Vương gia xấu xa cưng chiều thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời

Chương 69: Thiếu gia ta chính là ông trời ban cho ngươi (1)

Chương 69: Thiếu gia ta chính là ông trời ban cho ngươi (1)
Bởi vì lão ca là người ngoài hành tinh… A
nh họ của nàng giống như một đại gia, Giang Ngư Ngư tin chắc anh họ của nàng lên trời xuống đất không có gì là không làm được…
Nhưng phương thức triệu hoán kia… Anh họ sợ nhất là ầm ĩ, hơn nữa gọi lớn tiếng quá, nói không chừng lại đưa tới bạn hữu ngoài hành tinh khác, cho nên phương pháp la to này, cơ bản không thể dùng.
Do dự một chút, Giang Ngư Ngư liền đi tới mảnh đất trống phía sau núi vương phủ, yên lặng mà nhìn lên trời sao.
Anh họ mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ cảm nhận được ý niệm mạnh mẽ của nàng nhỉ?
Giang Ngư Ngư từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lại khác với những người trong gia tốc, nhắc tới vị anh họ vừa thần bí lại thần kỳ kia, cũng chỉ có thể yên lặng mà lùi lại đến một góc vẽ một vòng tròn, ngoan không thể ngoan hơn.
Cho nên sợ anh họ sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, bộ dáng hiện tại của Giang Ngư Ngư chính là vô cùng nhu thuận, hơn nữa tuyệt đối không phải là giả bộ ngoan hiền, mà là thực sự…
Một màn như vậy, khiến cho người nào đó thật sự ngạc nhiên.
"Ôi? Thiếu chút nữa là ta không dám nhận quen rồi đấy, tại sao cô lại thành thật như thế?" Trong không khí chợt vang lên âm thanh trêu đùa.
Nhìn người vừa mới xuất hiện, Giang Ngư Ngư nhất thời mờ mịt trong chốc lát, "Anh..."
"Không nhận ra rồi hả?" Người mới tới rất bất mãn mà sáp khuôn mặt tuấn tú qua, cố ý phụng phịu nói, "Qủy hẹp hòi, nói thế nào thì thiếu gia ta đây cũng là ân nhân cứu mạng của cô, sao lại quên ta nhanh như vậy hả?"
"Sao anh lại xuất hiện ở đây?" Nhìn người đàn ông trước mắt, sau đó lại nhìn lên bầu trời, Giang Ngư Ngư huyền ảo mà suy nghĩ, không lẽ người này chính là thủ hạ ngoài hành tinh của anh họ sao?
Lại nói tiếp, lúc nàng tỉnh lại ở trong hồ, cảm thấy mình sắp bị chết đuối, trong lúc chìm quá lâu không có chút khí lực bò lên, nàng cũng từng cầu cứu anh họ, sau đó người đàn ông này lại xuất hiện.
Tuy rằng nguyên nhân hắn "cứu" nàng lên bờ nguyên vô cùng tồi tệ, nhưng nàng có thể sống sót, quả thật cũng là vì có hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Ngư Ngư, người mới tới cũng vui vẻ, "Qủy hẹp hòi, nhìn cô thật kinh hỷ kìa."
Hắn nói xong liền tái mặt lại, nghiêm túc nói, "Đúng, không sai, cô đoán đúng rồi, thiếu gia ta đây chính là chủ tử mà ông trời ban cho cô. Nào, đến đây hầu hạ chủ tử của cô ăn khuya!"
Giọng điệu đại gia cà lơ phất phơ này thật sự vô cùng đáng đánh đòn, Giang Ngư Ngư cũng không khách khí, một cước bay ra, trực tiếp đá bay hắn.
Người đàn ông lập tức tránh ra,"Qủy hẹp hòi, cô vẫn không có mắt như thế, thiếu gia ta đây ngọc thụ lâm phong, lại đặc biệt dẫn theo cô bao ăn, vậy mà cô còn dám đá ta ~"
Vừa nghe nói có ăn, Giang Ngư Ngư lập tức thay đổi sắc mặt, "Đã lâu không gặp, gần đây anh có khỏe không?"
Vứt mấy cái bao đồ lớn ở trên lưng mình sang một bên, người đàn ông xem thường nàng, "Rất không truy cầu, nghe thấy được ăn thì ánh mắt lại sáng lên như vậy, cô xem thiếu gia ta…. Ối ối ối, đó là đùi gà ta ăn khuya, không phải là để cho cô ăn! Buông đùi gà kia ra… Ta, ta liều mạng với cô!"
Nhân sinh ăn hóa, kỳ thật chính là điểm truy cầu ấy… Ừm.
Vì "trả thù" Giang Ngư Ngư cướp đi đùi gà, người mới tới đoạt lấy mấy bao đồ ăn vặt vốn muốn tặng cho Giang Ngư Ngư. Mấy phút sau, hai người ôm một đống đồ ăn, khinh bỉ nhìn đối phương.
Không thể cướp của Giang Ngư Ngư, người đàn ông rất không tán thành mà lắc đầu, “Rất không bình tĩnh rồi, cô xem ta này, chỉ tượng trưng cướp đi mấy bao, chứ thật ra thiếu gia ta không thèm để ý đến chút đồ ăn này... Lúc cô gặm đùi gà kia có thể xoay người sang chỗ khác hay không! Cô muốn thèm chết ta hả!”
“...” Giang Ngư Ngư không nói gì lại khinh bỏ liếc hắn một cái, đều là người thích ăn vặt, nàng vẫn rất hiểu tâm tình của hắn... Cho nên nàng tương đối thiện lương mà xoay người sang chỗ khác.
Phía sau, âm thanh yếu ớt người đàn ông có chút ai oán, “Quỷ hẹp hòi, cô thật sự không nhớ ta sao?”
“Nhớ rõ, là Tiểu Trần Tử nha ~”
“...” Lúc hắn nói cho nàng biết tên của mình, hắn không phải là họ Trần, chỉ là... thôi đi.
Dù sao hắn cũng không thể nói ra tên thật, như vậy cũng tốt.
Tiện tay mở một bọc giấy ra, cúi đầu nhìn, hắn liền ném bọc giấy cho Giang Ngư Ngư, “Cho cô, vẫn còn nóng lắm, hãy ăn đi.”
Mùi trứng ngào ngạt vô cùng quen thuộc, sau khi Giang Ngư Ngư mở bọc giấy ra, lại sửng sốt.
Phía sau, truyền đến giọng nói dương dương tự đắc của đàn ông, “Thế nào, cái này chắc giống với bánh trứng gì đó ở quê nhà của cô nhỉ? Thiếu gia ta tìm người làm đấy!”
Ngự trù trong cung quả nhiên không tầm thường, nàng chỉ biết ăn không biết làm, vài ngày nghiên cứu với đầu bếp trong vương phủ, cũng không biết phải làm bánh trứng như thế nào.
Giang Ngư Ngư không hề khách khí mà cắn một ngụm mỹ vị đã lâu không được ăn này, quay đầu nhìn người mới tới.
Dáng dấp của “Tiểu Trần Tử” này thật ra rất anh tuấn, tiêu chuẩn này rất uy nghiêm, nhưng lúc nào hắn cũng khăng khăng treo nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt, hơn nữa trên người lại tùy tiện mặc một bộ quần áo bằng vải thô, nhìn như là một gã côn đồ giang hồ nghèo túng vậy.
Mà hiện tại, “Tiểu Trần Tử” lại bày vẻ mặt khiêm tốn và lắc đầu, “Quỷ hẹp hòi, tuy rằng thiếu gia ta thiên sinh lệ chất, quen được người ta thưởng thức, nhưng cô không nên nhìn chằm chằm ta như trông trộm vậy, ta sẽ nhịn không được mà thu lại thứ cô đang ăn xem như là phí thưởng thức!”
“...” Giang Ngư Ngư không thèm để ý đến bộ dạng giả ngây giả dại của hắn, trực tiếp hỏi hắn, “Anh là người trong cung?”
Ngưng hương lần trước nàng dùng là cướp được từ trên người của tên này, có thể mang theo độc chỉ có người trong cung mới có ở trên người, người này không những là người ở trong cung, tám mươi phần trăm thì thân phận vẫn không tính là thấp.
“...” Thân phận đột nhiên bị vạch trần, người đàn ông trầm mặc vài giây.
Giang Ngư Ngư không để ý tới hắn, cúi đầu tiếp tục ăn bánh trứng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn bộ quần áo bằng vải thô của mình, đột nhiên buông tiếng thở dài, “Ta biết ngay mà, thật là vô dụng, cho dù ta che giấu như thế nào, cũng không che được quý khí trời sinh~~~”
“...” Lần đầu tiên Giang Ngư Ngư có ý nghĩ muốn ném thức ăn trong tay vào mặt ai đó, nhưng lại vì trong tay không có những thứ khác có thể đập người.
Người đàn ông còn vô cùng cảm khái mà nhìn Giang Ngư Ngư, “Quỷ hẹp hòi, cô nói người giống như ta có hào quang bắn ra bốn phía muốn sống một cuộc sống khiêm tốn, tại sao lại khó như vậy chứ?”
Giang Ngư Ngư: “...”
“... Ta nói cho cô nghe nhiều câu buồn nôn như vậy, tại sao cô không ném cái bánh trứng qua đây chứ!” Người đàn ông nổi giận.
“... Cái này không phải là anh cho tôi sao?”
“Hiện tại thiếu gia ta thèm ăn, không được sao!” Người đàn ông đúng lý hợp tình nói.
“...” Vì để cho lổ tai có thể được thanh tịnh chút, do dự một hồi lâu, Giang Ngư Ngư vẫn lưu luyến mà không rời mà đưa miếng bánh trứng cuối cùng qua.
“Cắt, quỷ hẹp hòi cô thật keo kiệt!” Người đàn ông khoát tay chặn lại, “Nếu cô muốn ăn, về sau mỗi ngày ta sẽ mang tới cho cô ăn.”
Sau đó hắn tiếp tục đoạt lại để cho mình ăn? Giang Ngư Ngư đối với lời hứa hẹn này giữ vững thái độ hoài nghi.
“Quỷ hẹp hòi,” Giọng của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, “Về thân phận của ta... cô có thể coi ta như là bằng hữu bình thường có được không?”
Vẻ mặt Giang Ngư Ngư thuần lương mà nháy mắt mấy cái, “Mẹ nói...”
“Dừng!” Người đàn ông vừa nghe thấy “Mẹ nói” thì nhức đầu, lúc trước sau khi hắn “cứu” nàng ra khỏi hồ, chính là bị hai chữ “Mẹ nói” kia lừa gạt, hơn nữa còn tổn thất cực kỳ nghiêm trọng!
Lúc ấy bọn họ chỉ có một con gà nướng, sau khi “Mẹ nói...” thì hai cái đùi gà lập tức bị nàng cướp đi! Không hề chừa lại miếng nào cho hắn cả!

back top