chỗ Vương Đào, làm Hàn Huy Văn tức gần chết.

 

Hiện tại Hàn Thanh Tư ở chỗ Vương Đào, cũng coi như xong, Vương Đào chưa vợ, Hàn Thanh Tư một lòng muốn gả cho Vương Đào, đáng tiếc Vương Đào lần lữa không chịu cho câu trả lời chắc chắn, lấy cớ là tướng phủ còn chưa chịu đứng về phía hắn, sợ là trưởng công chúa sẽ không đồng ý, Hàn Thanh Tư nghe xong hung hăng mắng Hàn Nguyệt nguyệt không biết bao nhiêu lần, tiện nhân này chết rồi còn liên lụy mình.

 

Hàn Thanh Tư mới nhiều phen dụ dỗ đại phu nhân, khuyên Hàn Huy Văn quy thuận trưởng công chúa. Đáng tiếc, tiếng nói đại phu nhân không có trọng lượng, lại có Hàn lão tướng gia ở bên, không còn cách nào đành tìm lão phu nhân giúp một tay.

 

Vương Đào hứa hẹn, nếu có thể khuyên tướng phủ đứng về phe trưởng công chúa, không chỉ cưới Hàn Thanh Tư mà khi sự tình kết thúc, lập tức phong Hàn Bác Nhân làm quan to. Đại phu nhân thấy lời mình càng ngày càng không có phân lượng với Hàn Huy Văn, nửa đời sau của mình chỉ có thể trông cậy vào hai đứa con này, nếu trưởng công chúa lên ngôi, thế tử chính là hoàng tử, về sau sẽ là thái tử, tiếp đến là hoàng thượng, Hàn Thanh Tư gả cho hắn cho dù không được làm hoàng hậu, ngày sau là phi cũng không tệ, cộng thêm Bác Nhân làm quan, huynh muội liên thủ, cuộc sống mình còn gì phải lo nữa.

 

“Nương biết, nhưng lão gia không đồng ý, ta có thể làm gì, chỉ có thể xem số mệnh thôi”, thấy lão phu nhân ngủ, đại phu nhân lập tức trở về phòng mình, trong lòng chỉ suy nghĩ làm sao để truyền tin cho Hàn Thanh Tư.

 

“Nương, sao rồi?” thấy đại phu nhân trở lại, Hàn Bác Nhân lập tức đứng dậy hỏi.

 

“Con ngồi xuống trước đi, ta và đại công tử có chuyện cần bàn, không cho phép bất luận người nào đi vào.” Đại phu nhân nói, chờ nha hoàn lui ra ngoài hết, mới nói tiếp.

 

“Lão thái gia không đồng ý”, Hàn Bác Nhân nghe vậy xoay xoay ly trà trong tay.

 

“Con nghĩ cách truyền tin cho Thanh Tư, để nó nghĩ biện pháp đi” nếu tiếp tục như vậy, khẳng định bọn họ sẽ mất đầu hết, Hoàng phủ chính là ví dụ, mặc dù chưa bắt được Hoàng Dận và Hoàng Hạo, nhưng hiện giờ hai người đó đã là tội phạm truy nã.

 

“Nếu không chúng ta rời khỏi tướng phủ đi?” Hàn Bác Nhân nói, ở trong tướng phủ tựa như bị cầm tù, còn không bằng dọn ra, muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm lão thái gia nữa , lão muốn trung thành cứ mặc lão, không thể lôi kéo cả nhà mình chôn cùng.

 

“Có được không? Lão phu nhân không cho nhắc lại chuyện này nữa, sợ là lão thái gia không đồng ý” đại phu nhân lo lắng nói, nếu có thể dọn ra là tốt nhất.

 

Trong mắt Hàn Bác Nhân tràn đầy kinh thường, “Hiện giờ, tướng phủ đã thành như vậy, Tào tướng quân chết trận, Vân vương dù lợi hại cách mấy cũng không có ba đầu sáu tay, trái có Tây Lương, phải có Nam Tĩnh, làm gì còn thời giờ lo bên này, chỉ cần trưởng công chúa lên ngôi, gạo nấu thành cơm, Vân vương đại thắng trở về thì sao, không phải đã muộn?” Đến lúc đó đối nghịch trưởng công chúa có ích lợi gì, còn không bằng thừa dịp hiện tại làm chút chuyện, ngày sau sẽ được phong quan.

 

Đại phu nhân suy nghĩ một chút, cũng thấy phải, mẫu tử bắt đầu lên kế hoạch, ánh mắt Hàn Bác Nhân hung ác: Hàn Bác Nhân hắn nhất định không phải kẻ bình thường.

 

“Đại ca, làm sao bây giờ?” hai huynh đệ xen lẫn trong bọn lưu manh, nhìn cửa thành khép chặt, Hoàng Hạo nôn nóng hỏi, phụ mẫu bị tống vào ngục, bọn họ không lo lắng sao được.

 

“Đừng vội, cứ quan sát một lúc rồi tínhtiếp”, hiện giờ chỉ sợ bọn chúng đã giăng sẵn lưới chỉ chờ hai huyh đệ chui đầu vào, Hoàng Dận kéo Hoàng Hạo, lẫn vào đám người chạy vào rừng cây bên cạnh.

 

“Tổ phụ và tổ mẫu đều đã chết, đệ muốn về giết ả tiện nhân kia”, Hoàng Dận ngăn Hoàng Hạo lại, “Nhỏ giọng một chút, phụ thân vất vả lắm mới để chúng ta ra được, đệ hấp tấp như vậy chẳng những không cứu được,ngược lại còn bỏ mạng vô ích.”

 

Nghe Hoàng Dận nói, Hoàng Hạo ngừng lại, “Vậy giờ chúng ta làm sao?” khắp kinh thành đều là tai mắt của trưởng công chúa, những đại thần không chịu quy thuận cũng bị giam lỏng hết rồi.

 

“Nếu thật không còn cách nào nữa, chúng ta phải đi biên cương tìm Vân vương”, hiện tại chỉ có Vân vương mới đối phó được trưởng công chúa. Hoàng Dận ngồi dựa vào một gốc cây, lòng tự giận mình, bình thường không lo cố gắng, đến thời khắc mấu chốt, ngay cả nhà mình cũng không bảo vệ được, hung hăng đấm xuống mặt đất.

 

Hoàng Hạo ngồi xuống đối diện, lấy lương khô ra, chia làm hai nửa, đưa một nửa cho Hoàng Dận. Hiện tại kinh thành hỗn loạn, có bạc cũng không mua được gì, chỗ lương khô này mấy ngày trước vất vả lắm mới mua được.

 

“Không bằng bây giờ chúng ta lên đường đến biên cương, càng nhanh càng tốt, bây giờ Vân vương là người duy nhất giải quyết được cục diện này” nói thế nào Hoàng phủ và Vân vương cũng coi là người thân, đáng tiếc biểu muội đã chết, còn cả hai đứa cháu đáng yêu nưã.

 

Hiện giờ khẳng định Vân vương rất hận trưởng công chúa, bọn họ đến biêncương có thể giúp Vân vương một tay, chỉ cần đuổi được Nam Tĩnh đi, tiến quân về kinh thành, trưởng công chúa binh lực tuy nhiều, nhưng dù sau cũng không có kinh nghiệm chiếntrường, nhất định không chống nổi đại quân của Vân vương.

 

Hoàng Dận đồng ý, hai huynh đệ chạy về biên cương.

 

Sau khi Tào tướng quân chết trận, sĩ khí binh lính giảm, liên tiếp bại lui, Vân vương tiếp quản đại quân, trong vòng 1 tháng đoạt lại hai thành trì, binh lính được khích lệ, sĩ khí nâng cao trở lại.

 

Hiện tại trong tay Mạnh Dịch Hiên trừ 20 vạn đại quân còn lại của Tào tướng quân,cũng chỉ có mấy ngàn binh riêng, Hàn Đình lại không chịu chi viện, binh lính hận không thể một người phân thành hai để chiến đấu, phái Tần Minh cầm cự quân Thái Uyên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được 3 tháng mà thôi, Mạnh Dịch Vân ngày đêm nghiên cứu kế hoạch chiến đầu với thủ hạ.

 

Nhận được tin của Hắc Ưng, biết mẫu tử Nguyệt Nguyệt bình an, Mạnh Dịch Vân an tâm đối phó với Nam Tĩnh. Tướng Nam Tĩnh cũng là cao thủ đánh trận, hai người đánh bất phân thắng bại, Mạnh Dịch Vân thì mong mau đánh lui Nam Tĩnh để về kinh dẹp Thái Uyên, Nam Tĩnh lại tính toán muốn giải quyết xong Vân vương, rồi nhân lúc trưởng công chúa chưa đứng vững chiếm luôn Đại Khánh.

 

Hai phe cứ giằng co, mà trong kinh thành tin tức đã bị phong bế, Tần Minh không cách nào thăm dò được gì, đành dẫn quân về biên cương, ám vệ của bọn họ ở kinh thành đều bị diệt hết, có thể một lưới bắt gọn người của họ, xem ra bên trong có nội gián

back top