Vương gia xấu xa cưng chiều thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời

Chương 157: Chuyện gì cũng không làm khó được yêu nghiệt nào đó (1)

Chương 157: Chuyện gì cũng không làm khó được yêu nghiệt nào đó (1)
Với trí thông minh Hách Liên Dạ, đương nhiên y cũng hiểu được Ôn Ngôn tới đây để làm gì, chỉ là thoạt nhìn y cũng không hoàn toàn lo lắng gì, nhìn Ôn Ngôn vài lần, cười hỏi một câu dường như không có liên quan gì cả, "Không biết Ôn công tử đã từng nghe qua sư phụ của bổn vương là ai chưa?"
"Chưa hề."
Thật ra với kinh nghiệm cũng như thân phận của Ôn Ngôn, hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc chém gió buôn dưa lê của người thường, nhưng Hách Liên Dạ lại không phải là người thường...
Khi Hách Liên Dạ được mười mấy tuổi thì đã có được võ công mạnh mẽ đến mức người thường dù có tu luyện cả đời cũng khó có được, khiến người khác không chú ý đến y cũng khó khăn.
Ôn Ngôn cũng đã nghe ngóng từ rất lâu, rốt cuộc vị cao nhân đó là ai mà có thể dạy ra được một đồ đệ lợi hại như vậy, nhưng đã nhiều năm qua mà câu hỏi này vẫn không có lời đáp.
Hách Liên Dạ cười có phần thờ ơ, "Ôn công tử không cảm thấy kì quái sao? Danh tính sư phụ không truyền, lại dạy dỗ được một đồ đệ như bổn vương, huống hồ lúc bổn vương thành danh sau một trận đánh, trông có vẻ giống như mới có mười mấy tuổi hay sao?"
"Ý ngươi muốn nói là..." Ôn Ngôn chấn động, y cũng giống hắn, tuổi thật cũng đến trăm tuổi rồi, chỉ là có thể trường sinh bất lão hay sao?
Điều này dường như dễ giải thích hơn, bằng không Ôn Ngôn không có cách nào hiểu được, sao có người tuổi còn nhỏ mà đã mạnh đến như vậy.
Trong mắt của kẻ đã hai trăm tuổi như Ôn Ngôn, thì kẻ mới có hai mươi tuổi như Hách Liên Dạ quả thật là 'nhỏ tuổi', quá nhỏ...
Hách Liên Dạ không thể phản bác điều gì, chỉ cười vươn tay ra, "Hân hạnh được gặp mặt."
Cái tư thế bắt tay này là y học được từ Ngư Ngư.
Ôn Ngôn không phải từ hiện đại xuyên tới nên chưa thấy cảnh bắt tay bao giờ, nhưng ở quê hương hắn, tục lễ khi mọi người chào hỏi nhau không giống như ở Nguyệt Loan quốc.
Cho nên khi Hách Liên Dạ vươn tay, trong lòng Ôn Ngôn càng tin tưởng hơn.
Nhưng Hách Liên Dạ là hoàng tử, sống trong thâm cung, bộ dạng lúc trước mười mấy tuổi, người ở ngoài cung đều không biết, sau mười mấy tuổi, dung mạo của y có còn biến đổi hay không? Chẳng lẽ mấy năm gần đây, y đã từng xuyên không?
Bởi vì bàng hoàng, trong lòng có quá nhiều câu hỏi nên nhất thời Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, học theo động tác của y cũng vươn tay ra, nắm tay y.
Nửa giây sau, Hách Liên Dạ từ từ rút tay về, đưa ngân châm cất giấu trong tay trả lại cho Ngư Ngư.
Sư đệ và nam tử áo trắng: "..."
Có phải đã có chuyện gì đó xảy ra...
Hai người cũng không phải kẻ ngốc quay sang nhìn sư phụ mình đã hóa đá, cũng từ từ hóa đá theo.
Ngư Ngư thu hồi ngân châm, rất tốt bụng nói cho hai người họ biết, "Sư phụ các người đã trúng độc, hiện giờ không thể cử động được."
Huyền Cơ lão nhân quá tự tin, hắn cảm thấy trên đời này không có bất kỳ kẻ nào có thể gây thương tổn cho hắn, cho nên hắn tinh thông y dược, lại chưa từng ăn bất cứ loại thảo dược nào có công dụng giải bách độc được cả, hiện tại mới trúng chiêu như thế này.
Nam tử áo trắng cùng sư đệ của mình tiếp tục hóa đá.
Không sống trong khu vực đại lục này, thì rất khó lí giải được địa vị của Huyền Cơ lão nhân ở trong lòng mọi người.
Dùng một cách nói thông tục dễ hiểu thì chính là trên đời này thật sự có thần tiên, thì mọi người sẽ cảm thấy Huyền Cơ lão nhân nhất định là một trong những vị đó.
Mặc dù sư phụ từ một ông lão già nua trên 80 tuổi biến thành một mỹ thiếu niên, thì sự sùng bái của hai người nam tử áo trắng đối với sư phụ mình vẫn không thay đổi.
Thế nhưng bây giờ ngay cả đánh nhau vẫn chưa có, sư phụ bọn họ lại đột nhiên không thể động đậy được...
Qua một lúc lâu sau, sư đệ xoay cái cổ cứng ngắc, "Những điều ngươi nói khi nãy, về việc danh tính của sư phụ ngươi không nổi, còn có ngươi mới mười mấy tuổi đã lợi hại như vậy, là vì..."
"Là vì bổn vương đã mạnh mẽ đến mức biến thái rồi." Người nào đó rất khiêm tốn bình tĩnh nói đáp án cho hắn biết.
... Cho nên vừa rồi là y hoàn toàn nói bậy, cốt để sư phụ giảm phòng bị trong lòng xuống, nhân cơ hội đó mà hạ thủ.
Đương nhiên, biện pháp này nghe thì đơn giản, nhưng làm thì lại là chuyện khác.
Không phải ai cũng có thể bình tĩnh đến mức thoải mái diễn trò ngay trước mặt một kẻ mạnh mẽ cường đại như Ôn Ngôn này... Điều này đích thị là khảo nghiệm cả về diễn xuất cũng như tố chất tâm lí con người.
Hơn nữa, cũng cần phải có loại thuốc có hiệu lực cực nhanh của Ngư Ngư cung cấp, khiến cho Ôn Ngôn không có thời gian phản ứng.
"Tiểu nha đầu, đây có được tính là phu thê đồng tâm, sắt cũng mài thành kim được không?" Hách Liên Dạ cười nhìn về phía Ngư Ngư.
"Vương gia, ngài không cảm thấy, hiện tại không phải là lúc buồn nôn không?" Ngư Ngư vô cùng chân thành hỏi ngược lại.
"Nhưng bất kể lúc nào, trong lòng bổn vương người quan trọng nhất vẫn là nàng, làm sao bây giờ đây?"
Ngư Ngư cẩn thận suy nghĩ, "Rau trộn đi, thới tiết quá nóng bức, rất thích hợp để ăn rau trộn."
Hách Liên Dạ cũng nghiêm túc gật đầu, "Được, buổi tối làm thêm mấy món rau trộn," sau đó rất tự nhiên nói thêm một câu, "Tiếp không cho Dung công tử ăn thịt."
Nam tử áo trắng lại sắp không có thịt ăn: "..."
Hách Liên Dạ sẽ không bỏ qua cho bất kì ai có ý muốn ức hiếp Ngư Ngư, trước đó nam tử áo trắng đã uy hiếp Ngư Ngư, cho dù là bị bắt buộc phải làm như vậy, chưa tạo ra vết thương nào cho Ngư Ngư, phạt lớn có thể bỏ, nhưng phạt nhỏ thì không thể tránh khỏi được.
Xem ra cả đoạn đường này, nam tử áo trắng thảm rồi.
Rốt cuộc sư đệ cũng hoàn hồn hoàn toàn, lập tức kháng nghị giúp sư phụ, "Sao Tĩnh Vương có thể giờ trò lừa gạt vậy? Điều này không công bằng chút nào!"
Hách Liên Dạ bình tĩnh cười, "Nếu đã vậy, cũng tốt thôi, đừng nói nhiều nữa, sư phụ ngươi năm nay cũng đã sắp hai trăm tuổi, để hắn luyện thêm một trăm năm công lực, bổn vương có thể nhường hắn ba chiêu."
Sư đệ và nam tử áo trắng: "..."
Thôi, từ bỏ cái đạo "công bằng" đi...
Vóc dáng của heo con nhỏ, cho nên làm cái đấu bồng chẳng mấy chốc đã xong.
Hà Nghiêm một đường co quắp khóe miệng trở về, hòa nghi trong tương lai sẽ có một ngày heo con này yêu cầu bọn họ làm một đôi giày để đi mất.
Không đúng, phải là hai đôi...
Cũng không đúng, hai chi sau để đi giày, hai cái chi trước, chắc là... đeo bao tay nhỉ?
Hà Nghiêm hoàn toàn loạn rồi.
Với sự trợ giúp của Ngư Ngư, heo con mang cái đấu bồng lên đầu của mình.
Cũng mang sắc xanh giống như bộ y phục nhỏ, cổ áo gấp lại, đeo một lam bảo thạch giá trị xa xỉ, dây buộc cũng được làm từ lụa Lưu Tô màu xanh.
Một cơn gió thổi qua, vạt dưới đấu bồng tung bay, bỗng chốc uy phong dạt dào.
Như thế này đã xong rồi sao?
Đương nhiên không phải!
Quan trọng nhất là khi nhìn vào bên trong vạt vải và áo mới phát hiện, phía trong rõ ràng thêu ám văn Liên Tâm Thảo để "thể hiện rõ thân phận".
Đây mới gọi là khiêm tốn...
Trong nháy mắt, bọn người Hà Nghiêm cảm thấy bản thân ăn mặc quá mức mộc mạc rồi...
Heo con rất thỏa mãn với bộ trang phục mới của mình, từ trong ngực Ngư Ngư nhảy xuống, trước mặt mọi người ngẩng đầu ưỡn ngực đi quanh một vòng.
Dáng điệu này quả thực là phong tư cao ngạo...
Làm người thật sự quá khó khăn... Bọn người Hà Nghiêm thật sự muốn khóc.
Bật cười trong phút chốc, Hách Liên Dạ mới bế heo con lên giúp nó lâu sạch tứ chi, vừa lau vừa hỏi nam tử áo trắng, "Nói đi, tại sao nhất định phải ngăn cản bọn ta tới bốn phân đà."
Nam tử áo trắng và sư đệ vẫn đang hóa đá sau dư chấn mà heo con để lại.
Mặc dù ngay từ đầu, heo con vốn là do sư đệ nhặt về, hắn cũng làm chủ nhân của nó được vài ngày, nhưng cách thức hắn 'chăn heo' dường như không được đúng lắm...
Tóm lại, con heo con này ở trong tay bọn họ nhìn qua chỉ nhanh nhẹn cơ trí một chút thôi, cũng không có vẻ gì là hiểu tính người.
Cho nên sư đệ chậm phản ứng mất mấy giây, mới nhìn sang hướng sư phụ mình.
Ôn Ngôn không thể động đậy, nhưng con mắt vẫn có thể chuyển động.

back top