Chương 280: Sư phụ bị thờ ơ
Editor: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang
“…” Lãnh Thành Nhiên, với vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu, dùng giọng “đây là chuyện gấp, tuyệt đối không thể kéo dài” nói với bé trai, “Ngươi có cách nào để liên hệ với cha mẹ ngươi không? Nói với họ một tiếng, ta mới có thể dẫn ngươi về Thiên Ly sơn giải độc được.”
Bé trai lại chần chừ một chút, “Nhưng ta muốn về nhà… Ta đã ăn hết bánh hạnh nhân rồi.”
“… Bánh hạnh nhân và mạng của ngươi, cái nào quan trọng hơn?”
“Bánh hạnh nhân!” Tiếng trả lời rất vang, rất rành mạch.
“…” Lãnh Thành Nhiên giật giật khóe miệng, “Nhưng chết rồi, ngươi không thể ăn bánh hạnh nhân được nữa.”
“Nhưng nương ta học làm bánh hạnh nhân với bà ngoại ta, bà ngoại ta đã qua đời rồi.”
… Cho nên hắn không sợ chết, vì chết rồi có thể tìm bà ngoại mình lấy bánh hạnh nhân ăn tiếp sao?
Lãnh Thành Nhiên bị logic như thần của anh bạn nhỏ này đánh bại, nhưng Hách Liên Nhị bên cạnh lại rất ngạc nhiên nhìn bé trai, “Ta thích ngươi!”
Vì họ là đồng loại!
Thật ra bé trai cũng không hiểu Nhị Nhị lắm, chỉ biết bé là một kẻ ham ăn vặt, nên hỏi bé đầy phòng bị, “Ngươi thích ăn bánh hạnh nhân sao?”
“Thích chứ!” Cái gì tiểu nha đầu cũng thích ăn… “Nhưng ta cũng có bánh hạnh nhân, nên sẽ không cướp của ngươi.” Phồng gương mặt nhỏ ngoan ngoãn lên, tiểu nha đầu nghiêm túc cam đoan.
Bé trai lập tức yên tâm, hào phóng nói, “Vậy ta cũng thích ngươi.”
Hai bạn nhỏ ham ăn rất nhanh đã thành lập được tình hữu nghị…
Lãnh Thành Nhiên đứng bên cạnh: “…”
Vừa định mượn chuyện giải độc cho bé trai, giả vờ mình gần đây sẽ rất bận, tránh để Tiểu Đông Qua kia thật sự định bắt đầu theo đuổi hắn.
Nhưng bây giờ… sao lại thấy bé trai này chướng mắt thế?
Vì phải lên lại mặt đất, lấy thân phận Môn chủ Thiên Ly môn để đối mặt với đám người ở Hoàng cung, Lãnh Thành Nhiên lui ra sau một bước, quanh người lóe lên ánh sáng trắng, đã khôi phục lại hình tượng nam tử trẻ tuổi của lúc trước.
Bộ áo trắng phiêu dật, ngũ quan tinh xảo không có tính công kích – vẻ đẹp khiến người ta nhìn dễ chịu, mang theo khí chất thanh nhã đầy ý nhị.
“Oa…” Đám nhóc con cùng thốt lên đầy kinh ngạc.
Một là so với tuổi nhỏ mũm mĩm của khi nãy, Lãnh Thành Nhiên trưởng thành càng đẹp hơn; hai là, bản lĩnh tùy ý thu nhỏ biến lớn khiến chúng quá khiếp sợ.
Nhưng tiểu nha đầu nào đó lại đứng một bên, tràn đầy hào hứng thảo luận với bé trai xem trong cung có món gì ngon.
Lãnh Thành Nhiên khom người, ôm tiểu đồ đệ như trái bí đao nhỏ của mình lên, vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, “Tiểu Đông Qua, sư phụ dẫn con đi ăn cơm trưa trước đã.”
“Vâng!” Tiểu nha đầu vui vẻ lên tiếng, sau đó ghé vào bả vai hắn, tiếp tục thảo luận ăn uống với bé trai…
Chứ không cười ngọt ngào để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, nói “Cảm ơn sư phụ” với hắn; càng không tràn đầy phấn khởi dắt lấy tay áo hắn, bàn với hắn trưa nay ăn gì; chớ nói chi là phồng khuôn mặt bánh bao ngoan ngoãn lên, đào hố chơi hắn…
Vị sư phụ bị thờ ơ nào đó cảm thấy tâm trạng mình không thoải mái lắm.
Phía sau hắn là Sính Nhiên công chúa và nam nhân mặt quỷ, một bị giận ngất, một bị đánh xỉu, Lãnh Thành Nhiên bèn ôm Nhị Nhị, cách không dùng nội lực kéo lấy hai kẻ đó, ra khỏi hoàng cung dưới lòng đất.
Đương nhiên, hai trăm đứa bé không may bị bắt kia cũng theo ra ngoài.
Một đội thị vệ tuần tra hoàng cung vừa lúc đi qua đây, họ không biết Lãnh Thành Nhiên, nhưng tự dưng thấy một đám người như thế đồng thời xuất hiện, lạ là thấy thế nào trông cũng không giống thích khách, đến cả lời cả kinh cũng không thốt lên được.
Thật ra do những thị vệ hoàng cung này chưa từng đến hiện đại, nếu không họ sẽ cảm thấy… không khí này cực kỳ giống học sinh tiểu học đi chơi ở ngoại ô…
“… Có, có thích khách!”
Được một hồi lâu, Lãnh Thành Nhiên đã dẫn theo đám bạn nhỏ dài lê thê đi xa… mới có một thị vệ hoàn hồn, la rát cổ họng.
“Ta là Môn chủ Thiên Ly môn.” Lãnh Thành Nhiên bình tĩnh ném xuống câu đó.
Bọn thị vệ gần như phát điên.
Môn, môn chủ đại nhân ư?
Còn nữa, họ vừa nhìn thấy, sao Sính Nhiên công chúa lại hôn mê trên đất, còn bị môn chủ đại nhân cách không kéo đi một cách có vẻ rất ghét bỏ?
Còn nữa nữa, nam nhân có khuôn mặt như quỷ, trông không giống người tốt kia, là ai?
Chẳng lẽ Sính Nhiên công chúa đã làm chuyện gì đó chọc giận môn chủ đại nhân?
Bọn thị vệ bị dọa phát run, có kẻ phản ứng nhanh, lập tức hô to, “Hoàng thượng, người mau tới đi!”
Hô xong, lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng…
Không phải là thái độ không đủ tôn trọng, xảy ra chuyện lớn như thế, ai hơi đâu nghĩ đến những điều này, dù sao cứ tìm được Hoàng thượng là được.
Mà là… Làm sao nghe, lại giống như phi tần hậu cung vẫy khăn tay nhỏ, nhộn nhạo nói “Hoàng thượng người mau tới đây ~~~” “Ghét quá đi ~~~” vậy…
Thị vệ đáng thương bị sét của mình đánh chết.
Động tĩnh bên này quá lớn, có thị vệ vội vàng chạy đến tiếp ứng, vừa khéo nghe thấy câu “Ta là Môn chủ Thiên Ly môn” kia.
Cả kinh suýt rơi hồ, thị vệ dẫn đầu lập tức lảo đảo đi thông báo.
Cha của Sính Nhiên công chúa, Thánh thượng đương triều, là một nam nhân trung niên trắng trẻo mập mạp, mặt mũi hiền lành.
… Quả thật là trắng trẻo mập mạp, làm Hoàng thượng, thật ra ông cũng đã học qua ít võ công phòng thân, nghe nói Lãnh Thành Nhiên đến, ông không lo nổi hình tượng Hoàng thượng, lập tức thi triển khinh công chạy tới.
Chạy nhanh quá, nóng toát mồ hôi, đầu như bốc hơi, trông càng giống một cái bánh bao chay mới ra lò.
Hoàng đế bánh bao nhìn thấy Lãnh Thành Nhiên, mắt lập tức biến thành sao.
Đây chính là thần tượng của ông từ bé đến lớn, là thần hộ mệnh của Nhược Diệp quốc họ, thậm chí là của cả đại lục!
Đang chuẩn bị bày tỏ chút lòng sùng bái với Lãnh Thành Nhiên, vẻ mặt Hoàng đế bánh bao lại cứng đờ, rốt cuộc ông cũng nhìn thấy nữ nhi trong trạng thái không thích hợp lắm.
“… Môn chủ đại nhân, này…”
Đám nhóc con cũng là fan của Lãnh Thành Nhiên, giờ vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, lập tức tranh nhau làm chứng hộ thần tượng, nói cho Hoàng đế bánh bao chuyện đã xảy ra.
Mặt Hoàng đế bánh bao càng nghe càng trắng.
Khác với màu trắng trước đó là, bây giờ sắc mặt ông trắng xanh, trông chằng hề hòa ái dễ gần nữa, mà cực kỳ đáng sợ.
“… Môn chủ đại nhân, Nguyệt An không còn lời nào để nói, tùy môn chủ đại nhân xử trí.”
Nguyệt An là tên của Hoàng đế bánh bao.
Lãnh Thành Nhiên đã nguôi cơn giận khi vừa biết tội ác của Nguyệt Sính Nhiên, nên cũng không định nổi trận nữa, nhìn canh giờ, bình tĩnh nói, “Ăn cơm trước đi, tiểu đồ đệ của ta đói rồi.”
“Hoàng đế bá bá, cháu đói rồi.” Nhị Nhị rất phối hợp lên tiếng, cười ngọt lịm với Hoàng đế bánh bao.
Tiểu nha đầu có bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, tuyệt đối là cục cưng ngoan thuộc hệ chữa trị. Hoàng đế bánh bao thấy bé như thế, hốc mắt nóng lên, nước mắt sắp rơi xuống.
Thực ra lúc đối mặt với người tốt, tiểu nha đầu thật sự rất hiền lành…
Cho nên giờ bé đang nghiêm túc an ủi ông, “Hoàng đế bá bá, người đừng buồn, dù Nguyệt Sính Nhiên phạm phải sai lầm lớn, nhưng nàng ta cũng chưa đáng chết!”
Thực tế trong lòng Lãnh Thành Nhiên, Sính Nhiên công chúa phạm tội như thế, cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng nghe tiểu đồ đệ nói vậy, hắn cũng không phản đối, chuẩn bị theo lời bé mà không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.
Nhưng Hoàng đế bánh bao cũng biết rõ chuyện này ác liệt cỡ nào, vẻ mặt thảm đạm, gắng gượng cười, “Cảm ơn cháu, tiểu nha đầu, nhưng phạm phải tội nặng như vậy, dù nó có là công chúa, cũng không thể nhân nhượng. Mà nó phạm phải tội ác như vậy, cũng là do ta dạy dỗ không chu toàn, ta sẽ đại xá thiên hạ, giảm thuế ba năm, để cầu trăm họ tha thứ cho sai lầm của ta.”
Tiểu nha đầu thích Hoàng đế tốt, nghe ông nói vậy, liền càng muốn giúp ông hơn… Ừm, mặc dù trong tương lai, Nguyệt Sính Nhiên sẽ không cảm thấy bé giúp gì…
Bé rất nhiệt tình phồng mặt nhỏ lên, “Thật sự không cần chết mà! Cha cháu am hiểu nhất trong chuyện giáo dục người như vậy, ở nhà cháu có rất nhiều kẻ khốn kiếp đã từng phạm tội chồng chất, giết người phóng hỏa không chừa cái nào, giờ đều trở thành người hiền lành đàng hoàng đó!”
Hoàng đế bánh bao sửng sốt, sao chưa từng nghe thiên hạ có kỳ nhân như thế?
Vì ông và Hách Liên Dạ không sống dưới cùng một thời không chứ sao…
Dù cảm thấy lời Nhị Nhị như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng Hoàng đế bánh bao cực kỳ sùng bái Lãnh Thành Nhiên, cảm thấy đồ đệ của môn chủ đại nhân dù còn tuổi nhỏ, cũng tuyệt đối không được khinh thường. Hẳn là tiểu nha đầu này có kiến thức rộng rãi, biết đến những người tài ba mà ông chưa từng nghe tên.
Để ông phải chính miệng hạ lệnh xử tử Nguyệt Sính Nhiên, Hoàng đế bánh bao cũng khó mà mở lời, giờ lại nghe có cơ hội như thế, rất kinh hỉ, lại lo âu hỏi, “Nhưng… trong số họ, kẻ không thành thật nhất, giờ thế nào rồi?”
Trông tiểu nha đầu ngoan thế, khả năng là chưa từng gặp phải người quá xấu, có lẽ những ác nhân bị “cải tạo” ở nhà bé kia, bản chất cũng không quá hư hỏng.
Câu hỏi này rất dễ trả lời nha!
Một là thành thật hơn, hai là…
“Mỗi ngày họ đều nghĩ cách tự sát đó!” Tiểu nha đầu trả lời rất ngoan.
Khóe miệng Lãnh Thành Nhiên giật mạnh, suýt phì cười.
Hắn càng ngày càng tò mò xem cha nương của Tiểu Đông Qua này là kiểu người gì rồi.
Không hổ là đôi phu thê có thể dạy dỗ ra Tiểu Đông Qua đáng yêu lại bẫy người như thế, mỗi lần nghe được chuyện về họ, đều cảm thấy họ… khác hẳn người thường.
Mặt Hoàng đế bánh bao cứng đờ, ông ngờ rằng mình lý giải nhầm, “Tự… sát?”
“Hình như thế á.” Tiểu nha đầu nhiệt tình giải thích, “Tất cả mọi người đều nói, rơi vào trong tay cha, là sống không bằng chết!”
Tiểu nha đầu nhéo nhéo tay nhỏ, nghiêm túc nghĩ nghĩ, biện minh thay cha, “Nhưng dù cha không thành thật như nương cháu, nhưng cha không giết người, cũng không dụng hình với ai cả, cha là một người tốt và hiền lành!”
“…” Không giết, cũng không dụng hình, lại có thể dọa người ta đến mức hận không thể tự sát… đó rốt cuộc là ai?
Không phải người…
Vương gia ấy à, y là yêu nghiệt cực phẩm trong biến thái, biến thái đỉnh cấp trong yêu nghiệt, trên trời dưới đất chỉ có mình y, ai cũng đừng hòng siêu việt.
Kẻ cường đại cấp biến thái bình thường, đứng trước mặt Hách Liên Dạ cũng chẳng đủ nhìn, vì người ta đều ở cấp biến thái, còn vương gia hắn ở cấp Hách Liên Dạ cơ…
Vốn đã là một tồn tại có thể thay đổi thể chế phân chia cấp bậc rồi…
Mặc dù cha của Nhị Nhị, nghe còn đáng sợ hơn yêu quái ăn thịt người…
Nhưng Hoàng đế bánh bao vẫn quyết định đưa con gái qua cải tạo, đương nhiên, ông cũng muốn tự mình tiếp vị nhân vật khiến ông khó có thể tưởng tượng ra này.
“Bây giờ à…” Tiểu nha đầu hơi lo lắng, “Nhưng bây giờ, nương cháu hẳn đang rất đói.”
Hoàng đế bánh bao nghe thế rùng mình, thịt toàn thân đều run theo. Có ý gì, chẳng lẽ khi đói bụng, sẽ ăn thịt người thật à…
Chẳng phải nói nương bé rất thành thật sao?
Chẳng lẽ thành thật là một từ để mắng người?
Editor: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang
“…” Lãnh Thành Nhiên, với vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu, dùng giọng “đây là chuyện gấp, tuyệt đối không thể kéo dài” nói với bé trai, “Ngươi có cách nào để liên hệ với cha mẹ ngươi không? Nói với họ một tiếng, ta mới có thể dẫn ngươi về Thiên Ly sơn giải độc được.”
Bé trai lại chần chừ một chút, “Nhưng ta muốn về nhà… Ta đã ăn hết bánh hạnh nhân rồi.”
“… Bánh hạnh nhân và mạng của ngươi, cái nào quan trọng hơn?”
“Bánh hạnh nhân!” Tiếng trả lời rất vang, rất rành mạch.
“…” Lãnh Thành Nhiên giật giật khóe miệng, “Nhưng chết rồi, ngươi không thể ăn bánh hạnh nhân được nữa.”
“Nhưng nương ta học làm bánh hạnh nhân với bà ngoại ta, bà ngoại ta đã qua đời rồi.”
… Cho nên hắn không sợ chết, vì chết rồi có thể tìm bà ngoại mình lấy bánh hạnh nhân ăn tiếp sao?
Lãnh Thành Nhiên bị logic như thần của anh bạn nhỏ này đánh bại, nhưng Hách Liên Nhị bên cạnh lại rất ngạc nhiên nhìn bé trai, “Ta thích ngươi!”
Vì họ là đồng loại!
Thật ra bé trai cũng không hiểu Nhị Nhị lắm, chỉ biết bé là một kẻ ham ăn vặt, nên hỏi bé đầy phòng bị, “Ngươi thích ăn bánh hạnh nhân sao?”
“Thích chứ!” Cái gì tiểu nha đầu cũng thích ăn… “Nhưng ta cũng có bánh hạnh nhân, nên sẽ không cướp của ngươi.” Phồng gương mặt nhỏ ngoan ngoãn lên, tiểu nha đầu nghiêm túc cam đoan.
Bé trai lập tức yên tâm, hào phóng nói, “Vậy ta cũng thích ngươi.”
Hai bạn nhỏ ham ăn rất nhanh đã thành lập được tình hữu nghị…
Lãnh Thành Nhiên đứng bên cạnh: “…”
Vừa định mượn chuyện giải độc cho bé trai, giả vờ mình gần đây sẽ rất bận, tránh để Tiểu Đông Qua kia thật sự định bắt đầu theo đuổi hắn.
Nhưng bây giờ… sao lại thấy bé trai này chướng mắt thế?
Vì phải lên lại mặt đất, lấy thân phận Môn chủ Thiên Ly môn để đối mặt với đám người ở Hoàng cung, Lãnh Thành Nhiên lui ra sau một bước, quanh người lóe lên ánh sáng trắng, đã khôi phục lại hình tượng nam tử trẻ tuổi của lúc trước.
Bộ áo trắng phiêu dật, ngũ quan tinh xảo không có tính công kích – vẻ đẹp khiến người ta nhìn dễ chịu, mang theo khí chất thanh nhã đầy ý nhị.
“Oa…” Đám nhóc con cùng thốt lên đầy kinh ngạc.
Một là so với tuổi nhỏ mũm mĩm của khi nãy, Lãnh Thành Nhiên trưởng thành càng đẹp hơn; hai là, bản lĩnh tùy ý thu nhỏ biến lớn khiến chúng quá khiếp sợ.
Nhưng tiểu nha đầu nào đó lại đứng một bên, tràn đầy hào hứng thảo luận với bé trai xem trong cung có món gì ngon.
Lãnh Thành Nhiên khom người, ôm tiểu đồ đệ như trái bí đao nhỏ của mình lên, vỗ vỗ đầu nhỏ của bé, “Tiểu Đông Qua, sư phụ dẫn con đi ăn cơm trưa trước đã.”
“Vâng!” Tiểu nha đầu vui vẻ lên tiếng, sau đó ghé vào bả vai hắn, tiếp tục thảo luận ăn uống với bé trai…
Chứ không cười ngọt ngào để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, nói “Cảm ơn sư phụ” với hắn; càng không tràn đầy phấn khởi dắt lấy tay áo hắn, bàn với hắn trưa nay ăn gì; chớ nói chi là phồng khuôn mặt bánh bao ngoan ngoãn lên, đào hố chơi hắn…
Vị sư phụ bị thờ ơ nào đó cảm thấy tâm trạng mình không thoải mái lắm.
Phía sau hắn là Sính Nhiên công chúa và nam nhân mặt quỷ, một bị giận ngất, một bị đánh xỉu, Lãnh Thành Nhiên bèn ôm Nhị Nhị, cách không dùng nội lực kéo lấy hai kẻ đó, ra khỏi hoàng cung dưới lòng đất.
Đương nhiên, hai trăm đứa bé không may bị bắt kia cũng theo ra ngoài.
Một đội thị vệ tuần tra hoàng cung vừa lúc đi qua đây, họ không biết Lãnh Thành Nhiên, nhưng tự dưng thấy một đám người như thế đồng thời xuất hiện, lạ là thấy thế nào trông cũng không giống thích khách, đến cả lời cả kinh cũng không thốt lên được.
Thật ra do những thị vệ hoàng cung này chưa từng đến hiện đại, nếu không họ sẽ cảm thấy… không khí này cực kỳ giống học sinh tiểu học đi chơi ở ngoại ô…
“… Có, có thích khách!”
Được một hồi lâu, Lãnh Thành Nhiên đã dẫn theo đám bạn nhỏ dài lê thê đi xa… mới có một thị vệ hoàn hồn, la rát cổ họng.
“Ta là Môn chủ Thiên Ly môn.” Lãnh Thành Nhiên bình tĩnh ném xuống câu đó.
Bọn thị vệ gần như phát điên.
Môn, môn chủ đại nhân ư?
Còn nữa, họ vừa nhìn thấy, sao Sính Nhiên công chúa lại hôn mê trên đất, còn bị môn chủ đại nhân cách không kéo đi một cách có vẻ rất ghét bỏ?
Còn nữa nữa, nam nhân có khuôn mặt như quỷ, trông không giống người tốt kia, là ai?
Chẳng lẽ Sính Nhiên công chúa đã làm chuyện gì đó chọc giận môn chủ đại nhân?
Bọn thị vệ bị dọa phát run, có kẻ phản ứng nhanh, lập tức hô to, “Hoàng thượng, người mau tới đi!”
Hô xong, lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng…
Không phải là thái độ không đủ tôn trọng, xảy ra chuyện lớn như thế, ai hơi đâu nghĩ đến những điều này, dù sao cứ tìm được Hoàng thượng là được.
Mà là… Làm sao nghe, lại giống như phi tần hậu cung vẫy khăn tay nhỏ, nhộn nhạo nói “Hoàng thượng người mau tới đây ~~~” “Ghét quá đi ~~~” vậy…
Thị vệ đáng thương bị sét của mình đánh chết.
Động tĩnh bên này quá lớn, có thị vệ vội vàng chạy đến tiếp ứng, vừa khéo nghe thấy câu “Ta là Môn chủ Thiên Ly môn” kia.
Cả kinh suýt rơi hồ, thị vệ dẫn đầu lập tức lảo đảo đi thông báo.
Cha của Sính Nhiên công chúa, Thánh thượng đương triều, là một nam nhân trung niên trắng trẻo mập mạp, mặt mũi hiền lành.
… Quả thật là trắng trẻo mập mạp, làm Hoàng thượng, thật ra ông cũng đã học qua ít võ công phòng thân, nghe nói Lãnh Thành Nhiên đến, ông không lo nổi hình tượng Hoàng thượng, lập tức thi triển khinh công chạy tới.
Chạy nhanh quá, nóng toát mồ hôi, đầu như bốc hơi, trông càng giống một cái bánh bao chay mới ra lò.
Hoàng đế bánh bao nhìn thấy Lãnh Thành Nhiên, mắt lập tức biến thành sao.
Đây chính là thần tượng của ông từ bé đến lớn, là thần hộ mệnh của Nhược Diệp quốc họ, thậm chí là của cả đại lục!
Đang chuẩn bị bày tỏ chút lòng sùng bái với Lãnh Thành Nhiên, vẻ mặt Hoàng đế bánh bao lại cứng đờ, rốt cuộc ông cũng nhìn thấy nữ nhi trong trạng thái không thích hợp lắm.
“… Môn chủ đại nhân, này…”
Đám nhóc con cũng là fan của Lãnh Thành Nhiên, giờ vất vả lắm mới có cơ hội thể hiện, lập tức tranh nhau làm chứng hộ thần tượng, nói cho Hoàng đế bánh bao chuyện đã xảy ra.
Mặt Hoàng đế bánh bao càng nghe càng trắng.
Khác với màu trắng trước đó là, bây giờ sắc mặt ông trắng xanh, trông chằng hề hòa ái dễ gần nữa, mà cực kỳ đáng sợ.
“… Môn chủ đại nhân, Nguyệt An không còn lời nào để nói, tùy môn chủ đại nhân xử trí.”
Nguyệt An là tên của Hoàng đế bánh bao.
Lãnh Thành Nhiên đã nguôi cơn giận khi vừa biết tội ác của Nguyệt Sính Nhiên, nên cũng không định nổi trận nữa, nhìn canh giờ, bình tĩnh nói, “Ăn cơm trước đi, tiểu đồ đệ của ta đói rồi.”
“Hoàng đế bá bá, cháu đói rồi.” Nhị Nhị rất phối hợp lên tiếng, cười ngọt lịm với Hoàng đế bánh bao.
Tiểu nha đầu có bề ngoài ngoan ngoãn đáng yêu, tuyệt đối là cục cưng ngoan thuộc hệ chữa trị. Hoàng đế bánh bao thấy bé như thế, hốc mắt nóng lên, nước mắt sắp rơi xuống.
Thực ra lúc đối mặt với người tốt, tiểu nha đầu thật sự rất hiền lành…
Cho nên giờ bé đang nghiêm túc an ủi ông, “Hoàng đế bá bá, người đừng buồn, dù Nguyệt Sính Nhiên phạm phải sai lầm lớn, nhưng nàng ta cũng chưa đáng chết!”
Thực tế trong lòng Lãnh Thành Nhiên, Sính Nhiên công chúa phạm tội như thế, cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng nghe tiểu đồ đệ nói vậy, hắn cũng không phản đối, chuẩn bị theo lời bé mà không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.
Nhưng Hoàng đế bánh bao cũng biết rõ chuyện này ác liệt cỡ nào, vẻ mặt thảm đạm, gắng gượng cười, “Cảm ơn cháu, tiểu nha đầu, nhưng phạm phải tội nặng như vậy, dù nó có là công chúa, cũng không thể nhân nhượng. Mà nó phạm phải tội ác như vậy, cũng là do ta dạy dỗ không chu toàn, ta sẽ đại xá thiên hạ, giảm thuế ba năm, để cầu trăm họ tha thứ cho sai lầm của ta.”
Tiểu nha đầu thích Hoàng đế tốt, nghe ông nói vậy, liền càng muốn giúp ông hơn… Ừm, mặc dù trong tương lai, Nguyệt Sính Nhiên sẽ không cảm thấy bé giúp gì…
Bé rất nhiệt tình phồng mặt nhỏ lên, “Thật sự không cần chết mà! Cha cháu am hiểu nhất trong chuyện giáo dục người như vậy, ở nhà cháu có rất nhiều kẻ khốn kiếp đã từng phạm tội chồng chất, giết người phóng hỏa không chừa cái nào, giờ đều trở thành người hiền lành đàng hoàng đó!”
Hoàng đế bánh bao sửng sốt, sao chưa từng nghe thiên hạ có kỳ nhân như thế?
Vì ông và Hách Liên Dạ không sống dưới cùng một thời không chứ sao…
Dù cảm thấy lời Nhị Nhị như chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng Hoàng đế bánh bao cực kỳ sùng bái Lãnh Thành Nhiên, cảm thấy đồ đệ của môn chủ đại nhân dù còn tuổi nhỏ, cũng tuyệt đối không được khinh thường. Hẳn là tiểu nha đầu này có kiến thức rộng rãi, biết đến những người tài ba mà ông chưa từng nghe tên.
Để ông phải chính miệng hạ lệnh xử tử Nguyệt Sính Nhiên, Hoàng đế bánh bao cũng khó mà mở lời, giờ lại nghe có cơ hội như thế, rất kinh hỉ, lại lo âu hỏi, “Nhưng… trong số họ, kẻ không thành thật nhất, giờ thế nào rồi?”
Trông tiểu nha đầu ngoan thế, khả năng là chưa từng gặp phải người quá xấu, có lẽ những ác nhân bị “cải tạo” ở nhà bé kia, bản chất cũng không quá hư hỏng.
Câu hỏi này rất dễ trả lời nha!
Một là thành thật hơn, hai là…
“Mỗi ngày họ đều nghĩ cách tự sát đó!” Tiểu nha đầu trả lời rất ngoan.
Khóe miệng Lãnh Thành Nhiên giật mạnh, suýt phì cười.
Hắn càng ngày càng tò mò xem cha nương của Tiểu Đông Qua này là kiểu người gì rồi.
Không hổ là đôi phu thê có thể dạy dỗ ra Tiểu Đông Qua đáng yêu lại bẫy người như thế, mỗi lần nghe được chuyện về họ, đều cảm thấy họ… khác hẳn người thường.
Mặt Hoàng đế bánh bao cứng đờ, ông ngờ rằng mình lý giải nhầm, “Tự… sát?”
“Hình như thế á.” Tiểu nha đầu nhiệt tình giải thích, “Tất cả mọi người đều nói, rơi vào trong tay cha, là sống không bằng chết!”
Tiểu nha đầu nhéo nhéo tay nhỏ, nghiêm túc nghĩ nghĩ, biện minh thay cha, “Nhưng dù cha không thành thật như nương cháu, nhưng cha không giết người, cũng không dụng hình với ai cả, cha là một người tốt và hiền lành!”
“…” Không giết, cũng không dụng hình, lại có thể dọa người ta đến mức hận không thể tự sát… đó rốt cuộc là ai?
Không phải người…
Vương gia ấy à, y là yêu nghiệt cực phẩm trong biến thái, biến thái đỉnh cấp trong yêu nghiệt, trên trời dưới đất chỉ có mình y, ai cũng đừng hòng siêu việt.
Kẻ cường đại cấp biến thái bình thường, đứng trước mặt Hách Liên Dạ cũng chẳng đủ nhìn, vì người ta đều ở cấp biến thái, còn vương gia hắn ở cấp Hách Liên Dạ cơ…
Vốn đã là một tồn tại có thể thay đổi thể chế phân chia cấp bậc rồi…
Mặc dù cha của Nhị Nhị, nghe còn đáng sợ hơn yêu quái ăn thịt người…
Nhưng Hoàng đế bánh bao vẫn quyết định đưa con gái qua cải tạo, đương nhiên, ông cũng muốn tự mình tiếp vị nhân vật khiến ông khó có thể tưởng tượng ra này.
“Bây giờ à…” Tiểu nha đầu hơi lo lắng, “Nhưng bây giờ, nương cháu hẳn đang rất đói.”
Hoàng đế bánh bao nghe thế rùng mình, thịt toàn thân đều run theo. Có ý gì, chẳng lẽ khi đói bụng, sẽ ăn thịt người thật à…
Chẳng phải nói nương bé rất thành thật sao?
Chẳng lẽ thành thật là một từ để mắng người?