Chương 186: Hách Liên Dạ bị thương
Ngư Ngư không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, nàng không khỏi sửng sốt.
Tối qua lúc tắm rửa, nó vẫn còn rất tốt! Hơn nữa sáng sớm hôm nay, trước khi nàng tới trên điện Kim Loan này, nàng đã rửa mặt rửa tay, lúc đó trên cổ tay cũng dính nước, nhưng cái bớt không hề biến hóa chút nào!
Một đám đại thần cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó tiếng hít khí khiếp sợ liên tiếp vang lên.
Cái bớt... biến mất!
Nếu không phải là giả, sao có thể mất?
Người bĩnh tĩnh nhất trên triều chính là Tả tướng Triệu đại nhân.
Giọng ông ta nghiêm nghị, "Xem ra không cần lão phu nói thêm nữa, vị tiểu thư này đã tự bại lộ rồi."
Nói xong nhìn về phía Hách Liên Dạ, giọng nói chậm lại rất nhiều, "Tĩnh Vương... Không biết chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Hách Liên Dạ khẽ giật lông mày, không cười, cũng nhìn không ra cảm xúc gì trên mặt, chỉ phân phó nói, "Đóng cửa."
"Dạ." Hà Nghiêm không nói không rằng, lập tức đi qua đóng cửa chính của điện Kim Loan lại, nhân tiện đuổi thị vệ bên ngoài đi, tự mình giữ ở cửa.
Cách làm này... đâu thể chỉ dùng bốn chữ "không hợp quy tắc" để hình dung.
Trên dưới phủ Tĩnh Vương vốn không để hoàng cung này vào mắt, hoàn toàn không xem trọng uy nghiêm của Hoàng thượng.
Mà trước đó một trong hai thị vệ đi theo Hà Nghiêm mang bữa sáng tới, hiện tại không chút do dự tiến lên một bước, bình tĩnh mà nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Ngư Ngư, "Vương phi, tiệm bánh bao hấp ở phố Tây đã mở cửa, có muốn thủ hạ đi mua một lồng cho ngài không?"
Bánh bao hấp không sợ bị nở như mì! Nguội vẫn có thể hâm nóng lại, không như vằn thắn, ngâm trong nước một hồi sẽ nở ra.
Xem ra tạm thời Vương phi không thể giải quyết phiền toái trước mắt, cho nên thị vệ rất chân thành giúp Ngư Ngư thu xếp bữa sáng một lần nữa.
Cái gì mới chân chính gọi là hết mực cưng chiều? Chính là chỉ cần người có mắt, đều nhìn ra được người kia đối tốt với ngươi bao nhiêu, coi trọng ngươi bao nhiêu.
Cho nên dù người dò hỏi này chỉ là một thị vệ bình thường trong vương phủ không giống Hà Nghiêm lúc nào cũng đi theo bên cạnh Hách Liên Dạ, dù hắn ta hoàn toàn không biết Ngư Ngư đã sớm thẳng thắn với Hách Liên Dạ thân phận xuyên không của mình, Hách Liên Dạ đã biết hết những gì cần biết, chứng cớ xác thực đột nhiên xuất hiện trước mặt này, người thị vệ cũng hoàn toàn không chần chờ, chẳng quan tâm người trước mắt có phải là Cửu tiểu thư Trình gia không, nàng đều vĩnh viễn là Vương phi của phủ Tĩnh Vương bọn họ, là bảo bối của chủ tử.
Chỉ là bây giờ không có ai so đo bọn họ lại đặt đồ ăn lên hàng đầu, một đám vương công đại thần đều bị một câu của Hách Liên Dạ dọa cho mặt không còn chút máu.
Đóng, đóng cửa làm gì? Chẳng lẽ muốn diệt khẩu, cho nên đóng cửa để phòng ngừa bọn họ chạy đi?
Lấy trí thông minh của Hách Liên Dạ, đương nhiên nhìn ra bọn họ đang nghĩ gì, hiếm khi hiền lành mà an ủi, "Bổn vương không phải diệt khẩu."
"Hơn nữa chỉ có mới vài chục người mà thôi, nếu như muốn diệt khẩu, một chưởng là đủ rồi, hoàn toàn không cần đóng cửa." Giọng điệu hết sức lạnh nhạt.
Chúng đại thần: "..." Hoàn toàn không cảm thấy được an ủi chút nào...
Hách Liên Dạ không nhìn bọn họ nữa, chỉ khẽ nhếch môi, "Tiểu nha đầu?"
Ngư Ngư chau mày, nghiêm túc phân biệt, lần này cảm xúc thật sự sút kém, "Tôi không biết."
Những người khác bị giật mình, nàng lại hiểu được Hách Liên Dạ có ý gì.
Nàng đúng là Trình Ti Nghiên giả không sai, nhưng thân thể này là thật, cái bớt này rõ ràng là sinh ra đã có, trước đó không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào, cố tính lần này nàng muốn để lộ chứng minh thân phận thì bị cọ mất.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Khả năng lớn nhất chính là không khí trên điện Kim Loan có vấn đề, có người thả khí độc gì đó.
Cho nên Hách Liên Dạ để Hà Nghiêm đóng cửa, tránh cho khí độc bị không khí mới mẻ bên ngoài pha loãng, khiến nàng càng không có cách nào phân biệt thành phần khí độc.
Nhưng hiện tại Ngư Ngư cũng không phân biệt ra được, thậm chí nàng không cảm thấy không khí có gì đó bất thường.
Triệu đại nhân cũng không cho Ngư Ngư có thêm cơ hội suy nghĩ, "Xin Tĩnh Vương cân nhắc! Nếu chỉ giả mạo tiểu thư nhà quan thì thôi, nhưng thân phận nữ tử này khả nghi, mấy án lớn gần đây của kinh thành, nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất, địa vị của ngài không phải bình thường, tuyệt đối không thể giữ nàng ta ở bên cạnh."
Dừng một lát lại nói, "Dù sao nếu những chuyện này đều là nàng ta làm, chính là thông địch phản quốc!"
Chụp cái danh thông địch phản quốc, Trình đại nhân giận đến mức mặt mày sung huyết đỏ bừng, nhưng lại nhất thời không có cách nào nói xen vào.
Không chỉ ông không thể nói được gì, không tìm được chứng cứ phản bác, hiện tại cho dù là Hách Liên Dạ cũng không thể dùng thủ đoạn cứng rắn ngăn Triệu đại nhân mở miệng.
Bởi vì Ngư Ngư còn muốn người phụ thân Trình đại nhân này, phủ Tĩnh Vương gì đó đều không để ý đến, nhưng Trình đại nhân không thể không quan tâm, đời đời Trình gia đều làm quan, cho dù ông có nóng vội cũng không thể phá hủy thanh danh trung lương liệt tổ liệt tông để lại.
Thời khắc mấu chốt, lại là...
"Đủ rồi." Hai chữ quá mức ngắn gọn, thật sự không nghe rõ giọng điệu, nhưng từng âm tiết đều như đỉnh băng sắc nhọn đâm vào màng nhĩ người nghe sinh ra đau đớn.
Thái tử thật đúng là không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã kinh người.
Hơn nữa giọng điệu nói chuyện bây giờ của hắn không tìm được chút bóng dáng của Tiểu Trần Tử.
Hắn không nhìn Ngư Ngư, chỉ lạnh lẽo quét mắt nhìn Triệu đại nhân, "Làm loạn lâu vậy cũng nên kết thúc rồi."
"... Thái tử điện hạ..."
Thái tử xưa nay cẩn thận, không để lộ thân phận Tiểu Trần Tử ở trước mặt người ngoài, người ngoài cũng cho rằng hắn và Hách Liên Dạ như nước với lửa, cho nên Triệu đại nhân không ngờ hắn lại đột nhiên nhảy ra, nhất thời kinh ngạc bất định, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Thấy rõ Thái tử không có mấy kiên nhẫn, tựa như đóng băng cả mặt mày, hiện lên chút mất kiên nhẫn, "Bớt trên cổ tay của Cửu tiểu thư là ta ra lệnh cho nàng ấy tẩy đi."
Trên điện Kim Loan, tiếng hít khí lại vang lên.
Thái tử lạnh mặt, "Sao, có người không tin?"
"... Vi thần không dám." Lập tức có người lên tiếng.
Thái tử hừ lạnh một tiếng, "Trên cổ tay của người trong lòng ta cũng có một cái bớt như vậy, ta không hy vọng trên người của kẻ khác cũng xuất hiện điểm đặc trưng giống nhau."
Người trong lòng của Thái tử? Chưa thấy, cũng chưa từng nghe qua, chỉ là đùi gà hắn yêu mến ngược lại hẳn có mấy cái...
Đây là ý nghĩ của mấy người trong phủ Tĩnh Vương.
Lũ triều thần lại bắt đầu vắt hết óc, cân nhắc người trong lòng của Thái tử gia là ai.
Bởi vì Thái tử và Hách Liên Dạ xưa nay bất hòa, ai cũng không ngờ hắn sẽ nói giúp Hách Liên Dạ, hơn nữa nguyên nhân này nghe qua hết sức ngang ngược, thế nhưng quả thật giống như chuyện Thái tử sẽ làm...
Ngươi bị đối thủ một mất một còn cướp đi vị hôn thê trước, bây giờ trên cổ tay của người trong lòng đều có cái bớt giống nhau...
Đừng nói là tính tình Thái tử âm trầm cay nghiệt, mà ngay cả bọn họ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy chuyện này khiến người ta hết sức khó chịu.
Những người khác đều bị lừa, nhưng Triệu đại nhân lại tức giận bừng bừng, "Điện hạ ngài... Lão phu không ngờ, tâm kế của nữ nhân này sâu như vậy, thậm chí ngay cả Điện hạ đều bị mê hoặc!"
Thái tử biết nếu kéo dài thêm sẽ có hại chứ không có lợi với Ngư Ngư, cho nên ỷ vào người ngoài đều cho là hắn và Ngư Ngư cùng Hách Liên Dạ có thù oán, liền muốn giả bộ mất kiên nhẫn, khiến người ta kéo Tả tướng Triệu đại nhân xuống.
Nhưng Triệu đại nhân mò mẫm lăn lộn ở trong quan trường vài thập niên, đã sớm luyện được khôn khéo dị thường, giành mở miệng trước Thái tử, tốc độ nói chuyện cực kỳ nhanh, "Lão phu có chứng cớ vô cùng xác thực, vốn chẳng phải ăn quàng nói bậy, hơn nữa chứng cớ đã sớm chuẩn bị tốt, đã đợi sẵn bên ngoài!"
"Người đâu, dẫn lên!" Triệu đại nhân bất chấp quy tắc, hô lớn một tiếng.
Xem ra Triệu đại nhân đã sớm chuẩn bị, ông ta vừa hét xong, đã có đi từ bên ngoài cung vào.
Người vừa tới mặc trang phục gia đinh bình thường, sau lưng cõng một bao tải to cao cở nửa người, bên trong phình lên không biết là thứ gì.
Thật ra gã ta mặc trang phục gì đều không quan tâm, người của phủ Tĩnh Vương đều biết, nhất định là Tam sư huynh của môn phái bọn nam tử áo trắng, chính là một thủ hạ của Trương Tam.
Hà Nghiêm canh gác ở ngoài cửa, thật ra trong lòng trăm ngàn lần không muốn gã ta đi vào, nhưng nếu thật sự ngăn người lại, vậy sẽ bị nghi là có tật giật mình, Vương phi của bọn họ sẽ có tội danh thông địch phản quốc, coi như vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Hà Nghiêm hết cách, đành phải hơi nghiêng người, cho người vào điện.
Sau khi người đó vào điện, ngay cả Hoàng Thượng cũng không khấu bái, động tác cực nhanh cởi bao tải sau lưng xuống, mở ra.
... Không ngờ là một người!
Tiếng hít khí lại liên tiếp vang lên, ai cũng không ngờ, đựng trong bảo tải này lại là một bé trai hai ba tuổi!
Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, bé trai có chút sợ sệt, khuôn mặt nhỏ nhút nhát nhìn quanh, lúc nhìn đến Ngư Ngư thì đột nhiên dừng lại, "Mẹ..."
Bé trai này có một khuôn mặt lanh lợi đáng yêu, nhìn sơ qua thì đúng là có mấy phần giống Ngư Ngư.
Một tiếng "mẹ", cả kinh mọi người trên điện, ngay cả tiếng hít khí cũng không phát ra được.
Người trong lòng Tĩnh Vương... Đã có con rồi?
Lúc này Ngư Ngư giận thật.
Trương Tam kia rõ ràng không đấu lại bọn họ, muốn vu oan hãm hại nàng cũng thôi đi, nhưng hắn ta lại nhìn đúng nàng và Hách Liên Dạ sẽ không ra tay với một đứa bé, nên lợi dụng đứa bé này.
Ngư Ngư thoạt nhìn chất phát hiền lành, lúc tức giận sắc mặt cũng không mất đi vẻ đẹp, nhất là bây giờ trong mắt nàng đã có sát khí.
Bé trai hình như bị giật mình, trốn ra sau hai bước, cách nơi Triệu đại nhân đứng càng lúc càng gần.
Còn nhớ chuyện trước đó có người muốn giết Triệu phu tử diệt khẩu, Hách Liên Dạ lo lắng trẻ nhỏ lời nói không để trong lòng, nếu lát nữa diễn trò xuất hiện chỗ sơ suất nào cũng sẽ bị người diệt khẩu, cho nên bước qua mấy bước, muốn đến gần bé trai chút để bảo vệ nó.
Xem chừng bé trai không biết y là ai, chẳng qua cảm thấy dáng dấp của đại ca ca trước mắt quá đẹp, còn cười đến mức hòa ái, điện Kim Loan huy hoàng trang nghiêm rõ ràng khiến bé trai bất an, do dự trong chốc lát lại sợ hãi muốn đi về phía Hách Liên Dạ.
Hách Liên Dạ có một đứa cháu hai tuổi, chỉ vì có chút nguyên nhân nên không thể tiếp xúc với nó, chỉ là y thật sự rất thích trẻ nhỏ.
Hiện tại thấy bé trai kia nhích lại gần mình, y cũng không xa lánh, còn cười lên vươn tay ra.
"Ca ca!" Bé trai này nhào vào trong ngực Hách Liên Dạ, có chút xấu hổ cọ cọ lỗ mũi.
Ngư Ngư nhạy cảm ngửi thấy một mùi hương không đúng, trái tim rùng lên, "Lui về phía sau!"
Tiếc là đã không còn kịp rồi, bé trai trước đó còn khôn ngoan rụt rè đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, tay kia vốn như đang cọ mũi, vẫn luôn nắm hờ một nữa, hiện tại lại bỗng vung lên, lộ ra chủy thủ kỳ lạ đỏ như máu giấu ở trong tay áo, chẳng chút nương tình đâm về phía Hách Liên Dạ.
Trong đại điện yên tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng sắp không nghe thấy, tất cả mọi người bị cái đột nhiên này dọa cho ngây người.
"... Hà Nghiêm, gọi sư đệ mang theo tất cả thảo dược của hắn tới đây!" Ngư Ngư chạy cực nhanh đến bên cạnh Hách Liên Dạ, hai tay đều run lên.
"Ta đi!" Lên tiếng lại là Thái tử vẫn luôn mang gương mặt lạnh.
Võ công của hắn tốt hơn Hà Nghiêm, khinh công nhanh hơn Hà Nghiêm, hiện tại quan trọng nhất chính là thời gian, đương nhiên hắn đi sẽ tốt hơn.
Các vị đại thần vẫn chưa hoàn hồn lại, cũng không ý thức được Thái tử khẩn trương không mấy thích hợp.
Cũng cùng thời gian đó, heo nhỏ ngây dại cuối cùng cũng giật mình hoàn hồn, chui ra khỏi ngực Hách Liên Dạ nhảy xuống, chạy mấy bước đến chỗ "bé trai" đang muốn chạy trốn, giơ móng vỗ một cái, kéo một tấm mặt nạ từ trên mặt người đó xuống, lộ ra một gương mặt của người trưởng thành.
Bọn Ngư Ngư đều không ngờ, người này trời sinh bị bệnh, chiều cao chỉ như trẻ em, cố tình đóng giả để đến gần bọn họ.
Đủ loại chứng minh trước đó cũng là diễn trò, mục đích thật sự của đám người này là vì muốn diệt trừ Hách Liên Dạ.
Hiển nhiên heo nhỏ tức giận, thường ngày nó không vui thích đạp người, hôm nay lại hung dữ cắn một phát.
Miệng của nó rất nhỏ, nhưng một cái cắn này lại khiến tên hung thủ kia lại giống như chịu hình phạt thảm thiết nào đó, chợt kêu thảm một tiếng... không, là nửa tiếng, sau đó đau đến hôn mê bất tỉnh.
Heo nhỏ vẫn luôn ngây ngô trong ngực Hách Liên Dạ, phần nhiều thời gian là ngủ, khi vui vẻ, nó sẽ ló đầu ra nhìn, ở trong mắt nó, Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đều là chủ nhân của nó, nhưng hôm nay nó ở bên cạnh chủ nhân lại không thể giúp chủ nhân sớm đề phòng, khiến chủ nhân bị thương.
Tiểu tử này vậy mà tự trách, trong đôi mắt đen lúng liếng nhanh chóng trào nước mắt ra, rồi nâng một móng nhỏ lên lau loạn một cái, lại chạy về bên cạnh Ngư Ngư, vươn móng ra ý bảo Ngư Ngư lấy máu của nó.
Vóc dáng của hung thủ rất thấp, thật ra một đao kia đâm trên đùi Hách Liên Dạ, vốn chẳng phải là vị trí trí mạng, nhưng sau một đao đó, Hách Liên Dạ lập tức hôn mê bất tỉnh, vết thương trên đùi y cũng đang nhanh chóng mở rộng ra, hiện tại màu xanh đen đáng sợ kia đã lan nhanh đến tim y.
Dựa theo suy đoán của lẽ thường, khí độc lan tràn đến chỗ trái tim thì sẽ không thể cứu chữa được nữa.
Nhưng Ngư Ngư vốn không biết đây là độc gì.
Hung thủ là thủ hạ của Trương Tam, hiển nhiên là được Ôn Ngôn chân truyền, tinh thông dược lý, còn Ngư Ngư đối với thảo dược của thế giới này không hiểu biết nhiều lắm.
Bây giờ nhìn thấy heo nhỏ ra hiệu bảo nàng lấy máu, Ngư Ngư mới hồi phục tinh thần, đúng rồi, Trình Ti Nghiên ăn một viên Huyền Cơ đan, máu của nàng có thể giải độc!
"... Vương phi!"
Hà Nghiêm vừa rồi đi thả tín hiệu, thông báo cho bọn Hà Túc Lãnh Mộc lập tức chạy tới, xoay người liền nhìn thấy Ngư Ngư cắt cổ tay của mình, vội hoảng hốt thét lên.
Heo nhỏ thấy lại có thêm một chủ tử bị thương, trong lòng cấp bách liền nhảy lên, chủ động lấy móng heo cứa vào chủy thủ trong tay Ngư Ngư, sau đó chạy đến bên miệng vết thương của Hách Liên Dạ, để máu của mình nhỏ xuống.
Nhưng máu của heo nhỏ cũng không phải toàn năng, có thể trị nội thương nhưng lại không thể giải độc, vết thương của Hách Liên Dạ vẫn chuyển biến xấu, ngược lại bên Ngư Ngư, mới lần đầu đã có hiệu quả, máu của nàng nhỏ vào trong miệng Hách Liên Dạ, sắc mặt hơi xám lại của Hách Liên Dạ rốt cục cũng dần dần chuyển tốt.
Hà Nghiêm gấp đến độ xoay vòng vòng, lại không thể tùy tiện kéo Ngư Ngư ra, lãng phí máu của nàng, bản thân không nghĩ ra cách ngoại trừ trơ mắt nhìn Ngư Ngư trích máu, còn có thể có cách nào cứu Vương gia.
Thái Tử sao vẫn chưa dẫn bọn sư đệ đến!
Loại độc này, chỉ có thể dùng thảo dược kỳ lạ sư đệ mang theo trên người chuẩn bị cho nam tử áo trắng chữa trị!
Thể chất của Ngư Ngư cũng chỉ như người thường, trích nhiều máu như vậy, sắp không chịu nổi rồi.
Ngư Ngư không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện như vậy, nàng không khỏi sửng sốt.
Tối qua lúc tắm rửa, nó vẫn còn rất tốt! Hơn nữa sáng sớm hôm nay, trước khi nàng tới trên điện Kim Loan này, nàng đã rửa mặt rửa tay, lúc đó trên cổ tay cũng dính nước, nhưng cái bớt không hề biến hóa chút nào!
Một đám đại thần cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó tiếng hít khí khiếp sợ liên tiếp vang lên.
Cái bớt... biến mất!
Nếu không phải là giả, sao có thể mất?
Người bĩnh tĩnh nhất trên triều chính là Tả tướng Triệu đại nhân.
Giọng ông ta nghiêm nghị, "Xem ra không cần lão phu nói thêm nữa, vị tiểu thư này đã tự bại lộ rồi."
Nói xong nhìn về phía Hách Liên Dạ, giọng nói chậm lại rất nhiều, "Tĩnh Vương... Không biết chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Hách Liên Dạ khẽ giật lông mày, không cười, cũng nhìn không ra cảm xúc gì trên mặt, chỉ phân phó nói, "Đóng cửa."
"Dạ." Hà Nghiêm không nói không rằng, lập tức đi qua đóng cửa chính của điện Kim Loan lại, nhân tiện đuổi thị vệ bên ngoài đi, tự mình giữ ở cửa.
Cách làm này... đâu thể chỉ dùng bốn chữ "không hợp quy tắc" để hình dung.
Trên dưới phủ Tĩnh Vương vốn không để hoàng cung này vào mắt, hoàn toàn không xem trọng uy nghiêm của Hoàng thượng.
Mà trước đó một trong hai thị vệ đi theo Hà Nghiêm mang bữa sáng tới, hiện tại không chút do dự tiến lên một bước, bình tĩnh mà nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Ngư Ngư, "Vương phi, tiệm bánh bao hấp ở phố Tây đã mở cửa, có muốn thủ hạ đi mua một lồng cho ngài không?"
Bánh bao hấp không sợ bị nở như mì! Nguội vẫn có thể hâm nóng lại, không như vằn thắn, ngâm trong nước một hồi sẽ nở ra.
Xem ra tạm thời Vương phi không thể giải quyết phiền toái trước mắt, cho nên thị vệ rất chân thành giúp Ngư Ngư thu xếp bữa sáng một lần nữa.
Cái gì mới chân chính gọi là hết mực cưng chiều? Chính là chỉ cần người có mắt, đều nhìn ra được người kia đối tốt với ngươi bao nhiêu, coi trọng ngươi bao nhiêu.
Cho nên dù người dò hỏi này chỉ là một thị vệ bình thường trong vương phủ không giống Hà Nghiêm lúc nào cũng đi theo bên cạnh Hách Liên Dạ, dù hắn ta hoàn toàn không biết Ngư Ngư đã sớm thẳng thắn với Hách Liên Dạ thân phận xuyên không của mình, Hách Liên Dạ đã biết hết những gì cần biết, chứng cớ xác thực đột nhiên xuất hiện trước mặt này, người thị vệ cũng hoàn toàn không chần chờ, chẳng quan tâm người trước mắt có phải là Cửu tiểu thư Trình gia không, nàng đều vĩnh viễn là Vương phi của phủ Tĩnh Vương bọn họ, là bảo bối của chủ tử.
Chỉ là bây giờ không có ai so đo bọn họ lại đặt đồ ăn lên hàng đầu, một đám vương công đại thần đều bị một câu của Hách Liên Dạ dọa cho mặt không còn chút máu.
Đóng, đóng cửa làm gì? Chẳng lẽ muốn diệt khẩu, cho nên đóng cửa để phòng ngừa bọn họ chạy đi?
Lấy trí thông minh của Hách Liên Dạ, đương nhiên nhìn ra bọn họ đang nghĩ gì, hiếm khi hiền lành mà an ủi, "Bổn vương không phải diệt khẩu."
"Hơn nữa chỉ có mới vài chục người mà thôi, nếu như muốn diệt khẩu, một chưởng là đủ rồi, hoàn toàn không cần đóng cửa." Giọng điệu hết sức lạnh nhạt.
Chúng đại thần: "..." Hoàn toàn không cảm thấy được an ủi chút nào...
Hách Liên Dạ không nhìn bọn họ nữa, chỉ khẽ nhếch môi, "Tiểu nha đầu?"
Ngư Ngư chau mày, nghiêm túc phân biệt, lần này cảm xúc thật sự sút kém, "Tôi không biết."
Những người khác bị giật mình, nàng lại hiểu được Hách Liên Dạ có ý gì.
Nàng đúng là Trình Ti Nghiên giả không sai, nhưng thân thể này là thật, cái bớt này rõ ràng là sinh ra đã có, trước đó không xuất hiện bất kỳ vấn đề nào, cố tính lần này nàng muốn để lộ chứng minh thân phận thì bị cọ mất.
Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Khả năng lớn nhất chính là không khí trên điện Kim Loan có vấn đề, có người thả khí độc gì đó.
Cho nên Hách Liên Dạ để Hà Nghiêm đóng cửa, tránh cho khí độc bị không khí mới mẻ bên ngoài pha loãng, khiến nàng càng không có cách nào phân biệt thành phần khí độc.
Nhưng hiện tại Ngư Ngư cũng không phân biệt ra được, thậm chí nàng không cảm thấy không khí có gì đó bất thường.
Triệu đại nhân cũng không cho Ngư Ngư có thêm cơ hội suy nghĩ, "Xin Tĩnh Vương cân nhắc! Nếu chỉ giả mạo tiểu thư nhà quan thì thôi, nhưng thân phận nữ tử này khả nghi, mấy án lớn gần đây của kinh thành, nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất, địa vị của ngài không phải bình thường, tuyệt đối không thể giữ nàng ta ở bên cạnh."
Dừng một lát lại nói, "Dù sao nếu những chuyện này đều là nàng ta làm, chính là thông địch phản quốc!"
Chụp cái danh thông địch phản quốc, Trình đại nhân giận đến mức mặt mày sung huyết đỏ bừng, nhưng lại nhất thời không có cách nào nói xen vào.
Không chỉ ông không thể nói được gì, không tìm được chứng cứ phản bác, hiện tại cho dù là Hách Liên Dạ cũng không thể dùng thủ đoạn cứng rắn ngăn Triệu đại nhân mở miệng.
Bởi vì Ngư Ngư còn muốn người phụ thân Trình đại nhân này, phủ Tĩnh Vương gì đó đều không để ý đến, nhưng Trình đại nhân không thể không quan tâm, đời đời Trình gia đều làm quan, cho dù ông có nóng vội cũng không thể phá hủy thanh danh trung lương liệt tổ liệt tông để lại.
Thời khắc mấu chốt, lại là...
"Đủ rồi." Hai chữ quá mức ngắn gọn, thật sự không nghe rõ giọng điệu, nhưng từng âm tiết đều như đỉnh băng sắc nhọn đâm vào màng nhĩ người nghe sinh ra đau đớn.
Thái tử thật đúng là không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng đã kinh người.
Hơn nữa giọng điệu nói chuyện bây giờ của hắn không tìm được chút bóng dáng của Tiểu Trần Tử.
Hắn không nhìn Ngư Ngư, chỉ lạnh lẽo quét mắt nhìn Triệu đại nhân, "Làm loạn lâu vậy cũng nên kết thúc rồi."
"... Thái tử điện hạ..."
Thái tử xưa nay cẩn thận, không để lộ thân phận Tiểu Trần Tử ở trước mặt người ngoài, người ngoài cũng cho rằng hắn và Hách Liên Dạ như nước với lửa, cho nên Triệu đại nhân không ngờ hắn lại đột nhiên nhảy ra, nhất thời kinh ngạc bất định, cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Thấy rõ Thái tử không có mấy kiên nhẫn, tựa như đóng băng cả mặt mày, hiện lên chút mất kiên nhẫn, "Bớt trên cổ tay của Cửu tiểu thư là ta ra lệnh cho nàng ấy tẩy đi."
Trên điện Kim Loan, tiếng hít khí lại vang lên.
Thái tử lạnh mặt, "Sao, có người không tin?"
"... Vi thần không dám." Lập tức có người lên tiếng.
Thái tử hừ lạnh một tiếng, "Trên cổ tay của người trong lòng ta cũng có một cái bớt như vậy, ta không hy vọng trên người của kẻ khác cũng xuất hiện điểm đặc trưng giống nhau."
Người trong lòng của Thái tử? Chưa thấy, cũng chưa từng nghe qua, chỉ là đùi gà hắn yêu mến ngược lại hẳn có mấy cái...
Đây là ý nghĩ của mấy người trong phủ Tĩnh Vương.
Lũ triều thần lại bắt đầu vắt hết óc, cân nhắc người trong lòng của Thái tử gia là ai.
Bởi vì Thái tử và Hách Liên Dạ xưa nay bất hòa, ai cũng không ngờ hắn sẽ nói giúp Hách Liên Dạ, hơn nữa nguyên nhân này nghe qua hết sức ngang ngược, thế nhưng quả thật giống như chuyện Thái tử sẽ làm...
Ngươi bị đối thủ một mất một còn cướp đi vị hôn thê trước, bây giờ trên cổ tay của người trong lòng đều có cái bớt giống nhau...
Đừng nói là tính tình Thái tử âm trầm cay nghiệt, mà ngay cả bọn họ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy chuyện này khiến người ta hết sức khó chịu.
Những người khác đều bị lừa, nhưng Triệu đại nhân lại tức giận bừng bừng, "Điện hạ ngài... Lão phu không ngờ, tâm kế của nữ nhân này sâu như vậy, thậm chí ngay cả Điện hạ đều bị mê hoặc!"
Thái tử biết nếu kéo dài thêm sẽ có hại chứ không có lợi với Ngư Ngư, cho nên ỷ vào người ngoài đều cho là hắn và Ngư Ngư cùng Hách Liên Dạ có thù oán, liền muốn giả bộ mất kiên nhẫn, khiến người ta kéo Tả tướng Triệu đại nhân xuống.
Nhưng Triệu đại nhân mò mẫm lăn lộn ở trong quan trường vài thập niên, đã sớm luyện được khôn khéo dị thường, giành mở miệng trước Thái tử, tốc độ nói chuyện cực kỳ nhanh, "Lão phu có chứng cớ vô cùng xác thực, vốn chẳng phải ăn quàng nói bậy, hơn nữa chứng cớ đã sớm chuẩn bị tốt, đã đợi sẵn bên ngoài!"
"Người đâu, dẫn lên!" Triệu đại nhân bất chấp quy tắc, hô lớn một tiếng.
Xem ra Triệu đại nhân đã sớm chuẩn bị, ông ta vừa hét xong, đã có đi từ bên ngoài cung vào.
Người vừa tới mặc trang phục gia đinh bình thường, sau lưng cõng một bao tải to cao cở nửa người, bên trong phình lên không biết là thứ gì.
Thật ra gã ta mặc trang phục gì đều không quan tâm, người của phủ Tĩnh Vương đều biết, nhất định là Tam sư huynh của môn phái bọn nam tử áo trắng, chính là một thủ hạ của Trương Tam.
Hà Nghiêm canh gác ở ngoài cửa, thật ra trong lòng trăm ngàn lần không muốn gã ta đi vào, nhưng nếu thật sự ngăn người lại, vậy sẽ bị nghi là có tật giật mình, Vương phi của bọn họ sẽ có tội danh thông địch phản quốc, coi như vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Hà Nghiêm hết cách, đành phải hơi nghiêng người, cho người vào điện.
Sau khi người đó vào điện, ngay cả Hoàng Thượng cũng không khấu bái, động tác cực nhanh cởi bao tải sau lưng xuống, mở ra.
... Không ngờ là một người!
Tiếng hít khí lại liên tiếp vang lên, ai cũng không ngờ, đựng trong bảo tải này lại là một bé trai hai ba tuổi!
Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, bé trai có chút sợ sệt, khuôn mặt nhỏ nhút nhát nhìn quanh, lúc nhìn đến Ngư Ngư thì đột nhiên dừng lại, "Mẹ..."
Bé trai này có một khuôn mặt lanh lợi đáng yêu, nhìn sơ qua thì đúng là có mấy phần giống Ngư Ngư.
Một tiếng "mẹ", cả kinh mọi người trên điện, ngay cả tiếng hít khí cũng không phát ra được.
Người trong lòng Tĩnh Vương... Đã có con rồi?
Lúc này Ngư Ngư giận thật.
Trương Tam kia rõ ràng không đấu lại bọn họ, muốn vu oan hãm hại nàng cũng thôi đi, nhưng hắn ta lại nhìn đúng nàng và Hách Liên Dạ sẽ không ra tay với một đứa bé, nên lợi dụng đứa bé này.
Ngư Ngư thoạt nhìn chất phát hiền lành, lúc tức giận sắc mặt cũng không mất đi vẻ đẹp, nhất là bây giờ trong mắt nàng đã có sát khí.
Bé trai hình như bị giật mình, trốn ra sau hai bước, cách nơi Triệu đại nhân đứng càng lúc càng gần.
Còn nhớ chuyện trước đó có người muốn giết Triệu phu tử diệt khẩu, Hách Liên Dạ lo lắng trẻ nhỏ lời nói không để trong lòng, nếu lát nữa diễn trò xuất hiện chỗ sơ suất nào cũng sẽ bị người diệt khẩu, cho nên bước qua mấy bước, muốn đến gần bé trai chút để bảo vệ nó.
Xem chừng bé trai không biết y là ai, chẳng qua cảm thấy dáng dấp của đại ca ca trước mắt quá đẹp, còn cười đến mức hòa ái, điện Kim Loan huy hoàng trang nghiêm rõ ràng khiến bé trai bất an, do dự trong chốc lát lại sợ hãi muốn đi về phía Hách Liên Dạ.
Hách Liên Dạ có một đứa cháu hai tuổi, chỉ vì có chút nguyên nhân nên không thể tiếp xúc với nó, chỉ là y thật sự rất thích trẻ nhỏ.
Hiện tại thấy bé trai kia nhích lại gần mình, y cũng không xa lánh, còn cười lên vươn tay ra.
"Ca ca!" Bé trai này nhào vào trong ngực Hách Liên Dạ, có chút xấu hổ cọ cọ lỗ mũi.
Ngư Ngư nhạy cảm ngửi thấy một mùi hương không đúng, trái tim rùng lên, "Lui về phía sau!"
Tiếc là đã không còn kịp rồi, bé trai trước đó còn khôn ngoan rụt rè đột nhiên quỷ dị cười một tiếng, tay kia vốn như đang cọ mũi, vẫn luôn nắm hờ một nữa, hiện tại lại bỗng vung lên, lộ ra chủy thủ kỳ lạ đỏ như máu giấu ở trong tay áo, chẳng chút nương tình đâm về phía Hách Liên Dạ.
Trong đại điện yên tĩnh đến mức tiếng hít thở cũng sắp không nghe thấy, tất cả mọi người bị cái đột nhiên này dọa cho ngây người.
"... Hà Nghiêm, gọi sư đệ mang theo tất cả thảo dược của hắn tới đây!" Ngư Ngư chạy cực nhanh đến bên cạnh Hách Liên Dạ, hai tay đều run lên.
"Ta đi!" Lên tiếng lại là Thái tử vẫn luôn mang gương mặt lạnh.
Võ công của hắn tốt hơn Hà Nghiêm, khinh công nhanh hơn Hà Nghiêm, hiện tại quan trọng nhất chính là thời gian, đương nhiên hắn đi sẽ tốt hơn.
Các vị đại thần vẫn chưa hoàn hồn lại, cũng không ý thức được Thái tử khẩn trương không mấy thích hợp.
Cũng cùng thời gian đó, heo nhỏ ngây dại cuối cùng cũng giật mình hoàn hồn, chui ra khỏi ngực Hách Liên Dạ nhảy xuống, chạy mấy bước đến chỗ "bé trai" đang muốn chạy trốn, giơ móng vỗ một cái, kéo một tấm mặt nạ từ trên mặt người đó xuống, lộ ra một gương mặt của người trưởng thành.
Bọn Ngư Ngư đều không ngờ, người này trời sinh bị bệnh, chiều cao chỉ như trẻ em, cố tình đóng giả để đến gần bọn họ.
Đủ loại chứng minh trước đó cũng là diễn trò, mục đích thật sự của đám người này là vì muốn diệt trừ Hách Liên Dạ.
Hiển nhiên heo nhỏ tức giận, thường ngày nó không vui thích đạp người, hôm nay lại hung dữ cắn một phát.
Miệng của nó rất nhỏ, nhưng một cái cắn này lại khiến tên hung thủ kia lại giống như chịu hình phạt thảm thiết nào đó, chợt kêu thảm một tiếng... không, là nửa tiếng, sau đó đau đến hôn mê bất tỉnh.
Heo nhỏ vẫn luôn ngây ngô trong ngực Hách Liên Dạ, phần nhiều thời gian là ngủ, khi vui vẻ, nó sẽ ló đầu ra nhìn, ở trong mắt nó, Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đều là chủ nhân của nó, nhưng hôm nay nó ở bên cạnh chủ nhân lại không thể giúp chủ nhân sớm đề phòng, khiến chủ nhân bị thương.
Tiểu tử này vậy mà tự trách, trong đôi mắt đen lúng liếng nhanh chóng trào nước mắt ra, rồi nâng một móng nhỏ lên lau loạn một cái, lại chạy về bên cạnh Ngư Ngư, vươn móng ra ý bảo Ngư Ngư lấy máu của nó.
Vóc dáng của hung thủ rất thấp, thật ra một đao kia đâm trên đùi Hách Liên Dạ, vốn chẳng phải là vị trí trí mạng, nhưng sau một đao đó, Hách Liên Dạ lập tức hôn mê bất tỉnh, vết thương trên đùi y cũng đang nhanh chóng mở rộng ra, hiện tại màu xanh đen đáng sợ kia đã lan nhanh đến tim y.
Dựa theo suy đoán của lẽ thường, khí độc lan tràn đến chỗ trái tim thì sẽ không thể cứu chữa được nữa.
Nhưng Ngư Ngư vốn không biết đây là độc gì.
Hung thủ là thủ hạ của Trương Tam, hiển nhiên là được Ôn Ngôn chân truyền, tinh thông dược lý, còn Ngư Ngư đối với thảo dược của thế giới này không hiểu biết nhiều lắm.
Bây giờ nhìn thấy heo nhỏ ra hiệu bảo nàng lấy máu, Ngư Ngư mới hồi phục tinh thần, đúng rồi, Trình Ti Nghiên ăn một viên Huyền Cơ đan, máu của nàng có thể giải độc!
"... Vương phi!"
Hà Nghiêm vừa rồi đi thả tín hiệu, thông báo cho bọn Hà Túc Lãnh Mộc lập tức chạy tới, xoay người liền nhìn thấy Ngư Ngư cắt cổ tay của mình, vội hoảng hốt thét lên.
Heo nhỏ thấy lại có thêm một chủ tử bị thương, trong lòng cấp bách liền nhảy lên, chủ động lấy móng heo cứa vào chủy thủ trong tay Ngư Ngư, sau đó chạy đến bên miệng vết thương của Hách Liên Dạ, để máu của mình nhỏ xuống.
Nhưng máu của heo nhỏ cũng không phải toàn năng, có thể trị nội thương nhưng lại không thể giải độc, vết thương của Hách Liên Dạ vẫn chuyển biến xấu, ngược lại bên Ngư Ngư, mới lần đầu đã có hiệu quả, máu của nàng nhỏ vào trong miệng Hách Liên Dạ, sắc mặt hơi xám lại của Hách Liên Dạ rốt cục cũng dần dần chuyển tốt.
Hà Nghiêm gấp đến độ xoay vòng vòng, lại không thể tùy tiện kéo Ngư Ngư ra, lãng phí máu của nàng, bản thân không nghĩ ra cách ngoại trừ trơ mắt nhìn Ngư Ngư trích máu, còn có thể có cách nào cứu Vương gia.
Thái Tử sao vẫn chưa dẫn bọn sư đệ đến!
Loại độc này, chỉ có thể dùng thảo dược kỳ lạ sư đệ mang theo trên người chuẩn bị cho nam tử áo trắng chữa trị!
Thể chất của Ngư Ngư cũng chỉ như người thường, trích nhiều máu như vậy, sắp không chịu nổi rồi.