Chương 74: Tiểu nha đầu, ta đã trở về
Cho nên tâm trạng của Hà Nghiêm cũng rất tốt.
Nói không chừng... Vương phi của bọn họ là người rất khôn khéo rất dịu dàng ít nói đấy?
Trước kia chỉ là nàng sợ bại lộ thân phận Cửu Tiểu Thư Trình gia nên cố ý giả làm người vô lương, hiện tại chân tướng đã rõ, liền khôi phục lại sự thùy mị vốn có rồi.
Nhưng chuyện tâm trạng của Hà Nghiêm tốt như vậy, qua một khắc sau, hoàn toàn bị tin tức của hạ nhân trong vương phủ báo lại phá hư triệt để ——
Hoàng hậu nói bà muốn gặp Giang Tiểu Cửu cô nương.
Bà chỉ đích danh chính là Giang Tiểu Cửu, cũng không biết bà ta có thật sự biết thân phận ‘chân thật’ của Giang Ngư Ngư không, hay là cố ý giả bộ hồ đồ, đỡ phải trở ngại mặt mũi của Trình gia, không thể dùng thủ đoạn độc ác gì đó với Giang Ngư Ngư.
Về chuyện tiến cung này, Giang Ngư Ngư có vẻ không quan trọng cho lắm.
Chỉ cần đừng làm chậm trễ bữa trưa của nàng là được...
Ngược lại Hà Nghiêm và Hà thúc đều rất kích động, trong phòng không có người ngoài, Hà Nghiêm nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì, "Cái lão yêu bà kia thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, còn dám đánh chủ ý đến Vương phi của chúng ta!"
Giang Ngư Ngư vẫn cho là mình không rõ vai vế ở cổ đại, trong lòng yên lặng tính toán một chút, xác định hoàng hậu là mẹ ruột của vị huynh đệ nào đó của Hách Liên Dạ. Nếu ở hiện đại, có thể tính là mẹ kế hoặc là mẹ nhỏ của y.
Lại so sánh với lời của Hà Nghiêm... Quan hệ hơi lộn xôn.
Hà thúc gấp đến độ trực tiếp xoắn xoắn tay, "Vậy phải làm sao mới tốt đây, Cửu tiểu thư là người của Trình gia, vốn nên gả cho Thái tử, hiện tại lại thành Tĩnh Vương phi, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua được chứ? Người trong cung đã đợi ở bên ngoài rồi, còn Vương gia thì hoàn toàn không biết đã đi đâu."
Chẳng lẽ thật sự để cho Vương phi tiến cung hay sao? Đã hạ lệnh rồi, đều khó nói!
Hà Nghiêm tức giận mắng một câu, "Ta mang Vương phi rời khỏi phủ trước, chờ Vương Gia về rồi hẵng nói."
Mới sáng sớm nàng đã không có ở trong phủ thì rõ ràng đây là nói đối. Thế không phải là tạo cơ hội cho người trong cung làm khó Tĩnh Vương phủ sao?
Giang Ngư Ngư không muốn liên lụy đến người vô tội, giơ một tay lên, tỏ ý nàng muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nàng cho rằng Hà thúc và Hà Nghiêm còn phải thảo luận một lát nữa mới chú ý tới nàng, nhưng không ngờ hai người này lại lập tức chuyển tầm mắt nhìn sang, "Vương phi có gì phân phó?"
Mặc dù cảm thấy Giang Ngư Ngư thỉnh thoảng rất vô lương, hơn nữa nàng còn có thân phận rất nhạy cảm, nhưng nàng là người Hách Liên Dạ tự mình tuyển định, hai người Hà Nghiêm và Hà thúc đều cung kính đối đãi với nàng như chủ tử.
Sao phản ứng nhanh như vậy?
Trong lòng Giang Ngư Ngư hết sức tiếc nuối, ánh mắt giãy dụa nhìn điểm tâm vẫn chưa ăn xong, hết cách rồi, đành phải lưu luyến mà để đũa xuống, "Tôi sẽ vào cung."
"Không được!" Hai người cùng nhau bác bỏ, giọng nói căng thẳng đến mức giống như vận rủi sắp ập lên đầu vậy.
Hà thúc thanh thanh yết hầu, "Vương phi, ngài... trước kia chưa từng nhìn thấy Hoàng hậu nương nương sao? Đám người trong cung kia..."
"Có Hách Liên Dạ biến thái không?" Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt thuần lương để hỏi.
Hà thúc và Hà Nghiêm nghẹn lời, cũng đúng... Đám người trong cung kia mặc dù tâm thuật bất chính tâm ngoan thủ lạt, nhưng lực sát thương so với Vương gia của bọn họ... quả thật không đáng để nhắc tới!
Vương phi ở bên cạnh Vương gia đều có thể bình an vô sự, có khi thậm chí còn có thể thắng Vương gia, thực lực cũng thực sự không thể không khinh thường.
Nhưng tuy nói như vậy... "Vương phi, ngài, ngài không biết võ công, cho dù thông minh như thế nào thì cũng vẫn có hại. Ngài có thể thắng Vương Gia, cũng là vì trong lòng Vương gia có ngài, không nỡ động thủ với ngài."
Nếu không Vương gia bất chấp tất cả mà giết người, mặc kệ Vương phi thông minh bao nhiêu, cũng đều không có đất dụng võ à!
Trong lòng của tên yêu nghiệt kia có nàng...
Mặc dù Hách Liên Dạ thường hay rất rộng rãi mà thổ lộ với nàng, nhưng nghe người ngoài nói như vậy, trong lòng lại có chân tình khác thường.
"Tôi có thể ứng phó được, hơn nữa nếu tôi không đi, hai người không có cách nào để ăn nói với người trong cung."
Giang Ngư Ngư nói xong thì đứng dậy, lại không vội vã rời đi, nhíu mày, thần sắc có chút nghiêm túc.
Hai người Hà thúc cảm động trong lòng, "Cho dù Vương gia không ở trong phủ, cũng sẽ không có ai dám tùy tiện động vào người của Tĩnh Vương phủ. Đám người trong cung kia hai chúng tôi sẽ đuổi đi, Vương phi không cần khó xử."
"Tôi không có khó xử." Giang Ngư Ngư ngẩng đầu giải thích, thần sắc vẫn có chút ngưng trọng.
"Nhưng Vương phi cau mày..."
"À, tôi đang suy nghĩ nên lấy cái gì mới có thể giữ ấm thức ăn," nàng bình tĩnh giải thích, "Tôi vẫn chưa ăn xong."
"..." Bọn Hà Nghiêm rơi lệ rời đi, đi tìm cái giỏ có thể giữ ấm thức ăn.
Giang Ngư Ngư kiên quyết muốn vào cung, Hà thúc và Hà Nghiêm cũng không giữ nàng lại được, cho nên mười phút sau, Giang Ngư Ngư ngồi vào xe ngựa, đương nhiên, trong tay còn ôm giỏ thức ăn.
Bởi vì muốn đón người nên trong cung phái xe ngựa đến đây, nhưng bọn Hà thúc lo lắng người trong cung động tay động chân lên ngựa và buồng xe, bèn lấy cớ xe ngựa trong cung trang trí quá lộng lẫy, không hòa hợp với khí chất tươi mát của Vương phi bọn họ, giúp Giang Ngư Ngư chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác.
Lấy cớ này, khiến cho khóe miệng của Giang Ngư Ngư co giật một chút.
Quả nhiên là tâm phúc của Hách Liên Dạ, tìm cớ... cũng rất có phong cách.
Trước kia trong Tĩnh Vương phủ không có nữ chủ nhân, sợ Giang Ngư Ngư không chịu được xóc nảy, Hà thúc đặc biệt gọi người ở trong cửa hàng xe ngựa tới lót thêm mấy tầng thảm lông mềm, cho nên ngồi vào xe ngựa này cực kỳ thoải mái.
Giang Ngư Ngư lấy điểm tấm sáng còn chưa ăn xong ra, đang chuẩn bị tiếp tục ăn, cửa xe ngựa vừa mở lại đóng, động tác nhanh đến mức giống như ngay cả bóng người chớp động cũng không có, trong xe lại đột nhiên có thêm một người.
Hách Liên Dạ vác một khuôn mặt yêu nghiệt hoàn mỹ không tỳ vết, cười đến mê người chào hỏi nàng, "Tiểu nha đầu, ta đã trở về."
"..." Không có ai muốn anh trở về đâu!
Giang Ngư Ngư hết sức buồn bực mà nhìn vào mặt của y, trái tìm phải tìm, nhưng lại không tìm thấy chút dấu vết màu xanh nào.
Lần này nàng dùng nước thuốc đặc biệt, cho dù y dịch dung, chữ viết này cũng có thể thông qua lớp mặt nạ mà hiện ra, chẳng lẽ nơi này có cao thủ y thuật cực kỳ lợi hại, ở trong một thời gian ngắn có thể phá giải nước thuốc của nàng?
Lại một lần nữa, nàng cảm thấy mình làm xấu mặt gia tộc.
"Sao anh có thể làm được?"
Buồn bực trong chốc lát, nàng bèn khiêm tốn thỉnh giáo, mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng nàng cũng muốn thua một cách tâm phục khẩu phục. Nếu như có thể mà nói, nàng muốn đi tìm vị cao nhân kia lãnh giáo một phen.
"Thật ra rất đơn giản." Người nào đó cười đến hời hợt.
Trước khi Giang Ngư Ngư nổi giận, Hách Liên Dạ phá lệ bình tĩnh nói, "Bổn vương dán hai mươi lớp mặt nạ trên mặt mà thôi."
"..." Khóe miệng hung hăng co quắp một chút, Giang Ngư Ngư lặng lẽ quay đầu, không muốn nhìn thấy y.
Ngoài xe ngựa Hà Nghiêm cũng thiếu chút té xuống xe, lặng lẽ mất trật tự.
Hai mươi lớp mặt nạ... Khó, khó trách hôm nay mặt của chủ tử to hơn một vòng...
Ôm cái ý nghĩ này, mặc dù bên ngoài trời xanh mây trắng, nhưng Hà Nghiêm lại cảm thấy đoạn đường này hắn bị sấm sét vang dội...
Trên đường đến hoàng cung, tâm trạng của Giang Ngư Ngư không sao mà bình tĩnh được.
Đối mặt với tên yêu nghiệt dũng cảm dán hai mươi lớp mặt nạ trên mặt này... Nàng phát hiện thế nhưng mình lại không có nhiều cách để đối phó y.
Giang Ngư Ngư đang trầm ngâm tự hỏi, Hách Liên Dạ cũng không quấy rầy nàng, suốt dọc đường này, vẫn như có điều suy nghĩ mà cười liếc nhìn nàng.
Chờ đến khi xe ngựa sắp đến cửa hoàng cung, có mấy lời y nhất định phải nói rõ.
Cố ý phụng phịu, y nhắc nhở nàng, "Tiểu nha đầu, vào cung rồi, phải nhớ biểu hiện cho thật tốt đấy."
Cho nên tâm trạng của Hà Nghiêm cũng rất tốt.
Nói không chừng... Vương phi của bọn họ là người rất khôn khéo rất dịu dàng ít nói đấy?
Trước kia chỉ là nàng sợ bại lộ thân phận Cửu Tiểu Thư Trình gia nên cố ý giả làm người vô lương, hiện tại chân tướng đã rõ, liền khôi phục lại sự thùy mị vốn có rồi.
Nhưng chuyện tâm trạng của Hà Nghiêm tốt như vậy, qua một khắc sau, hoàn toàn bị tin tức của hạ nhân trong vương phủ báo lại phá hư triệt để ——
Hoàng hậu nói bà muốn gặp Giang Tiểu Cửu cô nương.
Bà chỉ đích danh chính là Giang Tiểu Cửu, cũng không biết bà ta có thật sự biết thân phận ‘chân thật’ của Giang Ngư Ngư không, hay là cố ý giả bộ hồ đồ, đỡ phải trở ngại mặt mũi của Trình gia, không thể dùng thủ đoạn độc ác gì đó với Giang Ngư Ngư.
Về chuyện tiến cung này, Giang Ngư Ngư có vẻ không quan trọng cho lắm.
Chỉ cần đừng làm chậm trễ bữa trưa của nàng là được...
Ngược lại Hà Nghiêm và Hà thúc đều rất kích động, trong phòng không có người ngoài, Hà Nghiêm nói chuyện cũng chẳng kiêng dè gì, "Cái lão yêu bà kia thật đúng là ăn gan hùm mật gấu, còn dám đánh chủ ý đến Vương phi của chúng ta!"
Giang Ngư Ngư vẫn cho là mình không rõ vai vế ở cổ đại, trong lòng yên lặng tính toán một chút, xác định hoàng hậu là mẹ ruột của vị huynh đệ nào đó của Hách Liên Dạ. Nếu ở hiện đại, có thể tính là mẹ kế hoặc là mẹ nhỏ của y.
Lại so sánh với lời của Hà Nghiêm... Quan hệ hơi lộn xôn.
Hà thúc gấp đến độ trực tiếp xoắn xoắn tay, "Vậy phải làm sao mới tốt đây, Cửu tiểu thư là người của Trình gia, vốn nên gả cho Thái tử, hiện tại lại thành Tĩnh Vương phi, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua được chứ? Người trong cung đã đợi ở bên ngoài rồi, còn Vương gia thì hoàn toàn không biết đã đi đâu."
Chẳng lẽ thật sự để cho Vương phi tiến cung hay sao? Đã hạ lệnh rồi, đều khó nói!
Hà Nghiêm tức giận mắng một câu, "Ta mang Vương phi rời khỏi phủ trước, chờ Vương Gia về rồi hẵng nói."
Mới sáng sớm nàng đã không có ở trong phủ thì rõ ràng đây là nói đối. Thế không phải là tạo cơ hội cho người trong cung làm khó Tĩnh Vương phủ sao?
Giang Ngư Ngư không muốn liên lụy đến người vô tội, giơ một tay lên, tỏ ý nàng muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Nàng cho rằng Hà thúc và Hà Nghiêm còn phải thảo luận một lát nữa mới chú ý tới nàng, nhưng không ngờ hai người này lại lập tức chuyển tầm mắt nhìn sang, "Vương phi có gì phân phó?"
Mặc dù cảm thấy Giang Ngư Ngư thỉnh thoảng rất vô lương, hơn nữa nàng còn có thân phận rất nhạy cảm, nhưng nàng là người Hách Liên Dạ tự mình tuyển định, hai người Hà Nghiêm và Hà thúc đều cung kính đối đãi với nàng như chủ tử.
Sao phản ứng nhanh như vậy?
Trong lòng Giang Ngư Ngư hết sức tiếc nuối, ánh mắt giãy dụa nhìn điểm tâm vẫn chưa ăn xong, hết cách rồi, đành phải lưu luyến mà để đũa xuống, "Tôi sẽ vào cung."
"Không được!" Hai người cùng nhau bác bỏ, giọng nói căng thẳng đến mức giống như vận rủi sắp ập lên đầu vậy.
Hà thúc thanh thanh yết hầu, "Vương phi, ngài... trước kia chưa từng nhìn thấy Hoàng hậu nương nương sao? Đám người trong cung kia..."
"Có Hách Liên Dạ biến thái không?" Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt thuần lương để hỏi.
Hà thúc và Hà Nghiêm nghẹn lời, cũng đúng... Đám người trong cung kia mặc dù tâm thuật bất chính tâm ngoan thủ lạt, nhưng lực sát thương so với Vương gia của bọn họ... quả thật không đáng để nhắc tới!
Vương phi ở bên cạnh Vương gia đều có thể bình an vô sự, có khi thậm chí còn có thể thắng Vương gia, thực lực cũng thực sự không thể không khinh thường.
Nhưng tuy nói như vậy... "Vương phi, ngài, ngài không biết võ công, cho dù thông minh như thế nào thì cũng vẫn có hại. Ngài có thể thắng Vương Gia, cũng là vì trong lòng Vương gia có ngài, không nỡ động thủ với ngài."
Nếu không Vương gia bất chấp tất cả mà giết người, mặc kệ Vương phi thông minh bao nhiêu, cũng đều không có đất dụng võ à!
Trong lòng của tên yêu nghiệt kia có nàng...
Mặc dù Hách Liên Dạ thường hay rất rộng rãi mà thổ lộ với nàng, nhưng nghe người ngoài nói như vậy, trong lòng lại có chân tình khác thường.
"Tôi có thể ứng phó được, hơn nữa nếu tôi không đi, hai người không có cách nào để ăn nói với người trong cung."
Giang Ngư Ngư nói xong thì đứng dậy, lại không vội vã rời đi, nhíu mày, thần sắc có chút nghiêm túc.
Hai người Hà thúc cảm động trong lòng, "Cho dù Vương gia không ở trong phủ, cũng sẽ không có ai dám tùy tiện động vào người của Tĩnh Vương phủ. Đám người trong cung kia hai chúng tôi sẽ đuổi đi, Vương phi không cần khó xử."
"Tôi không có khó xử." Giang Ngư Ngư ngẩng đầu giải thích, thần sắc vẫn có chút ngưng trọng.
"Nhưng Vương phi cau mày..."
"À, tôi đang suy nghĩ nên lấy cái gì mới có thể giữ ấm thức ăn," nàng bình tĩnh giải thích, "Tôi vẫn chưa ăn xong."
"..." Bọn Hà Nghiêm rơi lệ rời đi, đi tìm cái giỏ có thể giữ ấm thức ăn.
Giang Ngư Ngư kiên quyết muốn vào cung, Hà thúc và Hà Nghiêm cũng không giữ nàng lại được, cho nên mười phút sau, Giang Ngư Ngư ngồi vào xe ngựa, đương nhiên, trong tay còn ôm giỏ thức ăn.
Bởi vì muốn đón người nên trong cung phái xe ngựa đến đây, nhưng bọn Hà thúc lo lắng người trong cung động tay động chân lên ngựa và buồng xe, bèn lấy cớ xe ngựa trong cung trang trí quá lộng lẫy, không hòa hợp với khí chất tươi mát của Vương phi bọn họ, giúp Giang Ngư Ngư chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác.
Lấy cớ này, khiến cho khóe miệng của Giang Ngư Ngư co giật một chút.
Quả nhiên là tâm phúc của Hách Liên Dạ, tìm cớ... cũng rất có phong cách.
Trước kia trong Tĩnh Vương phủ không có nữ chủ nhân, sợ Giang Ngư Ngư không chịu được xóc nảy, Hà thúc đặc biệt gọi người ở trong cửa hàng xe ngựa tới lót thêm mấy tầng thảm lông mềm, cho nên ngồi vào xe ngựa này cực kỳ thoải mái.
Giang Ngư Ngư lấy điểm tấm sáng còn chưa ăn xong ra, đang chuẩn bị tiếp tục ăn, cửa xe ngựa vừa mở lại đóng, động tác nhanh đến mức giống như ngay cả bóng người chớp động cũng không có, trong xe lại đột nhiên có thêm một người.
Hách Liên Dạ vác một khuôn mặt yêu nghiệt hoàn mỹ không tỳ vết, cười đến mê người chào hỏi nàng, "Tiểu nha đầu, ta đã trở về."
"..." Không có ai muốn anh trở về đâu!
Giang Ngư Ngư hết sức buồn bực mà nhìn vào mặt của y, trái tìm phải tìm, nhưng lại không tìm thấy chút dấu vết màu xanh nào.
Lần này nàng dùng nước thuốc đặc biệt, cho dù y dịch dung, chữ viết này cũng có thể thông qua lớp mặt nạ mà hiện ra, chẳng lẽ nơi này có cao thủ y thuật cực kỳ lợi hại, ở trong một thời gian ngắn có thể phá giải nước thuốc của nàng?
Lại một lần nữa, nàng cảm thấy mình làm xấu mặt gia tộc.
"Sao anh có thể làm được?"
Buồn bực trong chốc lát, nàng bèn khiêm tốn thỉnh giáo, mặc dù trong lòng rất không vui, nhưng nàng cũng muốn thua một cách tâm phục khẩu phục. Nếu như có thể mà nói, nàng muốn đi tìm vị cao nhân kia lãnh giáo một phen.
"Thật ra rất đơn giản." Người nào đó cười đến hời hợt.
Trước khi Giang Ngư Ngư nổi giận, Hách Liên Dạ phá lệ bình tĩnh nói, "Bổn vương dán hai mươi lớp mặt nạ trên mặt mà thôi."
"..." Khóe miệng hung hăng co quắp một chút, Giang Ngư Ngư lặng lẽ quay đầu, không muốn nhìn thấy y.
Ngoài xe ngựa Hà Nghiêm cũng thiếu chút té xuống xe, lặng lẽ mất trật tự.
Hai mươi lớp mặt nạ... Khó, khó trách hôm nay mặt của chủ tử to hơn một vòng...
Ôm cái ý nghĩ này, mặc dù bên ngoài trời xanh mây trắng, nhưng Hà Nghiêm lại cảm thấy đoạn đường này hắn bị sấm sét vang dội...
Trên đường đến hoàng cung, tâm trạng của Giang Ngư Ngư không sao mà bình tĩnh được.
Đối mặt với tên yêu nghiệt dũng cảm dán hai mươi lớp mặt nạ trên mặt này... Nàng phát hiện thế nhưng mình lại không có nhiều cách để đối phó y.
Giang Ngư Ngư đang trầm ngâm tự hỏi, Hách Liên Dạ cũng không quấy rầy nàng, suốt dọc đường này, vẫn như có điều suy nghĩ mà cười liếc nhìn nàng.
Chờ đến khi xe ngựa sắp đến cửa hoàng cung, có mấy lời y nhất định phải nói rõ.
Cố ý phụng phịu, y nhắc nhở nàng, "Tiểu nha đầu, vào cung rồi, phải nhớ biểu hiện cho thật tốt đấy."