Vương gia xấu xa cưng chiều thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời

Chương 215: Người tình trong mộng của Thái tử

Chương 215: Người tình trong mộng của Thái tử
Mấy người Hách Liên Dạ đều tự tìm vị trí thuận lợi nhất, sau khi ngồi ổn ở trên xà ngang nóc nhà, bắt đầu thương lượng nếu buổi tối quả thật xảy ra chuyện gì quái lạ, nên phối hợp như thế nào.
Ngư Ngư không biết khinh công, vẫn ở lại trên mặt đất, đi đi lại lại mấy vòng, xác định cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng sẽ không phát hiện tung tích của bọn họ.
Với bản lĩnh của mấy người Hách Liên Dạ, hẳn là trên đời này không có người nào bọn họ không đối phó được, cho nên mặc dù Tiểu Trần Tử gặp phải tình huống quái lạ, Ngư Ngư cũng không cảm thấy lo lắng.
Nhưng hiện tại đứng ở trong phòng, vẻ mặt của Tiểu Trần Tử lại buồn rầu lo lắng, "Đêm nay lúc canh phòng, các ngươi tuyệt đối đừng nhìn ta nhiều, nếu không rất dễ bị vẻ đẹp trai của ta làm cho hôn mê!"
Những người khác đều bị sét đánh đến khóe miệng co rút, Ngư Ngư lại nhẹ nhàng thở ra, "Làm tôi sợ giật mình ấy, anh nghiêm túc như vậy, tôi còn tưởng anh phát hiện tôi ăn vụng đồ ăn của anh nữa chứ!"
"Cô... Cô lặp lại lần nữa!"
"Nói xong cho đồ ăn à?" Ngư Ngư rất là mong đợi, ánh mắt đều sáng hẳn.
"... Không cho!"
Ngư Ngư mất hứng bĩu môi, không chơi với hắn nữa.
"Cô quay lại cho ta!" Tiểu Trần Tử ngăn ở trước mặt nàng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Tiểu quỷ nước, ta coi cô là bạn bè mới hỏi cô! Cô nói, cô biết ta lâu như vậy, vì sao không học được chút khí chất nào của ta vậy!"
Ngư Ngư bị giáo huấn vô cùng khổ sở, "Tôi cũng không biết nữa, mỗi lần cướp đồ ăn từ trên tay của anh, tôi cũng sẽ hỏi mình như vậy."
"..." Tiểu Trần tử cảm giác ngực mình bị đâm cho một phát...
Yên lặng áp chế xúc động muốn hộc máu, hắn rất làm bộ làm tịch xua tay, "Quả nhiên cô vẫn không hiểu, tục ngữ nói... Cô nói từ kia gọi là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, người hâm mộ! Tục ngữ nói, ta có hàng triệu người hâm mộ!"
"Nhưng không biết nấu cơm!" Ngư Ngư vô cùng thành khẩn tiếp...
Khóe miệng Tiểu Trần Tử hung hăng co lại, cảm giác trái tim mình đều đang chảy máu...
Hơn nữa lần đầu tiên hắn hiểu rõ rằng, bên cạnh Ngư Ngư có một Hách Liên Dạ có tài nấu nướng cao siêu gần như vô địch thiên hạ, hắn rất hâm mộ ghen tị...
Đúng vậy, tại sao! Tại sao người thích hắn đều không biết nấu cơm!
Tiểu Trần Tử bị đả kích lớn, ngay cả khí lực liều mạng với Ngư Ngư cũng không có, cũng quên bản thân muốn nói gì, yên lặng vuốt ngực, quay ngược trở về trên giường.
Nhưng náo loạn một lúc với Ngư Ngư, Tiểu Trần Tử hoàn toàn thông khí, tâm tình buồn bực mấy ngày nay cũng biến mất, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Những người khác vây xem một cuộc đối thoại động kinh, tâm tình cũng không tệ.
Mọi người cho rằng, đêm nay sẽ là một đêm thoải mái, bọn họ giải khóa bí ẩn giấc mơ của Tiểu Trần Tử, là có thể trở về nghỉ ngơi.
Nhưng...
Tiểu Trần tử rất nhanh chìm vào giấc ngủ, dường như nằm xuống không đến mười phút, hô hấp trở nên ổn định và kéo dài.
Nhưng không hề có điềm báo trước, hắn giống như xù lông vậy, bỗng nhiên bật người dậy, ánh mắt cũng theo đó mà mở ra.
Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc, "Tại sao ta lại mơ thấy ngươi!"
... Tại sao có vẻ như, không đúng lắm.
Mấy người ở trên xà ngang đều không nói chuyện, nhìn nhau mấy lần, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Đây là mơ?
Nhưng làm gì có ai nằm mơ mà mở to mắt, hơn nữa còn vừa nhảy vừa nói, nằm mơ cũng phải tỉnh.
Là mộng du?
Người mộng du sợ nhất quấy nhiễu, hiện tại bọn họ không dám nói gì.
Ta đi xuống xem một chút.
Hách Liên Dạ dùng ánh mắt như vậy nói với bọn họ, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống xà ngang.
Theo lý mà nói, chỉ cần không bị đánh thức, người mộng du sẽ không nhìn thấy người bên cạnh.
Nhưng Hách Liên Dạ vừa mới xuất hiện, Tiểu Trần Tử đã kêu y, nổi trận lôi đình hỏi, "Ngươi nói, vì sao ta vẫn mơ thấy hắn!"
... Hắn, hắn có thể thấy Hách Liên Dạ?
Mấy người trên xà ngang sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người.
Hách Liên Dạ cũng vô cùng giật mình, thành thật đi về phía Tiểu Trần Tử.
Tiểu Trần Tử cũng không ý thức được có gì không ổn, đưa tay kéo Hách Liên Dạ đến trước người, "Thử một chút xem, có thể ngăn cản hắn hay không!"
Lần này thực sự không nghi ngờ rồi...
Mọi người đều tự nhảy xuống xà ngang, sư đệ cũng ôm Ngư Ngư không biết khinh công xuống.
"Anh... Anh nhìn thấy gì?" Ngư Ngư cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua.
Hiện tại Tiểu Trần Tử cũng hiểu chút rồi, "... Các ngươi không nhìn thấy An thị vệ?"
"... Không nhìn thấy."
Cho nên từ đầu tới cuối, Tiểu Trần Tử vốn không phải nằm mơ, thật ra mỗi lần hắn nhìn thấy An thị vệ đều là tỉnh táo.
Nhưng An thị vệ mà hắn nhìn thấy, nhất định không phải người.
Đêm đã khuya, một hỏi một đáp ngắn gọn này, giống như mang theo từng đợt gió đêm, thổi đến làm rét lạnh lòng người.
Tiểu Trần Tử không phải người nhát gan, biết rõ đáp án, ngược lại hắn tỉnh táo hơn, "Có phải ta thật sự trúng tà rồi không?"
Hách Liên Dạ không tin có sự trùng hợp như vậy, "Vì sao ban nãy ngươi bỗng vùng dậy?"
"Cảm giác được có người đạp lên tay ta."
"Sau khi tỉnh lại thì thấy gì?"
"Hắn đứng ở trên giường của ta, hắn đạp ta một cái, tựa như là đúng lúc đi qua."
"Hiện tại thì sao?"
"Rất tùy ý đi xung quanh, như là tham quan Đông cung." Tiểu Trần Tử chỉ ra vị trí rõ ràng của An thị vệ, ngón tay cũng di chuyển linh hoạt theo bóng dáng của “hắn”.
Chẳng trách Tiểu Trần Tử động kinh như vậy, bình thường lại có thể giả làm hình tượng Thái tử tâm lạnh máu lạnh đến không có khí người.
Hắn nhìn thấy những cảnh tượng này, nghe thôi cũng làm cho người ta cảm thấy da đầu run lên, ngược lại hắn rất ung dung bình tĩnh nói, mắt cũng không chớp...
Hách Liên Dạ cũng vô cùng bình tĩnh, nắm tay Tiểu Trần Tử nhìn thoáng qua, lúc sau phất phất tay, "Ngươi nằm lại đi," lúc sau quay đầu nhìn nhìn, "Hà Nghiêm, ngươi đến đạp hắn một cái."
Tất cả mọi người đều vô cùng tin phục y, cho nên bất kể là mệnh lệnh kỳ quái cỡ nào, đều lập tức nghe theo.
Dáng người của An thị vệ, xấp xỉ Hà Nghiêm.
Hà Nghiêm rất gầy, nhưng một đại nam nhân một mét tám, có gầy cũng không nhẹ được bao nhiêu, hơn nữa đều nói thể tích cơ thể ngang nhau, trọng lượng gấp mười hai lần chất béo... Cho nên Hà Nghiêm đạp một cước này, trọng lượng thật sự không nhẹ.
Tiểu Trần Tử không dùng nội lực bảo vệ, mu bàn tay lập tức sưng đỏ một mảng lớn.
Nhưng trước đó, hắn nói mình bị đạp, trên tay lại không có dị trạng gì.
"Ngươi nói có người đạp ngươi, ngươi cảm thấy đau?" Hách Liên Dạ bắt đầu đặt câu hỏi.
Tiểu Trần Tử gật đầu, "Nhẹ hơn thế này rất nhiều," chần chờ một lát, "Tiểu quỷ nước, cô tới đạp ta một cái đi."
Ngư Ngư đành phải nghe theo, Tiểu Trần Tử cẩn thận nhớ lại một lần, "Khí lực xấp xỉ cú đá này của tiểu quỷ nước."
Xem ra ít nhất, lúc này Tiểu Trần Tử nhìn thấy không phải là quỷ.
Mà nếu thật sự là quỷ, đạp vào người, Tiểu Trần Tử sẽ không có cảm giác gì.
Cho nên đây là ảo giác chỉ có Tiểu Trần Tử mới nhìn thấy được, cảm giác được sao?
Thật sự là tà thuật sao? Vậy mục đích của người nọ là gì?
Mọi người nhất thời không thể hiểu được, cũng không đoán ra An thị vệ rốt cuộc là chủ mưu phía sau màn, hay là vô tội bị cuốn vào.
Bản thân Tiểu Trần Tử ngược lại vẫn giữ được bình thản, biết mình không mơ mộng kỳ quái thì lập tức yên tâm trở lại ngủ, quyết định chủ ý, lần này mặc kệ là có người đạp hắn hay là đẩy hắn, hắn cũng không mở mắt nữa.
Tuy rằng hắn luôn luôn nhấn mạnh bản thân không có việc gì, nhưng tất cả mọi người lại không yên tâm để hắn ngủ ở Đông cung, nên tất cả đều ở lại.
Bị dày vò một đêm, Ngư Ngư cũng không ngủ được, ôm gối chán nản, ngồi ở bên ngoài thềm đá nhìn ánh trăng.
"Đang suy nghĩ gì thế?" Trong điện có nam tử áo trắng và sự đệ coi chừng, Hách Liên Dạ liền đi ra, ngồi vào bên cạnh Ngư Ngư
Ngư Ngư vô cùng mong mỏi nhìn bầu trời, "Mèo Garfield."
Hách Liên Dạ không biết hình tượng hoạt họa nổi danh này, lại rất có tinh thần hiếu học, "Nó làm sao vậy?"
"Mèo Garfield nói, tình yêu tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ có thịt heo cuốn là vĩnh hằng."
Người nào đó nhịn cười, mặt hoàn toàn không đỏ tuyên bố, "Tình yêu của ta với nàng cũng là vĩnh hằng."
Ngư Ngư tủi thân bĩu môi, "Nhưng trọng điểm của câu nói này, rõ ràng là em muốn ăn thịt heo cuốn mà."
Hách Liên Dạ ôm cánh tay cứng đờ của Ngư Ngư, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười khổ, "Không ngờ nàng nghe được lời thổ lộ của ta, nàng muốn ăn thịt heo cuốn mà không phải ta, xem ra ở trong lòng nàng ta vẫn không đủ quan trọng."
Thấy y hiểu lầm, Ngư Ngư rất sốt ruột, "Vương gia chàng đừng nói lung tung, sao chàng không bằng heo được? Chàng nhiều hơn heo một đầu ngón tay đấy!"
Móng heo chỉ có bốn ngón thôi!
Ngư Ngư nói xong câu vô lương này, hai người đều cảm thấy bầu không khí không đúng lắm...
Cúi đầu nhìn, hóa ra heo nhỏ không biết chui ra khỏi ngực Hách Liên Dạ từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm...Uh, heo nhìn chằm chằm Ngư Ngư, một cái móng heo nhỏ còn đang vận sức chờ phát động giơ lên, giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bẹp người.
... Ngư Ngư cảm thấy rất ưu thương.
Yên lặng ngắm nhìn trời, nàng lập tức sửa miệng, "Đương nhiên, cho dù có mấy ngón, chỉ cần dùng tốt chính là móng tốt!"
Nhóc con kia hài lòng, dùng móng heo nhỏ "dùng tốt" cào cào quần áo Hách Liên Dạ, làm một cái hang ổ thoải mái cho mình, rồi lập tức quay lại trong ngực Hách Liên Dạ tiếp tục ngủ.
Nhưng phúc hắc vẫn chưa vừa lòng...
Cho nên sau một nụ hôn dài, Ngư Ngư bị bắt thừa nhận Vương gia quan trọng hơn mọi đồ ăn ngon... Lúc này người nào đó mới buông tha cho nàng.
Song phúc hắc luôn có rất nhiều chuyện nghiêm chỉnh, y đi ra ngoài chọc Ngư Ngư, không phải thật sự muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ.
Cười vỗ vỗ đầu Ngư Ngư, y an ủi, "Nhìn thấy? Ngay cả nàng tacũng thắng được, trên đời này thật sự không có ai có thể đấu qua được ta, Tiểu Trần Tử không có việc gì."
Ngư Ngư tỏ ra rất đồng ý... Lại tự mình nhận thức phúc hắc một chút, trong lòng nàng yên ổn rất nhiều.
Nhưng có một việc...
Ngư Ngư vô tội nháy mắt mấy cái, "Nhưng em thành thật mà."
"Đúng," Hách Liên Dạ cười phụ hoạ, "Tiểu nha đầu ta thích ngoan nhất, chuyện duy nhất từng không thành thật, chính là trộm đi trái tim của ta."
"... Vương gia, chàng thổ lộ là nhìn tâm tình, nhìn thời tiết, hay là nhìn..."
"Gì cũng không nhìn, trong mắt bổn vương chỉ có nàng." Ai đó vô cùng bình tĩnh nói.
Ngư Ngư: "... Đi ngủ sớm chút đi, sáng sớm ngày mai còn phải ăn thịt heo cuốn."
Tiểu Trần Tử thì lại rất bình tĩnh, mấy ngày tiếp theo, buổi tối hắn vẫn nhìn thấy ảo giác, nhưng cuộc sống của hắn hoàn toàn không bị xáo trộn, vẫn phải làm cái gì thì làm cái đó.
Tuy nhiên những người khác vẫn lo lắng cho hắn, đợi vài ngày, không đợi được tình hình có gì thay đổi, tất cả mọi người quyết định chủ động ra quân, thả tin tức Tiểu Trần Tử "gặp quỷ" ra ngoài.
Đương nhiên, bọn họ không nói người Tiểu Trần Tử nhìn thấy chính là An thị vệ, mà âm thầm quan sát kết quả, dường như An thị vệ thật sự hoàn toàn không biết rõ tình hình những việc này, mọi người trước hết không đi tìm hắn.
Nhưng tất cả mọi người không nghĩ tới, bọn họ muốn kéo người xúi giục ở phía sau màn ra, mà người thứ nhất tìm tới cửa, không ngờ là Tam sư huynh sắp bị bọn họ bén đi.
Hách Liên Dạ và Ngư Ngư không đồng ý giết người... Bởi vì bọn họ đều rất am hiểu chơi đùa với người sống.
Chỉ là gần đây nhiều chuyện, bọn họ dẫn Tam sư huynh về thì giam vào trong địa lao, tạm thời không rảnh để ý tới hắn ta, không ngờ hiện tại hắn ta lại chủ động đưa tới cửa.
Theo thủ vệ địa lao nói, Tam sư huynh tuyên bố chuyện Tiểu Trần Tử "gặp quỷ" là hắn động tay chân, đây chỉ là cảnh cáo bọn họ, nếu Hách Liên Dạ và Ngư Ngư không đi gặp hắn, hắn sẽ dùng thủ đoạn lợi hại hơn để bọn họ đi gặp hắn.
"Tôi đi ~" Ngư Ngư rất hào hứng.
Đám Hách Liên Dạ còn phải nghiên cứu phù chú, chính sự bận rộn, nào có thời gian rảnh để ý đến nhân vật nhỏ này.
Hà Nghiêm sửng sốt, "Hơn phân nửa là Trương Tam nhân cơ hội này gạt người, Vương phi không cần tự mình đi gặp hắn."
"Nhưng tôi vừa mới bưng một dĩachân gà ngâm ớt tiêu trở lại." Ngư Ngư rất thuần lương chớp chớp mắt.
Khi ăn món gì đó rất tốn thời gian, nếu như là ở hiện đại, nàng nhất định vừa ăn vừa xem ti vi, nơi này không có TV, nhìn Tam sư huynh bịa chuyện làm trò cười, không tồi nhỉ ~
Ngư Ngư còn nhiệt tình yêu cầu Hà Nghiêm, "Anh cũng đi theo mở tiệc trà giết thời gian nhé?"
"Không, không cần..."
Ngư Ngư tựa như lẩm bẩm nói, "Vừa lúc ở đây còn một dĩa chân gà muối cay."
"... Thuộc hạ đi cùng với ngài!" Hắn không ăn được cay!
Hà Nghiêm lập tức đuổi theo, đồng thời rơi lệ phát hiện, hắn, vì sao hắn cũng coi trọng ăn uống như vậy...
Tam sư huynh là điển hình không thấy quan tài không rơi lệ, nhìn Ngư Ngư thực sự qua đây, đắc ý đến lông mày sắp vểnh đến trên trời, "Thế nào, không ngờ ta còn có chiêu này nhỉ?"
"Nói thật cho các ngươi biết, Thái tử không phải thấy quỷ, cũng không phải ảo giác, đó là hồn phách của tiểu thị vệ kia."
"Chiêu này gọi là dẫn hồn thuật, là cao nhân lúc trước từng chỉ điểm cho sư phụ mấy câu, muốn truyền thụ cho sư phụ, nhưng sau lại cảm thấy sử dụng đến rất dễ sinh ra nguy hiểm, không tiếp tục kiên trì, vị cao nhân kia cũng không ngờ, hắn nói ra mấy câu kia, sư phụ đều ghi tạc trong lòng, còn truyền thụ cho ta!"
Tam sư huynh có thể là đang khoác lác, đương nhiên, cũng có thể là đang nói ra chân tướng.
Nơi này không bằng hiện đại, liên lạc không tiện, muốn liên lạc với cha của sư phụ thiếu niên áo đỏ, cũng chính là tiểu lão đầu kia chứng thực, cũng phải tốn thời gian gần nửa tháng.
Thấy Ngư Ngư không nói chuyện, Tam sư huynh càng thêm đắc ý, "Các ngươi bắt ta lại rồi thì sao? Bất cứ lúc nào ta cũng có thể dẫn hồn phách của các ngươi ra khỏi cơ thể, để chúng nó biến thành cô hồn không chủ!"
Ánh mắt Hà Nghiêm lạnh lùng, "Đừng quên, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể giết ngươi!"
"Giết? Buồn cười! Các ngươi đã từng nghe ba hồn bảy vía chưa?"
Tam sư huynh càng nói càng đắc ý, "Hiện tại hồn phách của ta ký sinh ở trong thân thể của rất nhiều người, trước mắt các ngươi giết ta thì sao?"
"Các ngươi hết hi vọng đi! Hiện tại ta là giết không chết! Bất tử bất diệt!"
Dứt lời, là một trận cười to điên cuồng, ở trong địa lao ầm ầm rung lên một vùng tiếng vang.
Như vậy phải không? Ngư Ngư nhíu mày một lúc lâu, vẻ mặt càng lúc càng rối rắm, "Vậy ngươi nói buổi trưa ta nên ăn sườn xào chua ngọt, hay là gà cung bảo đây?"
"..."
"Quên đi, hay là tôm hùm chua cay."
"Ăn kèm mấy món gì nữa nhỉ?"
Chỉ cần không phải là thời gian ăn bữa chính, thì đều là ăn vặt..., ừm.

back top