Chương 67: Thân phận thật sự của Giang Ngư Ngư (2)
Chỉ là khuôn mặt hiện tại của nàng, vừa xinh lại đẹp, nhưng so với tên yêu nghiệt Hách Liên Dạ có dung mạo bậc này, cũng chỉ có thể tính là người qua đường. Không biết lần đánh giá về Cửu tiểu thư Trình phủ kia, có yếu tố khoe khoang hay không.
Giang Ngư Ngư yên lặng không vội nói chuyện, cũng không tính giải thích một phen. Nàng sắp có vị trí Thái tử phi, tại sao còn có thể chạy đến Tĩnh Vương phủ này.
Hà thúc không trông cậy Giang Ngư Ngư có phản ứng bình thường, tầm mắt run rẩy dừng ở trên người Hách Liên Dạ.
Lúc này Thái tử và Vương gia như nước với lửa, sự xuất hiện của Cửu tiểu thư rất đáng nghi. Vất vả lắm Vương gia mới động tâm, nhưng hình như đã thích nhầm người rồi, vậy phải làm sao mới tốt đây!
Ở trong bầu không khí quỷ dị lộ ra chút khẩn thương, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, Hách Liên Dạ đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Tiểu nha đầu, xem ra muốn lấy cưới nàng về nhà, trước tiên còn phải chơi đùa với vài người.”
“Nàng nói, nên giết vị hôn phu của nàng trước, hay là trói cha của nàng lại bắt đến đây trước, để cho ông ta gả con gái cho ta?”
“……” Hai việc nay, thật đúng là “trò chơi”!
Hà thúc rối rắm không biết phải làm thế nào, đột nhiên vô cùng hi vọng Giang Ngư Ngư có thể biểu hiện “kinh diễm” như khi vừa mới vào phủ, tiếp tục thắng Vương Gia một lần nữa, miễn cho Vương gia thật sự có hành động gì đó quá khích.
Hiện tại Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh.
Bởi vì trong vương phủ không có ai biết khuôn mặt này của nàng, nàng không ngờ rằng chính chủ của thân thể này lại có nhiều ràng buộc với Hách Liên Dạ như vậy. Chỉ là hiện tại, nàng dự định lợi dụng thân phận mới này một chút.
“Vương gia không sợ tôi ghi hận chuyện hủy hôn, cố tình trà trộn vào Vương phủ trả thù sao?”
“Không sợ.”
“Vì sao?”
Mắt phượng xinh đẹp đột nhiên cong lên, Hách Liên Dạ thờ ơ cười nói, “Bởi vì hiện tại nàng vốn cũng không thích ta.”
“….” Thì ra y biết rõ! “Vậy sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
“Sao đột nhiên lại biến thanh đần thế này,” đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, động tác kia mau lẹ căn bản Giang Ngư Ngư không thể tránh thoát, Hách Liên Dạ cười cưng chìu, “Đương nhiên là bởi vì bổn vương thích nàng.”
“…..” Giang Ngư Ngư buồn bực.
Cửu tiểu thư không phải bị đánh bại nhanh như vậy chứ? Hà thúc rối rắm nhìn Giang Ngư Ngư, trong mắt đều là tha thiết chờ mong.
Giang Ngư Ngư không hề khiến cho ông thất vọng, sau khi im lặng vài giây, bỗng nhiên nói, “Vương gia, không bằng chúng ta đánh cược đi. Về việc hôn sự này, ai thắng thì nghe lời người đó.”
“Không đánh cược.” Thẳng thắn cự tuyệt như đinh đóng cột, ngay cả nửa giây do dự cũng không có.
“Vương gia sợ thua tôi?” Giang Ngư Ngư cố ý khiêu khích y.
Không ngờ Hách Liên Dạ lại thản nhiên thừa nhận, “Đúng, bổn vương sợ thua nàng.”
Khóe miệng Hà thúc co rút kịch liệt, yên lặng từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài, gọi người kêu Hà Nghiêm tới.
Không được rồi, chuyện này không thể để cho một mình ông chịu kích thích , ông muốn kéo theo một người xuống nước !
Giang Ngư Ngư cũng bị câu trả lời của Hách Liên Dạ làm cho trở tay không kịp , im lặng một lát , đành phải tiếp tục khích y , “ Đường đường là Tĩnh Vương gia , vậy mà lại không có dũng khí đánh cược cùng với một cô gái từng bị anh hủy hôn sao ?”
Hà thúc hít một ngụm khí lạnh , lời này … nói có chút nặng rồi !
Hách Liên Dạ hiếp mắt lại , tròng mắt đen tối nhìn không ra cảm xúc như thế nào , trong nháy mắt , Giang Ngư Ngư tưởng y sẽ nổi giận .
Nhưng y lại đột nhiên nghiêng người lại đây , “ Quả thật không có dũng khí , thua sẽ không được cưới nàng , tiền cược nặng như vậy , bổn vương không đánh nổi .”
“….”
“ Huống hồ…” Âm thanh của y đột nhiên đè cực thấp , dường như hỏi nhỏ nàng, “ Tiểu nha đầu , nàng thật sự là Cửu tiểu thư Trình gia gì đó sao ?”
“…” Bởi vì câu “đánh cược không nổi” kia của y mà xuất hiện cảm xúc khác thường , hiện tại đều bị tràn đầy sự khiếp sợ thay thế .
Tuy cách ăn ở của nàng kỳ quặc , nhìn quả thật không giống tiểu thư khuê các chút nào , nhưng tư tưởng nơi này tương đối đối lập với thời cổ đại bảo thủ , nơi này cũng không thịnh hành tiểu thuyết xuyên qua . Vậy sao y lại dùng giọng điệu bình tĩnh như thế nghi ngờ thân phận của nàng ?
Có đôi khi , nàng thật sự cảm thấy đầu óc của tên yêu nghiệt này quá thông minh , không phải cấu tạo của người bình thường .
Chỉ là bất kể khiếp sợ thế nào , cuộc đánh cuộc này , nàng nhất định phải đánh .
Giang Ngư Ngư ngọt ngào cười một tiếng , “ Thế nhưng ngay cả dũng khí đáng cược với tôi cũng không có , tôi không ngờ thật đó .”
“…” Những lời này thật sự không có cách nào phản bác được , họ nhẹ một tiếng , Hách Liên Dạ phì cười gật đầu , “ Được rồi , bổn vương đánh cược .”
Vỗ vỗ tay , vẻ mặt Giang Ngư Ngư thuần lương nhìn y , “ Quy tắc rất đơn giản , chúng ta đổi giới tính lẫn nhau , người nào giả trang giống hơn coi như người đó thắng .”
“ …” Hà Nghiêm vừa mới cất bước tiến vào thì đã muốn trốn chạy , hắn đã nói tại sao Hà thúc lại đột nhiên gọi hắn đến đây !
Còn Hà thúc lại nhất định phải có người chịu khổ cùng mình , gắt gao giữ chặt hắn lại , không cho hắn chạy trốn .
Không chú ý đến hai thủ hạ tâm phúc đang động chạm với nhau , Hách Liên Dạ cũng khó mà giữ bình tĩnh , khóe miệng hơi co giật .
Y còn tưởng cuộc đánh cược này chính là cái loại trò chơi phong cách “ giả quả táo” kia. Tiểu nha đầu vô lương này rất thông minh , nhưng y cũng có đủ gian trá , phần thắng của y chắc hẳn cũng không nhỏ lắm đâu nhỉ .
Nhưng mà đổi giới tính lẫn nhau này …
“ Tiểu nha đầu , trò chơi này có chút khó xơi .”
Giang Ngư Ngư chớp chớp đôi mắt to thần lương lần thứ hai , “ Ngay cả chuyện giả thành một cô nương Vương gia cũng không dám làm sao ?”
Tiếc là phép khích tướng này không dùng được , Hách Liên Dạ mỉm cười gật đầu , lấy làm tiếc , “ Quả thật không thể giả trang , bởi vì bổn vương rất có mị lực đàn ông .”
“….” Giang Ngư Ngư xem nhẹ người nào đó đang tự kỷ , tiếp tục giả bộ thuần lương , “ Thật sự rất có mị lực đàn ông ?” Vẻ mặt nàng tò mò như bé cưng tưởng là thật .
“ Đúng vậy .”
“ Ừ …” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần thái nghiêm túc suy nghĩ , Giang Ngư Ngư xoa nhẹ cằm , “ Nói như vậy , mị lực của Vương gia ít nhất phải gấp đôi những người đàn ông bình thường ha ?”
“ Ừ .” Hách Liên Dạ “ khiêm tốn” thừa nhận .
“ Vậy thì thật là lợi hại !” Giang Ngư Ngư “ sùng bái” tán thưởng , ánh mắt sáng lóng lánh hỏi y , “ Vậy Vương gia nhất định là đã nghe qua câu này rồi nhỉ? Một nữa của đàn ông là đàn bà !”
“ Mị lực của vương gia gấp đôi đàn ông bình thường , hai cái một nữa …xem ra mị lực của Vương gia có thể như một người phụ nữ rồi .”
“…” Khóe miệng Hách Liên Dạ co rút , phát hiện ra cũng có một ngày mình rớt xuống hố sâu thế này .
Giang Ngư Ngư vẫn còn thuần lương vô tội mà nhắc nhở : “ Vương gia thành cô nương , nhất định là sẽ rất đẹp đó !”
Nói đùa , so sánh mức độ vô lương , nàng mới không thua người ta đâu .
Đến cuối cùng , Hách Liên Dạ không còn lời nào để nói , chỉ có thể đồng ý …giả trang thành cô nương .
Nhưng trò chơi còn chưa bắt đầu , Giang Ngư Ngư lại nói , “ Nếu đã giả tràn thì phải giả sao cho giống , không thể mặc bộ y phục này được .”
Bởi vì ánh mắt hồn nhiên kia , khuôn mặt thận trọng nhìn có chút ngớ ngẩn thật thà , nàng rất nghiêm túc nói , “ Bởi vì tôi là một người chuyên nghiệp .”
“…” Hà Nghiêm và Hà thúc nâng đỡ lẫn nhau đứng ở một bên .
Tuy rằng Vương phi của bọn họ có mấy lần không có lương tâm rồi , nhưng tại sao nàng vừa nói như vậy , bọn họ lại có chút tin tưởng chứ ?
Đều là vị bộ dáng vô tội lừa chết người không đền mạng kia .
Sắp phải đối mặt với “vận rủi” mặt trang phục nữ , Hách Liên Dạ cũng không gấp không buồn bực , Giang Ngư Ngư cầm bộ trang phục màu hồng phấn diễm lệ đưa cho y , y cũng không vội đi thay , vẫn đứng nguyên lại chỗ nhìn Giang Ngư Ngư , xem ra tâm tình có vẻ vô cùng tốt .
Chỉ là khuôn mặt hiện tại của nàng, vừa xinh lại đẹp, nhưng so với tên yêu nghiệt Hách Liên Dạ có dung mạo bậc này, cũng chỉ có thể tính là người qua đường. Không biết lần đánh giá về Cửu tiểu thư Trình phủ kia, có yếu tố khoe khoang hay không.
Giang Ngư Ngư yên lặng không vội nói chuyện, cũng không tính giải thích một phen. Nàng sắp có vị trí Thái tử phi, tại sao còn có thể chạy đến Tĩnh Vương phủ này.
Hà thúc không trông cậy Giang Ngư Ngư có phản ứng bình thường, tầm mắt run rẩy dừng ở trên người Hách Liên Dạ.
Lúc này Thái tử và Vương gia như nước với lửa, sự xuất hiện của Cửu tiểu thư rất đáng nghi. Vất vả lắm Vương gia mới động tâm, nhưng hình như đã thích nhầm người rồi, vậy phải làm sao mới tốt đây!
Ở trong bầu không khí quỷ dị lộ ra chút khẩn thương, đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, Hách Liên Dạ đột nhiên nhoẻn miệng cười, “Tiểu nha đầu, xem ra muốn lấy cưới nàng về nhà, trước tiên còn phải chơi đùa với vài người.”
“Nàng nói, nên giết vị hôn phu của nàng trước, hay là trói cha của nàng lại bắt đến đây trước, để cho ông ta gả con gái cho ta?”
“……” Hai việc nay, thật đúng là “trò chơi”!
Hà thúc rối rắm không biết phải làm thế nào, đột nhiên vô cùng hi vọng Giang Ngư Ngư có thể biểu hiện “kinh diễm” như khi vừa mới vào phủ, tiếp tục thắng Vương Gia một lần nữa, miễn cho Vương gia thật sự có hành động gì đó quá khích.
Hiện tại Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh.
Bởi vì trong vương phủ không có ai biết khuôn mặt này của nàng, nàng không ngờ rằng chính chủ của thân thể này lại có nhiều ràng buộc với Hách Liên Dạ như vậy. Chỉ là hiện tại, nàng dự định lợi dụng thân phận mới này một chút.
“Vương gia không sợ tôi ghi hận chuyện hủy hôn, cố tình trà trộn vào Vương phủ trả thù sao?”
“Không sợ.”
“Vì sao?”
Mắt phượng xinh đẹp đột nhiên cong lên, Hách Liên Dạ thờ ơ cười nói, “Bởi vì hiện tại nàng vốn cũng không thích ta.”
“….” Thì ra y biết rõ! “Vậy sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
“Sao đột nhiên lại biến thanh đần thế này,” đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, động tác kia mau lẹ căn bản Giang Ngư Ngư không thể tránh thoát, Hách Liên Dạ cười cưng chìu, “Đương nhiên là bởi vì bổn vương thích nàng.”
“…..” Giang Ngư Ngư buồn bực.
Cửu tiểu thư không phải bị đánh bại nhanh như vậy chứ? Hà thúc rối rắm nhìn Giang Ngư Ngư, trong mắt đều là tha thiết chờ mong.
Giang Ngư Ngư không hề khiến cho ông thất vọng, sau khi im lặng vài giây, bỗng nhiên nói, “Vương gia, không bằng chúng ta đánh cược đi. Về việc hôn sự này, ai thắng thì nghe lời người đó.”
“Không đánh cược.” Thẳng thắn cự tuyệt như đinh đóng cột, ngay cả nửa giây do dự cũng không có.
“Vương gia sợ thua tôi?” Giang Ngư Ngư cố ý khiêu khích y.
Không ngờ Hách Liên Dạ lại thản nhiên thừa nhận, “Đúng, bổn vương sợ thua nàng.”
Khóe miệng Hà thúc co rút kịch liệt, yên lặng từ trên giường đứng lên, đi ra ngoài, gọi người kêu Hà Nghiêm tới.
Không được rồi, chuyện này không thể để cho một mình ông chịu kích thích , ông muốn kéo theo một người xuống nước !
Giang Ngư Ngư cũng bị câu trả lời của Hách Liên Dạ làm cho trở tay không kịp , im lặng một lát , đành phải tiếp tục khích y , “ Đường đường là Tĩnh Vương gia , vậy mà lại không có dũng khí đánh cược cùng với một cô gái từng bị anh hủy hôn sao ?”
Hà thúc hít một ngụm khí lạnh , lời này … nói có chút nặng rồi !
Hách Liên Dạ hiếp mắt lại , tròng mắt đen tối nhìn không ra cảm xúc như thế nào , trong nháy mắt , Giang Ngư Ngư tưởng y sẽ nổi giận .
Nhưng y lại đột nhiên nghiêng người lại đây , “ Quả thật không có dũng khí , thua sẽ không được cưới nàng , tiền cược nặng như vậy , bổn vương không đánh nổi .”
“….”
“ Huống hồ…” Âm thanh của y đột nhiên đè cực thấp , dường như hỏi nhỏ nàng, “ Tiểu nha đầu , nàng thật sự là Cửu tiểu thư Trình gia gì đó sao ?”
“…” Bởi vì câu “đánh cược không nổi” kia của y mà xuất hiện cảm xúc khác thường , hiện tại đều bị tràn đầy sự khiếp sợ thay thế .
Tuy cách ăn ở của nàng kỳ quặc , nhìn quả thật không giống tiểu thư khuê các chút nào , nhưng tư tưởng nơi này tương đối đối lập với thời cổ đại bảo thủ , nơi này cũng không thịnh hành tiểu thuyết xuyên qua . Vậy sao y lại dùng giọng điệu bình tĩnh như thế nghi ngờ thân phận của nàng ?
Có đôi khi , nàng thật sự cảm thấy đầu óc của tên yêu nghiệt này quá thông minh , không phải cấu tạo của người bình thường .
Chỉ là bất kể khiếp sợ thế nào , cuộc đánh cuộc này , nàng nhất định phải đánh .
Giang Ngư Ngư ngọt ngào cười một tiếng , “ Thế nhưng ngay cả dũng khí đáng cược với tôi cũng không có , tôi không ngờ thật đó .”
“…” Những lời này thật sự không có cách nào phản bác được , họ nhẹ một tiếng , Hách Liên Dạ phì cười gật đầu , “ Được rồi , bổn vương đánh cược .”
Vỗ vỗ tay , vẻ mặt Giang Ngư Ngư thuần lương nhìn y , “ Quy tắc rất đơn giản , chúng ta đổi giới tính lẫn nhau , người nào giả trang giống hơn coi như người đó thắng .”
“ …” Hà Nghiêm vừa mới cất bước tiến vào thì đã muốn trốn chạy , hắn đã nói tại sao Hà thúc lại đột nhiên gọi hắn đến đây !
Còn Hà thúc lại nhất định phải có người chịu khổ cùng mình , gắt gao giữ chặt hắn lại , không cho hắn chạy trốn .
Không chú ý đến hai thủ hạ tâm phúc đang động chạm với nhau , Hách Liên Dạ cũng khó mà giữ bình tĩnh , khóe miệng hơi co giật .
Y còn tưởng cuộc đánh cược này chính là cái loại trò chơi phong cách “ giả quả táo” kia. Tiểu nha đầu vô lương này rất thông minh , nhưng y cũng có đủ gian trá , phần thắng của y chắc hẳn cũng không nhỏ lắm đâu nhỉ .
Nhưng mà đổi giới tính lẫn nhau này …
“ Tiểu nha đầu , trò chơi này có chút khó xơi .”
Giang Ngư Ngư chớp chớp đôi mắt to thần lương lần thứ hai , “ Ngay cả chuyện giả thành một cô nương Vương gia cũng không dám làm sao ?”
Tiếc là phép khích tướng này không dùng được , Hách Liên Dạ mỉm cười gật đầu , lấy làm tiếc , “ Quả thật không thể giả trang , bởi vì bổn vương rất có mị lực đàn ông .”
“….” Giang Ngư Ngư xem nhẹ người nào đó đang tự kỷ , tiếp tục giả bộ thuần lương , “ Thật sự rất có mị lực đàn ông ?” Vẻ mặt nàng tò mò như bé cưng tưởng là thật .
“ Đúng vậy .”
“ Ừ …” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần thái nghiêm túc suy nghĩ , Giang Ngư Ngư xoa nhẹ cằm , “ Nói như vậy , mị lực của Vương gia ít nhất phải gấp đôi những người đàn ông bình thường ha ?”
“ Ừ .” Hách Liên Dạ “ khiêm tốn” thừa nhận .
“ Vậy thì thật là lợi hại !” Giang Ngư Ngư “ sùng bái” tán thưởng , ánh mắt sáng lóng lánh hỏi y , “ Vậy Vương gia nhất định là đã nghe qua câu này rồi nhỉ? Một nữa của đàn ông là đàn bà !”
“ Mị lực của vương gia gấp đôi đàn ông bình thường , hai cái một nữa …xem ra mị lực của Vương gia có thể như một người phụ nữ rồi .”
“…” Khóe miệng Hách Liên Dạ co rút , phát hiện ra cũng có một ngày mình rớt xuống hố sâu thế này .
Giang Ngư Ngư vẫn còn thuần lương vô tội mà nhắc nhở : “ Vương gia thành cô nương , nhất định là sẽ rất đẹp đó !”
Nói đùa , so sánh mức độ vô lương , nàng mới không thua người ta đâu .
Đến cuối cùng , Hách Liên Dạ không còn lời nào để nói , chỉ có thể đồng ý …giả trang thành cô nương .
Nhưng trò chơi còn chưa bắt đầu , Giang Ngư Ngư lại nói , “ Nếu đã giả tràn thì phải giả sao cho giống , không thể mặc bộ y phục này được .”
Bởi vì ánh mắt hồn nhiên kia , khuôn mặt thận trọng nhìn có chút ngớ ngẩn thật thà , nàng rất nghiêm túc nói , “ Bởi vì tôi là một người chuyên nghiệp .”
“…” Hà Nghiêm và Hà thúc nâng đỡ lẫn nhau đứng ở một bên .
Tuy rằng Vương phi của bọn họ có mấy lần không có lương tâm rồi , nhưng tại sao nàng vừa nói như vậy , bọn họ lại có chút tin tưởng chứ ?
Đều là vị bộ dáng vô tội lừa chết người không đền mạng kia .
Sắp phải đối mặt với “vận rủi” mặt trang phục nữ , Hách Liên Dạ cũng không gấp không buồn bực , Giang Ngư Ngư cầm bộ trang phục màu hồng phấn diễm lệ đưa cho y , y cũng không vội đi thay , vẫn đứng nguyên lại chỗ nhìn Giang Ngư Ngư , xem ra tâm tình có vẻ vô cùng tốt .