Chương 131: Nhân loại đã hết cách ngăn cản yêu nghiệt nào đó
Vương gia giả là người ngoài, hơn nữa phần lớn là kẻ thù, cho nên không chờ Hách Liên Dạ nói gì, Ngư Ngư chủ động đứng dậy giúp Hách Liên Dạ thu ngân châm và tranh thư nhỏ trên người Hách Liên Dạ về.
Hách Liên Dạ hài lòng cười, "Không nỡ để ta bẽ mặt ở bên ngoài sao?"
Ngư Ngư rất không tán thành, "Vương gia ngài lại khiêm tốn rồi, hoàn toàn không có ai có thể làm ngài bẽ mặt..." Bởi vì y biến thái, không phải là người!
Đáng tiếc Ngư Ngư vẫn chưa nói xong, Hách Liên Dạ liền bày ra vẻ mặt bình tĩnh tiếp lời nàng, "Đúng là không có ai có thể làm bổn vương bẽ mặt, bởi vì tiểu nha đầu nào đó đã giúp bổn vương rồi."
Nói xong, bất lực lại cưng chìu thở dài một tiếng, "Ai bảo ta thích nàng chứ."
"..." Ngư Ngư nghiến răng mấy lần, mới nhịn xuống xúc động gắn tranh chữ nhỏ lên lại trên đầu y.
Chưởng quầy khách điếm hẳn nên may mắn, may mắn lúc Hà Nghiêm rời đi, thuận tay xách ông ta đi luôn, nếu không nghe thấy đoạn đối thoại này, nhất định ông ta càng cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Hai phút sau, Hà Nghiêm làm việc rất có hiệu suất ôm Vương gia giả trở về.
Thật ra người này vẫn luôn không chạy khỏi tầm mắt của bọn họ, chỉ là trước đó Hách Liên Dạ bề bộn nhiều việc, tạm thời không nghĩ để ý hắn mà thôi.
Y bận làm cơm tối cho Ngư Ngư... ừm, 'bận lắm'.
Người có võ công giỏi, làm bếp cũng có ưu thế trội kỹ thuật xắt rau tốt.
Lúc Vương gia giả bị xách trở lại, liền nhìn thấy một nam nhân rất cao thảnh thơi đứng ở trong phòng bếp, tay trái cầm một củ măng tây, tựa như thái rau nhưng lại không cần dùng thớt, hình như tay phải chỉ lay nhẹ cổ tay, trong bóng đao lập lèo, sợi măng vừa mới thái ra như có người chỉ huy, rất có trật tự bay qua nằm ngay ngắn trong mâm đặt bên cạnh.
Bản lĩnh này rất tốt, nhưng cũng không đến mức khiến cho người ta xem mà than thở, bởi vì thái rau củ mà thôi, dù nói thế nào cũng không cần dùng võ công khai thiên tích địa gì đó...
Thật sự khiến Vương gia giả kinh sợ, chính là khóe môi thoáng cười của nam nhân trước mắt kia.
Người này đội nón áo choàng, không thấy rõ dung mạo, chỉ nhìn thấy cằm có đường cong hoàn mỹ, còn có đôi môi đỏ tươi cong lên, dường như cười rất vui vẻ.
Hình ảnh này cực kỳ mỹ cảm, nhưng phối hợp với động tác bóng đao 'thái rau' liên tục đó, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy không rét mà run, tựa như...
Chân của Vương gia giả mềm nhũn, 'bịch' một tiếng liền quỳ xuống, âm thanh sợ hãi, "Tĩnh, Tĩnh Vương gia...
Ngư Ngư kín đáo vỗ trán, xem ra thanh danh biến thái của y thật sự vang danh thiên hạ, chỉ dựa vào một động tác thái rau cũng có thể bị người khác nhận ra.
Hách Liên Dạ vừa 'khiêm tốn' lại 'an phận' tiếp tục thái rau, ánh mắt chưa từng nâng lên hạ xuống, âm thanh lạnh nhạt hỏi hắn, "Không có thịt, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt, đủ loại tin đồn có liên quan đến Hách Liên Dạ xông lên đầu, sắc mặt Vương gia giả tái mét, run như cày sấy nói, "Xin, xin Vương, Vương gia cân nhắc, mỗi ngày tiểu nhân ăn chơi đàng điếm, chưa già đã yếu, chất thịt của tiểu nhân... rất kém, không thể ăn được ạ!"
"..." Ngư Ngư mở cửa sổ hóng mát, muốn dùng cảnh sắc tuyệt vời ở ngoài cửa sổ cứu vớt mình.
Hà Nghiêm hoàn toàn không có tinh thần đi từ từ đến bên cửa sổ, trực tiếp ngồi xổm xuống, tâm trạng bi phẫn ôm đầu.
Hắn vô cùng muốn biết, trên đời này còn có bao nhiêu người bình thường.
Vì sao bên cạnh hắn, hình như một người cũng không có...
Cuối cùng Hách Liên Dạ cũng thái xong củ măng tây, lạnh nhạt liếc đồ giả mạo nói mình chất thịt rất kém quỳ trên đất, giọng nói vui vẻ phân phó Hà Nghiêm, "Tìm người trông hắn, mỗi ngày chạy mười vòng, đợi đến khi thịt trở nên tốt hơn thì làm thịt ~"
"..." Rốt cục Vương gia giả không chịu nổi nữa, đột nhiên nhảy lên, lảo đảo bổ nhào đến bên cửa sổ, ngửa mặt lên trời rít dài, "Nhị gia! Nhị gia, cứu mạng với..."
Nhị gia? Hóa ra là thủ hạ của sư đệ.
Lúc này Ngư Ngư mới sực tỉnh, âm thầm tỏ vẻ khinh bỉ với thủ đoạn bức cung biến thái của yêu nghiệt nào đó.
Nhưng Vương gia giả đã kêu cứu đến tê tâm liệt phế như vậy rồi, thế mà chẳng ai chú ý tới hắn.
Vương gia giả không nản chí, giọng nói nghẹn ngào lớn tiếng hứa hẹn, "Thuộc hạ sẽ học, về núi... về núi ta có thể giúp ngài chăn heo!"
Nương theo sau một tia sấm chớp, bóng dáng sư đệ anh vĩ bất phàm xuất hiện...
Tia chớp này là trong lòng mọi người, bởi vì bọn họ đều bị sấm đánh đến choáng váng rồi...
Không biết rốt cuộc heo trên núi đã xảy ra vấn đề gì, trong lòng nam tử áo trắng, sư đệ, còn có tất cả mọi người trên núi, dường như đều rất xem trọng chúng nó...
Đương nhiên, xác thực thân hình sư đệ cũng nhanh như thiểm điện, tựa như Vương gia giả đột nhiên biến thành nhân tài khan hiếm gì đó, hết sức đáng giá để cứu.
Sau khi xuất hiện, thân hình sư đệ chớp lóe, ngăn ở trước mặt Vương gia giả, "Không dối gạt Tĩnh Vương, sau khi sư phụ xuống núi vân du, tại hạ vô năng, không cách nào trói buộc hành vi của tất cả mọi người, rước thêm phiền toái cho Vương gia."
Vương gia giả biết hiện tại chỉ có sư đệ có thể cứu hắn, cũng lập tức hỗ trợ làm chứng, "Đây quả thật là mục đích của tiểu nhân cùng... một vị sư huynh, không liên quan gì đến Nhị gia, mong Vương gia minh xét."
Nhân vật nhỏ như Vương gia giả, Hách Liên Dạ hoàn toàn lười phản ứng lại, y biến thái như vậy thật ra chỉ muốn ép sư đệ hiện thân thôi.
Y lạnh nhạt liếc mắt sư đệ một cái, "Nói đi, tại sao theo dõi chúng tôi."
Bởi vì ta muốn biết, có thật Phong Ngự Vũ sẽ mang đám người các ngươi đến nơi sư phụ từng nhắc tới không!
Cũng muốn biết, Trình Ti Nghiên đến nơi đó, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì!
Đáp án như vậy, đương nhiên sư đệ sẽ không nói.
Trình Ti Nghiên mất trí nhớ, dường như không còn nhớ gì, trừ phi hắn ngốc, nếu không tuyệt đối sẽ không chủ động để lộ bí mật của môn phái.
Nhưng chọc giận Hách Liên Dạ thật không dễ chơi, trước mắt hắn phải thêu dệt ra một lý do dọa người.
Khẽ chau mày, sư đệ thở dài một tiếng, "Thực không dám giấu diếm... Sư huynh của ta huynh ấy... thích Vương gia đã lâu rồi!"
Mấy ngày này nam tử áo trắng luôn đi cùng sư đệ, hiện tại vừa mới đi vào phòng bếp: "..."
Liếc nhìn sư đệ nhà mình, nhưng sư đệ lại không để ý tới hắn, nam tử áo trắng bèn im lặng cúi đầu.
Bộ dáng kia chợt nhìn qua giống như đang trầm tư, nhưng Ngư Ngư cảm thấy hắn là đang nhìn lồng ngực của mình.
Hắn ngay cả bạc là gì cũng không rõ, đương nhiên ngực không có túi tiền.
Chỗ đó cất một chén ngọc và đôi đũa ngọc thạch...
Sau khi nhìn sơ qua, nam tử áo trắng lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn không ra buồn vui nhìn vào Hách Liên Dạ, "... Dáng dấp của ngươi rất đẹp mắt."
Răng rắc, một tia sấm sét đánh xuống, mọi người: "..."
Bị một người đàn ông thổ lộ, Hách Liên Dạ sẽ khiếp sợ, tức giận, hay là phẫn nộ?
Làm một biến thái cấp yêu nghiệt, sao y có thể có phản ứng như người bình thường...
Ngay cả nháy mắt y cũng không nháy lấy một cái.
Nghe thấy lời 'thổ lộ' này, dường như tâm tình của Hách Liên Dạ không tệ, lầm bầm lầu bầu cười nói, "Thì ra là tình sâu mãi mãi với ta."
Mọi người: "..."
Nhưng Hách Liên Dạ vẫn làm theo ý mình đi trên con đường biến thái, cười nói, "Đã như vầy... Hà Nghiêm, xem trong vương phủ có chỗ nào thiếu người trang trí, xách người này về bày biện."
Hà Nghiêm đang rơi lệ lau lau mặt, trong nháy mắt biến thành bộ dáng tâm phúc giỏi giang tháo vát của Tĩnh Vương, lấy từ trong ngực ra một bó dây thừng, chuẩn bị đóng gói nam tử áo trắng lại, "gởi vận chuyển" về kinh thành.
Sư đệ và nam tử áo trắng: "..."
Thật ra sư đệ vẫn rất có tình đồng môn, vội vàng bổ cứu, "Không sợ Vương gia chê cười, sư huynh của ta huynh ấy... rất kén ăn, rất khó nuôi."
Xem ra, tình đồng môn cũng không nhiều lắm…
Hách Liên Dạ cũng không bắt bẻ, lấy heo nhỏ đang ngủ giấu ở trong áo choàng của y ra, rất hào phóng nói, "Dù sao cũng đã nuôi heo nhỏ kén ăn rồi, thêm sư huynh của ngươi cũng không sao."
Sư đệ và nam tử áo trắng: "..."
Ngư Ngư cầm túi hạt dưa vừa ăn vừa xem kịch, rất hiểu cho sư huynh đệ thoạt nhìn rất không bình thường rất khảo nghiệm thần kinh người, hiện tại vì sao không nói lời nào.
Bởi vì có thể nói lại đại phúc hắc này, vậy nhất định không phải là người Địa Cầu rồi...
Cũng may sư đệ là người thông minh, liếc nhìn rau cải vừa mới rửa xong thái được một nửa ở sau lưng Hách Liên Dạ, lập tức nghĩ đến kế sách kéo dài thời gian, "Xin Tĩnh Vương đợi lát, tại hạ liền đến huyện Lâm mua thịt cho các ngươi."
Môn phái của đám người sư đệ có khinh công kiệt xuất thiên hạ, cho dù võ công cao như Hách Liên Dạ cũng không sánh bằng, dùng để chạy rất thích hợp...
Quả nhiên, Hách Liên Dạ hài lòng gật đầu, sau đó không để ý tới bọn họ nữa, xoay người làm rau trộn măng tây cho Ngư Ngư.
Nam tử áo trắng bị sư đệ vứt làm con tin, cũng không có phản ứng buồn bực, không nói lấy lời nào đứng yên ở đó.
Nhưng Vương gia giả hình như rất kiêng kỵ hắn, lại không dám làm ra động tác quá lớn, mặt lộ vẻ kinh hoàng di chuyển từ từ đến bên cạnh, thẳng đến khi đến chỗ tương đối an toàn mới há miệng run rẩy nói, "Ra mắt Thiếu chủ."
Nam tử áo trắng không để mắt tới hắn.
Vương gia giả nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngoan ngoãn rụt ở một bên, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng trước đó âm thanh kêu cứu của Vương gia giả quá lớn, Phong Ngự Vũ nghỉ ngơi trên lầu cũng xuống kiểm tra, "...Hoàng đệ?"
Phong Ngự Vũ là người rất coi trọng tình thân, cho nên nhìn thấy đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình thì hết sức vui mừng.
Nhìn thấy tình huynh đệ rất hiếm có trong hoàng tộc, Hà Nghiêm rơi lệ nửa ngày trong nháy mắt có một dòng nước ấm chảy mạnh vào ngực.
Bị tra tấn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể kéo theo một người xuống nước!
Ừm, quen biết Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đã lâu, làm sao có thể có phản ứng của người bình thường được đây...
Cho nên Hà Nghiêm lập tức đứng dậy, giọng điệu hết sức vui vẻ thuật lại "lời thổ lộ" của nam tử áo trắng với Hách Liên Dạ, cùng với phản ứng của Hách Liên Dạ khi được thổ lộ.
Khóe miệng Phong Ngự Vũ co quắp, tần suất so với giọng điệu của Hà Nghiêm còn nhanh hơn.
Thật ra nam tử áo trắng vẫn luôn không thích thừa nhận thân phận của hoàng tộc Vệ quốc của mình, những năm này rất ít khi lộ diện, đều là xuất quỷ nhập thần, thậm chí trước đó Phong Ngự Vũ còn không biết hắn là Thiếu chủ của môn phái nào.
Nhưng chuyện có nặng nhẹ, trước tiên nên giải cứu hoàng đệ ra khỏi tay của biến... Vương gia nào đó mới là quan trọng.
Cho nên Phong Ngự Vũ lập tức mở miệng, "Hách Liên huynh, Dung..." Phong Ngự chỉ biết nam tử áo trắng họ Dung, nhất thời có chút mắc kẹt.
Ngư Ngư lập tức thân thiết nhắc nhở, "Dung Mô Mô." (mô mô là bánh bao á => Dung bánh bao :v)
Phong Ngự Vũ: "..."
Vội ho một tiếng hắn bỏ qua cái tên khảo nghiệm tinh thần người này, "Tính tình của đệ ấy rất lạnh nhạt, mặc dù dáng dấp đẹp mắt nhưng không thích nói chuyện, mặt cũng không có biểu cảm gì, thật ra... cũng không có tác dụng gì cho việc trang trí phòng ở. Mong Hách Liên huynh nghĩ lại."
Hà Nghiêm tuyệt vọng.
Vì sao ngay cả vẻ mặt cũng chính trực kiên cường như vậy, vừa nhìn đã biết Phong Ngự Vũ là nhân tài trụ cột cũng không bình thường rồi.
Thật ra hắn oan uổng Phong Ngự Vũ rồi, Phong Ngự Vũ chỉ đang cố gắng hết mức phối hợp với tác phong biến thái của Hách Liên Dạ, chính hắn cũng yên lặng hộc máu trong lòng...
Nhưng hy sinh của hắn không nhận được sự thông cảm của biến thái nào đó, Hách Liên Dạ cười đến mức mây trôi nước chảy, "Không sao, bày khó coi cũng có thể ném."
"Dù sao cũng không tốn tiền." Y vô cùng bình tĩnh bổ sung.
Vương gia giả sợ tới mức run rẩy, thậm chí còn phản xạ nâng tay lên ngăn cản, tựa như đoán được sẽ có đại chiến xảy ra, sợ gỗ vụn bắn ra đánh trúng đầu hắn.
Kết quả trong phòng bếp yên lặng một mảnh, không xảy ra chuyện gì cả.
Thiếu chủ sao thế này, mặc cho người ta "bắt nạt" cũng không bây giờ phản ứng là sao.
Vương gia giả là nhân vật nhỏ trong môn phái, chẳng qua là vì chiều cao của hắn xấp xỉ Hách Liên Dạ, nên mới có thể bị phái đi đóng giả Hách Liên Dạ.
Cho nên hiện tại không dám hỏi bậy, vội vàng để tay xuống, ngoan ngoãn đứng yên.
Phong Ngự Vũ không chú ý cử chỉ bên này, hiện tại cả người hắn mới không tốt...
Phẩm chất hiền lành tốt đẹp kiểu này, hắn chẳng trông mong có thể xuất hiện trên người Hách Liên Dạ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Ngư Ngư.
Ngư Ngư rất thích nhân vật giống như huynh trưởng này, đương nhiên sẽ không bỏ mặc không giúp, chỉ là... có vài vấn đề nàng cũng muốn biết đáp án.
Cho nên nàng đi tới gần, "Dung Mô Mô, tại sao ngươi đi theo chúng tôi?"
"Ta theo chân sư đệ."
"Tại sao đi theo hắn?"
Dựa theo biểu hiện trước kia của nam tử áo trắng, chỉ có lúc cần ăn cơm hắn mới gọi sư đệ... bình thường đều hành tẩu một mình.
Rốt cục nam tử áo trắng cũng chịu ngẩng đầu, nét mặt tuấn nhã xuất trần như tiên giáng trần, ánh mắt của hắn trước sau như một không nhìn ra buồn vui, giọng điệu thoải mái trả lời Ngư Ngư.
"Ta muốn ăn thịt."
"..." Ngư Ngư bị kinh hãi.
Những người khác đều choáng váng, chỉ có Hách Liên Dạ khẽ cười một tiếng, đậy kín măng tây vừa mới trộn xong rồi để qua một bên, mới thảnh thơi đi tới, "Bao lâu rồi không ăn thịt?"
"Tám mươi sáu ngày."
Tính ngày rõ ràng như thế, xem ra thật sự là oán hận sâu nặng lắm đây...
Làm một người sành ăn, Ngư Ngư rất hiểu rất rõ tâm tình bây giờ của nam tử áo trắng.
Nhưng làm một người đã sớm phúc hắc thành tinh, hiển nhiên Hách Liên Dạ hiểu chuyện quan trọng hơn.
"Tám mươi sáu ngày chính là thời gian ngươi bị thương?"
Ngư Ngư sửng sốt, sau đó cẩn thận tính toán, tám mươi sáu ngày... hình như cũng vừa đúng lúc nàng xuyên qua!
Cho nên nam tử áo trắng bị thương là có liên quan đến Trình Ti Nghiên?
Còn có... dựa theo lời Tần Phấn, Trình Ti Nghiên biết võ công, hơn nữa võ công còn vô cùng cao, vậy nàng không có khả năng vì rơi xuống hồ mà chết chìm, tám mươi sáu ngày trước, hai người này một người chết, một người bị thương nặng... Xem ra hai người đã trải qua một trận ác chiến rồi.
Chỉ là không biết mồi dẫn hỏa là cái gì.
Trong lúc vô tình để lộ tin tức quan trọng, nói không chừng sai sót này còn có thể làm hại môn phái bọn họ bị diệt, nam tử áo trắng vẫn là trưng ra khuôn mặt bình tĩnh.
Hắn im lặng nhìn Hách Liên Dạ một lát, đột nhiên mở miệng nói, "Không phải, đó là thời gian ta thích ngươi."
"..." Ngư Ngư càng lúc càng có thể hiểu nỗi niềm của Hà Nghiêm rồi.
Hắn nói rất đúng, cuộc sống này... quá giày vò người.
Nhưng nam tử áo trắng vác khuôn mặt xuất trần thoát tục, vẫn còn tiếp tục "thổ lộ", "Có người nói chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, cho nên sau khi ta thích người, mỗi ngày đều tắm rửa đốt hương, chay tịnh như tố*."
(* chay tịnh: thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn...biểu thị sự thành kính
như tố là nghĩ không dính dầu mỡ, hành động ngồi không => kết hợp lại thì không hiểu cho lắm :v)
Do dự một lát, vẫn có thể bình tĩnh nói, "Để ngươi cũng có thể thích ta."
Nam tử áo trắng lấy cớ này mặc dù động kinh chết người, nhưng đúng lúc khớp với lí do thoái thác trước đó của sư đệ, cho dù đám Ngư Ngư không tin, nhưng cũng không có chứng cứ, không thể nói được cái gì.
Nhưng không có nghĩa Hách Liên Dạ không có biện pháp.
Yêu nghiệt nào đó cười đến mức được gọi là tâm trạng thoải mái, hơi nâng tay lên, "Hà Nghiêm."
"... Chủ tử." Hà Nghiêm đã sớm sụp đổ lập tức giùng giằng đứng lên, đợi y phân phó.
Vương gia giả là người ngoài, hơn nữa phần lớn là kẻ thù, cho nên không chờ Hách Liên Dạ nói gì, Ngư Ngư chủ động đứng dậy giúp Hách Liên Dạ thu ngân châm và tranh thư nhỏ trên người Hách Liên Dạ về.
Hách Liên Dạ hài lòng cười, "Không nỡ để ta bẽ mặt ở bên ngoài sao?"
Ngư Ngư rất không tán thành, "Vương gia ngài lại khiêm tốn rồi, hoàn toàn không có ai có thể làm ngài bẽ mặt..." Bởi vì y biến thái, không phải là người!
Đáng tiếc Ngư Ngư vẫn chưa nói xong, Hách Liên Dạ liền bày ra vẻ mặt bình tĩnh tiếp lời nàng, "Đúng là không có ai có thể làm bổn vương bẽ mặt, bởi vì tiểu nha đầu nào đó đã giúp bổn vương rồi."
Nói xong, bất lực lại cưng chìu thở dài một tiếng, "Ai bảo ta thích nàng chứ."
"..." Ngư Ngư nghiến răng mấy lần, mới nhịn xuống xúc động gắn tranh chữ nhỏ lên lại trên đầu y.
Chưởng quầy khách điếm hẳn nên may mắn, may mắn lúc Hà Nghiêm rời đi, thuận tay xách ông ta đi luôn, nếu không nghe thấy đoạn đối thoại này, nhất định ông ta càng cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Hai phút sau, Hà Nghiêm làm việc rất có hiệu suất ôm Vương gia giả trở về.
Thật ra người này vẫn luôn không chạy khỏi tầm mắt của bọn họ, chỉ là trước đó Hách Liên Dạ bề bộn nhiều việc, tạm thời không nghĩ để ý hắn mà thôi.
Y bận làm cơm tối cho Ngư Ngư... ừm, 'bận lắm'.
Người có võ công giỏi, làm bếp cũng có ưu thế trội kỹ thuật xắt rau tốt.
Lúc Vương gia giả bị xách trở lại, liền nhìn thấy một nam nhân rất cao thảnh thơi đứng ở trong phòng bếp, tay trái cầm một củ măng tây, tựa như thái rau nhưng lại không cần dùng thớt, hình như tay phải chỉ lay nhẹ cổ tay, trong bóng đao lập lèo, sợi măng vừa mới thái ra như có người chỉ huy, rất có trật tự bay qua nằm ngay ngắn trong mâm đặt bên cạnh.
Bản lĩnh này rất tốt, nhưng cũng không đến mức khiến cho người ta xem mà than thở, bởi vì thái rau củ mà thôi, dù nói thế nào cũng không cần dùng võ công khai thiên tích địa gì đó...
Thật sự khiến Vương gia giả kinh sợ, chính là khóe môi thoáng cười của nam nhân trước mắt kia.
Người này đội nón áo choàng, không thấy rõ dung mạo, chỉ nhìn thấy cằm có đường cong hoàn mỹ, còn có đôi môi đỏ tươi cong lên, dường như cười rất vui vẻ.
Hình ảnh này cực kỳ mỹ cảm, nhưng phối hợp với động tác bóng đao 'thái rau' liên tục đó, không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy không rét mà run, tựa như...
Chân của Vương gia giả mềm nhũn, 'bịch' một tiếng liền quỳ xuống, âm thanh sợ hãi, "Tĩnh, Tĩnh Vương gia...
Ngư Ngư kín đáo vỗ trán, xem ra thanh danh biến thái của y thật sự vang danh thiên hạ, chỉ dựa vào một động tác thái rau cũng có thể bị người khác nhận ra.
Hách Liên Dạ vừa 'khiêm tốn' lại 'an phận' tiếp tục thái rau, ánh mắt chưa từng nâng lên hạ xuống, âm thanh lạnh nhạt hỏi hắn, "Không có thịt, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Trong nháy mắt, đủ loại tin đồn có liên quan đến Hách Liên Dạ xông lên đầu, sắc mặt Vương gia giả tái mét, run như cày sấy nói, "Xin, xin Vương, Vương gia cân nhắc, mỗi ngày tiểu nhân ăn chơi đàng điếm, chưa già đã yếu, chất thịt của tiểu nhân... rất kém, không thể ăn được ạ!"
"..." Ngư Ngư mở cửa sổ hóng mát, muốn dùng cảnh sắc tuyệt vời ở ngoài cửa sổ cứu vớt mình.
Hà Nghiêm hoàn toàn không có tinh thần đi từ từ đến bên cửa sổ, trực tiếp ngồi xổm xuống, tâm trạng bi phẫn ôm đầu.
Hắn vô cùng muốn biết, trên đời này còn có bao nhiêu người bình thường.
Vì sao bên cạnh hắn, hình như một người cũng không có...
Cuối cùng Hách Liên Dạ cũng thái xong củ măng tây, lạnh nhạt liếc đồ giả mạo nói mình chất thịt rất kém quỳ trên đất, giọng nói vui vẻ phân phó Hà Nghiêm, "Tìm người trông hắn, mỗi ngày chạy mười vòng, đợi đến khi thịt trở nên tốt hơn thì làm thịt ~"
"..." Rốt cục Vương gia giả không chịu nổi nữa, đột nhiên nhảy lên, lảo đảo bổ nhào đến bên cửa sổ, ngửa mặt lên trời rít dài, "Nhị gia! Nhị gia, cứu mạng với..."
Nhị gia? Hóa ra là thủ hạ của sư đệ.
Lúc này Ngư Ngư mới sực tỉnh, âm thầm tỏ vẻ khinh bỉ với thủ đoạn bức cung biến thái của yêu nghiệt nào đó.
Nhưng Vương gia giả đã kêu cứu đến tê tâm liệt phế như vậy rồi, thế mà chẳng ai chú ý tới hắn.
Vương gia giả không nản chí, giọng nói nghẹn ngào lớn tiếng hứa hẹn, "Thuộc hạ sẽ học, về núi... về núi ta có thể giúp ngài chăn heo!"
Nương theo sau một tia sấm chớp, bóng dáng sư đệ anh vĩ bất phàm xuất hiện...
Tia chớp này là trong lòng mọi người, bởi vì bọn họ đều bị sấm đánh đến choáng váng rồi...
Không biết rốt cuộc heo trên núi đã xảy ra vấn đề gì, trong lòng nam tử áo trắng, sư đệ, còn có tất cả mọi người trên núi, dường như đều rất xem trọng chúng nó...
Đương nhiên, xác thực thân hình sư đệ cũng nhanh như thiểm điện, tựa như Vương gia giả đột nhiên biến thành nhân tài khan hiếm gì đó, hết sức đáng giá để cứu.
Sau khi xuất hiện, thân hình sư đệ chớp lóe, ngăn ở trước mặt Vương gia giả, "Không dối gạt Tĩnh Vương, sau khi sư phụ xuống núi vân du, tại hạ vô năng, không cách nào trói buộc hành vi của tất cả mọi người, rước thêm phiền toái cho Vương gia."
Vương gia giả biết hiện tại chỉ có sư đệ có thể cứu hắn, cũng lập tức hỗ trợ làm chứng, "Đây quả thật là mục đích của tiểu nhân cùng... một vị sư huynh, không liên quan gì đến Nhị gia, mong Vương gia minh xét."
Nhân vật nhỏ như Vương gia giả, Hách Liên Dạ hoàn toàn lười phản ứng lại, y biến thái như vậy thật ra chỉ muốn ép sư đệ hiện thân thôi.
Y lạnh nhạt liếc mắt sư đệ một cái, "Nói đi, tại sao theo dõi chúng tôi."
Bởi vì ta muốn biết, có thật Phong Ngự Vũ sẽ mang đám người các ngươi đến nơi sư phụ từng nhắc tới không!
Cũng muốn biết, Trình Ti Nghiên đến nơi đó, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì!
Đáp án như vậy, đương nhiên sư đệ sẽ không nói.
Trình Ti Nghiên mất trí nhớ, dường như không còn nhớ gì, trừ phi hắn ngốc, nếu không tuyệt đối sẽ không chủ động để lộ bí mật của môn phái.
Nhưng chọc giận Hách Liên Dạ thật không dễ chơi, trước mắt hắn phải thêu dệt ra một lý do dọa người.
Khẽ chau mày, sư đệ thở dài một tiếng, "Thực không dám giấu diếm... Sư huynh của ta huynh ấy... thích Vương gia đã lâu rồi!"
Mấy ngày này nam tử áo trắng luôn đi cùng sư đệ, hiện tại vừa mới đi vào phòng bếp: "..."
Liếc nhìn sư đệ nhà mình, nhưng sư đệ lại không để ý tới hắn, nam tử áo trắng bèn im lặng cúi đầu.
Bộ dáng kia chợt nhìn qua giống như đang trầm tư, nhưng Ngư Ngư cảm thấy hắn là đang nhìn lồng ngực của mình.
Hắn ngay cả bạc là gì cũng không rõ, đương nhiên ngực không có túi tiền.
Chỗ đó cất một chén ngọc và đôi đũa ngọc thạch...
Sau khi nhìn sơ qua, nam tử áo trắng lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn không ra buồn vui nhìn vào Hách Liên Dạ, "... Dáng dấp của ngươi rất đẹp mắt."
Răng rắc, một tia sấm sét đánh xuống, mọi người: "..."
Bị một người đàn ông thổ lộ, Hách Liên Dạ sẽ khiếp sợ, tức giận, hay là phẫn nộ?
Làm một biến thái cấp yêu nghiệt, sao y có thể có phản ứng như người bình thường...
Ngay cả nháy mắt y cũng không nháy lấy một cái.
Nghe thấy lời 'thổ lộ' này, dường như tâm tình của Hách Liên Dạ không tệ, lầm bầm lầu bầu cười nói, "Thì ra là tình sâu mãi mãi với ta."
Mọi người: "..."
Nhưng Hách Liên Dạ vẫn làm theo ý mình đi trên con đường biến thái, cười nói, "Đã như vầy... Hà Nghiêm, xem trong vương phủ có chỗ nào thiếu người trang trí, xách người này về bày biện."
Hà Nghiêm đang rơi lệ lau lau mặt, trong nháy mắt biến thành bộ dáng tâm phúc giỏi giang tháo vát của Tĩnh Vương, lấy từ trong ngực ra một bó dây thừng, chuẩn bị đóng gói nam tử áo trắng lại, "gởi vận chuyển" về kinh thành.
Sư đệ và nam tử áo trắng: "..."
Thật ra sư đệ vẫn rất có tình đồng môn, vội vàng bổ cứu, "Không sợ Vương gia chê cười, sư huynh của ta huynh ấy... rất kén ăn, rất khó nuôi."
Xem ra, tình đồng môn cũng không nhiều lắm…
Hách Liên Dạ cũng không bắt bẻ, lấy heo nhỏ đang ngủ giấu ở trong áo choàng của y ra, rất hào phóng nói, "Dù sao cũng đã nuôi heo nhỏ kén ăn rồi, thêm sư huynh của ngươi cũng không sao."
Sư đệ và nam tử áo trắng: "..."
Ngư Ngư cầm túi hạt dưa vừa ăn vừa xem kịch, rất hiểu cho sư huynh đệ thoạt nhìn rất không bình thường rất khảo nghiệm thần kinh người, hiện tại vì sao không nói lời nào.
Bởi vì có thể nói lại đại phúc hắc này, vậy nhất định không phải là người Địa Cầu rồi...
Cũng may sư đệ là người thông minh, liếc nhìn rau cải vừa mới rửa xong thái được một nửa ở sau lưng Hách Liên Dạ, lập tức nghĩ đến kế sách kéo dài thời gian, "Xin Tĩnh Vương đợi lát, tại hạ liền đến huyện Lâm mua thịt cho các ngươi."
Môn phái của đám người sư đệ có khinh công kiệt xuất thiên hạ, cho dù võ công cao như Hách Liên Dạ cũng không sánh bằng, dùng để chạy rất thích hợp...
Quả nhiên, Hách Liên Dạ hài lòng gật đầu, sau đó không để ý tới bọn họ nữa, xoay người làm rau trộn măng tây cho Ngư Ngư.
Nam tử áo trắng bị sư đệ vứt làm con tin, cũng không có phản ứng buồn bực, không nói lấy lời nào đứng yên ở đó.
Nhưng Vương gia giả hình như rất kiêng kỵ hắn, lại không dám làm ra động tác quá lớn, mặt lộ vẻ kinh hoàng di chuyển từ từ đến bên cạnh, thẳng đến khi đến chỗ tương đối an toàn mới há miệng run rẩy nói, "Ra mắt Thiếu chủ."
Nam tử áo trắng không để mắt tới hắn.
Vương gia giả nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngoan ngoãn rụt ở một bên, không dám lên tiếng nữa.
Nhưng trước đó âm thanh kêu cứu của Vương gia giả quá lớn, Phong Ngự Vũ nghỉ ngơi trên lầu cũng xuống kiểm tra, "...Hoàng đệ?"
Phong Ngự Vũ là người rất coi trọng tình thân, cho nên nhìn thấy đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình thì hết sức vui mừng.
Nhìn thấy tình huynh đệ rất hiếm có trong hoàng tộc, Hà Nghiêm rơi lệ nửa ngày trong nháy mắt có một dòng nước ấm chảy mạnh vào ngực.
Bị tra tấn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể kéo theo một người xuống nước!
Ừm, quen biết Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đã lâu, làm sao có thể có phản ứng của người bình thường được đây...
Cho nên Hà Nghiêm lập tức đứng dậy, giọng điệu hết sức vui vẻ thuật lại "lời thổ lộ" của nam tử áo trắng với Hách Liên Dạ, cùng với phản ứng của Hách Liên Dạ khi được thổ lộ.
Khóe miệng Phong Ngự Vũ co quắp, tần suất so với giọng điệu của Hà Nghiêm còn nhanh hơn.
Thật ra nam tử áo trắng vẫn luôn không thích thừa nhận thân phận của hoàng tộc Vệ quốc của mình, những năm này rất ít khi lộ diện, đều là xuất quỷ nhập thần, thậm chí trước đó Phong Ngự Vũ còn không biết hắn là Thiếu chủ của môn phái nào.
Nhưng chuyện có nặng nhẹ, trước tiên nên giải cứu hoàng đệ ra khỏi tay của biến... Vương gia nào đó mới là quan trọng.
Cho nên Phong Ngự Vũ lập tức mở miệng, "Hách Liên huynh, Dung..." Phong Ngự chỉ biết nam tử áo trắng họ Dung, nhất thời có chút mắc kẹt.
Ngư Ngư lập tức thân thiết nhắc nhở, "Dung Mô Mô." (mô mô là bánh bao á => Dung bánh bao :v)
Phong Ngự Vũ: "..."
Vội ho một tiếng hắn bỏ qua cái tên khảo nghiệm tinh thần người này, "Tính tình của đệ ấy rất lạnh nhạt, mặc dù dáng dấp đẹp mắt nhưng không thích nói chuyện, mặt cũng không có biểu cảm gì, thật ra... cũng không có tác dụng gì cho việc trang trí phòng ở. Mong Hách Liên huynh nghĩ lại."
Hà Nghiêm tuyệt vọng.
Vì sao ngay cả vẻ mặt cũng chính trực kiên cường như vậy, vừa nhìn đã biết Phong Ngự Vũ là nhân tài trụ cột cũng không bình thường rồi.
Thật ra hắn oan uổng Phong Ngự Vũ rồi, Phong Ngự Vũ chỉ đang cố gắng hết mức phối hợp với tác phong biến thái của Hách Liên Dạ, chính hắn cũng yên lặng hộc máu trong lòng...
Nhưng hy sinh của hắn không nhận được sự thông cảm của biến thái nào đó, Hách Liên Dạ cười đến mức mây trôi nước chảy, "Không sao, bày khó coi cũng có thể ném."
"Dù sao cũng không tốn tiền." Y vô cùng bình tĩnh bổ sung.
Vương gia giả sợ tới mức run rẩy, thậm chí còn phản xạ nâng tay lên ngăn cản, tựa như đoán được sẽ có đại chiến xảy ra, sợ gỗ vụn bắn ra đánh trúng đầu hắn.
Kết quả trong phòng bếp yên lặng một mảnh, không xảy ra chuyện gì cả.
Thiếu chủ sao thế này, mặc cho người ta "bắt nạt" cũng không bây giờ phản ứng là sao.
Vương gia giả là nhân vật nhỏ trong môn phái, chẳng qua là vì chiều cao của hắn xấp xỉ Hách Liên Dạ, nên mới có thể bị phái đi đóng giả Hách Liên Dạ.
Cho nên hiện tại không dám hỏi bậy, vội vàng để tay xuống, ngoan ngoãn đứng yên.
Phong Ngự Vũ không chú ý cử chỉ bên này, hiện tại cả người hắn mới không tốt...
Phẩm chất hiền lành tốt đẹp kiểu này, hắn chẳng trông mong có thể xuất hiện trên người Hách Liên Dạ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Ngư Ngư.
Ngư Ngư rất thích nhân vật giống như huynh trưởng này, đương nhiên sẽ không bỏ mặc không giúp, chỉ là... có vài vấn đề nàng cũng muốn biết đáp án.
Cho nên nàng đi tới gần, "Dung Mô Mô, tại sao ngươi đi theo chúng tôi?"
"Ta theo chân sư đệ."
"Tại sao đi theo hắn?"
Dựa theo biểu hiện trước kia của nam tử áo trắng, chỉ có lúc cần ăn cơm hắn mới gọi sư đệ... bình thường đều hành tẩu một mình.
Rốt cục nam tử áo trắng cũng chịu ngẩng đầu, nét mặt tuấn nhã xuất trần như tiên giáng trần, ánh mắt của hắn trước sau như một không nhìn ra buồn vui, giọng điệu thoải mái trả lời Ngư Ngư.
"Ta muốn ăn thịt."
"..." Ngư Ngư bị kinh hãi.
Những người khác đều choáng váng, chỉ có Hách Liên Dạ khẽ cười một tiếng, đậy kín măng tây vừa mới trộn xong rồi để qua một bên, mới thảnh thơi đi tới, "Bao lâu rồi không ăn thịt?"
"Tám mươi sáu ngày."
Tính ngày rõ ràng như thế, xem ra thật sự là oán hận sâu nặng lắm đây...
Làm một người sành ăn, Ngư Ngư rất hiểu rất rõ tâm tình bây giờ của nam tử áo trắng.
Nhưng làm một người đã sớm phúc hắc thành tinh, hiển nhiên Hách Liên Dạ hiểu chuyện quan trọng hơn.
"Tám mươi sáu ngày chính là thời gian ngươi bị thương?"
Ngư Ngư sửng sốt, sau đó cẩn thận tính toán, tám mươi sáu ngày... hình như cũng vừa đúng lúc nàng xuyên qua!
Cho nên nam tử áo trắng bị thương là có liên quan đến Trình Ti Nghiên?
Còn có... dựa theo lời Tần Phấn, Trình Ti Nghiên biết võ công, hơn nữa võ công còn vô cùng cao, vậy nàng không có khả năng vì rơi xuống hồ mà chết chìm, tám mươi sáu ngày trước, hai người này một người chết, một người bị thương nặng... Xem ra hai người đã trải qua một trận ác chiến rồi.
Chỉ là không biết mồi dẫn hỏa là cái gì.
Trong lúc vô tình để lộ tin tức quan trọng, nói không chừng sai sót này còn có thể làm hại môn phái bọn họ bị diệt, nam tử áo trắng vẫn là trưng ra khuôn mặt bình tĩnh.
Hắn im lặng nhìn Hách Liên Dạ một lát, đột nhiên mở miệng nói, "Không phải, đó là thời gian ta thích ngươi."
"..." Ngư Ngư càng lúc càng có thể hiểu nỗi niềm của Hà Nghiêm rồi.
Hắn nói rất đúng, cuộc sống này... quá giày vò người.
Nhưng nam tử áo trắng vác khuôn mặt xuất trần thoát tục, vẫn còn tiếp tục "thổ lộ", "Có người nói chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, cho nên sau khi ta thích người, mỗi ngày đều tắm rửa đốt hương, chay tịnh như tố*."
(* chay tịnh: thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn...biểu thị sự thành kính
như tố là nghĩ không dính dầu mỡ, hành động ngồi không => kết hợp lại thì không hiểu cho lắm :v)
Do dự một lát, vẫn có thể bình tĩnh nói, "Để ngươi cũng có thể thích ta."
Nam tử áo trắng lấy cớ này mặc dù động kinh chết người, nhưng đúng lúc khớp với lí do thoái thác trước đó của sư đệ, cho dù đám Ngư Ngư không tin, nhưng cũng không có chứng cứ, không thể nói được cái gì.
Nhưng không có nghĩa Hách Liên Dạ không có biện pháp.
Yêu nghiệt nào đó cười đến mức được gọi là tâm trạng thoải mái, hơi nâng tay lên, "Hà Nghiêm."
"... Chủ tử." Hà Nghiêm đã sớm sụp đổ lập tức giùng giằng đứng lên, đợi y phân phó.