Chương 123: Chương 68. Nói cho ta biết, nàng thích ta
Ngư Ngư kinh hãi lắp bắp, "Là ai? Anh biết sao?"
Nhưng nếu suy nghĩ nghiêm túc, dõi mắt khắp bốn nước, Hách Liên Dạ chính là nhân vật được công nhận cường đại đến biến thái, hoàn toàn không ai có thể đoạt lấy danh tiếng của y.
Là cao thủ lánh đời gì đó thì cũng thôi đi, còn nếu là người biết Hách Liên Dạ, làm sao không biết danh tiếng vang dội như thế?
Hách Liên Dạ đã có dự tính trong lòng cười nói, "Thật ra nàng cũng đã từng nghe qua tên của người đó, chỉ là cũng giống như ta, không muốn dùng thân phận thật để làm những chuyện này."
"Ý anh muốn nói..." Ngư Ngư sửng sốt hồi lâu, đột nhiên hiểu ra, "Huyền Cơ lão nhân?"
"Không sai, chính là ông ta."
Thuật dịch dung của Tần Phấn cao siêu đến ngay cả Ngư Ngư cũng không nhìn ra sơ hở, "chủ nhân" kia có thể dạy ra thủ hạ như Tần Phấn, cộng thêm cái bớt Ngư Ngư không nhìn ra là dùng dược liệu gì để làm giả… vậy nhất định là một cao nhân tinh thông dược lý.
Hơn nữa gần đây bọn họ nghe được manh mối, ở trong môn phái thần bí đó, số tuổi của Ngư Ngư xấp xỉ nam tử áo trắng được gọi là "Thiếu chủ", vậy tính ra tuổi của "chủ nhân" nhất định không nhỏ.
Cộng hai manh mối này lại, dõi mắt khắp bốn nước cũng chỉ có Huyền Cơ lão nhân là người phù hợp với điều kiện nhất.
"Nhưng..." Ngư Ngư giật giật khóe miệng, cảm thấy không thể tin nổi.
Từ nhỏ nàng đã học y, đối với người có y thuật sao minh nàng đều mang lòng sùng bái, còn kết quả này thì có chút không thể tưởng được.
Nếu là lúc mới vừa xuyên qua, nàng còn có thể không cố kỵ gì hoài nghi Huyền Cơ lão nhân.
Bởi vì khi đó, "chủ nhân" ở trong mắt nàng chỉ là người thần bí rất quan tâm đến Trình Ti Nghiên, và cũng rất có quyền thế mà thôi.
Nhưng bây giờ, chuyện nàng biết càng ngày càng nhiều, "chủ nhân" đó lại không biết vì cái gì mà muốn để Trình Ti Nghiên giả thành Tiểu công chúa Vệ quốc mất tích nhiều năm trước...
Thấy thế nào thì hành động này cũng có hơi tiểu nhân.
"Lấy y thuật của Huyền Cơ lão nhân, ông ta muốn cái gì, hoàng đế Vệ quốc nhất định sẽ dâng lên bằng hai tay..."
Không nói đến những chuyện khác, năm đó lúc ông làm ra Huyền Cơ đan, chỉ cần ông đặc biệt để lại cho hoàng đế Vệ quốc một viên, hoàng đế Vệ quốc sẽ lập tức cảm tạ ân đức, cam tâm tình nguyện dùng tất cả bảo bối để trao đổi nhỉ?
Dù sao bất kể là bảo vật trân quý nhiều như thế nào, cũng sẽ không quan trọng bằng tính mạng.
"Vậy cũng không chắc." Hách Liên Dạ cười đến mức có thâm ý khác.
Ngư Ngư đang nhức đầu, không hề có ý thức người nào đó lại bắt đầu phúc hắc, còn tò mò hỏi, "Tại sao không chắc?"
"Nếu để ta dùng nàng đổi lấy Huyền Cơ đan, vậy ta nhất định sẽ không đổi." Người nào đó bình tĩnh bổ sung, "Cho ta bao nhiêu bảo bối cũng sẽ không đổi."
"... Vương gia, ngài có thể đừng ở trong trường hợp nào cũng thổ lộ có được không?" Ánh mắt Ngư Ngư cực kỳ thành khẩn.
Nhưng câu trả lời của người nào đó là…
"Không thể."
Sau khi từ chối chắc như chém đinh chặt sắt, phúc hắc nào đó còn khoa trương than thở một tiếng, "Nàng vốn không thích ta, nếu ta không tích cực thổ lộ, thì càng không có hy vọng."
Ngư Ngư: "..."
"Thật ra cũng có một cách khiến ta không thường xuyên thổ lộ nữa."
"... Cách gì?"
"Nàng nói nàng thích ta."
Ngư Ngư lập tức thành thật thừa nhận, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, ta có thể thích tỷ."
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy nàng hôn ta một cái đi."
"..." Ngư Ngư bại trận lần nữa.
Cái tên đại phúc hắc này!
Cho dù "chủ nhân" có phải là Huyền Cơ lão nhân hay không, việc cấp bách trước mắt là phải xóa cái bớt này trước.
Ngư Ngư mất rất nhiều sức lực, thử qua rất nhiều loại dược liệu, mới có thể làm cho cái bớt này miễn cưỡng biến mất hơn mười phút.
Thật ra vùng da đó bây giờ nhìn cũng không được tự nhiên, cũng may Trình phu nhân không hiểu y dược, hẳn sẽ không nhìn ra sơ hở gì.
Bôi thuốc xong, Ngư Ngư sợ dược hiệu biến mất, nên để cho Hách Liên Dạ mang theo nàng lướt nhanh đến phòng của Trình phu nhân.
Quả nhiên, Trình phu nhân không phát hiện ra điều khác thường nào.
Thật ra thì Trình phu nhân cũng chỉ đi theo tình thế, trên người con gái của mình có bớt hay không chẳng lẽ bà còn không biết?
Hiện tại đặc biệt nhìn xem cũng là vì cho Phong Ngự Vũ một công đạo.
Kiểm tra xong, bà giúp Ngư Ngư mặc quần áo tử tế, đột nhiên có chút do dự nói, "Cửu nhi, bởi vì chuyện từ hôn cho nên cha con vẫn cưng chìu con nhất, con nói gì ông ấy cũng đồng ý, mẹ sợ trong lòng các huynh tỷ còn lại của con cảm thấy không công bằng nên chăm sóc cho bọn họ nhiều hơn, trong lòng con sẽ không trách mẹ chứ?"
"Không đâu ạ." Ngư Ngư quả thật có thể lý giải cách làm của bà, cho nên đáp ứng rất nhanh.
Bộ dáng khéo léo này chọc cười Trình phu nhân, không khỏi vỗ vỗ tay của nàng, "Nữ nhân ấy à, chính là nên có nam nhân cưng chiều, nhìn xem, sau khi gặp được Tĩnh Vương gia, Cửu nhi của chúng ta càng ngày càng đáng yêu rồi."
Nhưng cái tên yêu nghiệt đó càng ngày càng biến thái... Ngư Ngư cảm khái trong lòng.
Ai làm mẹ cũng hi vọng con gái hạnh phúc, mặc dù lúc nào Ngư Ngư cũng cảm thấy mình đang đấu trí đấu dũng với một biến thái có trình độ đại phúc hắc, nhưng Trình phu nhân nhìn thần sắc của nàng, cảm thấy bây giờ con gái rất hạnh phúc.
Rất hài lòng nhìn một lát, Trình phu nhân đột nhiên thật thấp giọng "A" một tiếng, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, cái này nên đưa sớm cho con..."
Bà tự lẩm bẩm nói, đứng dậy đi tới tủ đồ bên cạnh, lôi từ trong góc dưới cùng ra một bọc nhỏ thêu uyên ương ở ngoài.
Thứ gì mà phải giấu kĩ như vậy?
Ngư Ngư đang tò mò, vẻ mặt Trình phu nhân thần bí cầm bọc nhỏ giao cho nàng, "Những chuyện này mẹ nên dạy con sớm một chút, lại sợ da mặt con mỏng nghe thấy sẽ xấu hổ, cho nên kêu người ra ngoài mua cái này về."
Hiển nhiên Trình phu nhân cũng biết con gái của mình không phải là tài nữ gì, còn an ủi Ngư Ngư, "Con yên tâm, đây đều là bản được hoan nghênh nhất trên phố, văn hay tranh đẹp, phổ thông dễ hiểu, con vừa xem khẳng định sẽ hiểu ngay."
Ngư Ngư nghe mà mờ mịt chẳng hiểu gì, bà đang nói gì vậy, nàng hoàn toàn nghe không hiểu gì hết.
Mờ mịt mở bọc ra, Ngư Ngư phát hiện, trong tay là một xấp sách.
Đếm sơ sơ cũng khoảng chừng bảy tám quyển.
Mà bìa ngoài của những quyển sách này đều khác nhau, cách đóng sách cũng khác, nhưng có một cái tên giống nhau là… xuân cung đồ.
Khóe miệng Ngư Ngư hung hăng co quắp.
Trình phu nhân, ngài... thật hào sảng.
Là một người hiện đại, Ngư Ngư cảm thấy mình thua một cách thảm bại rồi.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Trình phu nhân, Ngư Ngư chỉ có thể ôm một xấp xuân cung đồ đi ra ngoài, đứng ở cửa, yên lặng rưng rưng nhìn trời.
Rốt cuộc là ai nói người cổ đại bảo thủ hả ... Đứng ra ngay cho nàng!
"Sao rồi, qua không?" Hách Liên Dạ còn ở bên ngoài chờ nàng.
Ngư Ngư nghĩ mình vừa tiếp nhận một phen giáo dục rung động, tâm tình hết sức phức tạp, "Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh."
Hách Liên Dạ không hỏi gì, trên gương mặt tuyệt sắc xẹt qua vẻ cô đơn, "Được."
Nói xong xoay người rời đi.
Ngư Ngư sửng sốt.
Yêu nghiệt này xưa nay phúc hắc lại không có tiết tháo, nàng vô lương đấu võ mồm với y đã quen, không ngờ chỉ nói một câu như vậy y lại cho là thật
"... Hách Liên Dạ." Nàng đuổi theo, kêu y một tiếng.
"Không có chuyện gì." Hách Liên Dạ cười vỗ vỗ đầu của nàng, nhưng độ cong của khóe miệng, thoạt nhìn thật sự miễn cưỡng.
Trong lòng Ngư Ngư càng áy náy hơn, "Tôi không có ý đó, tôi..."
"Tiểu nha đầu." Người nào đó lại than nhẹ một tiếng, "Thật sự không có chuyện gì, ta cũng chẳng phải là mới biết nàng không thích ta."
Lần này Ngư Ngư càng không biết nên làm sao cho tốt.
Rốt cuộc Hách Liên Dạ vẫn là cưng chiều nàng, ngay cả làm khó nàng một lát cũng không nỡ, cuối cùng bật cười, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Tiểu nha đầu, nàng thông minh như vậy sao cũng bị ta lừa chứ?"
"..." Y giả bộ?
Hiện tại Ngư Ngư mới phục hồi lại tinh thần, đúng vậy, người có tính cách giống Hách Liên Dạ, chỉ có thể càng ngăn cản càng hăng hái, huống chi, y thông minh như vậy, làm sao lại nghe không ra ý đùa trong câu "Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh "!
"Bởi vì Vương gia biến thái."Ngư Ngư mài răng, câu trả lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Yêu nghiệt này làm cái gì cũng đều có thể làm đến tốt nhất, diễn xuất cũng mạnh đến không thể địch nổi, nếu có thể xuyên đến hiện đại, nhất định sẽ không mất chút công sức vẫn tranh được giải Oscar Vua màn ảnh!
"Ta còn tưởng rằng có một tiểu nha đầu quan tâm ta, không đành lòng thấy ta khổ sở, mới có thể dễ dàng bị mắc lừa như vậy."
Ánh mắt Ngư Ngư sáng lên, "Tiểu Dạ tỷ tỷ phát hiện rồi sao, quả thật muội luôn luôn lo lắng lúc nào tỷ sinh tiểu bảo bảo ra."
Tiểu nha đầu này lại bắt đầu vô lương rồi.
Hách Liên Dạ bật cười vỗ vỗ đầu nàng, sau đó thì luôn nhìn nàng cười, không nói năng gì.
"... Vương gia đang nhìn cái gì?"
Giọng điệu người nào đó tự nhiên, vô cùng bình tĩnh, "T ại sao lúc mạnh miệng nàng cũng đáng yêu như thế."
"..." Vậy tại sao y không soi gương, nhìn xem trên Địa Cầu này sao lại có người yêu nghiệt lại phúc hắc như vậy đi?
Ngư Ngư mài răng lần nữa, kéo kéo tay y, vô cùng thành khẩn nói, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, qua hai ngày nữa muội sẽ rời khỏi đây cùng Phong Ngự Vũ, tỷ ở lại kinh thành nhất định phải cẩn thận... đừng để động thai khí."
Nửa câu cuối vô lương này khiến Hách Liên Dạ thiếu chút nữa bật cười, nhưng mấy câu trước cũng làm y nhíu mày, "Tiểu nha đầu, nàng cho rằng ta thật sẽ để nàng rời ta mà đi?"
"Nhưng Vương gia đã đáp ứng với Phong Ngự Vũ, trước khi chúng tôi rời khỏi kinh thành, đều sẽ không can thiệp và sẽ không lén lút theo dõi."
"Vậy ta cũng có thể tìm tới các nàng, " Hách Liên Dạ cười nhắc lại, "Bởi vì bổn vương cường đại đến biến thái."
Ngư Ngư lập tức gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Vương gia cường đại nhất, ngay cả mang thai cũng có thể vừa nhanh lại tốt!" Nói xong, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn bụng Hách Liên Dạ.
"..." Hách Liên Dạ co rút khóe miệng.
Cái gì là... vừa nhanh lại tốt.
Cái hình dung này khảo nghiệm thần kinh người ta như thế, khiến cho Hà Nghiêm có chuyện bẩm báo run rẩy một cái, khóc ròng rời đi.
"Hà Nghiêm."
"... Có "
Hà Nghiêm đáng thương chỉ có thể chạy về lại, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, mới nói, "Thái tử Vệ quốc... mời Vương Phi đi dịch quán ở."
Muội muội Phong Ngự Vũ mất tích quá nhiều năm, hiện tại vất vả lắm mới tìm được một người có thể là muội muội của mình, cho nên hoàn toàn không an lòng tách khỏi muội muội, nhất định phải đặt người ở trước mặt mới an tâm được.
"Dịch quán có đồ ăn ngon không?" Ngư Ngư lập tức rất cảm thấy hứng thú hỏi.
"Có... Nhưng Vương phi, trong vương phủ cũng có không ít cho ngài ăn." (┬_┬)
"Nhưng trong vương phủ có biến thái." Ngư Ngư cũng nghiêm túc giải thích.
Nhưng ngài nhìn thử xem, biến thái đẹp mắt như vậy, đi đâu mà tìm được...
Hà Nghiêm giật giật, thiếu chút nữa nói ra câu này.
Lúc này hắn không dám mở miệng, chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi nước mắt.
Ngoài dự liệu của Hà Nghiêm, nghe được lời mời này của Phong Ngự Vũ, tâm tình Hách Liên Dạ dường như không tệ.
"Nếu thái tử Vệ quốc có lời mời, tiểu nha đầu, nàng ở lại hai ngày đi."
"Vậy tạm biệt Vương gia ~" Ngư Ngư hứng chí bừng bừng thẳng bước rời đi.
"Nếu không phải Trình đại nhân đề phòng khắp nơi, nếu nàng còn ở lại phủ Thượng Thư, ban đêm ta sẽ không có cách nào đi tìm nàng." Người nào đó ở sau lưng nàng bình tĩnh nói.
"..." Ngư Ngư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Sau đó nàng lập tức chạy về, động tác hết sức dịu dàng, ánh mắt vô cùng kiên định sờ soạng hai cái lên tóc của Hách Liên Dạ.
Sau liền lại rất vui vẻ rời đi.
Cho nên chỉ còn lại mình Hà Nghiêm... trơ mắt nhìn Hách Liên Dạ có hai túm tóc "xẹt" một cái liền dựng thẳng lên, huênh hoang đón gió ở trên đỉnh đầu y, giống như hai lỗ tai thỏ thật dài...
Hà Nghiêm thật sự không muốn sống nữa rồi.
Vương Phi, vì sao ngài có thể luôn luôn thần như vậy... Rốt cuộc ngài nghĩ như thế nào chế ra những loại thuốc chỉnh người này?
Còn nữa... Ngài không phát hiện, ngài và Vương gia... là tuyệt phối sao! (┬_┬)
Ngư Ngư cho rằng, mang theo “lỗ tai thỏ” thật dài kia, Hách Liên Dạ sẽ không có cách nào ra cửa trước khi nước thuốc hết hiệu lực.
Nhưng buổi tối hôm đó, sau khi nàng ăn xong, nói chuyện phiếm với Phong Ngự Vũ một lát, trở lại phòng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ...
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy yêu nghiệt nào đó ngồi ở bên cạnh bàn, cười nhạt nhìn nàng.
Dịch quán này chuyên dùng để chiêu đãi sứ thần nước khác, bố trí đẹp, nhưng dù sao vẫn không so được với vương phủ.
Nhưng bởi vì một tiếng cười khuynh thành kia, cả căn phòng dường như trở nên mông lung, xinh đẹp hơn.
Nam nhân này quả thật rất "dùng tốt", cho dù là dùng để trang trí phòng hiệu quả cũng xuất chúng...
Ngư Ngư rất là buồn bực, "Anh làm cách gì để tóc hạ xuống?"
Tại sao mỗi lần nàng lấy thuốc gì chỉnh người, người đàn ông này đều có thể nhanh chóng tìm được biện pháp đối phó?
Hách Liên Dạ rất bình tĩnh ý bảo nàng nhìn kỹ tóc của mình, "Dùng thuốc nước giữ lại."
"..." Khóe miệng Ngư Ngư co quắp hai cái, "Rất khó chịu nhỉ..."
"Quả thật không thoải mái cho lắm, " Hách Liên Dạ cười đến thâm tình khẩn thiết, "Nhưng nếu không làm vậy, tối nay ta sẽ không thấy được người ta muốn gặp, trong lòng càng không thoải mái hơn."
"..." Lại thổ lộ, lại thổ lộ!
Ngư Ngư lặng lẽ, lặng lẽ lại thành thật lấy giải dược ra, giúp y xử lí mái tóc.
Trong phòng nhất thời không ai nói gì, Ngư Ngư đùa nghịch tóc của y, có chút kinh ngạc khi thấy chất tóc tốt đến kinh người, đặt ở trên tay trơn mịm mát lạnh, nếu như nhắm mắt lại, thật sự sẽ cho rằng mình đang sờ gấm vóc thượng hạng.
Đây mới thật sự là yêu nghiệt, toàn thân không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Ngoại trừ y có chút biến thái.
Không đúng, là hết sức biến thái.
Trong lúc đang bình luận trong lòng, đột nhiên Ngư Ngư nghe thấy một tiếng nổ quen tay vang lên ở nơi xa.
Ơ? Ngư Ngư sửng sốt, phản ứng của Hách Liên Dạ nhanh hơn nàng một bước, đi nhanh mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy trên bầu trời phía đông nhấp nhánh ánh bạc, trên không trung hiện ra một chứ "Đói" cực lớn có khí thế lẫm liệt!
Rất dễ nhận thấy, nam tử áo trắng rốt cuộc cũng muốn ăn cơm.
Nói cách khác, đám người áo đen nhìn thấy tối hôm qua kia ôm cây đợi thỏ thành công, lập tức sẽ hành động.
Võ công của nam tử áo trắng kia dường như thâm sâu khó lương, nhưng hắn bị thương nặng chưa lành, sẽ thoát khỏi một kiếp này sao?
Hơn nữa, ở thời điểm hai phe chống đối nhau, nhất định bọn họ sẽ nói ra rất nhiều tin tức mấu chốt.
Cho nên Ngư Ngư kích động dị thường, lập tức... có thể nhìn thấy đồng học sư đệ được đặt cùng hàng với heo và cá xuất hiện!
Còn có... Không biết sư đệ cho nam tử áo trắng kia ăn cái gì, có thể là đồ ăn ngon...
Ừ, điểm quan tâm của người sành ăn, chính là khí chất đặc biệt như vầy.
Ngư Ngư kinh hãi lắp bắp, "Là ai? Anh biết sao?"
Nhưng nếu suy nghĩ nghiêm túc, dõi mắt khắp bốn nước, Hách Liên Dạ chính là nhân vật được công nhận cường đại đến biến thái, hoàn toàn không ai có thể đoạt lấy danh tiếng của y.
Là cao thủ lánh đời gì đó thì cũng thôi đi, còn nếu là người biết Hách Liên Dạ, làm sao không biết danh tiếng vang dội như thế?
Hách Liên Dạ đã có dự tính trong lòng cười nói, "Thật ra nàng cũng đã từng nghe qua tên của người đó, chỉ là cũng giống như ta, không muốn dùng thân phận thật để làm những chuyện này."
"Ý anh muốn nói..." Ngư Ngư sửng sốt hồi lâu, đột nhiên hiểu ra, "Huyền Cơ lão nhân?"
"Không sai, chính là ông ta."
Thuật dịch dung của Tần Phấn cao siêu đến ngay cả Ngư Ngư cũng không nhìn ra sơ hở, "chủ nhân" kia có thể dạy ra thủ hạ như Tần Phấn, cộng thêm cái bớt Ngư Ngư không nhìn ra là dùng dược liệu gì để làm giả… vậy nhất định là một cao nhân tinh thông dược lý.
Hơn nữa gần đây bọn họ nghe được manh mối, ở trong môn phái thần bí đó, số tuổi của Ngư Ngư xấp xỉ nam tử áo trắng được gọi là "Thiếu chủ", vậy tính ra tuổi của "chủ nhân" nhất định không nhỏ.
Cộng hai manh mối này lại, dõi mắt khắp bốn nước cũng chỉ có Huyền Cơ lão nhân là người phù hợp với điều kiện nhất.
"Nhưng..." Ngư Ngư giật giật khóe miệng, cảm thấy không thể tin nổi.
Từ nhỏ nàng đã học y, đối với người có y thuật sao minh nàng đều mang lòng sùng bái, còn kết quả này thì có chút không thể tưởng được.
Nếu là lúc mới vừa xuyên qua, nàng còn có thể không cố kỵ gì hoài nghi Huyền Cơ lão nhân.
Bởi vì khi đó, "chủ nhân" ở trong mắt nàng chỉ là người thần bí rất quan tâm đến Trình Ti Nghiên, và cũng rất có quyền thế mà thôi.
Nhưng bây giờ, chuyện nàng biết càng ngày càng nhiều, "chủ nhân" đó lại không biết vì cái gì mà muốn để Trình Ti Nghiên giả thành Tiểu công chúa Vệ quốc mất tích nhiều năm trước...
Thấy thế nào thì hành động này cũng có hơi tiểu nhân.
"Lấy y thuật của Huyền Cơ lão nhân, ông ta muốn cái gì, hoàng đế Vệ quốc nhất định sẽ dâng lên bằng hai tay..."
Không nói đến những chuyện khác, năm đó lúc ông làm ra Huyền Cơ đan, chỉ cần ông đặc biệt để lại cho hoàng đế Vệ quốc một viên, hoàng đế Vệ quốc sẽ lập tức cảm tạ ân đức, cam tâm tình nguyện dùng tất cả bảo bối để trao đổi nhỉ?
Dù sao bất kể là bảo vật trân quý nhiều như thế nào, cũng sẽ không quan trọng bằng tính mạng.
"Vậy cũng không chắc." Hách Liên Dạ cười đến mức có thâm ý khác.
Ngư Ngư đang nhức đầu, không hề có ý thức người nào đó lại bắt đầu phúc hắc, còn tò mò hỏi, "Tại sao không chắc?"
"Nếu để ta dùng nàng đổi lấy Huyền Cơ đan, vậy ta nhất định sẽ không đổi." Người nào đó bình tĩnh bổ sung, "Cho ta bao nhiêu bảo bối cũng sẽ không đổi."
"... Vương gia, ngài có thể đừng ở trong trường hợp nào cũng thổ lộ có được không?" Ánh mắt Ngư Ngư cực kỳ thành khẩn.
Nhưng câu trả lời của người nào đó là…
"Không thể."
Sau khi từ chối chắc như chém đinh chặt sắt, phúc hắc nào đó còn khoa trương than thở một tiếng, "Nàng vốn không thích ta, nếu ta không tích cực thổ lộ, thì càng không có hy vọng."
Ngư Ngư: "..."
"Thật ra cũng có một cách khiến ta không thường xuyên thổ lộ nữa."
"... Cách gì?"
"Nàng nói nàng thích ta."
Ngư Ngư lập tức thành thật thừa nhận, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, ta có thể thích tỷ."
"Có thật không?"
"Thật!"
"Vậy nàng hôn ta một cái đi."
"..." Ngư Ngư bại trận lần nữa.
Cái tên đại phúc hắc này!
Cho dù "chủ nhân" có phải là Huyền Cơ lão nhân hay không, việc cấp bách trước mắt là phải xóa cái bớt này trước.
Ngư Ngư mất rất nhiều sức lực, thử qua rất nhiều loại dược liệu, mới có thể làm cho cái bớt này miễn cưỡng biến mất hơn mười phút.
Thật ra vùng da đó bây giờ nhìn cũng không được tự nhiên, cũng may Trình phu nhân không hiểu y dược, hẳn sẽ không nhìn ra sơ hở gì.
Bôi thuốc xong, Ngư Ngư sợ dược hiệu biến mất, nên để cho Hách Liên Dạ mang theo nàng lướt nhanh đến phòng của Trình phu nhân.
Quả nhiên, Trình phu nhân không phát hiện ra điều khác thường nào.
Thật ra thì Trình phu nhân cũng chỉ đi theo tình thế, trên người con gái của mình có bớt hay không chẳng lẽ bà còn không biết?
Hiện tại đặc biệt nhìn xem cũng là vì cho Phong Ngự Vũ một công đạo.
Kiểm tra xong, bà giúp Ngư Ngư mặc quần áo tử tế, đột nhiên có chút do dự nói, "Cửu nhi, bởi vì chuyện từ hôn cho nên cha con vẫn cưng chìu con nhất, con nói gì ông ấy cũng đồng ý, mẹ sợ trong lòng các huynh tỷ còn lại của con cảm thấy không công bằng nên chăm sóc cho bọn họ nhiều hơn, trong lòng con sẽ không trách mẹ chứ?"
"Không đâu ạ." Ngư Ngư quả thật có thể lý giải cách làm của bà, cho nên đáp ứng rất nhanh.
Bộ dáng khéo léo này chọc cười Trình phu nhân, không khỏi vỗ vỗ tay của nàng, "Nữ nhân ấy à, chính là nên có nam nhân cưng chiều, nhìn xem, sau khi gặp được Tĩnh Vương gia, Cửu nhi của chúng ta càng ngày càng đáng yêu rồi."
Nhưng cái tên yêu nghiệt đó càng ngày càng biến thái... Ngư Ngư cảm khái trong lòng.
Ai làm mẹ cũng hi vọng con gái hạnh phúc, mặc dù lúc nào Ngư Ngư cũng cảm thấy mình đang đấu trí đấu dũng với một biến thái có trình độ đại phúc hắc, nhưng Trình phu nhân nhìn thần sắc của nàng, cảm thấy bây giờ con gái rất hạnh phúc.
Rất hài lòng nhìn một lát, Trình phu nhân đột nhiên thật thấp giọng "A" một tiếng, "Thiếu chút nữa đã quên rồi, cái này nên đưa sớm cho con..."
Bà tự lẩm bẩm nói, đứng dậy đi tới tủ đồ bên cạnh, lôi từ trong góc dưới cùng ra một bọc nhỏ thêu uyên ương ở ngoài.
Thứ gì mà phải giấu kĩ như vậy?
Ngư Ngư đang tò mò, vẻ mặt Trình phu nhân thần bí cầm bọc nhỏ giao cho nàng, "Những chuyện này mẹ nên dạy con sớm một chút, lại sợ da mặt con mỏng nghe thấy sẽ xấu hổ, cho nên kêu người ra ngoài mua cái này về."
Hiển nhiên Trình phu nhân cũng biết con gái của mình không phải là tài nữ gì, còn an ủi Ngư Ngư, "Con yên tâm, đây đều là bản được hoan nghênh nhất trên phố, văn hay tranh đẹp, phổ thông dễ hiểu, con vừa xem khẳng định sẽ hiểu ngay."
Ngư Ngư nghe mà mờ mịt chẳng hiểu gì, bà đang nói gì vậy, nàng hoàn toàn nghe không hiểu gì hết.
Mờ mịt mở bọc ra, Ngư Ngư phát hiện, trong tay là một xấp sách.
Đếm sơ sơ cũng khoảng chừng bảy tám quyển.
Mà bìa ngoài của những quyển sách này đều khác nhau, cách đóng sách cũng khác, nhưng có một cái tên giống nhau là… xuân cung đồ.
Khóe miệng Ngư Ngư hung hăng co quắp.
Trình phu nhân, ngài... thật hào sảng.
Là một người hiện đại, Ngư Ngư cảm thấy mình thua một cách thảm bại rồi.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Trình phu nhân, Ngư Ngư chỉ có thể ôm một xấp xuân cung đồ đi ra ngoài, đứng ở cửa, yên lặng rưng rưng nhìn trời.
Rốt cuộc là ai nói người cổ đại bảo thủ hả ... Đứng ra ngay cho nàng!
"Sao rồi, qua không?" Hách Liên Dạ còn ở bên ngoài chờ nàng.
Ngư Ngư nghĩ mình vừa tiếp nhận một phen giáo dục rung động, tâm tình hết sức phức tạp, "Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh."
Hách Liên Dạ không hỏi gì, trên gương mặt tuyệt sắc xẹt qua vẻ cô đơn, "Được."
Nói xong xoay người rời đi.
Ngư Ngư sửng sốt.
Yêu nghiệt này xưa nay phúc hắc lại không có tiết tháo, nàng vô lương đấu võ mồm với y đã quen, không ngờ chỉ nói một câu như vậy y lại cho là thật
"... Hách Liên Dạ." Nàng đuổi theo, kêu y một tiếng.
"Không có chuyện gì." Hách Liên Dạ cười vỗ vỗ đầu của nàng, nhưng độ cong của khóe miệng, thoạt nhìn thật sự miễn cưỡng.
Trong lòng Ngư Ngư càng áy náy hơn, "Tôi không có ý đó, tôi..."
"Tiểu nha đầu." Người nào đó lại than nhẹ một tiếng, "Thật sự không có chuyện gì, ta cũng chẳng phải là mới biết nàng không thích ta."
Lần này Ngư Ngư càng không biết nên làm sao cho tốt.
Rốt cuộc Hách Liên Dạ vẫn là cưng chiều nàng, ngay cả làm khó nàng một lát cũng không nỡ, cuối cùng bật cười, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Tiểu nha đầu, nàng thông minh như vậy sao cũng bị ta lừa chứ?"
"..." Y giả bộ?
Hiện tại Ngư Ngư mới phục hồi lại tinh thần, đúng vậy, người có tính cách giống Hách Liên Dạ, chỉ có thể càng ngăn cản càng hăng hái, huống chi, y thông minh như vậy, làm sao lại nghe không ra ý đùa trong câu "Hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh "!
"Bởi vì Vương gia biến thái."Ngư Ngư mài răng, câu trả lời xuất phát từ tận đáy lòng.
Yêu nghiệt này làm cái gì cũng đều có thể làm đến tốt nhất, diễn xuất cũng mạnh đến không thể địch nổi, nếu có thể xuyên đến hiện đại, nhất định sẽ không mất chút công sức vẫn tranh được giải Oscar Vua màn ảnh!
"Ta còn tưởng rằng có một tiểu nha đầu quan tâm ta, không đành lòng thấy ta khổ sở, mới có thể dễ dàng bị mắc lừa như vậy."
Ánh mắt Ngư Ngư sáng lên, "Tiểu Dạ tỷ tỷ phát hiện rồi sao, quả thật muội luôn luôn lo lắng lúc nào tỷ sinh tiểu bảo bảo ra."
Tiểu nha đầu này lại bắt đầu vô lương rồi.
Hách Liên Dạ bật cười vỗ vỗ đầu nàng, sau đó thì luôn nhìn nàng cười, không nói năng gì.
"... Vương gia đang nhìn cái gì?"
Giọng điệu người nào đó tự nhiên, vô cùng bình tĩnh, "T ại sao lúc mạnh miệng nàng cũng đáng yêu như thế."
"..." Vậy tại sao y không soi gương, nhìn xem trên Địa Cầu này sao lại có người yêu nghiệt lại phúc hắc như vậy đi?
Ngư Ngư mài răng lần nữa, kéo kéo tay y, vô cùng thành khẩn nói, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, qua hai ngày nữa muội sẽ rời khỏi đây cùng Phong Ngự Vũ, tỷ ở lại kinh thành nhất định phải cẩn thận... đừng để động thai khí."
Nửa câu cuối vô lương này khiến Hách Liên Dạ thiếu chút nữa bật cười, nhưng mấy câu trước cũng làm y nhíu mày, "Tiểu nha đầu, nàng cho rằng ta thật sẽ để nàng rời ta mà đi?"
"Nhưng Vương gia đã đáp ứng với Phong Ngự Vũ, trước khi chúng tôi rời khỏi kinh thành, đều sẽ không can thiệp và sẽ không lén lút theo dõi."
"Vậy ta cũng có thể tìm tới các nàng, " Hách Liên Dạ cười nhắc lại, "Bởi vì bổn vương cường đại đến biến thái."
Ngư Ngư lập tức gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Vương gia cường đại nhất, ngay cả mang thai cũng có thể vừa nhanh lại tốt!" Nói xong, ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn bụng Hách Liên Dạ.
"..." Hách Liên Dạ co rút khóe miệng.
Cái gì là... vừa nhanh lại tốt.
Cái hình dung này khảo nghiệm thần kinh người ta như thế, khiến cho Hà Nghiêm có chuyện bẩm báo run rẩy một cái, khóc ròng rời đi.
"Hà Nghiêm."
"... Có "
Hà Nghiêm đáng thương chỉ có thể chạy về lại, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, mới nói, "Thái tử Vệ quốc... mời Vương Phi đi dịch quán ở."
Muội muội Phong Ngự Vũ mất tích quá nhiều năm, hiện tại vất vả lắm mới tìm được một người có thể là muội muội của mình, cho nên hoàn toàn không an lòng tách khỏi muội muội, nhất định phải đặt người ở trước mặt mới an tâm được.
"Dịch quán có đồ ăn ngon không?" Ngư Ngư lập tức rất cảm thấy hứng thú hỏi.
"Có... Nhưng Vương phi, trong vương phủ cũng có không ít cho ngài ăn." (┬_┬)
"Nhưng trong vương phủ có biến thái." Ngư Ngư cũng nghiêm túc giải thích.
Nhưng ngài nhìn thử xem, biến thái đẹp mắt như vậy, đi đâu mà tìm được...
Hà Nghiêm giật giật, thiếu chút nữa nói ra câu này.
Lúc này hắn không dám mở miệng, chỉ có thể cúi đầu yên lặng rơi nước mắt.
Ngoài dự liệu của Hà Nghiêm, nghe được lời mời này của Phong Ngự Vũ, tâm tình Hách Liên Dạ dường như không tệ.
"Nếu thái tử Vệ quốc có lời mời, tiểu nha đầu, nàng ở lại hai ngày đi."
"Vậy tạm biệt Vương gia ~" Ngư Ngư hứng chí bừng bừng thẳng bước rời đi.
"Nếu không phải Trình đại nhân đề phòng khắp nơi, nếu nàng còn ở lại phủ Thượng Thư, ban đêm ta sẽ không có cách nào đi tìm nàng." Người nào đó ở sau lưng nàng bình tĩnh nói.
"..." Ngư Ngư lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Sau đó nàng lập tức chạy về, động tác hết sức dịu dàng, ánh mắt vô cùng kiên định sờ soạng hai cái lên tóc của Hách Liên Dạ.
Sau liền lại rất vui vẻ rời đi.
Cho nên chỉ còn lại mình Hà Nghiêm... trơ mắt nhìn Hách Liên Dạ có hai túm tóc "xẹt" một cái liền dựng thẳng lên, huênh hoang đón gió ở trên đỉnh đầu y, giống như hai lỗ tai thỏ thật dài...
Hà Nghiêm thật sự không muốn sống nữa rồi.
Vương Phi, vì sao ngài có thể luôn luôn thần như vậy... Rốt cuộc ngài nghĩ như thế nào chế ra những loại thuốc chỉnh người này?
Còn nữa... Ngài không phát hiện, ngài và Vương gia... là tuyệt phối sao! (┬_┬)
Ngư Ngư cho rằng, mang theo “lỗ tai thỏ” thật dài kia, Hách Liên Dạ sẽ không có cách nào ra cửa trước khi nước thuốc hết hiệu lực.
Nhưng buổi tối hôm đó, sau khi nàng ăn xong, nói chuyện phiếm với Phong Ngự Vũ một lát, trở lại phòng chuẩn bị tắm rửa đi ngủ...
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy yêu nghiệt nào đó ngồi ở bên cạnh bàn, cười nhạt nhìn nàng.
Dịch quán này chuyên dùng để chiêu đãi sứ thần nước khác, bố trí đẹp, nhưng dù sao vẫn không so được với vương phủ.
Nhưng bởi vì một tiếng cười khuynh thành kia, cả căn phòng dường như trở nên mông lung, xinh đẹp hơn.
Nam nhân này quả thật rất "dùng tốt", cho dù là dùng để trang trí phòng hiệu quả cũng xuất chúng...
Ngư Ngư rất là buồn bực, "Anh làm cách gì để tóc hạ xuống?"
Tại sao mỗi lần nàng lấy thuốc gì chỉnh người, người đàn ông này đều có thể nhanh chóng tìm được biện pháp đối phó?
Hách Liên Dạ rất bình tĩnh ý bảo nàng nhìn kỹ tóc của mình, "Dùng thuốc nước giữ lại."
"..." Khóe miệng Ngư Ngư co quắp hai cái, "Rất khó chịu nhỉ..."
"Quả thật không thoải mái cho lắm, " Hách Liên Dạ cười đến thâm tình khẩn thiết, "Nhưng nếu không làm vậy, tối nay ta sẽ không thấy được người ta muốn gặp, trong lòng càng không thoải mái hơn."
"..." Lại thổ lộ, lại thổ lộ!
Ngư Ngư lặng lẽ, lặng lẽ lại thành thật lấy giải dược ra, giúp y xử lí mái tóc.
Trong phòng nhất thời không ai nói gì, Ngư Ngư đùa nghịch tóc của y, có chút kinh ngạc khi thấy chất tóc tốt đến kinh người, đặt ở trên tay trơn mịm mát lạnh, nếu như nhắm mắt lại, thật sự sẽ cho rằng mình đang sờ gấm vóc thượng hạng.
Đây mới thật sự là yêu nghiệt, toàn thân không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Ngoại trừ y có chút biến thái.
Không đúng, là hết sức biến thái.
Trong lúc đang bình luận trong lòng, đột nhiên Ngư Ngư nghe thấy một tiếng nổ quen tay vang lên ở nơi xa.
Ơ? Ngư Ngư sửng sốt, phản ứng của Hách Liên Dạ nhanh hơn nàng một bước, đi nhanh mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy trên bầu trời phía đông nhấp nhánh ánh bạc, trên không trung hiện ra một chứ "Đói" cực lớn có khí thế lẫm liệt!
Rất dễ nhận thấy, nam tử áo trắng rốt cuộc cũng muốn ăn cơm.
Nói cách khác, đám người áo đen nhìn thấy tối hôm qua kia ôm cây đợi thỏ thành công, lập tức sẽ hành động.
Võ công của nam tử áo trắng kia dường như thâm sâu khó lương, nhưng hắn bị thương nặng chưa lành, sẽ thoát khỏi một kiếp này sao?
Hơn nữa, ở thời điểm hai phe chống đối nhau, nhất định bọn họ sẽ nói ra rất nhiều tin tức mấu chốt.
Cho nên Ngư Ngư kích động dị thường, lập tức... có thể nhìn thấy đồng học sư đệ được đặt cùng hàng với heo và cá xuất hiện!
Còn có... Không biết sư đệ cho nam tử áo trắng kia ăn cái gì, có thể là đồ ăn ngon...
Ừ, điểm quan tâm của người sành ăn, chính là khí chất đặc biệt như vầy.