Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 26

“Chuyện gì xảy ra?” Mạnh Dịch Vân nghe được lời Như Tuyết nói, lập tức chạy tới, đi tới bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không ngẩng đầu, tiếp tục bắt mạch, “Chờ đến nha môn rồi hãy nói”, chuyện này cũng không phải là nói giỡn, Hàn Nguyệt Nguyệt tận lực làm ình bình tĩnh.

 

Nghe được khẩu khí Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân tự biết chuyện này nghiêm trọng, nhìn xung quanh, sao đã lâu cũng không thấy người nha môn đến, thật là đám ăn hại, Mạnh Dịch Vân trong lòng hung hăng mắng.

 

Một lát sau, kia Tri Phủ mới thong thả lắc lư mang theo mấy người đến, mới vừa mới nghe được thông báo nói trên đường có người té xỉu, chút ít chuyện như vậy cũng dám kinh động hắn, hung hăng đem người truyền vào mắng một trận. Như Họa thấy tên cẩu quan kia không để ý mình, nhất quyết xông vào, lấy kiếm gác ở trên cổ hắn uy hiếp, hắn mới dẫn người tới.

 

“Người ở phương nào, nhìn thấy Tri phủ đại nhân lại không quỳ xuống?”, người xem náo nhiệt sớm được chứng kiến bản lĩnh Khâu Tri Phủ, cho nên Khâu Tri Phủ vừa xuất hiện, tất cả mọi người tự động biến mất.

 

“Tiểu thư, Tri phủ đại nhân tới”, Như Họa thấy người tới, chạy đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt. Mạnh Dịch Vân nghe được lời kia, mặt nhăn nhíu. Xem ra cuộc sống những Tri Phủ này trôi qua rất thư thái cho nên quên mất bổn phận của mình.

 

“Vân Vương gia ở chỗ này, còn dám làm càn”, Tiểu Tinh thật sự là nhìn không vừa mắt cẩu quan hưởng bổng lộc mà không chịu làm việc. Nghe được lời Tiểu Tinh, Khâu Tri Phủ lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt quan sát kỹ phía trước, Mạnh Dịch Vân ném cho hắn cái lệnh bài. “Hạ quan khấu kiến Vương gia, không biết Vương gia giá lâm không có tiếp đón từ xa”, nhìn thấy lệnh bài, Khâu Tri Phủ kia lập tức quỳ xuống, đúng là ra cửa không bước chân thuận, nếu là đắc tội pho tượng Phật này, hắn nhất định sẽ chết. Người đi theo phía sau Khâu Tri Phủ thấy thế, lập tức quỳ xuống theo.

 

Nhìn người phát run trên mặt đất, Mạnh Dịch Vân thu hồi lệnh bài, “Đứng lên đi, lập tức gọi người đem người trên té xỉu mặt đất trở về nha môn”, “Dạ, người đâu, đem người mang trở về nha môn”. Nhận được lời Mạnh Dịch Vân, Khâu Tri Phủ một chút cũng không dám chậm trễ, bò dậy, gọi người đem người kia về nha môn.

 

Đem người đặt lên băng ca, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy ra một lọ thuốc rắc ở xung quanh, làm xong hết thảy mới đi theo trở về nha môn.

 

“Nguyệt Nguyệt, chuyện gì xảy ra?”, vừa đến nha môn, Mạnh Dịch Vân lập tức hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt ý bảo Khâu Tri Phủ đem những người kia mau lui xuống, “Người này bệnh cùng một loại với ôn dịch, ta cũng không dám kết luận, cho nên cần quan sát một phen”. Ôn dịch? Nghe được lời đó người nào trên mặt cũng cực kỳ khó coi, nghiêm trọng nhất là Khâu Tri Phủ kia, nếu xuất hiện ôn dịch trong phạm vi hắn quản lý, vậy thì mũ ô sa của hắn cũng đừng mong giữ.

 

“Những năm gần đây cũng không có thiên tai gì xuất hiện qua, làm sao lại có ôn dịch?”, Mạnh Dịch Vân trong đầu ở tìm kiếm tình huống những năm gần đây, cũng không phát hiện nơi này có nạn gì, làm sao tự nhiên xuất hiện ôn dịch.

 

“Ta cũng không xác định có phải ôn dịch hay không, nhưng mà ta dám khẳng định một chút, loại bệnh này có thể truyền nhiễm qua không khí, tốc độ cực nhanh, cho nên ta đã dùng ngân châm phong tỏa hô hấp người này”, nàng chẳng qua là ở trong sách nhìn thấy qua, chính mình chưa bao giờ gặp phải, cho nên còn phải gần một bước kiểm tra mới có thể biết kết quả.

 

Truyền nhiễm trong không khí? Nghĩa là hô hấp cũng sẽ bị lây bệnh, trời ạ, tốc độ không phải bình thường a, hiện tại thành Ly xuất hiện người này, xung quanh có thể vài trấn đã bị lây gần đến toàn bộ, nếu là phong tỏa trễ, nếu truyền ra, thật không thể tưởng tượng nguy hiểm cỡ nào.

 

“Bây giờ lập tức phái người đi thăm dò người này từ đâu mà đến, phong tỏa tin tức”, Khâu Tri Phủ sớm bị hù đến sát góc tường, Mạnh Dịch Vân rống một tiếng như vậy nữa, hắn bị làm cho sợ đến gan đều muốn nhảy ra khỏi, lập tức chạy ra ngoài.

 

“Nguyệt Nguyệt, khi nào mới có thể cho ra kết quả”, Mạnh Dịch Vân nhìn về phía Hàn Nguyệt Nguyệt, bất kể là độc hay là ôn dịch, hắn đều phải tìm được nguyên nhân trong thời gian ngắn nhất, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

 

“Ôn dịch cũng không phải là một loại độc dược lan tràn, bất kể là cái gì, chúng ta hiện tại chủ yếu nhất đúng là phải tìm được nguyên nhân vậy mới có nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải”, Hàn Nguyệt Nguyệt lần này không có gì nắm chắc, dù sao thời gian quá ngắn, hơn nữa chỉ có một bệnh nhân, nghiên cứu chế tạo thuốc giải không phải là dễ dàng như vậy, hơn nữa dược vật không thể trong thời gian ngắn nhất mà chuẩn bị đầy đủ được, cộng thêm tốc độ truyền nhiễm nhanh, người trúng độc nhất định là rất nhiều, dược liệu cần thiết hẳn cực kỳ khổng lồ.

 

“Nói rất đúng, ta lập tức phái người đi thăm dò”, Mạnh Dịch Vân xoay người đi ra ngoài, thời gian này một khắc cũng không được làm trễ nãi, bọn họ thật sự là không tin được năng lực làm việc của Khâu Tri Phủ kia.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt căn cứ bệnh trạng người nọ nảy ra mấy phương thuốc ứng phó, nhưng là vẫn không hữu dụng, thật mất mặt danh hiệu đệ tử thần y của nàng, nhưng mà mỗi lần thất bại, tinh thần thí nghiệm của Hàn Nguyệt Nguyệt liền lập tức được nâng lên, nàng cũng không tin nàng không trị được độc này.

 

[wallcoo]_cover_girl_painting_b637

 

“Tiểu thư, người nhìn kìa, kinh mạch của hắn bắt đầu tiêu tan từ từ, có phải là thuốc chúng ta hữu hiệu hay không?”, Như Họa thấy sắc mặt người này bắt đầu không còn kinh khủng như trước, lập tức cao hứng, hai ngày này bọn họ cơ hồ cũng không thời gian nghỉ ngơi.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt kiểm tra thân thể người nọ một lần, quả thật có chút chuyển biến tốt, nhưng nàng vẫn không thể nào nghiên cứu ra thuốc giải, thuốc này chỉ có thể khống chế mà thôi.

 

Ngoài ra, hai ngày nay, bên phía Mạnh Dịch Vân cũng chưa có tin tức gì truyền đến, thật là sốt ruột chết nàng. Theo đạo lý mà nói độc này truyền đi nhanh như vậy, đám người cùng một chỗ sẽ bị lây, nhưng sao vẫn khó tìm như vậy, hai ngày trôi qua rồi cũng không có tin tức. Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Nhưng mà điều này cũng có thể chứng minh độc này mới bắt đầu, còn chưa khuếch tán ra.

 

“Nguyệt Nguyệt, thế nào rồi?”, Mạnh Dịch Vân vừa vào cửa liền hướng Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới, Hàn Nguyệt Nguyệt bỏ chén thuốc trong tay ra: “Có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng là thuốc giải còn phải cần thêm mấy ngày”, Mạnh Dịch Vân nhìn người trên giường một chút, quả thật không kinh khủng như hai ngày trước vậy.

 

“Cực khổ uội, Nguyệt Nguyệt”, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt hai ngày này cũng không nghỉ ngơi qua, quầng thâm mắt cũng xuất hiện, có chút đau lòng. Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười: ” Đây là trách nhiệm của thầy thuốc, Mạnh đại ca không phải cũng giống vậy sao?”, nàng thân là thầy thuốc, tất nhiên lấy cứu người làm gốc, mà Mạnh Dịch Vân làm quan, cũng lấy dân chúng làm gốc, hai người điểm xuất phát là giống nhau, chẳng qua là hướng đi khác nhau mà thôi.

 

Đúng vậy a, bọn họ cũng giống nhau, Mạnh Dịch Vân cười cười. “Mạnh đại ca, có tin tức chưa?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên bàn ngồi xuống, chỉ có bệnh trạng của một bệnh nhân thì quá ít, không dễ dàng hốt thuốc đúng bệnh, nếu là có thêm mấy người, có lẽ sẽ có đột phá.

 

“Tra đến chỗ ở người này, người này tên là Tống Hải Kim, cha mẹ đều chết hết, cũng không còn vợ con, nghe người trong thôn nói hắn đã mất tích hơn hai tháng, ta tra xét người trong thôn, kết quả cũng không có dấu hiệu ôn dịch, nhưng trong hai tháng này hắn đi đâu thì không ai biết”. Mạnh Dịch Vân đã đến phạm vi trong vòng trăm dặm thành Ly tra xét, cũng chưa phát hiện cái gì.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, “Mạnh đại ca, nếu không có phát hiện nhóm lớn người trúng độc, vậy thì chứng minh đây không phải là ôn dịch, độc này truyền nhanh như vậy, cũng không phát hiện những người khác bị lây, có phải hay không là có người đang giở trò quỷ gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghiêm túc phân tích qua, chỉ có khả năng này là cao nhất.

 

Mạnh Dịch Vân cũng phỏng đoán qua, nhưng mà còn chưa tra được tin tức. “Nói rất đúng, ta đem người rút về, gọi Hắc Ưng mấy người bọn hắn âm thầm điều tra, như vậy mới không đánh rắn động cỏ”.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt mỗi ngày không ngừng đổi thuốc cho người trên giường uống vào, còn Mạnh Dịch Vân đem đại bộ phận phái đi lui trở về. Người này thủ đoạn hạ độc không thua chính mình, Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong lòng suy nghĩ ai có khả năng này.

 

Trừ Dược cốc, trên giang hồ quen dụng độc chỉ có người trong Đường Môn, chẳng qua là tra xét trước sau cũng không thấy Đường Môn gần nhất có động tĩnh gì.

 

“Tiểu thư ~ tiểu thư, người nọ tỉnh rồi, mau tới đây a”, nghe được thanh âm Như Họa, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức chạy đi vào. Chỉ thấy người luôn luôn mê man kia mở mắt, cảnh giác nhìn các nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt sợ hắn tâm tình kích động, đứng cách giường không xa: “Đừng sợ, chúng ta đã cứu ngươi”. Có thể lời nói Hàn Nguyệt Nguyệt có tác dụng, ánh mắt người nọ sáng ngời, bởi vì tiếng nói bị khan nên Hàn Nguyệt Nguyệt nghe không rõ hắn đang nói cái gì.

back top