Chương 165: Chương 99: Hách Liên Dạ biến mất
Hiện ra trước mắt họ là một gốc cây ăn quả cao hơn hai người.
Nơi đây rõ ràng là không đủ đất, cũng không có ánh sáng chiếu rọi, vậy mà cây ăn quả này lại phát triển tươi tốt, cành lá xum suê, từng trái từng trái màu đỏ mượt mà căng mọng kết đầy trên cây, nhìn vào cực kỳ thích.
Cẩn thận nhìn lại, đây đúng là loại quả mà lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lúc heo nhỏ ăn, nó ăn loại trái cây này…
Tầm mắt lại nhìn lên trên, có thể nhìn thấy thân cây rất lớn, có một viên ngọc màu trắng to bằng nắm tay, không phải là dạ minh châu, so với dạ minh châu thì sáng hơn gấp mấy lần, còn chiếu sáng một vùng rất lớn, phát ra một thứ ánh sáng óng ánh lộng lẫy bao trùm cả cây.
Dường như... hoàn toàn nhờ có nó chiếu rọi mà cái cây này mới có thể lớn lên.
Có lẽ sự thật chính là như vậy.
Ba người đều không phải là những kẻ thiếu kiến thức, nhưng cảnh tượng siêu nhiên trước mắt vẫn khiến họ cảm thấy hai mắt mình nhìn vẫn chưa đủ nhiều.
Nhìn trái ngó phải cái cây này, từ tán cây đến rễ cây, ánh mắt của mấy người đều dừng lại, nhìn cái ổ phía dưới góc phải cái cây.
Không đúng… dựa vào mức độ sang trọng đẹp đẽ mà nói thì nên gọi là một tòa biệt thự.
Chỉ có điều tòa biệt thự này quá mức huyền ảo mà thôi.
Dọc theo bậc thang nho nhỏ đi lên… Đúng thế, quả thật là có bậc thang… mỗi bậc cao khoảng một đốt ngón tay.
Sau khi “lên lầu”, bên trái là một cái bàn đá lớn như quả táo, dưới bàn chỉ có một cái ghế đá, nhìn kỹ chắc không quá năm centimet…
Bên phải là một chiếc giường lớn tinh xảo bằng ghỗ lim… Ừm, là giường nhỏ.
Trên bốn cọc góc giường treo màn che màu lam nhạt tinh xảo, hiện tại màn thu về một bên cho nên có thể nhìn rõ mọi thứ chăn nhỏ gối nhỏ trên giường, tất cả đều một màu lam đậm đậm nhạt nhạt, nhìn có vẻ rất tinh tế.
Lúc đám Ngư Ngư nhìn thấy heo nhỏ thì heo nhỏ đã ăn trái màu đỏ cuối cùng của hàng tồn rồi, bây giờ đã cách lúc đó lâu như vậy, lại gặp được loại quả mình yêu thích nhất, nhóc con kia hưng phấn khác thường, cái chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ đòi xuống dưới.
Đang lúc nhìn cái ổ đó… phía sau tòa biệt thư ấy, Hách Liên Dạ hơi giật giật khóe miệng, cuối cùng thả cánh tay đang ôm nó ra.
Heo nhỏ từ trong lòng Hách Liên Dạ nhảy xuống, một chút cũng không chần chừ, dẫm lên mấy chỗ lồi ra của thân cây, vô cùng thuần thục nhảy lên nhánh cây, lấy cái mũi đẩy đẩy mấy cái, một trái màu đỏ rơi xuống.
Vậy mà không sợ trái cây đó rơi xuống, rơi xuống đất cũng không có dấu hiệu dập nát.
Heo nhỏ cao hứng phấn chấn lại nhảy xuống, hướng thẳng về phía quả nằm dưới đất, sau đó… thì ngoạm một miếng?
Đương nhiên không phải!
Còn lịch sự hơn cả người nữa…
Heo nhỏ kéo kéo móng mấy cái, kéo từ trong vạt áo trước màu xanh lam ra một cái khăn nhỏ.
Ba người yên lặng nhìn heo nhỏ cầm khăn tay, nghiêm túc chăm chỉ mà lau lau bữa tối của nó…
Trong Tĩnh vương phủ có chuyên gia quản lý, sạch sẽ đến mức một hạt bụi nhỏ cũng không có, bọn họ cũng không ngờ nó lại khủng hoảng đến mức này, cùng ra cửa mới biết được… lau sạch sẽ cái bàn, nó vẫn chưa nằm xuống…
Cho nên Hà Nghiêm rưng rưng nước mắt tìm người may cho nó một cái khăn nhỏ, mỗi cái đều có nhỏ nhưng cỡ bánh quy…
Cuối cùng cũng lau sạch cái trái màu đỏ kia, heo nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nâng nó đi lên bật thang nhỏ, đặt nó lên trên bàn đá nhỏ.
Sau đó… nó lấy dáng vẻ như Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, nhìn rất đáng ghét nâng áo lên, lúc này mới bằng lòng ngồi xuống bắt đầu ăn.
Ba người: “…”
Có điều bọn họ không định trêu chọc heo nhỏ, cảnh tượng trước mắt, cho dù là người có phản ứng chậm cũng nhìn ra được, đây là nhà trước kia của heo nhỏ…
Ở thế giới của thú cưng, nhóc con này chính là lão Đại đấy… Nó phất áo choàng rồi mới chịu ngồi xuống, thật sự là quá khiêm nhường rồi…
Nhìn kỹ lại ngôi nhà trước kia của heo nhỏ, Ngư Ngư thầm cảm thấy lúc trước cô để heo nhỏ ngủ chung giường, nhóc con đó không dùng móng đánh nàng vì chiêu đãi không chu đáo đã là quá khách khí đối với nàng rồi…
Ngư Ngư đang thầm kiểm điểm bản thân, chuẩn bị trở về sẽ tạo một khu nhà siêu cao cấp cho heo nhỏ thì nghe thấy Hách Dạ Liên đột nhiên nói, “Nó không lau bàn.”
Lại dám chọn ra điểm sai của nhóc con này? Ngư Ngư và Hà Nghiêm cùng ngẩng đầu nhìn tới.
Hách Liên Dạ bật cười nhắc nhở bọn họ, “Nó cũng không lau ghế đá, hai người nhìn kỹ đi, mặc dù căn nhà này rất lâu không có người ở nhưng một chút bụi cũng không có, tiểu tử kia lau trái cây, có lẽ vì trái cây rơi trên mặt đất, nơi mà… chúng ta giẫm qua.”
Hà Nghiêm và Ngư Ngư yên lặng đánh giá cảnh vật xung quanh, phát hiện quả đúng như Hách Liên Dạ nói…
Nhưng bọn họ đâu có đi về phía trước! Mặc dù cách một bước xa nhưng cũng khó tránh khỏi có bụi bay qua…
Vậy nên ba người bọn họ bị ghét bỏ: “…”
Tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng siêu nhiên như vậy, lại thêm lai lịch thần kỳ của thú cưng, tâm tình Ngư Ngư trở nên vô cùng phức tạp, khiến cho những việc khi nãy muốn làm đều quên hết luôn.
Đương nhiên Hách Liên Dạ cũng rất ngạc nhiên, nhưng cấp bậc yêu nghiệt như y, đại não luôn không ngừng suy nghĩ.
Những thứ trước mắt này, thật ra hấp dẫn ánh nhìn của y nhất chính là viên ngọc màu trắng kia.
Hách Dạ Liên nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu, lại nhìn heo nhỏ đang gặm trái cây, đột nhiên ra hiệu cho Hà Nghiêm.
Hà Nhiêm sửng sốt, chủ tử là nói…
Hoàn toàn không rõ tại sao Hách Liên Dạ lại bảo hắn làm như vậy, có điều Hà Nghiêm luôn trung thành, phục tùng mệnh lệnh của y vô điều kiện, cho nên lập tức đáp ứng.
Ngư Ngư còn đang bận kinh ngạc nên không chú ý tới động tác của hai người này.
Đã lâu không được ăn loại quả mình thích nhất, heo nhỏ liền gặm một hơi hết cái quả màu đỏ này, sau đó… ăn no rồi.
Nhìn bọn Ngư Ngư không có ý định rời đi, nhóc con kia liền đi đến cạnh giường nhỏ của mình, quăng cái túi nhỏ xuống, móng heo cố gắng một hồi, thành công cởi áo choàng ra, sau đó chui vào chăn nhỏ đi ngủ.
Ngư Ngư: “…”
Thật sự rất muốn biết, chủ nhân trước kia của heo nhỏ là ai…
Nói chung không thể là người bình thường được, hơn nữa nhất định là một người bí mật xuyên không.
Ngư Ngư suy nghĩ rất lâu, thậm chí ngay cả heo nhỏ là thú cứng của thần tiên cũng nghĩ đến.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, xem ra vị chủ trước của heo nhỏ cũng rất thân thiện, hắn cũng không phải không cho phép bất cứ kẻ nào xuyên qua, nếu không cũng sẽ không lưu lại địa đồ ở trên mông và túi sách của heo nhỏ, làm như vậy, có lẽ chính là đang tìm người hữu duyên.
Chỉ là nếu người xuyên không quá nhiều, có khả năng lịch sử sẽ bị rối loạn, cho nên cái hồ nước ở Vệ quốc đó mới một trăm năm mở một lần.
Nếu nơi đánh dấu trên bản đồ là nơi này, vậy mối liên quan giữa xuyên không và căn phòng kia là…
Phát hiện Ngư Ngư đang suy nghĩ đến xuất thần, Hách Liên Dạ đột nhiên nói, “Tiểu nha đầu, nàng còn nhớ cái bản đồ trên mông heo nhỏ không?Trung tâm bản đồ, có một cái vòng tròn.”
“Nhớ…” Ngư Ngư nói xong liền sửng sốt, trong cái vòng ấy, vẽ bốn vòng tròn!
Lúc đó vẫn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại… Ngư Ngư ngẩng đầu nhìn về phía viên ngọc màu trắng, chẳng lẽ năm đó Ôn Ngôn đồng ý trông coi bốn khu đất cấm đều có một viên bảo ngọc kỳ dị như vậy, thu đủ bốn viên là có thể khởi động vòng tròn xuyên không?
Vậy có phải là có thể mang người bình thường xuyên không rồi đúng không? Nàng có thể mang Hách Liên Dạ về hiện tại đúng không, mà còn muốn về lúc nào cũng được?
Thành công tới quá nhanh khiến nàng cảm giác không chân thật.
Ngư Ngư đang nhìn viên ngọc ấy, nhưng Hách Liên Dạ lại đang nhìn Ngư Ngư.
Y yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới cười vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu nha đầu, ta đi lấy viên ngọc đó xuống.”
Ngư Ngư đang nghĩ đến chuyện xuyên không nên không chú ý hành động kỳ quái của y, theo bản năng gật đầu, “Được.”
Sau khi phục hồi lại tinh thần thì vội kéo y lại, “Cẩn thận có nguy hiểm!”
“Trước kia heo nhỏ ở chỗ này, nhóc con đó không hiền lành gì, thích chạy loạn lung tung, không phải cũng chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Cũng đúng. Ngư Ngư yên tâm liền buông tay để Hách Liên Dạ đi.
Lúc này Hà Nghiêm căng thẳng hơn ai hết, việc vừa rồi chủ tử giao cho hắn… tại sao thế nhỉ?
Mà còn…hắn thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ sao?
Liếc nhìn Ngư Ngư, Hà Nghiêm vô cùng nghi ngờ.
Chiều cao của hai người rất cao, đối với cao thủ khinh công mà nói thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Còn chưa thấy Hách Liên Dạ có động tĩnh gì thì cả người đột nhiên nhẹ nhàng nhảu lên, vươn tay lấy viên ngọc nhìn xem, vừa nhìn là biết không phải là trân châu ngọc bạch bình thường.
“… Chủ, chủ…”
Trong khoảng khắc Hách Liên Dạ tiếp xúc với viên ngọc ấy, đột nhiên viên ngọc phát ra ánh sáng trắng chói mắt, Hà Nghiêm bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc kêu lên, ngay cả một câu xưng hô đầy đủ cũng nói không xong.
Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất của cơ thể Hách Liên Dạ!
Lời của Hà Nghiêm vừa mới thốt ra, ngay đến chân của Hách Liên Dạ cũng không thấy đâu nữa.
Ngư Ngư ngây người nhìn, đây là…
Bọn họ nghĩ sai rồi, viên ngọc ấy, cơ bản chính là có thể trực tiếp khiến người ta xuyên không?
Hách Liên Dạ sẽ bị mang đến nơi nào, y còn có thể trở về không?
Giả sử y tìm được biện pháp trở về, sẽ đối mặt như thế nào với sự chờ đợi của Ôn Ngôn, sự xa cách khiến cho trái tim đợi chờ trăm năm của con người dần mất đi đi hi vọng!
Khi Ngư Ngư còn đang sững sờ, thân thể Hách Liên Dạ đã biến mất đến đầu gối.
Y thật sự sắp biến mất!
Suy nghĩ này nặng nề đập nát trái tim, khiến cho hơi thở của nàng như ngưng lại, đột nhiên nàng nhớ tới câu nói của Ôn Ngôn, nếu nàng về nhà, tất cả những dấu vết của nàng xuất hiện ở nơi này cũng đều biến mất, sẽ không còn ai nhớ đến nàng đã từng tồn tại ở nơi đây.
Vậy nếu Hách Liên Dạ xuyên không? Nàng sẽ hoàn toàn quên y, thậm chí không nhớ rõ có một sinh mệnh đã từng xuất hiện như vậy? Lại càng không nhớ nên đi tìm y?
Trong lòng đột nhiên bị khủng hoảng mạnh mẽ chiếm lấy, rốt cuộc Ngư Ngư cũng hoàn toàn hoàn hồn, lại không chút đắn đo mạnh mẽ tiến lên, hai bước thành một trèo lên cây, túm chặt lấy tay của Hách Liên Dạ.
“… Vương phi!”
Lúc này Hà Nghiêm mới kịp phản ứng, nguy rồi, chủ tử đã nhắc nhở hắn, cho dù xảy ra chuyện gì nhất định phải giữ chặt Vương phi!
Hiện tại quả nhiên xảy ra chuyện…
Nhưng tại sao lại phải giữ chặt Vương phi…
Liên tục kinh ngạc, đầu óc Hà Nghiêm không còn cách để suy nghĩ cái khác, chỉ biết là nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Hách Liên Dạ giao cho hắn.
Nhanh chóng chạy lên muốn kéo Ngư Ngư trở về, viên ngọc kia dường như không chịu nổi sức nặng của hai người, đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, khiến cho Hà Nghiêm không thể mở mắt ra được đành lùi về phía sau hai bước.
Đợi ánh sáng ấy biến mất, Hà Nghiêm lại mở to mắt nhìn, không hề thấy tung tích của Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đâu nữa?
“Cái này…” Hà Nghiêm gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, sau cùng khẽ cắn môi, ôm lấy heo nhỏ còn đang say ngủ, nó cũng không hề kháng cự, tùy tiện nhặt mấy trái cây màu đỏ làm lương thực rồi nhảy lên cây, thờ ơ sờ sờ viên ngọc châu kỳ quái kia.
Luồng sáng lại lóe lên, không tới nửa phút sau Hà Nghiêm cũng biến mất, cuối cùng căn phòng đá cũng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Ba người trong căn phòng đá không hề biết, trước lúc Ngư Ngư biến mất, luồng ánh sáng chói mắt ấy không chỉ xuất hiện trong căn phòng mà thậm chí còn xuyên qua mặt đất, bay thẳng đến chân trời, thật lâu không tan.
Cổ đại không có nhiều nhà cao tầng có thể che chắn, cảnh tượng lạ thường như vậy cho dù ở khoảng cách rất xa ít nhiều cũng có thể nhìn thấy chút chút.
Đứng trong cung Trường Ninh của Hoàng hậu Nguyệt Loan Quốc, Thái tử Hách Liên Thần… cũng chính là Tiểu Trần Tử vốn đang trả lời vấn đề của mẫu hậu, nhìn đến nơi xa xôi đột nhiên phát hiện có luồng ánh sáng không bình thường xuất hiện, trong lòng giật mình một cái.
Đó là hướng Tề Hưng quốc! Khoảng cách xa như vậy, rốt cuộc là thứ ánh sáng mạnh mẽ tới nhường nào mà tận nơi này cũng có thể nhìn thấy?
Vừa nghĩ đến loại chuyện siêu tự nhiên như vậy, Tiểu Trần Tử liền nhớ tới lời Ngư Ngư nói với hắn, nàng vốn dĩ không phải người nơi đây, chỉ là linh hồn trú ngụ trong cơ thể xinh đẹp này mà thôi.
Tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày tiểu quỷ nước đó đến kinh thành Tề Hưng quốc, rốt cuộc nàng đi vào đó làm cái gì?
“Thần nhi, Thần nhi!”
Nói với nhi tử hồi lâu mà không thấy đáp lại, Hoàng hậu không khỏi có chút hờn giận l gọi hắn hai tiếng.
“… Mẫu hậu, nhi thần nhìn thấy ở bên phía Tề Hưng quốc…”
Tiểu Trần Tử vội vã phái người ra ngoài điều tra, định cáo lui, nhưng Hoàng hậu lại nhíu mày cắt ngang hắn, “Thần nhi, có phải lại muốn tìm lý do gì không? Tuổi con cũng không còn nhỏ, lúc phụ hoàng con bằng con đã có năm con trai năm con gái rồi, còn con đến bây giờ ngay cả Thái tử phi cũng chưa có cưới!”
Nói xong, đột nhiên hạ giọng, “Thần nhi, tin đồn trong kinh rốt cuộc có phải là thật hay không? Nha đầu nhà họ Trình đó thật sự là vì lấy lòng bản cung mà cố ý hạ độc rồi lại giải độc?”
Tiểu Trần Tử không đi được, vốn trong lòng đã rất nôn nóng, nghe thấy câu đó thì không khỏi nén giận nói, “Mẫu hậu, người đừng nghe bên ngoài nói lung tung, nếu để Thập Nhất biết được, e là sẽ không chịu để yên đâu.”
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, dù sao Hách Liên Dạ cũng sẽ không để bà yên, vậy chọc thêm một chút cũng đâu khác biệt gì!
Có điều nói ra lời này thật đúng là mất hết uy phong, cho nên dù là trước mặt con trai, Hoàng hậu cũng chỉ có thể nín nhịn trở lại.
Nhưng mà… Tục ngữ nói không ai hiểu con bằng mẹ, Hoàng hậu không phải là người tốt gì, thường xuyên trêu chọc con trai, có điều cũng rất quan tâm con trai từ nhỏ đến lớn.
Bà nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tiểu Trần Tử một hồi, rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng, “Thần nhi, đây không phải lần đầu tiên mẫu hậu nhắc tới nha đầu nhà họ Trình với con, cho dù không tính lần đó, chỉ cần là chuyện có đề tài trọng tâm liên quan đến nàng là mặt con đều biến sắc.”
Dừng một chút, lại nói, “Trước kia con không như vậy, khi chỉ hôn cho con, ngay đến tên của nha đầu ấy là gì con cũng không có hứng thú muốn biết.”
Ở trong cung, cho dù là trước mặt mẫu thân mình, Tiểu Trần Tử cũng vẫn thể hiện hình tượng Thái tử lạnh lùng, lúc này hắn tuyệt đối không thể né tránh vấn đề này.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu lại tự mình nói tiếp, “Giả sử con thật sự thích con bé đó, mẫu hậu nhất định sẽ giúp con nghĩ biện pháp, đợi nha đầu kia trở lại…”
Sau đó, Hoàng hậu còn nói gì đó nhưng Tiểu Trần Tử đều nghe không lọt, chỉ nhìn về phía xa xa, trong lòng dâng lên từng đợt bất an mãnh liệt.
Chờ nàng trở lại…
Nhưng tiểu quỷ nước đó thật sự có thể trở lại sao?
Hiện ra trước mắt họ là một gốc cây ăn quả cao hơn hai người.
Nơi đây rõ ràng là không đủ đất, cũng không có ánh sáng chiếu rọi, vậy mà cây ăn quả này lại phát triển tươi tốt, cành lá xum suê, từng trái từng trái màu đỏ mượt mà căng mọng kết đầy trên cây, nhìn vào cực kỳ thích.
Cẩn thận nhìn lại, đây đúng là loại quả mà lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lúc heo nhỏ ăn, nó ăn loại trái cây này…
Tầm mắt lại nhìn lên trên, có thể nhìn thấy thân cây rất lớn, có một viên ngọc màu trắng to bằng nắm tay, không phải là dạ minh châu, so với dạ minh châu thì sáng hơn gấp mấy lần, còn chiếu sáng một vùng rất lớn, phát ra một thứ ánh sáng óng ánh lộng lẫy bao trùm cả cây.
Dường như... hoàn toàn nhờ có nó chiếu rọi mà cái cây này mới có thể lớn lên.
Có lẽ sự thật chính là như vậy.
Ba người đều không phải là những kẻ thiếu kiến thức, nhưng cảnh tượng siêu nhiên trước mắt vẫn khiến họ cảm thấy hai mắt mình nhìn vẫn chưa đủ nhiều.
Nhìn trái ngó phải cái cây này, từ tán cây đến rễ cây, ánh mắt của mấy người đều dừng lại, nhìn cái ổ phía dưới góc phải cái cây.
Không đúng… dựa vào mức độ sang trọng đẹp đẽ mà nói thì nên gọi là một tòa biệt thự.
Chỉ có điều tòa biệt thự này quá mức huyền ảo mà thôi.
Dọc theo bậc thang nho nhỏ đi lên… Đúng thế, quả thật là có bậc thang… mỗi bậc cao khoảng một đốt ngón tay.
Sau khi “lên lầu”, bên trái là một cái bàn đá lớn như quả táo, dưới bàn chỉ có một cái ghế đá, nhìn kỹ chắc không quá năm centimet…
Bên phải là một chiếc giường lớn tinh xảo bằng ghỗ lim… Ừm, là giường nhỏ.
Trên bốn cọc góc giường treo màn che màu lam nhạt tinh xảo, hiện tại màn thu về một bên cho nên có thể nhìn rõ mọi thứ chăn nhỏ gối nhỏ trên giường, tất cả đều một màu lam đậm đậm nhạt nhạt, nhìn có vẻ rất tinh tế.
Lúc đám Ngư Ngư nhìn thấy heo nhỏ thì heo nhỏ đã ăn trái màu đỏ cuối cùng của hàng tồn rồi, bây giờ đã cách lúc đó lâu như vậy, lại gặp được loại quả mình yêu thích nhất, nhóc con kia hưng phấn khác thường, cái chân ngắn ngắn nhỏ nhỏ đòi xuống dưới.
Đang lúc nhìn cái ổ đó… phía sau tòa biệt thư ấy, Hách Liên Dạ hơi giật giật khóe miệng, cuối cùng thả cánh tay đang ôm nó ra.
Heo nhỏ từ trong lòng Hách Liên Dạ nhảy xuống, một chút cũng không chần chừ, dẫm lên mấy chỗ lồi ra của thân cây, vô cùng thuần thục nhảy lên nhánh cây, lấy cái mũi đẩy đẩy mấy cái, một trái màu đỏ rơi xuống.
Vậy mà không sợ trái cây đó rơi xuống, rơi xuống đất cũng không có dấu hiệu dập nát.
Heo nhỏ cao hứng phấn chấn lại nhảy xuống, hướng thẳng về phía quả nằm dưới đất, sau đó… thì ngoạm một miếng?
Đương nhiên không phải!
Còn lịch sự hơn cả người nữa…
Heo nhỏ kéo kéo móng mấy cái, kéo từ trong vạt áo trước màu xanh lam ra một cái khăn nhỏ.
Ba người yên lặng nhìn heo nhỏ cầm khăn tay, nghiêm túc chăm chỉ mà lau lau bữa tối của nó…
Trong Tĩnh vương phủ có chuyên gia quản lý, sạch sẽ đến mức một hạt bụi nhỏ cũng không có, bọn họ cũng không ngờ nó lại khủng hoảng đến mức này, cùng ra cửa mới biết được… lau sạch sẽ cái bàn, nó vẫn chưa nằm xuống…
Cho nên Hà Nghiêm rưng rưng nước mắt tìm người may cho nó một cái khăn nhỏ, mỗi cái đều có nhỏ nhưng cỡ bánh quy…
Cuối cùng cũng lau sạch cái trái màu đỏ kia, heo nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nâng nó đi lên bật thang nhỏ, đặt nó lên trên bàn đá nhỏ.
Sau đó… nó lấy dáng vẻ như Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, nhìn rất đáng ghét nâng áo lên, lúc này mới bằng lòng ngồi xuống bắt đầu ăn.
Ba người: “…”
Có điều bọn họ không định trêu chọc heo nhỏ, cảnh tượng trước mắt, cho dù là người có phản ứng chậm cũng nhìn ra được, đây là nhà trước kia của heo nhỏ…
Ở thế giới của thú cưng, nhóc con này chính là lão Đại đấy… Nó phất áo choàng rồi mới chịu ngồi xuống, thật sự là quá khiêm nhường rồi…
Nhìn kỹ lại ngôi nhà trước kia của heo nhỏ, Ngư Ngư thầm cảm thấy lúc trước cô để heo nhỏ ngủ chung giường, nhóc con đó không dùng móng đánh nàng vì chiêu đãi không chu đáo đã là quá khách khí đối với nàng rồi…
Ngư Ngư đang thầm kiểm điểm bản thân, chuẩn bị trở về sẽ tạo một khu nhà siêu cao cấp cho heo nhỏ thì nghe thấy Hách Dạ Liên đột nhiên nói, “Nó không lau bàn.”
Lại dám chọn ra điểm sai của nhóc con này? Ngư Ngư và Hà Nghiêm cùng ngẩng đầu nhìn tới.
Hách Liên Dạ bật cười nhắc nhở bọn họ, “Nó cũng không lau ghế đá, hai người nhìn kỹ đi, mặc dù căn nhà này rất lâu không có người ở nhưng một chút bụi cũng không có, tiểu tử kia lau trái cây, có lẽ vì trái cây rơi trên mặt đất, nơi mà… chúng ta giẫm qua.”
Hà Nghiêm và Ngư Ngư yên lặng đánh giá cảnh vật xung quanh, phát hiện quả đúng như Hách Liên Dạ nói…
Nhưng bọn họ đâu có đi về phía trước! Mặc dù cách một bước xa nhưng cũng khó tránh khỏi có bụi bay qua…
Vậy nên ba người bọn họ bị ghét bỏ: “…”
Tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng siêu nhiên như vậy, lại thêm lai lịch thần kỳ của thú cưng, tâm tình Ngư Ngư trở nên vô cùng phức tạp, khiến cho những việc khi nãy muốn làm đều quên hết luôn.
Đương nhiên Hách Liên Dạ cũng rất ngạc nhiên, nhưng cấp bậc yêu nghiệt như y, đại não luôn không ngừng suy nghĩ.
Những thứ trước mắt này, thật ra hấp dẫn ánh nhìn của y nhất chính là viên ngọc màu trắng kia.
Hách Dạ Liên nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu, lại nhìn heo nhỏ đang gặm trái cây, đột nhiên ra hiệu cho Hà Nghiêm.
Hà Nhiêm sửng sốt, chủ tử là nói…
Hoàn toàn không rõ tại sao Hách Liên Dạ lại bảo hắn làm như vậy, có điều Hà Nghiêm luôn trung thành, phục tùng mệnh lệnh của y vô điều kiện, cho nên lập tức đáp ứng.
Ngư Ngư còn đang bận kinh ngạc nên không chú ý tới động tác của hai người này.
Đã lâu không được ăn loại quả mình thích nhất, heo nhỏ liền gặm một hơi hết cái quả màu đỏ này, sau đó… ăn no rồi.
Nhìn bọn Ngư Ngư không có ý định rời đi, nhóc con kia liền đi đến cạnh giường nhỏ của mình, quăng cái túi nhỏ xuống, móng heo cố gắng một hồi, thành công cởi áo choàng ra, sau đó chui vào chăn nhỏ đi ngủ.
Ngư Ngư: “…”
Thật sự rất muốn biết, chủ nhân trước kia của heo nhỏ là ai…
Nói chung không thể là người bình thường được, hơn nữa nhất định là một người bí mật xuyên không.
Ngư Ngư suy nghĩ rất lâu, thậm chí ngay cả heo nhỏ là thú cứng của thần tiên cũng nghĩ đến.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, xem ra vị chủ trước của heo nhỏ cũng rất thân thiện, hắn cũng không phải không cho phép bất cứ kẻ nào xuyên qua, nếu không cũng sẽ không lưu lại địa đồ ở trên mông và túi sách của heo nhỏ, làm như vậy, có lẽ chính là đang tìm người hữu duyên.
Chỉ là nếu người xuyên không quá nhiều, có khả năng lịch sử sẽ bị rối loạn, cho nên cái hồ nước ở Vệ quốc đó mới một trăm năm mở một lần.
Nếu nơi đánh dấu trên bản đồ là nơi này, vậy mối liên quan giữa xuyên không và căn phòng kia là…
Phát hiện Ngư Ngư đang suy nghĩ đến xuất thần, Hách Liên Dạ đột nhiên nói, “Tiểu nha đầu, nàng còn nhớ cái bản đồ trên mông heo nhỏ không?Trung tâm bản đồ, có một cái vòng tròn.”
“Nhớ…” Ngư Ngư nói xong liền sửng sốt, trong cái vòng ấy, vẽ bốn vòng tròn!
Lúc đó vẫn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại… Ngư Ngư ngẩng đầu nhìn về phía viên ngọc màu trắng, chẳng lẽ năm đó Ôn Ngôn đồng ý trông coi bốn khu đất cấm đều có một viên bảo ngọc kỳ dị như vậy, thu đủ bốn viên là có thể khởi động vòng tròn xuyên không?
Vậy có phải là có thể mang người bình thường xuyên không rồi đúng không? Nàng có thể mang Hách Liên Dạ về hiện tại đúng không, mà còn muốn về lúc nào cũng được?
Thành công tới quá nhanh khiến nàng cảm giác không chân thật.
Ngư Ngư đang nhìn viên ngọc ấy, nhưng Hách Liên Dạ lại đang nhìn Ngư Ngư.
Y yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới cười vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu nha đầu, ta đi lấy viên ngọc đó xuống.”
Ngư Ngư đang nghĩ đến chuyện xuyên không nên không chú ý hành động kỳ quái của y, theo bản năng gật đầu, “Được.”
Sau khi phục hồi lại tinh thần thì vội kéo y lại, “Cẩn thận có nguy hiểm!”
“Trước kia heo nhỏ ở chỗ này, nhóc con đó không hiền lành gì, thích chạy loạn lung tung, không phải cũng chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”
Cũng đúng. Ngư Ngư yên tâm liền buông tay để Hách Liên Dạ đi.
Lúc này Hà Nghiêm căng thẳng hơn ai hết, việc vừa rồi chủ tử giao cho hắn… tại sao thế nhỉ?
Mà còn…hắn thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ sao?
Liếc nhìn Ngư Ngư, Hà Nghiêm vô cùng nghi ngờ.
Chiều cao của hai người rất cao, đối với cao thủ khinh công mà nói thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Còn chưa thấy Hách Liên Dạ có động tĩnh gì thì cả người đột nhiên nhẹ nhàng nhảu lên, vươn tay lấy viên ngọc nhìn xem, vừa nhìn là biết không phải là trân châu ngọc bạch bình thường.
“… Chủ, chủ…”
Trong khoảng khắc Hách Liên Dạ tiếp xúc với viên ngọc ấy, đột nhiên viên ngọc phát ra ánh sáng trắng chói mắt, Hà Nghiêm bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc kêu lên, ngay cả một câu xưng hô đầy đủ cũng nói không xong.
Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất của cơ thể Hách Liên Dạ!
Lời của Hà Nghiêm vừa mới thốt ra, ngay đến chân của Hách Liên Dạ cũng không thấy đâu nữa.
Ngư Ngư ngây người nhìn, đây là…
Bọn họ nghĩ sai rồi, viên ngọc ấy, cơ bản chính là có thể trực tiếp khiến người ta xuyên không?
Hách Liên Dạ sẽ bị mang đến nơi nào, y còn có thể trở về không?
Giả sử y tìm được biện pháp trở về, sẽ đối mặt như thế nào với sự chờ đợi của Ôn Ngôn, sự xa cách khiến cho trái tim đợi chờ trăm năm của con người dần mất đi đi hi vọng!
Khi Ngư Ngư còn đang sững sờ, thân thể Hách Liên Dạ đã biến mất đến đầu gối.
Y thật sự sắp biến mất!
Suy nghĩ này nặng nề đập nát trái tim, khiến cho hơi thở của nàng như ngưng lại, đột nhiên nàng nhớ tới câu nói của Ôn Ngôn, nếu nàng về nhà, tất cả những dấu vết của nàng xuất hiện ở nơi này cũng đều biến mất, sẽ không còn ai nhớ đến nàng đã từng tồn tại ở nơi đây.
Vậy nếu Hách Liên Dạ xuyên không? Nàng sẽ hoàn toàn quên y, thậm chí không nhớ rõ có một sinh mệnh đã từng xuất hiện như vậy? Lại càng không nhớ nên đi tìm y?
Trong lòng đột nhiên bị khủng hoảng mạnh mẽ chiếm lấy, rốt cuộc Ngư Ngư cũng hoàn toàn hoàn hồn, lại không chút đắn đo mạnh mẽ tiến lên, hai bước thành một trèo lên cây, túm chặt lấy tay của Hách Liên Dạ.
“… Vương phi!”
Lúc này Hà Nghiêm mới kịp phản ứng, nguy rồi, chủ tử đã nhắc nhở hắn, cho dù xảy ra chuyện gì nhất định phải giữ chặt Vương phi!
Hiện tại quả nhiên xảy ra chuyện…
Nhưng tại sao lại phải giữ chặt Vương phi…
Liên tục kinh ngạc, đầu óc Hà Nghiêm không còn cách để suy nghĩ cái khác, chỉ biết là nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Hách Liên Dạ giao cho hắn.
Nhanh chóng chạy lên muốn kéo Ngư Ngư trở về, viên ngọc kia dường như không chịu nổi sức nặng của hai người, đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, khiến cho Hà Nghiêm không thể mở mắt ra được đành lùi về phía sau hai bước.
Đợi ánh sáng ấy biến mất, Hà Nghiêm lại mở to mắt nhìn, không hề thấy tung tích của Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đâu nữa?
“Cái này…” Hà Nghiêm gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, sau cùng khẽ cắn môi, ôm lấy heo nhỏ còn đang say ngủ, nó cũng không hề kháng cự, tùy tiện nhặt mấy trái cây màu đỏ làm lương thực rồi nhảy lên cây, thờ ơ sờ sờ viên ngọc châu kỳ quái kia.
Luồng sáng lại lóe lên, không tới nửa phút sau Hà Nghiêm cũng biến mất, cuối cùng căn phòng đá cũng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Ba người trong căn phòng đá không hề biết, trước lúc Ngư Ngư biến mất, luồng ánh sáng chói mắt ấy không chỉ xuất hiện trong căn phòng mà thậm chí còn xuyên qua mặt đất, bay thẳng đến chân trời, thật lâu không tan.
Cổ đại không có nhiều nhà cao tầng có thể che chắn, cảnh tượng lạ thường như vậy cho dù ở khoảng cách rất xa ít nhiều cũng có thể nhìn thấy chút chút.
Đứng trong cung Trường Ninh của Hoàng hậu Nguyệt Loan Quốc, Thái tử Hách Liên Thần… cũng chính là Tiểu Trần Tử vốn đang trả lời vấn đề của mẫu hậu, nhìn đến nơi xa xôi đột nhiên phát hiện có luồng ánh sáng không bình thường xuất hiện, trong lòng giật mình một cái.
Đó là hướng Tề Hưng quốc! Khoảng cách xa như vậy, rốt cuộc là thứ ánh sáng mạnh mẽ tới nhường nào mà tận nơi này cũng có thể nhìn thấy?
Vừa nghĩ đến loại chuyện siêu tự nhiên như vậy, Tiểu Trần Tử liền nhớ tới lời Ngư Ngư nói với hắn, nàng vốn dĩ không phải người nơi đây, chỉ là linh hồn trú ngụ trong cơ thể xinh đẹp này mà thôi.
Tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày tiểu quỷ nước đó đến kinh thành Tề Hưng quốc, rốt cuộc nàng đi vào đó làm cái gì?
“Thần nhi, Thần nhi!”
Nói với nhi tử hồi lâu mà không thấy đáp lại, Hoàng hậu không khỏi có chút hờn giận l gọi hắn hai tiếng.
“… Mẫu hậu, nhi thần nhìn thấy ở bên phía Tề Hưng quốc…”
Tiểu Trần Tử vội vã phái người ra ngoài điều tra, định cáo lui, nhưng Hoàng hậu lại nhíu mày cắt ngang hắn, “Thần nhi, có phải lại muốn tìm lý do gì không? Tuổi con cũng không còn nhỏ, lúc phụ hoàng con bằng con đã có năm con trai năm con gái rồi, còn con đến bây giờ ngay cả Thái tử phi cũng chưa có cưới!”
Nói xong, đột nhiên hạ giọng, “Thần nhi, tin đồn trong kinh rốt cuộc có phải là thật hay không? Nha đầu nhà họ Trình đó thật sự là vì lấy lòng bản cung mà cố ý hạ độc rồi lại giải độc?”
Tiểu Trần Tử không đi được, vốn trong lòng đã rất nôn nóng, nghe thấy câu đó thì không khỏi nén giận nói, “Mẫu hậu, người đừng nghe bên ngoài nói lung tung, nếu để Thập Nhất biết được, e là sẽ không chịu để yên đâu.”
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, dù sao Hách Liên Dạ cũng sẽ không để bà yên, vậy chọc thêm một chút cũng đâu khác biệt gì!
Có điều nói ra lời này thật đúng là mất hết uy phong, cho nên dù là trước mặt con trai, Hoàng hậu cũng chỉ có thể nín nhịn trở lại.
Nhưng mà… Tục ngữ nói không ai hiểu con bằng mẹ, Hoàng hậu không phải là người tốt gì, thường xuyên trêu chọc con trai, có điều cũng rất quan tâm con trai từ nhỏ đến lớn.
Bà nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tiểu Trần Tử một hồi, rốt cuộc nhận ra có gì đó không đúng, “Thần nhi, đây không phải lần đầu tiên mẫu hậu nhắc tới nha đầu nhà họ Trình với con, cho dù không tính lần đó, chỉ cần là chuyện có đề tài trọng tâm liên quan đến nàng là mặt con đều biến sắc.”
Dừng một chút, lại nói, “Trước kia con không như vậy, khi chỉ hôn cho con, ngay đến tên của nha đầu ấy là gì con cũng không có hứng thú muốn biết.”
Ở trong cung, cho dù là trước mặt mẫu thân mình, Tiểu Trần Tử cũng vẫn thể hiện hình tượng Thái tử lạnh lùng, lúc này hắn tuyệt đối không thể né tránh vấn đề này.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu lại tự mình nói tiếp, “Giả sử con thật sự thích con bé đó, mẫu hậu nhất định sẽ giúp con nghĩ biện pháp, đợi nha đầu kia trở lại…”
Sau đó, Hoàng hậu còn nói gì đó nhưng Tiểu Trần Tử đều nghe không lọt, chỉ nhìn về phía xa xa, trong lòng dâng lên từng đợt bất an mãnh liệt.
Chờ nàng trở lại…
Nhưng tiểu quỷ nước đó thật sự có thể trở lại sao?