Chương 113: Chương 60.2. Y là tên yêu nghiệt (2)
Ngư Ngư vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, trong phòng có thêm một bóng người.
Ngư Ngư nhìn thấy y thì rất cao hứng, "Vương gia, ngài lại xuất hiện theo cách biến thái!"
Hách Liên Dạ lại là vẻ mặt thành thật, "Không có, chỉ là ta nhớ nương tử tương lai thôi."
"..." Mặt Ngư Ngư thoáng chốc đỏ lên.
Tên yêu nghiệt này, thổ lộ cũng không báo hiệu trước hả?
Uống một hớp nước, Ngư Ngư tựa như tài mạo lạnh lùng bình tĩnh nhắc nhở y, "Vương gia, tôi đang trốn hôn."
Có từng nghe nói có người nào trong quá trình trốn hôn, thỉnh thoảng vị hôn phu xuất hiện tẩm xì dầu chưa?
Nhưng Hách Liên Dạ lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ta đang bảo vệ nàng trốn hôn."
"... Vương gia, người tôi đang trốn hôn chính là anh..."
"Nhưng bổn vương biến thái."
Ngư Ngư cao hứng, "Tôi thích nghe Vương gia nói chân lý nhất!"
"Tiểu nha đầu vô lương." Hách Liên Dạ bật cười nắm lấy tay nàng, "Tới đây, ta nhìn lại xem rốt cuộc nàng có võ hay không."
Thật ra theo tình huống thông thường mà nói, có tập võ hay không, chỉ cần đặt ngón tay lên mạch môn đối phương là đoán được, thế nhưng từ trên mạch tượng của Ngư Ngư nhìn không ra bất cứ vấn đề gì, Hách Liên Dạ hơi nhíu mày, véo nhẹ xương cổ tay Ngư Ngư.
Sau khi véo xong, động tác dừng lại một lát, lấy từ trong ngực ra một cái hộp dẹp tròn nhỏ, mở nắp hộp ra, đột nhiên dặn dò nàng, "Kiên nhẫn một chút." Nói xong, tay còn lại ôm nàng vào ngực.
Giọng nói và động tác đều rất dịu dàng, Ngư Ngư nhất thời quên nên kháng cự, nhưng ngay sau đó, trên cổ tay lại đau một trận.
"A." Ngư Ngư không phòng bị, cúi đầu kêu đau một tiếng.
Hách Liên Dạ lập tức nới lỏng sức tay ra, ngón tay ở một bên đã sớm lấy thuốc trong hộp dẹp nhanh chóng bôi cho Ngư Ngư.
Thuốc mỡ lành lạnh, gần như lập tức hóa giải cơn đau trên cổ tay.
Ngư Ngư biết y đang làm gì, cho nên cũng không trách y, chỉ vẫy vẫy cổ tay, "Không sao đâu, tiếp tục đi."
Thật ra cũng không đau đến nỗi nào, chỉ là ban nãy nàng không phòng bị gì, lại cảm giác có người dùng lực lớn nắm chặt cổ tay mình nên mới kêu thành tiếng như vậy.
Nhưng Hách Liên Dạ lại chậm chạp không có động thủ, nhìn dấu đỏ trên cổ tay nàng, lắc đầu một cái, "Ta sẽ nghĩ ra cách nghiệm chứng khác."
Thời gian Ngư Ngư quen biết y không tính là quá lâu, nhưng vẫn biết rõ một hai đối với tác phong của Hách Liên Dạ.
Thật sự không ngờ lại nhìn thấy bộ dáng khó xử của y, Ngư Ngư suýt chút nữa bật cười, "Làm gì nghiêm trọng như vậy, nếu không tự tôi ngắt."
Dụng ý của Hách Liên Dạ, nàng đoán ra được.
Xem mạch tượng, Trình Ti Nghiên không hề có nội lực, nhưng nếu như dùng cách gì đó để che dấu thì sao? Mặc dù nghe qua có điểm khó tin, nhưng khinh công tinh xảo của nam nhân áo trắng trước kia chính là ví dụ, trên mảnh đại lục này, quả thật có rất nhiều chuyện bọn họ không biết nó tồn tại.
Nhưng cho dù nội lực có thể che dấu, người từng luyện võ, đặc biệt là cao thủ nội công, khung xương đều kiên cường dẻo dai hơn người bình thường, Hách Liên Dạ từ từ tăng thêm lực đạo, nếu sức lực lớn có thể khiến cho người bình thường gãy xương, còn xương cổ tay của Ngư Ngư vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, vậy đã nói rõ, cổ thân thể này xác thực từng luyện qua võ công.
Nhưng... nghe thấy tiếng kêu đau ban nãy của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ không hạ thủ nữa.
Đè tay Ngư Ngư tự mình muốn thí nghiệm, vẻ mặt Hách Liên Dạ hiếm khi nghiêm túc, "Không thể."
"... Tôi không dễ hỏng như vậy." Ngư Ngư nói thầm.
Dù trong lòng y có hiểu rõ đi nữa, cũng sẽ không thật sự bóp nát xương cốt của nàng, đau một chút, nhịn một chút sau đó bôi thuốc là không sao rồi.
Nhưng Hách Liên Dạ lại hoàn toàn không thỏa hiệp, bế nàng lên giường, "Ngoan, đi ngủ sớm một chút. Ta sẽ nghĩ cách nghiệm chứng khác."
Làm gì có cách khác, nhìn lần ngoài ý muốn ở quán trà huyện Đào là biết, người đàn ông này quá thông minh, cho dù tình huống phức tạp gian khổ hơn nữa, y cũng có thể nghĩ ra phương án ứng đối trong nháy mắt, nếu y nói cần phải "nghĩ lại", vậy căn bản không có hi vọng.
Ngư Ngư không để ý tới y, quyết định tự lực cánh sinh, tự mình bóp mình.
Hách Liên Dạ cũng nằm dài trên giường, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, tiện thể còn giữ chặt hai tay không thành thật của nàng, "Tiểu nha đầu, không cho phép làm mình bị thương, ta không nỡ."
"..." Tại sao y có thể bình tĩnh nói ra những lời buồn nôn vậy chứ?
Ngư Ngư im lặng nhìn ván giường, tiếp tục thì thầm, "Cũng không phải thật sự bị thương."
Sau lưng, tiếng cười dịu dàng nỉ non, "Nhưng nàng là bé cưng của ta, cho dù bị thương có chút xíu, ta cũng cảm thấy không có cách nào tha thứ."
"..." Hơi nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, ngay cả lỗ tai của Ngư Ngư cũng đỏ lên.
Được rồi, nói không lại y, đi ngủ!
Ngư Ngư nhắm mắt lại, không để ý tới yêu nghiệt sau lưng chỉ biết bắt cơ hội là nói lời buồn nôn, nhưng... hình như có gì đó không đúng lắm?
Vừa mới nghe người nào đó thổ lộ, đầu óc Ngư Ngư hơi rối loạn, mờ mịt mấy giây, mới phản ứng lại...
Nàng phủi đất xoay người, "Tại sao anh lại nằm trên giường tôi!"
Giọng điệu Hách Liên Dạ vô tội, "Ta đã tắm rồi."
"..." Ai quản y có tắm hay không chứ!
Nhưng hình như người nào đó cảm thấy Ngư Ngư cần phải trông nom quan tâm, bình tĩnh nói, "Không tin nàng nhìn xem."
(từ quản = trông nom)
"..." Nhìn cái gì? Lột quần áo của y nhìn xem có tắm rửa sạch sẽ hay không sao?
Ngư Ngư nghiến răng xoèn xoẹt trong lòng, nhưng đông sờ tây chạm quần áo của y, nàng đột nhiên lại cười đến mức vô cùng vui vẻ, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ lại xuất hiện rồi hả!"
Cùng lúc đó, cảm giác quen thuộc xuất hiện, Hách Liên Dạ lại cảm thấy y phục vừa người của mình bắt đầu chặt hơn...
Nhưng lúc này đây, phản ứng của y hết sức bình tĩnh.
Không, phải nói là, phản ứng của y hết sức cao hứng.
"Đúng vậy, ta lại xuất hiện rồi."
Động tác dịu dàng giúp Ngư Ngư xuôi tóc, y cười nói, "Nếu là tỷ muội, vậy thì không cần kiêng kị gì nhiều."
"..." Trước mắt Ngư Ngư sấm sét vang dội một trận, nghiến răng nhanh chóng lấy thuốc giải ra, để 'bụng' của người nào đó biến mất.
Trong lòng Ngư Ngư bị đả kích lớn, bởi vì không chỉ lúc này, thuốc chỉnh người bản biến thái chuẩn bị riêng cho trình độ phúc hắc biến thái của Hách Liên Dạ, từ nay về sau chỉ cần bọn họ ở chung một phòng thì đều không thể dùng!
Nếu không ai biết được đến lúc đó tên yêu nghiệt này sẽ làm ra chuyện gì!
Đợi đã! Nàng còn một loại thuốc khác! Không tin không trị được y!
Cho nên nửa phút sau
Trên mặt Hách Liên Dạ thình lình xuất hiện hai chữ "biến thái" lớn màu xanh, trong bóng đêm huỳnh quang sáng lóng lánh.
Tâm trạng Ngư Ngư lại thay đổi tốt hơn, cực kỳ tán thưởng nói, "Bộ dáng của Vương gia thật là tri kỷ, đánh dấu thuộc tính của mình ở trên mặt luôn đấy!"
Hách Liên Dạ vẫn rất bình tĩnh.
Nhổm người dậy, liếc nhìn gương đồng ở một bên, thế nhưng thoạt nhìn tâm tình của y không tệ, "Như vậy cũng tốt."
Sau khi cười xong, y nhìn Ngư Ngư thật lâu, thở dài, "Nhan sắc có thể phát sáng trong bóng đêm rất đáng chú ý, như vậy nàng sẽ không thể tiếp tục xem nhẹ ra, đã quên bên cạnh nàng còn có ta."
"..."
Ngư Ngư yên lặng, yên lặng lấy thuốc giải ra, ngoan ngoãn tẩy sạch chữ trên mặt y...
Nàng không thể đấu lại y sao? Siêu cấp đại phúc hắc!
Cho dù phương pháp chỉnh người đều mất hiệu lực, còn có thể nói lý lẽ!
"Canh ba nửa đêm, vì sao Vương gia ở trong phòng cô nương? Như vậy không hợp quy củ."
"Lúc ngủ ta dùng rất tốt." Hách Liên Dạ bình tĩnh lôi cách nói của Ngư Ngư ra, dùng giọng điệu như tự giới thiệu nói, "Ví dụ như, có thể đuổi muỗi."
"... Trong phòng này căn bản không có muỗi!" Trước khi đi ngủ nàng đã dùng thảo dược huân qua, trong phòng này cực kỳ thanh tịnh, muỗi bay kiến bò đều không có!
"Có." Hách Liên Dạ không chút đỏ mặt nói càn, giơ tay lên vỗ một cái, tiếp tục bình tĩnh chứng minh "công năng đầy đủ" của mình, "Vừa mới đánh chết một con."
"Lấy ra cho tôi xem."
"Đừng xem tốt hơn." Người nào đó rất bình tĩnh.
Ngư Ngư kiên quyết không đồng ý, "Không được, tục ngữ nói, sống phải thấy muỗi, chết phải thấy xác!"
Hách Liên Dạ lắc lắc đầu, tay vung về phía mặt đất, giọng điệu hoàn toàn là trách trời thương dân, "Nên để nó nhập thổ vi an đi."
"..." Ngư Ngư bị y quật ngã rồi.
Phúc hắc lại vô sỉ đến trình độ này, y nhất định không phải là người Địa Cầu!
Nhưng tại sao vẫn chưa có ánh trăng thay mặt anh họ đại nhân tiêu diệt y... (┬_┬)
Tâm trạng Ngư Ngư cực kỳ buồn bã, xoay người lại, coi y như phông cảnh, mặc kệ y! Hách Liên Dạ hài lòng, ôm chặt vị hôn thê bảo bối "đang trốn hôn" vào trong ngực, nhắm mắt ngủ!
Sáng ngày thứ hai, lúc Ngư Ngư mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng Hách Liên Dạ đâu.
Nhưng trong phòng, có thêm một cái lồng xíu mại "đẹp mắt" hơn so với Hách Liên Dạ nhiều!
Hương xíu mại nồng đậm như vậy, bộ dạng nhất định đẹp mắt!
Ừ, theo logic của người sành ăn, chính là cường đại như vậy...
Ngư Ngư cấp tốc thay quần áo rửa mặt, sau đó xông đến bàn bắt đầu ăn điểm tâm.
Thật ra cùng đưa tới với xíu mại, còn có một chén cháo trắng và hai đĩa thức ăn, nhìn đồ đựng, vốn không phải là thức ăn mua, nhưng cháo trắng mềm dẻo thơm ngát, thức ăn tươi mát ngon tuyệt, mọi thứ đều là tiêu chuẩn chế tác. Lại phối với mùi vị nồng đậm mê người của xíu mại thịt bò...
Ưm, cuộc sống thật tốt đẹp~
Ngư Ngư ăn rất vui vẻ, ăn xong rồi, cầm lồng nhỏ đựng xíu mại xuống lầu, muốn hỏi thăm đây cái này mua quán nào, lúc hồi kinh đi ngang qua huyện Lê, nhất định phải ăn lần nữa.
Không ngờ, nàng chỉ cầm một lồng trúc nhỏ thôi, cũng không phải ôm núi vàng núi bạc gì, khách ăn điểm tâm sáng trong khách điếm, lại có không ít ánh mắt hâm mộ nàng.
Vẫn là tiểu nhị giải thích nghi ngờ của nàng, "Cô nương thật đúng là có lộc ăn, xíu mại quán này à, chậc chậc, cách điều chế nhân bánh là bí truyền độc môn truyền thừa mấy đời, mỗi lần vừa ra lồng, mùi thơm này có thể thổi qua mấy con phố~ đáng tiếc, một ngày hắn chỉ bán một canh giờ, mỗi người chỉ có thể mua một lồng, nếu ai thèm ăn muốn đi mua, trời còn chưa sáng phải bắt đầu xếp hàng cũng chưa chắc mua được."
Nói xong, tiểu nhị tổng kết một câu, "Bằng hữu của cô nương thật có lòng."
Tối hôm qua hắn nhìn thấy Ngư Ngư và Hà Nghiêm cùng đến ở trọ, cho nên còn tưởng rằng đây là Hà Nghiêm mua.
Bởi vì bọn Tần Phấn vẫn còn ở vùng lân cận, Hà Nghiêm lập tức khoát tay, giúp Vương gia nhà mình che dấu hành tung, "Không có gì không có gì."
Thật ra vốn cũng không có gì, chỉ là một bữa sáng mà thôi, đương nhiên Vương gia bọn họ đều cấp thứ tốt nhất cho Vương phi. Hơn nữa, chuyện Vương gia bọn họ làm vì tiểu Vương phi, còn nhiều hơn cả chuyện này.
Chỉ là... Ngẫm lại đám vương công quý tộc ở kinh thành vì muốn lấy lòng mỹ nhân, đều là vung tiền như rác tặng vật phẩm đắt tiền nào đó, Vương gia bọn họ lại tặng lồng xíu mại kia... Tâm tình Hà Nghiêm thật là phức tạp.
Tiểu Vương phi của bọn, vì sao lại thích ăn như vậy chứ...
Ngư Ngư vừa mới tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, trong phòng có thêm một bóng người.
Ngư Ngư nhìn thấy y thì rất cao hứng, "Vương gia, ngài lại xuất hiện theo cách biến thái!"
Hách Liên Dạ lại là vẻ mặt thành thật, "Không có, chỉ là ta nhớ nương tử tương lai thôi."
"..." Mặt Ngư Ngư thoáng chốc đỏ lên.
Tên yêu nghiệt này, thổ lộ cũng không báo hiệu trước hả?
Uống một hớp nước, Ngư Ngư tựa như tài mạo lạnh lùng bình tĩnh nhắc nhở y, "Vương gia, tôi đang trốn hôn."
Có từng nghe nói có người nào trong quá trình trốn hôn, thỉnh thoảng vị hôn phu xuất hiện tẩm xì dầu chưa?
Nhưng Hách Liên Dạ lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ta đang bảo vệ nàng trốn hôn."
"... Vương gia, người tôi đang trốn hôn chính là anh..."
"Nhưng bổn vương biến thái."
Ngư Ngư cao hứng, "Tôi thích nghe Vương gia nói chân lý nhất!"
"Tiểu nha đầu vô lương." Hách Liên Dạ bật cười nắm lấy tay nàng, "Tới đây, ta nhìn lại xem rốt cuộc nàng có võ hay không."
Thật ra theo tình huống thông thường mà nói, có tập võ hay không, chỉ cần đặt ngón tay lên mạch môn đối phương là đoán được, thế nhưng từ trên mạch tượng của Ngư Ngư nhìn không ra bất cứ vấn đề gì, Hách Liên Dạ hơi nhíu mày, véo nhẹ xương cổ tay Ngư Ngư.
Sau khi véo xong, động tác dừng lại một lát, lấy từ trong ngực ra một cái hộp dẹp tròn nhỏ, mở nắp hộp ra, đột nhiên dặn dò nàng, "Kiên nhẫn một chút." Nói xong, tay còn lại ôm nàng vào ngực.
Giọng nói và động tác đều rất dịu dàng, Ngư Ngư nhất thời quên nên kháng cự, nhưng ngay sau đó, trên cổ tay lại đau một trận.
"A." Ngư Ngư không phòng bị, cúi đầu kêu đau một tiếng.
Hách Liên Dạ lập tức nới lỏng sức tay ra, ngón tay ở một bên đã sớm lấy thuốc trong hộp dẹp nhanh chóng bôi cho Ngư Ngư.
Thuốc mỡ lành lạnh, gần như lập tức hóa giải cơn đau trên cổ tay.
Ngư Ngư biết y đang làm gì, cho nên cũng không trách y, chỉ vẫy vẫy cổ tay, "Không sao đâu, tiếp tục đi."
Thật ra cũng không đau đến nỗi nào, chỉ là ban nãy nàng không phòng bị gì, lại cảm giác có người dùng lực lớn nắm chặt cổ tay mình nên mới kêu thành tiếng như vậy.
Nhưng Hách Liên Dạ lại chậm chạp không có động thủ, nhìn dấu đỏ trên cổ tay nàng, lắc đầu một cái, "Ta sẽ nghĩ ra cách nghiệm chứng khác."
Thời gian Ngư Ngư quen biết y không tính là quá lâu, nhưng vẫn biết rõ một hai đối với tác phong của Hách Liên Dạ.
Thật sự không ngờ lại nhìn thấy bộ dáng khó xử của y, Ngư Ngư suýt chút nữa bật cười, "Làm gì nghiêm trọng như vậy, nếu không tự tôi ngắt."
Dụng ý của Hách Liên Dạ, nàng đoán ra được.
Xem mạch tượng, Trình Ti Nghiên không hề có nội lực, nhưng nếu như dùng cách gì đó để che dấu thì sao? Mặc dù nghe qua có điểm khó tin, nhưng khinh công tinh xảo của nam nhân áo trắng trước kia chính là ví dụ, trên mảnh đại lục này, quả thật có rất nhiều chuyện bọn họ không biết nó tồn tại.
Nhưng cho dù nội lực có thể che dấu, người từng luyện võ, đặc biệt là cao thủ nội công, khung xương đều kiên cường dẻo dai hơn người bình thường, Hách Liên Dạ từ từ tăng thêm lực đạo, nếu sức lực lớn có thể khiến cho người bình thường gãy xương, còn xương cổ tay của Ngư Ngư vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì, vậy đã nói rõ, cổ thân thể này xác thực từng luyện qua võ công.
Nhưng... nghe thấy tiếng kêu đau ban nãy của Ngư Ngư, Hách Liên Dạ không hạ thủ nữa.
Đè tay Ngư Ngư tự mình muốn thí nghiệm, vẻ mặt Hách Liên Dạ hiếm khi nghiêm túc, "Không thể."
"... Tôi không dễ hỏng như vậy." Ngư Ngư nói thầm.
Dù trong lòng y có hiểu rõ đi nữa, cũng sẽ không thật sự bóp nát xương cốt của nàng, đau một chút, nhịn một chút sau đó bôi thuốc là không sao rồi.
Nhưng Hách Liên Dạ lại hoàn toàn không thỏa hiệp, bế nàng lên giường, "Ngoan, đi ngủ sớm một chút. Ta sẽ nghĩ cách nghiệm chứng khác."
Làm gì có cách khác, nhìn lần ngoài ý muốn ở quán trà huyện Đào là biết, người đàn ông này quá thông minh, cho dù tình huống phức tạp gian khổ hơn nữa, y cũng có thể nghĩ ra phương án ứng đối trong nháy mắt, nếu y nói cần phải "nghĩ lại", vậy căn bản không có hi vọng.
Ngư Ngư không để ý tới y, quyết định tự lực cánh sinh, tự mình bóp mình.
Hách Liên Dạ cũng nằm dài trên giường, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, tiện thể còn giữ chặt hai tay không thành thật của nàng, "Tiểu nha đầu, không cho phép làm mình bị thương, ta không nỡ."
"..." Tại sao y có thể bình tĩnh nói ra những lời buồn nôn vậy chứ?
Ngư Ngư im lặng nhìn ván giường, tiếp tục thì thầm, "Cũng không phải thật sự bị thương."
Sau lưng, tiếng cười dịu dàng nỉ non, "Nhưng nàng là bé cưng của ta, cho dù bị thương có chút xíu, ta cũng cảm thấy không có cách nào tha thứ."
"..." Hơi nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, ngay cả lỗ tai của Ngư Ngư cũng đỏ lên.
Được rồi, nói không lại y, đi ngủ!
Ngư Ngư nhắm mắt lại, không để ý tới yêu nghiệt sau lưng chỉ biết bắt cơ hội là nói lời buồn nôn, nhưng... hình như có gì đó không đúng lắm?
Vừa mới nghe người nào đó thổ lộ, đầu óc Ngư Ngư hơi rối loạn, mờ mịt mấy giây, mới phản ứng lại...
Nàng phủi đất xoay người, "Tại sao anh lại nằm trên giường tôi!"
Giọng điệu Hách Liên Dạ vô tội, "Ta đã tắm rồi."
"..." Ai quản y có tắm hay không chứ!
Nhưng hình như người nào đó cảm thấy Ngư Ngư cần phải trông nom quan tâm, bình tĩnh nói, "Không tin nàng nhìn xem."
(từ quản = trông nom)
"..." Nhìn cái gì? Lột quần áo của y nhìn xem có tắm rửa sạch sẽ hay không sao?
Ngư Ngư nghiến răng xoèn xoẹt trong lòng, nhưng đông sờ tây chạm quần áo của y, nàng đột nhiên lại cười đến mức vô cùng vui vẻ, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ lại xuất hiện rồi hả!"
Cùng lúc đó, cảm giác quen thuộc xuất hiện, Hách Liên Dạ lại cảm thấy y phục vừa người của mình bắt đầu chặt hơn...
Nhưng lúc này đây, phản ứng của y hết sức bình tĩnh.
Không, phải nói là, phản ứng của y hết sức cao hứng.
"Đúng vậy, ta lại xuất hiện rồi."
Động tác dịu dàng giúp Ngư Ngư xuôi tóc, y cười nói, "Nếu là tỷ muội, vậy thì không cần kiêng kị gì nhiều."
"..." Trước mắt Ngư Ngư sấm sét vang dội một trận, nghiến răng nhanh chóng lấy thuốc giải ra, để 'bụng' của người nào đó biến mất.
Trong lòng Ngư Ngư bị đả kích lớn, bởi vì không chỉ lúc này, thuốc chỉnh người bản biến thái chuẩn bị riêng cho trình độ phúc hắc biến thái của Hách Liên Dạ, từ nay về sau chỉ cần bọn họ ở chung một phòng thì đều không thể dùng!
Nếu không ai biết được đến lúc đó tên yêu nghiệt này sẽ làm ra chuyện gì!
Đợi đã! Nàng còn một loại thuốc khác! Không tin không trị được y!
Cho nên nửa phút sau
Trên mặt Hách Liên Dạ thình lình xuất hiện hai chữ "biến thái" lớn màu xanh, trong bóng đêm huỳnh quang sáng lóng lánh.
Tâm trạng Ngư Ngư lại thay đổi tốt hơn, cực kỳ tán thưởng nói, "Bộ dáng của Vương gia thật là tri kỷ, đánh dấu thuộc tính của mình ở trên mặt luôn đấy!"
Hách Liên Dạ vẫn rất bình tĩnh.
Nhổm người dậy, liếc nhìn gương đồng ở một bên, thế nhưng thoạt nhìn tâm tình của y không tệ, "Như vậy cũng tốt."
Sau khi cười xong, y nhìn Ngư Ngư thật lâu, thở dài, "Nhan sắc có thể phát sáng trong bóng đêm rất đáng chú ý, như vậy nàng sẽ không thể tiếp tục xem nhẹ ra, đã quên bên cạnh nàng còn có ta."
"..."
Ngư Ngư yên lặng, yên lặng lấy thuốc giải ra, ngoan ngoãn tẩy sạch chữ trên mặt y...
Nàng không thể đấu lại y sao? Siêu cấp đại phúc hắc!
Cho dù phương pháp chỉnh người đều mất hiệu lực, còn có thể nói lý lẽ!
"Canh ba nửa đêm, vì sao Vương gia ở trong phòng cô nương? Như vậy không hợp quy củ."
"Lúc ngủ ta dùng rất tốt." Hách Liên Dạ bình tĩnh lôi cách nói của Ngư Ngư ra, dùng giọng điệu như tự giới thiệu nói, "Ví dụ như, có thể đuổi muỗi."
"... Trong phòng này căn bản không có muỗi!" Trước khi đi ngủ nàng đã dùng thảo dược huân qua, trong phòng này cực kỳ thanh tịnh, muỗi bay kiến bò đều không có!
"Có." Hách Liên Dạ không chút đỏ mặt nói càn, giơ tay lên vỗ một cái, tiếp tục bình tĩnh chứng minh "công năng đầy đủ" của mình, "Vừa mới đánh chết một con."
"Lấy ra cho tôi xem."
"Đừng xem tốt hơn." Người nào đó rất bình tĩnh.
Ngư Ngư kiên quyết không đồng ý, "Không được, tục ngữ nói, sống phải thấy muỗi, chết phải thấy xác!"
Hách Liên Dạ lắc lắc đầu, tay vung về phía mặt đất, giọng điệu hoàn toàn là trách trời thương dân, "Nên để nó nhập thổ vi an đi."
"..." Ngư Ngư bị y quật ngã rồi.
Phúc hắc lại vô sỉ đến trình độ này, y nhất định không phải là người Địa Cầu!
Nhưng tại sao vẫn chưa có ánh trăng thay mặt anh họ đại nhân tiêu diệt y... (┬_┬)
Tâm trạng Ngư Ngư cực kỳ buồn bã, xoay người lại, coi y như phông cảnh, mặc kệ y! Hách Liên Dạ hài lòng, ôm chặt vị hôn thê bảo bối "đang trốn hôn" vào trong ngực, nhắm mắt ngủ!
Sáng ngày thứ hai, lúc Ngư Ngư mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng Hách Liên Dạ đâu.
Nhưng trong phòng, có thêm một cái lồng xíu mại "đẹp mắt" hơn so với Hách Liên Dạ nhiều!
Hương xíu mại nồng đậm như vậy, bộ dạng nhất định đẹp mắt!
Ừ, theo logic của người sành ăn, chính là cường đại như vậy...
Ngư Ngư cấp tốc thay quần áo rửa mặt, sau đó xông đến bàn bắt đầu ăn điểm tâm.
Thật ra cùng đưa tới với xíu mại, còn có một chén cháo trắng và hai đĩa thức ăn, nhìn đồ đựng, vốn không phải là thức ăn mua, nhưng cháo trắng mềm dẻo thơm ngát, thức ăn tươi mát ngon tuyệt, mọi thứ đều là tiêu chuẩn chế tác. Lại phối với mùi vị nồng đậm mê người của xíu mại thịt bò...
Ưm, cuộc sống thật tốt đẹp~
Ngư Ngư ăn rất vui vẻ, ăn xong rồi, cầm lồng nhỏ đựng xíu mại xuống lầu, muốn hỏi thăm đây cái này mua quán nào, lúc hồi kinh đi ngang qua huyện Lê, nhất định phải ăn lần nữa.
Không ngờ, nàng chỉ cầm một lồng trúc nhỏ thôi, cũng không phải ôm núi vàng núi bạc gì, khách ăn điểm tâm sáng trong khách điếm, lại có không ít ánh mắt hâm mộ nàng.
Vẫn là tiểu nhị giải thích nghi ngờ của nàng, "Cô nương thật đúng là có lộc ăn, xíu mại quán này à, chậc chậc, cách điều chế nhân bánh là bí truyền độc môn truyền thừa mấy đời, mỗi lần vừa ra lồng, mùi thơm này có thể thổi qua mấy con phố~ đáng tiếc, một ngày hắn chỉ bán một canh giờ, mỗi người chỉ có thể mua một lồng, nếu ai thèm ăn muốn đi mua, trời còn chưa sáng phải bắt đầu xếp hàng cũng chưa chắc mua được."
Nói xong, tiểu nhị tổng kết một câu, "Bằng hữu của cô nương thật có lòng."
Tối hôm qua hắn nhìn thấy Ngư Ngư và Hà Nghiêm cùng đến ở trọ, cho nên còn tưởng rằng đây là Hà Nghiêm mua.
Bởi vì bọn Tần Phấn vẫn còn ở vùng lân cận, Hà Nghiêm lập tức khoát tay, giúp Vương gia nhà mình che dấu hành tung, "Không có gì không có gì."
Thật ra vốn cũng không có gì, chỉ là một bữa sáng mà thôi, đương nhiên Vương gia bọn họ đều cấp thứ tốt nhất cho Vương phi. Hơn nữa, chuyện Vương gia bọn họ làm vì tiểu Vương phi, còn nhiều hơn cả chuyện này.
Chỉ là... Ngẫm lại đám vương công quý tộc ở kinh thành vì muốn lấy lòng mỹ nhân, đều là vung tiền như rác tặng vật phẩm đắt tiền nào đó, Vương gia bọn họ lại tặng lồng xíu mại kia... Tâm tình Hà Nghiêm thật là phức tạp.
Tiểu Vương phi của bọn, vì sao lại thích ăn như vậy chứ...