Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 84: Hồi kinh

 

“Tiểu thư, trên bến, hình như là Vương quản gia và Sắc Âm cô nương”, Trương Tiểu Tinh nói với Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt vén rèm cửa lên nhìn, quả thật là họ, hơn một tháng này nàng cố gắng ẩn giấu tung tích, không ngờ là Mạnh Dịch Vân vẫn biết được.

 

Buông rèm xuống, nàng ôm Đoàn Đoàn lên, “Bảo nhà thuyền cặp bờ đi”, nếu đã tới đón thì cùng về thôi, Hàn Nguyệt Nguyệt chơi đùa với nhi tử, trong lòng vô cùng thỏa mãn, mỗi ngày nàng đều ôm chúng cùng chơi đùa, chỉ khi chúng đói bụng mới gọi bà vú tới cho bú.

 

“Tham kiến vương phi nương nương”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới mũi thuyền, Vương quản gia và Sắc Âm cùng quỳ xuống hành lễ, Trương Tiểu Tinh đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt lên bờ, “Đứng lên đi, làm phiền Vương quản gia rồi”, Vương quản gia khom người, “Vương phi khách khí”, Sắc Âm chạy tới bên Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, “Vương phi rốt cuộc người cũng trở về rồi, tiểu vương gia đâu ạ?”, thấy trên tay Hàn Nguyệt Nguyệt không có đứa bé nào, Sắc Âm vội hỏi, biết vương phi sắp về, nàng và Vương quản gia đợi ở đây mấy ngày rồi.

 

“Vẫn còn ở trên thuyền, Tiểu Tinh, kêu bà vú ẵm chúng lên bờ đi”, Trương Tiểu Tinh gật đầu, Sắc Âm đứng bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt nôn nóng nhìn xuống thuyền.

 

“Bọn Trúc Thanh vẫn ổn chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Sắc Âm trả lời, “Bẩm vương phi, ba người họ rất tốt, đều đang đợi ở trong phủ”, mấy ngày nay các nàng đã quét dọn từ trong ra ngoài viện rất nhiều lần.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, trong lòng có chút mất mác, đã lâu vậy mà chưa có tin tức của Như Ngọc, không biết lành dữ thế nào.

 

Về đến vương phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt đi thẳng về Trúc Viện, vừa rồi nàng hỏi Sắc Âm, biết Trúc Viện đã chuẩn bị ổn thỏa.

 

Trúc Thanh, Ngân Nguyệt, và Kim Thu đã sớm chuẩn bị xong tất cả, việc đầu tiên Hàn Nguyệt Nguyệt làm khi về tới nơi là tắm nước nóng, mặc dù trời không nóng, nhưng trên thuyền dù sao điều kiện cũng có hạn, đã nhiều ngày không được tắm rửa thoải mái rồi.

 

“Tô ma ma, dẫn các bà đỡ và bà vú đi nghỉ ngơi đi, cực khổ mấy ngày nay rồi, Tiểu Tinh ngươi cũng nghỉ ngơi đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Tô ma ma dẫn mấy người ra ngoài, Trúc Thanh đến bên cạnh giúp Hàn Nguyệt Nguyệt cởi áo ra, “Vương phi, người trở lại rồi, chúng nô tỳ cứ mong người mãi”, Trúc Thanh cười hì hì nói, “Các ngươi đều ổn cả chứ?”. Không ai dám gây phiền toái cho các nàng, huống chi còn có Sắc Âm ở đây.

 

Trúc Thanh gật đầu, “Ổn cả ạ, chỉ là lúc vương phi không có ở đây, không có ai trò chuyện chúng nô tỳ buồn muốn chết a”, Trúc Thanh oán trách nói.

 

“Vương phi, làm sao biết đâu là đại thế tử đâu là tiểu thế tử ạ?”, Kim Thu nhìn nhìn hai đứa bé trên giường, nhìn mãi vẫn không phân biệt được, Hàn Nguyệt Nguyệt cười cười, “Tã đỏ là Đoàn Đoàn, tã màu vàng là Viên Viên”.

 

“Giống nhau như đúc ấy”, Kim Thu hứng thú nói, Hàn Nguyệt Nguyệt không nói gì, đi vào gian trong tắm rửa.

 

“Sắc Âm, nói với Vương quản gia, trước khi vương gia về, mặc kệ ai tới cũng không tiếp”, hiện tại trong triều thế cục rối ren, Mạnh Dịch Vân lại không có ở đây, tốt nhất là tránh được thì tránh.

 

“Dạ, vương phi”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngâm mình trong nước, trong đầu đều là nội dung của mấy phong thơ, khó trách Mạnh Dịch Vân lại bận như vậy, thì ra là gặp phải vấn đề khó khăn, nàng nhắm mắt tựa lưng vào thùng gỗ, chuyện này cứ để cho chàng giải quyết thì hơn.

 

Y Huyên đưa Hàn Nguyệt Nguyệt đến kinh thành xong liền nhanh chóng chạy trốn, Hàn Nguyệt Nguyệt nói mỏi cả mồm cũng không giữ người được, ai ~ sư tỷ cũng thiệt là, có cơ hội tới kinh thành mà không chịu đi tham quan một chuyến.

 

Bôn ba nhiều ngày, Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ một giấc tỉnh lại cảm thấy toàn thân thư thái hẳn, nhìn ra bên ngoài, trời cũng đã tối, đứng dậy khoác một cái áo choàng đi ra ngoài.

 

Trúc Viên này là tự tay nàng thiết kế, nội viện hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng trước cửa nhìn vườn trúc trước mặt, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi thơm của trúc, nàng theo lối mòn đi vào bên trong vườn, vườn không lớn lắm, đi một xíu là hết rồi, bỗng nàng thấy một gốc mai, trong lòng kích động vạn phần, cây mai này không có trong dự kiến của nàng, nhất định là Mạnh Dịch Vân len lén trồng thêm vào.

 

Mặc dù hiện giờ chỉ toàn là lá, không có hoa, nhưng nàng vẫn rất vui, hi vọng vào trận tuyết đầu tiên của năm nay, sẽ có hoa, Hàn Nguyệt Nguyệt bỗng nhớ lại lúc còn ở Mai Hoa Trang, cùng với mấy nha đầu kia thưởng mai, thưởng tuyết, thật là khiến người ta hoài niệm.

 

“Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”, âm thanh từ sau lưng truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Hàn Nguyệt Nguyệt, từ từ xoay người, thấy một cô nương còn trẻ, Hàn Nguyệt Nguyệt khó hiểu, vương phủ có người mới sao, sao nàng không biết?

 

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không trả lời, nàng kia bước lại, “Hỏi ngươi đó, tại sao ở đây?”, âm điệu cao hơn lúc đầu, Hàn Nguyệt Nguyệt nhíu mày, trên dưới vương phủ không ai không biết nàng, cô nương này rốt cuộc là người phương nào, tại sao vào được Trúc Viên, trên người Hàn Nguyệt Nguyệt bây giờ chỉ có một trường bào màu trắng, mái tóc hơi rối, làm gì có bộ dáng của một vương phi cao quý, khó trách An quận chúa nhận không ra.

 

 

“Sao cô nương vào được đây? Không phải vương phi đã hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào vào đây sao?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, nàng đã hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào bước vào Trúc Viên rồi, vì sao không có ai ngăn lại, nhìn quần áo sang quý của cô nương này, Hàn Nguyệt Nguyệt đoán thân phận chắc cũng không đơn giản.

 

“Ai dám cản ta chứ, ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi là ai? Vì sao ở đây?”, nữ tử này quá bình tĩnh, làm nàng không đoán được, không phải có lời đồn Vân vương phi là một đố phụ (người vợ hay ghen) sao? Sao có thể lưu lại một cô nương xinh tươi như thế này trong phủ được, An quận chúa nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, không ngừng phỏng đoán.

 

“Tô An?”, trời tối, chờ nàng kia đến gần, Hàn Nguyệt Nguyệt mới thấy rõ được diện mạo của nàng ta, đây chằng phải là Tô An mà nàng đã gặp ở Ngọc Thành hai năm trước sao? Sao nàng ta lại ở đây? Còn Tô Tống đâu?

 

“Sao ngươi biết ta là Tô An?”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt kêu tên mình, An quận chúa ngạc nhiên, cái tên này rất ít người biết, từ sau khi nàng làm quận chúa, mọi người đều chỉ gọi nàng là An quận chúa.

 

“Tô Tống vẫn khỏe chứ?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, từ biệt ngày đó, đến này mới gặp lại, Tô Tống là người tốt, không biết giờ sao rồi.

 

“Ngươi là, Hàn công tử?”, An quận chúa thử hỏi, nhìn kỹ lại, thật đúng là rất giống vị Hàn công tử hai năm trước, nhưng đây là một cô nương mà? An quận chúa không hiểu.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Ngày đó lén ra ngoài, không thể lộ thân phận, nên không nói cho các ngươi biết, không ngờ chúng ta còn có duyên gặp lại”, nghe Hàn Nguyệt Nguyệt thừa nhận, trong lòng An quận chúa cực kỳ phức tạp, Hàn công tử lại là nữ nhân? Vì muốn báo đáp ân cứu mạng, nàng đã dò tìm thật lâu cũng không có tin tức của vị Hàn công tử kia, thì ra là nữ nhân, hèn chi.

 

Hai người đứng dưới gốc mai nói chuyện thật lâu, cũng rất vui vẻ, nghe được tin Tô Tống chết rồi, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy tiếc hận, hai người trò chuyện quên cả thời gian, cho đến khi Trúc Thanh tìm đến, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt và An quận chúa ở chung một chỗ, hoảng sợ, chạy nhanh tới.

 

“Tham kiến vương phi nương nương, An quận chúa”, An quận chúa nghe nha hoàn gọi Hàn Nguyệt Nguyệt là vương phi, lập tức quay đầu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, “Ngươi là chính là Vân vương phi?”, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Vừa rồi mải trò chuyện quên nói mất, cô nương đừng để ý, không ngờ bây giờ cô nương đã là quận chúa rồi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói.

 

“Có chuyện gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Trúc Thanh, Trúc Thanh đứng dậy, không dám ngẩng đầu, “Hai vị tiểu vương gia đã tỉnh, đang khóc, bà đỡ và bà vú dỗ cũng không được, cho nên nô tỳ tới tìm vương phi ạ”, hai tiểu tử này mà khóc, ai cũng không dỗ được, chỉ có nàng là dỗ được, nàng biết hai tiểu tổ tông khó đối phó, quay đầu lại nói với An quận chúa, “Vậy ta đi trước, khi khác có thời gian chúng ta tán gẫu tiếp”.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt đã đi xa, An quận chúa vẫn đứng sững sờ, nàng rất loạn, rất loạn, ân nhân cứu mạng ngày trước lại là nữ tử, hơn nữa còn là Vân vương phi, người mà Vân vương ngày ngày nhớ nhung chính là nàng ta.

 

“Tiểu thư”, Hàn Nguyệt Nguyệt đang dỗ Viên Viên, nghe thấy tiếng Trương Tiểu Tinh, quay đầu lại, “Có chuyện gì sao?”, Trương Tiểu Tinh cúi đầu, “Tiểu thư, nô tỳ không nên giấu diếm tiểu thư”, vương gia bảo nàng tạm thời không nói, nàng cũng vì muốn tốt cho tiểu thư nên mới không đề cập tới, không ngờ tiểu thư đã gặp nàng ta.

 

Hàn Nguyệt Nguyệt đang bận dỗ nhi tử, không có thời gian so đo những việc này, “Ta hiểu ý tứ của vương gia, ngươi lui xuống trước đi, chỉ là phải nhớ kỹ, ta mới chính là chủ tử của ngươi là được”, thủ đoạn thu mua lòng người của Mạnh Dịch Vân đúng là cao siêu, ngay cả Trương Tiểu Tinh mà cũng nghe lời hắn, nàng mới là chủ tử chân chính mà cũng bị gạt.

 

“Dạ, tiểu thư”, Trương Tiểu Tinh lui ra ngoài, Hàn Nguyệt Nguyệt dỗ xong Viên Viên, nhẹ nhàng đặt vào nôi, lại nghĩ thấy tức, rất muốn tự vả miệng mình, thế mà lại trò chuyện vui vẻ với tình địch như vậy.

 

Về phòng, nàng hỏi lại Sắc Âm, Trúc Thanh và mấy nha hoàn khác lần nữa mới biết, Tô An giờ là nghĩa nữ của trưởng công chúa, một năm trước hồi kinh với trưởng công chúa, không biết là trưởng công chúa cố tình gán ghép Mạnh Dịch Vân với Tô An, hay là tự Tô An thích Mạnh Dịch Vân, nhưng đã vào vương phủ ở từ nửa năm trước, Hàn Nguyệt Nguyệt rất tức giận, rốt cuộc Mạnh Dịch Vân có ý gì, lại để cho nàng ta ở lại vương phủ lâu như vậy.

 

Trưởng công chúa cũng đã mấy chục năm chưa từng đặt chân đến kinh thành, nhưng lần này lại ở lâu như vậy, không biết là vì cái gì? Trưởng công chúa là cô ruột của Mạnh Dịch Vân và Mạnh Dịch Hiên, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ thân là vãn bối nếu đã hồi kinh rồi, cũng nên đi vấn an bà, dù sao cũng là trưởng bối duy nhất của Mạnh Dịch Vân.

 

Hôm sau, Hàn Nguyệt Nguyệt dẫn theo Sắc Âm và Kim Thu đi tới phủ công chúa vấn an trưởng công chúa Mạnh Hinh, nói là Vân vương phi bái kiến, người hầu lập tức chạy vào thông báo, Hàn Nguyệt Nguyệt đợi một lát, thì có một ma ma ra nghênh tiếp.

 

“Chất tức (cháu dâu) vấn an cô cô”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo ma ma vào trong đại sảnh, thấy một phụ nhân duyên dáng sang trọng ngồi ở phía trên, lập tức tiến lên hành lễ, nghĩ thầm đây chắc là trưởng công chúa rồi.

back top