Chương 49: Nam nhân này rất yêu nghiệt (4)
Nhưng y không tính bỏ qua cho nàng dễ như vậy.
Hách Liên Dạ còn chưa thay xong quần áo thì một đám người đã chạy đến đây.
Không có mệnh lệnh của chủ tử nên bọn họ không dám xông loạn vào phòng ngủ của Hách Liên Dạ, nhưng qua cái lỗ to trên cửa sổ, mọi người trong sân đều nhìn rõ được Giang Ngư Ngư đang nghiêng đầu, tư thế có phần kỳ quái cứng đơ trên mặt đất, như bị người... điểm huyệt.
Mà Hà Nghiêm vẫn đang hoá đá trong sân, mọi người liền nghĩ hắn cũng bị điểm huyệt.
Thị vệ đi đầu cả kinh nên cũng bất chấp quy củ, vội vã chạy vào trong phòng.
"Đừng vào." Giang Ngư Ngư tốt bụng ngăn hắn lại, âm thanh có vẻ đau thương: "Hiện tại Vương gia ngài ấy... quần áo không chỉnh tề."
"..." Trong phòng, cánh tay đang mặc quần áo của Hách Liên Hạ hơi cứng lại một chút.
Trong sân, tâm mọi người đều nảy lên.
Quần áo không chỉnh tề... Chẳng lẽ Vương gia đã bị giở trò.
Giang Ngư Ngư nói rất đúng sự thật, chỉ là nàng chọn đúng chỗ "mấu chốt" mà nói, nghe không, chỉ là chọn đúng ý...
Giang Ngư Ngư rất vừa lòng với hiệu quả này, đối với người làm lỡ thời gian nàng ăn vặt, quyết không nương tay!
Hà Nghiêm đứng ở sân lấy lại tinh thần, nghiêm mặt: "Suy đoán lung tung cái gì! Võ công của Vương gia không phải các ngươi chưa từng thấy qua! Tất cả trở về hết cho ta! Bất luận đêm nay có nghe được cái gì cũng không cho phép nhắc đến!"
Sợ Giang Ngư Ngư lại nói ra câu nói kinh người khác, hắn vội vàng đuổi người đi.
Về phần chính mình... Hắn thật sự không chịu nổi không khí quỷ dị như thế này, hắn vẫn nên ở bên ngoài thì hơn.
Sau khi đuổi đám thị vệ đang nửa tin nửa ngờ đi, Hà Nghiêm cũng rời đi, bởi vì bị điểm huyệt nên Giang Ngư Ngư vẫn nghiêng đầu, nhìn cái sân không một bóng người.
"Tình cảnh này làm tôi không khỏi nhớ đến một câu thơ cổ."
"Ồh? Không phải cô nói mình không biết chữ sao?"
"Đó là cách nói khiêm tốn, thật ra tôi còn là người rất có văn hoá!" Ánh mắt Giang Ngư Ngư chân thành nhìn y: "Vương gia có muốn nghe tôi nói ra câu thơ kia không?"
"Được, nói nghe chút."
"Được, thơ cổ có câu ¾¾ Bạn có kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu bạn!" Nói xong còn dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Dạ vừa đi tới hồ nước nóng.
"..." Khụ.
Vì suy nghĩ cho hình tượng nên Hách Liên Dạ bỏ qua ly trà vừa bưng lên, đè xuống xúc động muốn cười, nhưng trên khuôn mặt yêu nghiệt vẫn dịu dàng nghiêng đầu như trước, nhìn nụ cười yếu ớt ngược lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Một bàn tay của y đã sưng phù lên không khác gì cái bánh mỳ, không đau không ngứa, nhưng càng là loại độc như vậy thì lại càng đáng sợ.
Cũng chỉ là bị môi nàng chạm nhẹ một chút thôi mà đã có hiệu quả như này, bây giờ y càng tin tưởng câu nói "Thật ra tôi là một cao thủ dùng độc" là thật.
Khẽ nhấc bàn tay sưng phù lên: "Tiểu nha đầu, có phải cô nên hỏi chút gì không?"
"Ừ!" Nhìn cái tay kia một lúc lâu Giang Ngư Ngư mới lên tiếng đồng ý: "Buổi tối tôi muốn ăn chân giò hầm."
Hách Liên Dạ tiếp tục làm bộ bình tĩnh nhịn cười, giọng nói có phần nguy hiểm: "Lúc nào cũng mang theo bên người loại độc lợi hại như vậy, tiểu nha đầu, có phải cô nên nói cho ta biết thân phận của cô hay không?"
Bình thường mà nói, người trúng độc hẳn phải kinh hoảng, để người hạ độc nhân cơ hội mà uy hiếp, nhưng hai người này một người bình tĩnh, một người tiếp tục giả vờ vô tội, không diễn theo kịch bản truyền thống.
"Trước kia tôi sống ở trong núi, có nhiều dã thú lắm nha! Nếu như gặp lợn rừng hay gấu chó gì gì đó thì có thể dùng loại độc này để phòng thân."
Gấu chó... Lợn rừng...
Hai loài động vật này thử thách thần kinh của Hách Liên Dạ, nhưng y vẫn chưa trả lời thì Giang Ngư Ngư lại chán phải giả bộ làm cột nhà, đứng thẳng người lên, hoạt động cổ có chút cứng ngắc một chút.
Chương 50: Người đàn ông này rất yêu nghiệt (5)
Editor: Yocohamamisari
Beta: NanaTrang
Huyệt đạo Hách Liên Dạ điểm trúng phải mất ít nhất hai canh giờ mới có thể giải, vậy mà bây giờ nàng đã có thể hành động tự nhiên.
Tài năng của nàng ngày càng thể hiện nhiều, Hách Liên Dạ ngược lại càng bình tĩnh: "Không sợ bị điểm huyệt?"
"Vương gia, anh đã từng nghe qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam chưa?" Giang Ngư Ngư không đáp mà hỏi lại.
"Nghe qua." Dù là võ công cao cường như Hách Liên Dạ cũng hơi kinh ngạc.
Công phu như vậy cần phải có nội lực mạnh mẽ làm căn bản, tiểu nha đầu này nhỏ tuổi như vậy mà có thể làm được?
Giang Ngư Ngư thận trọng gật đầu, rút một miếng sắt lá từ tay áo ra: "Ta làm một bộ." Cho nên không sợ điểm huyệt.
"...Phốc!" Lại một tiếng cười khẽ, mỗi lần đều bị nàng chọc cười như trước.
Kèm theo tiếng cười, Hách Liên Dạ bất ngờ đứng dậy, thân hình nhanh như thiểm điện, đứng bên người Giang Ngư Ngư, một tay đặt lên vai nàng, tay kia siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
"Tiểu nha đầu, tấm sắt trên người cô chắc không chỉ có ở trong tay áo đâu nhỉ?" Xúc cảm ở lòng bàn tay rõ ràng chứng thực phỏng đoán của y.
Rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nàng tránh được điểm huyệt của y.
Bị vạch trần, Giang Ngư Ngư cũng không lo sợ mà đang chuẩn bị lấy một cái cớ qua loa tắc trách như trước, bỗng nhiên Hách Liên Dạ bật cười.
"Tiểu nha đầu, đêm nay cô nói rất nhiều."
Khuôn mặt yêu nghiệt dán lại gần hơn: "Kéo dài thời gian như vậy vì muốn ở trong phòng lâu hơn một lúc? Cô đang tìm cái gì?"
"..." Như vậy mà cũng có thể phát hiện? Yêu nghiệt này cũng quá tinh tường rồi!
"Từ sau khi cô xuất hiện đến giờ, con mắt chưa một lần nhìn lung tung, mà lúc nói chuyện với ta lại đổi bốn tư thế liền, cô đã xem xét phòng này cũng tạm được rồi."
"Tiểu nha đầu, cô không biết khinh công, cho nên không nhìn được võ công của ta cao hay thấp phải không?" Mỗ yêu nghiệt cười vô cùng "dịu dàng": "Đừng nói là tay của ta bóp cổ cô, cho dù là ngay cạnh môi cô, thì ta cũng nắm chắc khi cô cắn xuống vẫn có thể tránh được."
"Biết vì sao ta phải giả bộ bị trúng chiêu không? Bởi vì khi tay ta bóp cổ cô thì đầu cô lại cúi nghiêng về phía Tây Bắc."
"Lấy tính tình của cô, nếu bị điểm huyệt mà không có chuyện gì thì đã sớm tự do đi lại, giả làm cây cột lâu như vậy, thật ra... là phát hiện hướng đó có thứ khiến cô hứng thú đúng không?"
Nói xong một đống câu này, Hách Liên Dạ khẽ cười một tiếng: "Tiểu nha đầu, cô đang tìm chỗ chế tạo thẻ bài thân phận?"
"..." Giang Ngư Ngư vốn nghe không nói gì, nhưng nghe đến câu sau cùng, rõ ràng muốn trừng mắt lên.
Đây không phải là vấn đề khôn khéo nữa, tên yêu nghiệt này căn bản đã thành tinh rồi!
Mặc dù lúc đầu nàng không dựa vào cuộc sống lừa đảo gian lận, nhưng dù sao đại não cũng phản ứng nhanh, hành động đêm nay, trong lòng nàng coi như đã nắm chắc.
Hơn nữa nàng cảm thấy từ sau khi mình xuất hiện đã cẩn thận giấu diếm sơ hở rồi.
Không nghĩ tới mắt của tên yêu nghiệt này giống như ra đa, đầu óc lại suy nghĩ nhanh nhạy quả thực có thể so với máy tính, mà ngay cả chuyện "trúng độc" cũng nằm trong tính toán của y.
Đoán rõ ràng mục đích của nàng, vậy tên yêu nghiệt này định xử lý nàng như thế nào?
Từ đầu Giang Ngư Ngư đã cảm thấy, mặc kệ là đầm rồng hang hổ như thế nào, ít nhất nàng cũng có khả năng thoát thân, nhưng dường như tên yêu nghiệt trước mắt này quá cường đại, bây giờ nàng càng nghĩ càng không dám chắc.
Đang nghĩ ngợi thì tên yêu nghiệt bỗng lại gần thêm một chút, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, đuôi mắt hơi cong lên, cười dịu dàng khiến người ta bất an: "Tiểu nha đầu, thật ra trong phòng ngủ của ta không chỉ có bí mật này, cô đã hiếu kỳ như vậy..."
Nhưng y không tính bỏ qua cho nàng dễ như vậy.
Hách Liên Dạ còn chưa thay xong quần áo thì một đám người đã chạy đến đây.
Không có mệnh lệnh của chủ tử nên bọn họ không dám xông loạn vào phòng ngủ của Hách Liên Dạ, nhưng qua cái lỗ to trên cửa sổ, mọi người trong sân đều nhìn rõ được Giang Ngư Ngư đang nghiêng đầu, tư thế có phần kỳ quái cứng đơ trên mặt đất, như bị người... điểm huyệt.
Mà Hà Nghiêm vẫn đang hoá đá trong sân, mọi người liền nghĩ hắn cũng bị điểm huyệt.
Thị vệ đi đầu cả kinh nên cũng bất chấp quy củ, vội vã chạy vào trong phòng.
"Đừng vào." Giang Ngư Ngư tốt bụng ngăn hắn lại, âm thanh có vẻ đau thương: "Hiện tại Vương gia ngài ấy... quần áo không chỉnh tề."
"..." Trong phòng, cánh tay đang mặc quần áo của Hách Liên Hạ hơi cứng lại một chút.
Trong sân, tâm mọi người đều nảy lên.
Quần áo không chỉnh tề... Chẳng lẽ Vương gia đã bị giở trò.
Giang Ngư Ngư nói rất đúng sự thật, chỉ là nàng chọn đúng chỗ "mấu chốt" mà nói, nghe không, chỉ là chọn đúng ý...
Giang Ngư Ngư rất vừa lòng với hiệu quả này, đối với người làm lỡ thời gian nàng ăn vặt, quyết không nương tay!
Hà Nghiêm đứng ở sân lấy lại tinh thần, nghiêm mặt: "Suy đoán lung tung cái gì! Võ công của Vương gia không phải các ngươi chưa từng thấy qua! Tất cả trở về hết cho ta! Bất luận đêm nay có nghe được cái gì cũng không cho phép nhắc đến!"
Sợ Giang Ngư Ngư lại nói ra câu nói kinh người khác, hắn vội vàng đuổi người đi.
Về phần chính mình... Hắn thật sự không chịu nổi không khí quỷ dị như thế này, hắn vẫn nên ở bên ngoài thì hơn.
Sau khi đuổi đám thị vệ đang nửa tin nửa ngờ đi, Hà Nghiêm cũng rời đi, bởi vì bị điểm huyệt nên Giang Ngư Ngư vẫn nghiêng đầu, nhìn cái sân không một bóng người.
"Tình cảnh này làm tôi không khỏi nhớ đến một câu thơ cổ."
"Ồh? Không phải cô nói mình không biết chữ sao?"
"Đó là cách nói khiêm tốn, thật ra tôi còn là người rất có văn hoá!" Ánh mắt Giang Ngư Ngư chân thành nhìn y: "Vương gia có muốn nghe tôi nói ra câu thơ kia không?"
"Được, nói nghe chút."
"Được, thơ cổ có câu ¾¾ Bạn có kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu bạn!" Nói xong còn dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Dạ vừa đi tới hồ nước nóng.
"..." Khụ.
Vì suy nghĩ cho hình tượng nên Hách Liên Dạ bỏ qua ly trà vừa bưng lên, đè xuống xúc động muốn cười, nhưng trên khuôn mặt yêu nghiệt vẫn dịu dàng nghiêng đầu như trước, nhìn nụ cười yếu ớt ngược lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Một bàn tay của y đã sưng phù lên không khác gì cái bánh mỳ, không đau không ngứa, nhưng càng là loại độc như vậy thì lại càng đáng sợ.
Cũng chỉ là bị môi nàng chạm nhẹ một chút thôi mà đã có hiệu quả như này, bây giờ y càng tin tưởng câu nói "Thật ra tôi là một cao thủ dùng độc" là thật.
Khẽ nhấc bàn tay sưng phù lên: "Tiểu nha đầu, có phải cô nên hỏi chút gì không?"
"Ừ!" Nhìn cái tay kia một lúc lâu Giang Ngư Ngư mới lên tiếng đồng ý: "Buổi tối tôi muốn ăn chân giò hầm."
Hách Liên Dạ tiếp tục làm bộ bình tĩnh nhịn cười, giọng nói có phần nguy hiểm: "Lúc nào cũng mang theo bên người loại độc lợi hại như vậy, tiểu nha đầu, có phải cô nên nói cho ta biết thân phận của cô hay không?"
Bình thường mà nói, người trúng độc hẳn phải kinh hoảng, để người hạ độc nhân cơ hội mà uy hiếp, nhưng hai người này một người bình tĩnh, một người tiếp tục giả vờ vô tội, không diễn theo kịch bản truyền thống.
"Trước kia tôi sống ở trong núi, có nhiều dã thú lắm nha! Nếu như gặp lợn rừng hay gấu chó gì gì đó thì có thể dùng loại độc này để phòng thân."
Gấu chó... Lợn rừng...
Hai loài động vật này thử thách thần kinh của Hách Liên Dạ, nhưng y vẫn chưa trả lời thì Giang Ngư Ngư lại chán phải giả bộ làm cột nhà, đứng thẳng người lên, hoạt động cổ có chút cứng ngắc một chút.
Chương 50: Người đàn ông này rất yêu nghiệt (5)
Editor: Yocohamamisari
Beta: NanaTrang
Huyệt đạo Hách Liên Dạ điểm trúng phải mất ít nhất hai canh giờ mới có thể giải, vậy mà bây giờ nàng đã có thể hành động tự nhiên.
Tài năng của nàng ngày càng thể hiện nhiều, Hách Liên Dạ ngược lại càng bình tĩnh: "Không sợ bị điểm huyệt?"
"Vương gia, anh đã từng nghe qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam chưa?" Giang Ngư Ngư không đáp mà hỏi lại.
"Nghe qua." Dù là võ công cao cường như Hách Liên Dạ cũng hơi kinh ngạc.
Công phu như vậy cần phải có nội lực mạnh mẽ làm căn bản, tiểu nha đầu này nhỏ tuổi như vậy mà có thể làm được?
Giang Ngư Ngư thận trọng gật đầu, rút một miếng sắt lá từ tay áo ra: "Ta làm một bộ." Cho nên không sợ điểm huyệt.
"...Phốc!" Lại một tiếng cười khẽ, mỗi lần đều bị nàng chọc cười như trước.
Kèm theo tiếng cười, Hách Liên Dạ bất ngờ đứng dậy, thân hình nhanh như thiểm điện, đứng bên người Giang Ngư Ngư, một tay đặt lên vai nàng, tay kia siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
"Tiểu nha đầu, tấm sắt trên người cô chắc không chỉ có ở trong tay áo đâu nhỉ?" Xúc cảm ở lòng bàn tay rõ ràng chứng thực phỏng đoán của y.
Rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nàng tránh được điểm huyệt của y.
Bị vạch trần, Giang Ngư Ngư cũng không lo sợ mà đang chuẩn bị lấy một cái cớ qua loa tắc trách như trước, bỗng nhiên Hách Liên Dạ bật cười.
"Tiểu nha đầu, đêm nay cô nói rất nhiều."
Khuôn mặt yêu nghiệt dán lại gần hơn: "Kéo dài thời gian như vậy vì muốn ở trong phòng lâu hơn một lúc? Cô đang tìm cái gì?"
"..." Như vậy mà cũng có thể phát hiện? Yêu nghiệt này cũng quá tinh tường rồi!
"Từ sau khi cô xuất hiện đến giờ, con mắt chưa một lần nhìn lung tung, mà lúc nói chuyện với ta lại đổi bốn tư thế liền, cô đã xem xét phòng này cũng tạm được rồi."
"Tiểu nha đầu, cô không biết khinh công, cho nên không nhìn được võ công của ta cao hay thấp phải không?" Mỗ yêu nghiệt cười vô cùng "dịu dàng": "Đừng nói là tay của ta bóp cổ cô, cho dù là ngay cạnh môi cô, thì ta cũng nắm chắc khi cô cắn xuống vẫn có thể tránh được."
"Biết vì sao ta phải giả bộ bị trúng chiêu không? Bởi vì khi tay ta bóp cổ cô thì đầu cô lại cúi nghiêng về phía Tây Bắc."
"Lấy tính tình của cô, nếu bị điểm huyệt mà không có chuyện gì thì đã sớm tự do đi lại, giả làm cây cột lâu như vậy, thật ra... là phát hiện hướng đó có thứ khiến cô hứng thú đúng không?"
Nói xong một đống câu này, Hách Liên Dạ khẽ cười một tiếng: "Tiểu nha đầu, cô đang tìm chỗ chế tạo thẻ bài thân phận?"
"..." Giang Ngư Ngư vốn nghe không nói gì, nhưng nghe đến câu sau cùng, rõ ràng muốn trừng mắt lên.
Đây không phải là vấn đề khôn khéo nữa, tên yêu nghiệt này căn bản đã thành tinh rồi!
Mặc dù lúc đầu nàng không dựa vào cuộc sống lừa đảo gian lận, nhưng dù sao đại não cũng phản ứng nhanh, hành động đêm nay, trong lòng nàng coi như đã nắm chắc.
Hơn nữa nàng cảm thấy từ sau khi mình xuất hiện đã cẩn thận giấu diếm sơ hở rồi.
Không nghĩ tới mắt của tên yêu nghiệt này giống như ra đa, đầu óc lại suy nghĩ nhanh nhạy quả thực có thể so với máy tính, mà ngay cả chuyện "trúng độc" cũng nằm trong tính toán của y.
Đoán rõ ràng mục đích của nàng, vậy tên yêu nghiệt này định xử lý nàng như thế nào?
Từ đầu Giang Ngư Ngư đã cảm thấy, mặc kệ là đầm rồng hang hổ như thế nào, ít nhất nàng cũng có khả năng thoát thân, nhưng dường như tên yêu nghiệt trước mắt này quá cường đại, bây giờ nàng càng nghĩ càng không dám chắc.
Đang nghĩ ngợi thì tên yêu nghiệt bỗng lại gần thêm một chút, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, đuôi mắt hơi cong lên, cười dịu dàng khiến người ta bất an: "Tiểu nha đầu, thật ra trong phòng ngủ của ta không chỉ có bí mật này, cô đã hiếu kỳ như vậy..."