Chương 23: Đáp đúng, có thưởng (1)
Editor: Lạc Long Quân (Chúc)
Beta: Trang
Chỉ là quần áo nàng mặc lúc ấy, quả thực là được làm bằng vải thô, hình thức rất đơn giản, trên quần áo thậm chí còn có chỗ vá nữa, trên người cũng không có trang sức gì, dùng trâm cũng chỉ là trâm gỗ.
Lúc ấy nàng nghĩ rằng mình là con gái nhà nghèo, khi ra ngoài không cẩn thận nên chết đuối.
Về phần đôi tay giống như chưa bao giờ phải làm việc nặng kia... Cũng có thể là cổ đại có biện pháp bảo dưỡng làn da gì đó thì sao?
Nhưng bây giờ, khi nàng tán gẫu với mọi người thì lại phát hiện, mọi người ở đây cũng giống như hiện đại, người thường xuyên làm việc, trên tay ít nhiều gì cũng có chút thô ráp, cho dù có bảo dưỡng tỉ mỉ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào mềm mịn cứ như là tơ lụa được.
Vậy tay nàng... Chẳng lẽ nàng xuyên thành thiên kim tiểu thư rời nhà trốn đi?
Chuông báo động trong lòng Giang Ngư Ngư điên cuồng reo lên, hồ nước khi nàng tỉnh lại kia, thật ra cũng không xa kinh thành cho lắm, nhưng mà nàng không có tấm thẻ bài nào để có thể chứng minh thân phận, cho nên dọc đường đi nàng đều rất cẩn thận, chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể trà trộn vào kinh thành, suy nghĩ thôi cũng đã mất cả một ngày rồi, nên mới phải dùng đến thời gian năm ngày mới đến được Tĩnh Vương phủ.
Cho nên rất có thể... Nhà của chủ nhân khối thân thể này chính là ở kinh thành!
Không được, để chắc chắn nàng cần phải vạch kế hoạch đàng hoàng mới được, nhỡ đâu nàng không hay ho gặp phải "người nhà " thì cũng phải biết nên ứng phó như thế nào.
Mặc kệ là giấu diếm thân phận để tiếp cận Tĩnh Vương gia, hay là rời nhà trốn đi, đối với con gái cổ đại mà nói, đều là tội danh không nhỏ.
Nếu như nàng bị tóm về nhà đánh cho vài gậy, sau đó lại vứt vào phòng chứa củi, vậy thì thật là phiền toái.
Cáo biệt với bọn hạ nhân trong phủ, Giang Ngư Ngư cau mày đi về gian phòng của mình, không chú ý đến Hách Liên Dạ ở cách đó không xa.
Tiểu nha đầu này, thật sự là rất thần bí.
Kỳ thật phái người đi thăm dò lai lịch của nàng, cũng chỉ là chuyện của nửa ngày trước, nhưng Hách Liên Dạ lại có dự cảm, thủ hạ sẽ không tra ra được cái gì, ít nhất, tra không ra được kết quả khiến y hài lòng.
Thật ra nếu nàng không phải là kẻ địch, vậy ngược lại y rất sẵn lòng kết giao bằng hữu với nàng.
Đám người trong cung rất ngốc, y đấu với bọn họ đến sắp chán rồi, kéo dài thêm nữa chắc sẽ ngán mất, có một người như thế ở bên cạnh, cũng có thể coi là một chuyện vui.
Lại tới nữa, lại tới nữa... Vương gia lại bày ra vẻ mặt như nhặt được bảo bối này rồi. Giang Ngư Ngư này rất biết dằn vặt người ta nha! Tại sao Vương gia lại cảm thấy nàng rất thích thú!
Hà Nghiêm thật sự không thể nhìn được nữa, vô cùng đau khổ nhìn đi nơi khác.
Nhưng Vương gia nhà hắn lại không thể hiểu được trái tim bé bỏng của hắn yếu ớt đến nhường nào, còn lên tiếng gọi người, "Cửu cô nương."
Buồn quá, không thèm đếm xỉa tới hắn ~
Bình thường Hách Liên Dạ chẳng bao giờ để ý đến con gái, bây giờ y chủ động gọi nàng, "quang vinh đặc biệt" lớn lao đến thế rơi xuống đầu, Giang Ngư Ngư cũng rất không nể tình mà ngó lơ, tiếp tục đi về phía gian phòng của mình.
Không để ý tới y?
Máu đùa nổi lên, Hách Liên Dạ tùy tay hái một đóa hoa, nâng tay ném một cái, chuẩn xác cắm vào mái tóc của Giang Ngư Ngư.
Chẳng phải tiểu nha đầu này có thù tất báo sao?
Y thảnh thơi đứng tại chỗ, chờ Giang Ngư Ngư chạy tới, dứt khoác lưu loát bắt đầu "báo thù".
Nhưng sự thật là, Giang Ngư Ngư vô cùng bình tĩnh mà đội đóa hoa lớn màu phấn hồng kia kiên định tiếp tục đi về phía trước, ngay cả liếc cũng không thèm liếc y lấy một cái...
Đóa hoa kia lớn chừng nửa bàn tay, lúc cầm ở trong tay thưởng thức thì cảm thấy diễm lệ vô song, nhưng mà đội một mảng màu hồng phấn lớn như vậy ở trên đầu thì...trông rất tục.
Bất quá Giang Ngư Ngư vốn có một gương mặt xinh đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt hồn nhiên như một đứa trẻ con, trên đầu có thêm "trang sức" như vậy, vốn trong cái thanh thuần ngọt ngào có thêm chút quyến rũ của một cô gái nhỏ, thay vào đó cả người trở nên kiều diễm hơn, khiến Hách Liên Dạ nhìn đến...có chút ngây người.
Editor: Lạc Long Quân (Chúc)
Beta: Trang
Chỉ là quần áo nàng mặc lúc ấy, quả thực là được làm bằng vải thô, hình thức rất đơn giản, trên quần áo thậm chí còn có chỗ vá nữa, trên người cũng không có trang sức gì, dùng trâm cũng chỉ là trâm gỗ.
Lúc ấy nàng nghĩ rằng mình là con gái nhà nghèo, khi ra ngoài không cẩn thận nên chết đuối.
Về phần đôi tay giống như chưa bao giờ phải làm việc nặng kia... Cũng có thể là cổ đại có biện pháp bảo dưỡng làn da gì đó thì sao?
Nhưng bây giờ, khi nàng tán gẫu với mọi người thì lại phát hiện, mọi người ở đây cũng giống như hiện đại, người thường xuyên làm việc, trên tay ít nhiều gì cũng có chút thô ráp, cho dù có bảo dưỡng tỉ mỉ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào mềm mịn cứ như là tơ lụa được.
Vậy tay nàng... Chẳng lẽ nàng xuyên thành thiên kim tiểu thư rời nhà trốn đi?
Chuông báo động trong lòng Giang Ngư Ngư điên cuồng reo lên, hồ nước khi nàng tỉnh lại kia, thật ra cũng không xa kinh thành cho lắm, nhưng mà nàng không có tấm thẻ bài nào để có thể chứng minh thân phận, cho nên dọc đường đi nàng đều rất cẩn thận, chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể trà trộn vào kinh thành, suy nghĩ thôi cũng đã mất cả một ngày rồi, nên mới phải dùng đến thời gian năm ngày mới đến được Tĩnh Vương phủ.
Cho nên rất có thể... Nhà của chủ nhân khối thân thể này chính là ở kinh thành!
Không được, để chắc chắn nàng cần phải vạch kế hoạch đàng hoàng mới được, nhỡ đâu nàng không hay ho gặp phải "người nhà " thì cũng phải biết nên ứng phó như thế nào.
Mặc kệ là giấu diếm thân phận để tiếp cận Tĩnh Vương gia, hay là rời nhà trốn đi, đối với con gái cổ đại mà nói, đều là tội danh không nhỏ.
Nếu như nàng bị tóm về nhà đánh cho vài gậy, sau đó lại vứt vào phòng chứa củi, vậy thì thật là phiền toái.
Cáo biệt với bọn hạ nhân trong phủ, Giang Ngư Ngư cau mày đi về gian phòng của mình, không chú ý đến Hách Liên Dạ ở cách đó không xa.
Tiểu nha đầu này, thật sự là rất thần bí.
Kỳ thật phái người đi thăm dò lai lịch của nàng, cũng chỉ là chuyện của nửa ngày trước, nhưng Hách Liên Dạ lại có dự cảm, thủ hạ sẽ không tra ra được cái gì, ít nhất, tra không ra được kết quả khiến y hài lòng.
Thật ra nếu nàng không phải là kẻ địch, vậy ngược lại y rất sẵn lòng kết giao bằng hữu với nàng.
Đám người trong cung rất ngốc, y đấu với bọn họ đến sắp chán rồi, kéo dài thêm nữa chắc sẽ ngán mất, có một người như thế ở bên cạnh, cũng có thể coi là một chuyện vui.
Lại tới nữa, lại tới nữa... Vương gia lại bày ra vẻ mặt như nhặt được bảo bối này rồi. Giang Ngư Ngư này rất biết dằn vặt người ta nha! Tại sao Vương gia lại cảm thấy nàng rất thích thú!
Hà Nghiêm thật sự không thể nhìn được nữa, vô cùng đau khổ nhìn đi nơi khác.
Nhưng Vương gia nhà hắn lại không thể hiểu được trái tim bé bỏng của hắn yếu ớt đến nhường nào, còn lên tiếng gọi người, "Cửu cô nương."
Buồn quá, không thèm đếm xỉa tới hắn ~
Bình thường Hách Liên Dạ chẳng bao giờ để ý đến con gái, bây giờ y chủ động gọi nàng, "quang vinh đặc biệt" lớn lao đến thế rơi xuống đầu, Giang Ngư Ngư cũng rất không nể tình mà ngó lơ, tiếp tục đi về phía gian phòng của mình.
Không để ý tới y?
Máu đùa nổi lên, Hách Liên Dạ tùy tay hái một đóa hoa, nâng tay ném một cái, chuẩn xác cắm vào mái tóc của Giang Ngư Ngư.
Chẳng phải tiểu nha đầu này có thù tất báo sao?
Y thảnh thơi đứng tại chỗ, chờ Giang Ngư Ngư chạy tới, dứt khoác lưu loát bắt đầu "báo thù".
Nhưng sự thật là, Giang Ngư Ngư vô cùng bình tĩnh mà đội đóa hoa lớn màu phấn hồng kia kiên định tiếp tục đi về phía trước, ngay cả liếc cũng không thèm liếc y lấy một cái...
Đóa hoa kia lớn chừng nửa bàn tay, lúc cầm ở trong tay thưởng thức thì cảm thấy diễm lệ vô song, nhưng mà đội một mảng màu hồng phấn lớn như vậy ở trên đầu thì...trông rất tục.
Bất quá Giang Ngư Ngư vốn có một gương mặt xinh đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt hồn nhiên như một đứa trẻ con, trên đầu có thêm "trang sức" như vậy, vốn trong cái thanh thuần ngọt ngào có thêm chút quyến rũ của một cô gái nhỏ, thay vào đó cả người trở nên kiều diễm hơn, khiến Hách Liên Dạ nhìn đến...có chút ngây người.