Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 22

 

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, hai người thấy người theo phía sau không đuổi kịp tới mới dừng lại. “Mạnh đại ca, là ai vậy?”, dám ở bên trong Minh Nguyệt sơn trang theo dõi bọn họ, chẳng lẽ là Lục Phi Thiên?

 

“Là ai không quan trọng, hiện tại lại đi cấm địa xem một chút”, bí mật tạo nhiều binh khí như vậy cũng không phải là chuyện đơn giản, có thể uy hiếp đến Đại Khánh Vương triều, cho nên nhất định phải tra rõ ràng người đứng sau lưng Lục Phi Hổ là ai, hắn dám đánh Mạnh độc chiếm thiên hạ chỉ có một con đường chết.

 

“Lại đi? Những người đó võ công cao như vậy, người lại đông, lần trước thật vất vả mới trốn được ra ngoài”, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức nghĩ đến tình huống nguy hiểm tối hôm qua, hơn nữa cánh tay Mạnh Dịch Vân lại bị thương, tỷ lệ có thể trốn so với hôm qua còn thấp hơn. “Bọn họ hẳn là đã dời địa điểm đi, hiện ở trong sơn động không ai, đi xem thử có đầu mối gì hay không”, hắn đã gọi Tần Minh âm thầm điều tra, nhưng người sau lưng kia cực kỳ giảo hoạt, căn bản không tìm được bất kỳ đầu mối nào, cho nên trước theo Lục Phi Hổ xem có thể thu hoạch được gì hay không.

 

Hai người trở lại nơi ngày hôm qua, Mạnh Dịch Vân đưa cho Hàn Nguyệt Nguyệt một cây đuốc, đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, theo miệng một sơn động đi vào, cửa động này lớn hơn cửa nàng chui chính hôm qua, hơn nữa lại gần, mới một lần rẽ đã đến nơi rèn đúc ngày hôm qua thấy, trên mặt đất còn có lưu lại tro than màu xám, có thể là do đi quá mau, chưa kịp tiêu hủy.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt dùng cây đuốc chiếu vào trong góc tường, gõ gõ, xem thử mặt kia có rỗng không, trước kia xem tivi cũng diễn như vậy, chỉ chốc lát sau, quả nhiên ở một chỗ bình thường trên mặt tường xuất hiện một cái cửa không cao, đại khái dài rộng mét rưỡi. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức quay đầu nói cho Mạnh Dịch Vân, “Mạnh đại ca, nơi này có cái cửa”, Mạnh Dịch Vân đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, đưa tay đẩy, cửa không động đậy, “Lui về sau”. Hàn Nguyệt Nguyệt lui về sau mấy bước, Mạnh Dịch Vân một cước đá văng phiến cửa gỗ nhỏ kia, thình thịch một tiếng, cửa mở ra, Hàn Nguyệt Nguyệt che miệng lại, mặc dù không nhìn thấy, nhưng nhất định là có tro bụi.

 

Mạnh Dịch Vân đưa tay cầm lấy cây đuốc chiếu bên trong, không có phát hiện cơ quan nào mới khom lưng đi vào, đem thạch động tìm một lần, đây là nơi bọn hắn dùng để nghỉ ngơi, trừ một cái ghế, không có đặc biệt gì.

 

“Chúng ta đi ra ngoài tìm xem”, nơi này không có phát hiện gì, nhưng là bọn hắn nhiều người như vậy, không thể nào chỉ có một nơi này để nghỉ ngơi, phía ngoài nhiều đường như vậy, có lẽ sẽ tìm được chút đầu mối. Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau Mạnh Dịch Vân, nàng rất sợ đi lạc, nơi này nhiều con đường bằng đá như vậy, vạn nhất đi nhầm thì thật phiền toái.

 

Quả nhiên ở bên trong một con đường đá phát hiện mấy thứ giống như động vừa rồi, nhưng cũng trừ những thứ đó ra thật đúng là không có gì nữa. “Chúng ta ra ngoài đi”, những người này rất cẩn thận, không có để lại dấu vết gì cho bọn họ, thật ra thì Mạnh Dịch Vân cũng chỉ là tới thử thời vận mà thôi. Thình lình, “A ~ ” Mạnh Dịch Vân nghe được tiếng kêu Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức quay đầu, “Sao vậy?”. Hàn Nguyệt Nguyệt sờ sờ cái trán, đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra, đi ở phía trước cũng không nhắc nhở nàng một tiếng, Hàn Nguyệt Nguyệt đẩy tay Mạnh Dịch Vân ra, chỉ giả vờ quan tâm!

 

Mạnh Dịch Vân hoàn toàn vô tội, hắn nào có làm gì a, thấy trán Hàn Nguyệt Nguyệt đụng vào vách đá, hắn chỉ là đưa tay xem nàng có nghiêm trọng không mà thôi, không hiểu tại sao bị Hàn Nguyệt Nguyệt phủi tay, hắn nào biết được ý nghĩ của Hàn Nguyệt Nguyệt.

 

“Đừng làm rộn, nhịn một chút, đi ra ngoài trước đã”, Mạnh Dịch Vân kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt, xoay người đi ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt thử mấy lần kéo tay lại đều rút không ra, trong lòng rất ủy khuất, mình bị thương, sao không ôn nhu một chút, lại hung dữ như vậy.

 

“Ta nhìn xem, có nghiêm trọng không”, ra khỏi cửa động Mạnh Dịch Vân dừng lại xoay người đưa tay vén tóc mai Hàn Nguyệt Nguyệt ra, lấy cây đuốc chiếu xuống, chỉ thấy màu sắc thái dương so với xung quanh thẫm màu một chút, hản là bị bầm. Hàn Nguyệt Nguyệt tay được tự do, cử động ngón tay, nắm chặt như vậy làm đau chết. Đối với động tác của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt lui về sau một bước, đem tóc mai phủ xuống, “Mạnh đại ca, nam nữ thụ thụ bất thân”, Hàn Nguyệt Nguyệt đột nhiên phát ra lời nói, Mạnh Dịch Vân tay dừng tại giữa không trung.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt không biết mình tại sao lại nói một câu như vậy, nhưng suy nghĩ một chút, bọn họ mặc dù quen thuộc nhưng không thân thiết đến loại tình trạng này, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, quả thật phải chú ý một chút, tránh bị người ta chiếm tiện nghi. Thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình không nói gì, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy hai người như vậy rất lúng túng.

 

Mạnh Dịch Vân thả tay xuống, không biết mở miệng như thế nào, hơn một tháng qua, hắn cảm thấy Hàn Nguyệt Nguyệt rất thoải mái, hai người chung đụng rất tùy ý, hắn không có chú ý phương diện lễ tiết nam nữ, đột nhiên bị Hàn Nguyệt Nguyệt phát ra một câu như vậy, thật đúng là không biết phản ứng gì cho phải. Đợi tinh thần phục hồi lại, Hàn Nguyệt Nguyệt sớm không thấy bóng dáng đâu, không còn cách nào khác chính mình đành hướng Minh Nguyệt sơn trang bay đi.

 

“Mấy ngày qua quấy rầy thanh tĩnh của Lục trang chủ, chuyện bây giờ đã giải quyết tốt, Bổn vương cũng nên cáo từ”, sáng sớm Mạnh Dịch Vân cùng Hàn Nguyệt Nguyệt cùng tới từ giã Lục Phi Thiên, Lục Thất Nguyệt nhận được tin tức, lập tức chạy tới đại sảnh. “Vương gia làm sao đi nhanh như vậy, không phải là phải ở năm sáu ngày sao?”, thấy Lục Thất Nguyệt vội vội vàng vàng đi vào, Lục Phi Thiên mặt nhăn nhíu, Thất Nguyệt này tâm tư Vương gia sao lại không hiểu. “Chuyện đã xong xuôi, sao còn có thể tiếp tục quấy rầy nữa”, Lục Thất Nguyệt dùng hết sức hướng Lục Phi Thiên nháy mắt, hy vọng Mạnh Dịch Vân lưu lại.

 

“Vương gia đã đi xa tới một chuyến, ở thêm vài ngày, nào có quấy rầy gì”. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dạng của hai người kia, có chút im lặng, các ngươi cũng không cần lộ liễu như vậy, một người hồ ly như Mạnh Dịch Vân vậy có thể không nhìn ra các ngươi có mục đích gì sao? Người ta cũng đã từ chối, cô ta nên chấm dứt ngay, cứ phản đối như vậy, nam nhân gặp làm sao quý trọng cho được.

 

“Tạ ơn trang chủ tính toán chu đáo, chỉ là chúng ta cũng cần đi những nơi khác xử lý chút chuyện, thật sự là đáng tiếc, lần sau có cơ hội nhất định ở lại nhiều ngày hơn”. Lục Thất Nguyệt vẻ mặt đưa đám nhìn Mạnh Dịch Vân, nàng thật vất vả mới chờ được Mạnh Dịch Vân tới một chuyến, mới hai ngày lại muốn đi.

back top