Chương 81: Thái tử thật đúng là một vị thần (2)
Hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, thân hình Thái tử không khác mấy so với “Tiểu Trần Tử”, đều là vóc dáng rất cao, hơi gầy.
Thật ra chuyện “trùng hợp” vẫn có rất nhiều, giống như ngày đó ở trên đường nàng gặp được Thái tử, “Tiểu Trần Tử” liền biết ngay hành tung của nàng. Mặc dù ngày đó Thái tử không ngẩng đầu lên, nhưng cảm giác của người tập võ nhạy bén hơn so với người thường rất nhiều, hơn nữa lúc ấy vì nàng tò mò, liên tục nhìn chằm chằm vào người hắn không rời, nên đã bị hắn phát hiện từ sớm.
Còn có... Mọi người trong cung sợ hãi Hách Liên Dạ như vậy, chắc chắn trong mắt của dân chúng bình thường, Hách Liên Dạ càng không phải là loại người dễ trêu chọc gì, nhưng “Tiểu Trần Tử” này lại dám một mình xông vào Tĩnh Vương phủ, còn nghênh ngang ở lại phía sau núi lâu như vậy.
Chỉ là khuôn mặt tươi cười cà lơ phất phơ này, cùng với Thái tử không ngẩng mặt tản mát ra hơi thở lạnh lẽo kia thật sự là hai người trái ngược, cho dù những thứ này đều trùng hợp, nếu như không có chuyện xảy ra trong sơn động, nàng cũng sẽ không đem hai người này gộp lại với nhau.
Thái tử... Vốn chính là vị hôn phu của chủ nhân cổ thân thể này, Cửu tiểu thư Trình Ti Nghiên của Trình gia.
Nàng vốn cho rằng Trình Ti Nghiên trượt chân rơi xuống hồ, “Tiểu Trần Tử” này trùng hợp đi ngang qua, liền cứu nàng một mạng.
Nhưng bây giờ, bởi vì quan hệ phức tạp giữa hai người, dường như chuyện lại không đơn giản như vậy…
Thật sự là trùng hợp? Hay là… Trình Ti Nghiên chết, rõ ràng có liên quan đến hắn?
Nếu không thì ngay cả người phụ nữ mém chút nữa thành vị hôn thê của hắn, hắn cũng không nhận ra?
Giang Ngư Ngư sửng sờ suy nghĩ, Tiểu Trần Tử... Cũng chính là Thái tử Hách Liên Thần của Nguyệt Loan quốc đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, “Quỷ hẹp hòi, nghĩ gì vậy?”
“Ăn không nói ngủ không nói.” Giang Ngư Ngư ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp.
Hách Liên Thần tức giận liếc nàng một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cho dù ăn không nói, ngủ không nói, cô cũng không thể nuôi thói quen cúi đầu ăn cơm! Cô có biết lúc cô cúi đầu, bao nhiêu thức ăn ngon đều bị người ta cướp mất rồi không!”
“...” Giang Ngư Ngư rất vô tội nhìn hắn, “Tôi mà thấy đều là đồ ăn ngon, trước tiên sẽ dời đến để trước mặt mình sau đó mới ăn.”
“Đó là tác phong của thổ phỉ! Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng!” Hách Liên Thần vẫn chưa hài lòng, rất có dáng vẻ đại gia chỉ dạy nàng, “Thiếu gia ta đều là ăn trong chén nhìn trong đĩa, người nào dám đụng đến đồ ăn của ta, ta sẽ dùng ánh mắt giết chết người đó!”
Giang Ngư Ngư nể phục nhìn hắn, đột nhiên lại tiếc nuối lắc đầu một cái, “Không được, chiêu này ta sẽ không học!”
“Tại sao? Mặc dù cô không có dáng vẻ giống bổn thiếu gia, nhưng tư chất xem ra cũng rất tốt.”
Giang Ngư Ngư vẫn lắc đầu, im lăng mấy giây mới nói, “Không được, tôi rất hiền lành đàng hoàng, sẽ không trừng người.”
“...” Lúc này Hách Liên Thần bị nàng đánh bại, im lặng mà nhếch môi, cuối cùng phát hiện chỉ có thức ăn mới có thể an ủi hắn, liền bắt đầu cắt thịt nướng cho mình.
Giang Ngư Ngư vẫn luôn theo dõi hắn, nhìn thấy động tác của hắn cực nhanh mà rắc một ít thuốc giải lên thịt nướng, sau đó mới động tay cắt thịt.
Có chút ngoài ý muốn, nàng cúi đầu, đàng hoàng mà húp hết chén cháo trắng chưa hết của mình.
Động tác rắc giải dược kia có chút rắc rối, hắn là Thái tử, nếu thật sự muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo ngự trù lấy thêm cho hắn mấy phần thịt nướng để ở bên ngoài, sao phải dùng tới thức ăn tạm thời đó không phải là mới ra lò, hơn nữa độc dược giải dược tất cả đều bỏ vào một lần.
Khoé mắt nhìn chằm chằm vào cử động của hắn, Giang Ngư Ngư phát hiện hắn ăn rất vui vẻ rất hưởng thụ, dáng vẻ hài lòng cười rộ lên rất là quen mắt, mỗi lần nàng được ăn ngon, cũng đều có vẻ mặt này…
Hiện tại loại tình huống này, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là hắn thật sự rất thích ăn, điều này tuyệt đối không phải giả bộ.
Vậy đâu mới là tính cách thật của hắn đây?
Bởi vì sinh ra là Thái tử, buộc lòng phải dùng mặt lạnh đối với người khác?
Nhưng lúc ở trong sơn động, hai tay không chút lưu tình mà bóp cổ nàng, bất kể là nhiệt độ hay tình cảm, đều lạnh đến mức không giống loài người, cái này hoàn toàn chính là cảm giác Thái tử cấp cho người khác.
Không đúng, nếu so với Thái tử nàng thấy ở ngoài phố thì càng lạnh lùng vô tình hơn nhiều, cũng có thêm chút hung ác khắc nghiệt khát máu.
Rốt cuộc… Đâu mới là diện mạo thật của hắn?
Húp sạch một miếng cháo cuối cùng, Giang Ngư Ngư đậy kín chén sứ nhỏ kia lại, như có điều gì suy nghĩ liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Cái nhìn này, khiến cho khóe miệng của nàng giật giật.
Hách Liên Thần mang một cái đùi dê lớn đến đây, bây giờ… sắp bị hắn ăn hết rồi.
Sức chiến đấu dũng mãnh như vậy, khiến cho nàng không khỏi than thở.
Chú ý tới tầm mắt khiếp sợ của Giang Ngư Ngư, Hách Liên Thần lại hoàn toàn không có cảm giác mình ăn nhiều như vậy rất là kinh khủng, còn ra vẻ đẹp trai nhíu mày, “Thiếu gia ta chính là tiêu sái như vậy ~~~”
“…” Tiêu sái và ăn nhiều có quan hệ với nhau sao?
Giang Ngư Ngư suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng mà nói, “Thật ra quê nhà tôi ở trong núi sâu, tôi chưa từng đọc sách, không biết chữ, có rất nhiều chuyện không hiểu.”
“Muốn hỏi cái gì? Thiếu gia ta dạy cô!” Vẻ mặt Hách Liên Thần “đắc ý”, “Không gạt cô, câu thứ nhất của Tam Tự Kinh, thiếu gia ta đọc thuộc làu làu!”
“Vậy anh rất có văn hoá!” Giang Ngư Ngư thán phục mà “khen ngợi”, đôi mắt to thuần lương sáng ngời nhìn hắn, khiêm tốn thỉnh giáo, “Tôi muốn hỏi, tiêu sái có ý là vừa ngốc vừa vui sao?”
“...” Hách Liên Thần bị nàng làm nghẹn cho gần chết, khoé miệng co rút sắp lên tới lỗ tai, rất không tiêu sái mà im lặng đi đến bên dòng suối nhỏ phía sau núi rửa tay.
Rửa hồi lâu, hắn mới nghiêm mặt trở về, chắp tay đứng ở trước mặt nàng, cứng rắn ép ra một loại âm thanh trầm thấp hùng hậu mà có chút từ tính, “Quỷ hẹp hòi, cô xem phong thái xuất chúng của thiếu gia ta đây, còn có thể dối lòng nói ta ngốc sao?”
Giang Ngư Ngư ngẩng mặt lên nhìn hắn, nghiêm túc trả lời, “Không thể.”
Hách Liên Thần hài lòng vừa tính gật đầu, lại nghe Giang Ngư Ngư nói tiếp...
“Bởi vì mẹ nói...”
Chưa kịp ngăn cản, “mẹ nói” cứ thế mà tiếp tục, “Bởi vì mẹ nói, ở trước mặt đứa ngốc nói hắn ngốc, quá tàn nhẫn, chuyện như vậy không thể làm!”
“...” Khoé miệng của Hách Liên Thần co rút liên tục, rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa, “Ta mang đồ ăn ngon cho cô! Cô còn trêu chọc ta!”
Lúc này cũng giống như trẻ em cãi nhau, thì sẽ có tuyên bố “Tớ không chơi với cậu”, hậu quả mang tới là...
Sau một trận tranh đoạt, Giang Ngư Ngư đá văng Hách Liên Thần tựa như cây cột, ôm một đống đồ ăn vặt vừa mới cướp đoạt được, vừa lòng thoả ý trở về đi ngủ.
Để lại Hách Liên Thần người đầy ngân châm, tâm tình bi thương đứng nguyên tại chỗ, “Vậy mà một bọc cũng không để lại cho ta, quỷ hẹp hòi, ngày mai ta liều mạng với cô!”
Bởi vì bị thương, kế hoạch đào hôn tạm thời bị huỷ bỏ, hôn lễ cũng tạm thời huỷ bỏ.
Nhưng trên thực tế, căn bản Hách Liên Dạ cũng không chuẩn bị hôn lễ.
Giống như ngày đó lúc y nổi giận nên nói như vậy, y biết Giang Ngư Ngư muốn đào hôn, y vốn quyết định thả cho nàng đào hôn, chờ nàng chơi chán, sẽ tóm nàng trở về.
Dĩ nhiên, cái “chạy” này vẫn phải ở trong tầm mắt của y, y có thể không hiện thân theo sát nàng, nhưng tuyệt đối không yên tâm khi để nàng ra ngoài xông xáo giang hồ một mình.
Thế nhưng sau lần ngoài ý muốn đó… “Phúc lợi” kia cũng bị huỷ bỏ! Muốn rời khỏi y? Không có cửa đâu!
Hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, thân hình Thái tử không khác mấy so với “Tiểu Trần Tử”, đều là vóc dáng rất cao, hơi gầy.
Thật ra chuyện “trùng hợp” vẫn có rất nhiều, giống như ngày đó ở trên đường nàng gặp được Thái tử, “Tiểu Trần Tử” liền biết ngay hành tung của nàng. Mặc dù ngày đó Thái tử không ngẩng đầu lên, nhưng cảm giác của người tập võ nhạy bén hơn so với người thường rất nhiều, hơn nữa lúc ấy vì nàng tò mò, liên tục nhìn chằm chằm vào người hắn không rời, nên đã bị hắn phát hiện từ sớm.
Còn có... Mọi người trong cung sợ hãi Hách Liên Dạ như vậy, chắc chắn trong mắt của dân chúng bình thường, Hách Liên Dạ càng không phải là loại người dễ trêu chọc gì, nhưng “Tiểu Trần Tử” này lại dám một mình xông vào Tĩnh Vương phủ, còn nghênh ngang ở lại phía sau núi lâu như vậy.
Chỉ là khuôn mặt tươi cười cà lơ phất phơ này, cùng với Thái tử không ngẩng mặt tản mát ra hơi thở lạnh lẽo kia thật sự là hai người trái ngược, cho dù những thứ này đều trùng hợp, nếu như không có chuyện xảy ra trong sơn động, nàng cũng sẽ không đem hai người này gộp lại với nhau.
Thái tử... Vốn chính là vị hôn phu của chủ nhân cổ thân thể này, Cửu tiểu thư Trình Ti Nghiên của Trình gia.
Nàng vốn cho rằng Trình Ti Nghiên trượt chân rơi xuống hồ, “Tiểu Trần Tử” này trùng hợp đi ngang qua, liền cứu nàng một mạng.
Nhưng bây giờ, bởi vì quan hệ phức tạp giữa hai người, dường như chuyện lại không đơn giản như vậy…
Thật sự là trùng hợp? Hay là… Trình Ti Nghiên chết, rõ ràng có liên quan đến hắn?
Nếu không thì ngay cả người phụ nữ mém chút nữa thành vị hôn thê của hắn, hắn cũng không nhận ra?
Giang Ngư Ngư sửng sờ suy nghĩ, Tiểu Trần Tử... Cũng chính là Thái tử Hách Liên Thần của Nguyệt Loan quốc đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, “Quỷ hẹp hòi, nghĩ gì vậy?”
“Ăn không nói ngủ không nói.” Giang Ngư Ngư ngẩng đầu lên, nghiêm túc đáp.
Hách Liên Thần tức giận liếc nàng một cái, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cho dù ăn không nói, ngủ không nói, cô cũng không thể nuôi thói quen cúi đầu ăn cơm! Cô có biết lúc cô cúi đầu, bao nhiêu thức ăn ngon đều bị người ta cướp mất rồi không!”
“...” Giang Ngư Ngư rất vô tội nhìn hắn, “Tôi mà thấy đều là đồ ăn ngon, trước tiên sẽ dời đến để trước mặt mình sau đó mới ăn.”
“Đó là tác phong của thổ phỉ! Như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng!” Hách Liên Thần vẫn chưa hài lòng, rất có dáng vẻ đại gia chỉ dạy nàng, “Thiếu gia ta đều là ăn trong chén nhìn trong đĩa, người nào dám đụng đến đồ ăn của ta, ta sẽ dùng ánh mắt giết chết người đó!”
Giang Ngư Ngư nể phục nhìn hắn, đột nhiên lại tiếc nuối lắc đầu một cái, “Không được, chiêu này ta sẽ không học!”
“Tại sao? Mặc dù cô không có dáng vẻ giống bổn thiếu gia, nhưng tư chất xem ra cũng rất tốt.”
Giang Ngư Ngư vẫn lắc đầu, im lăng mấy giây mới nói, “Không được, tôi rất hiền lành đàng hoàng, sẽ không trừng người.”
“...” Lúc này Hách Liên Thần bị nàng đánh bại, im lặng mà nhếch môi, cuối cùng phát hiện chỉ có thức ăn mới có thể an ủi hắn, liền bắt đầu cắt thịt nướng cho mình.
Giang Ngư Ngư vẫn luôn theo dõi hắn, nhìn thấy động tác của hắn cực nhanh mà rắc một ít thuốc giải lên thịt nướng, sau đó mới động tay cắt thịt.
Có chút ngoài ý muốn, nàng cúi đầu, đàng hoàng mà húp hết chén cháo trắng chưa hết của mình.
Động tác rắc giải dược kia có chút rắc rối, hắn là Thái tử, nếu thật sự muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể bảo ngự trù lấy thêm cho hắn mấy phần thịt nướng để ở bên ngoài, sao phải dùng tới thức ăn tạm thời đó không phải là mới ra lò, hơn nữa độc dược giải dược tất cả đều bỏ vào một lần.
Khoé mắt nhìn chằm chằm vào cử động của hắn, Giang Ngư Ngư phát hiện hắn ăn rất vui vẻ rất hưởng thụ, dáng vẻ hài lòng cười rộ lên rất là quen mắt, mỗi lần nàng được ăn ngon, cũng đều có vẻ mặt này…
Hiện tại loại tình huống này, chỉ có một cách giải thích duy nhất chính là hắn thật sự rất thích ăn, điều này tuyệt đối không phải giả bộ.
Vậy đâu mới là tính cách thật của hắn đây?
Bởi vì sinh ra là Thái tử, buộc lòng phải dùng mặt lạnh đối với người khác?
Nhưng lúc ở trong sơn động, hai tay không chút lưu tình mà bóp cổ nàng, bất kể là nhiệt độ hay tình cảm, đều lạnh đến mức không giống loài người, cái này hoàn toàn chính là cảm giác Thái tử cấp cho người khác.
Không đúng, nếu so với Thái tử nàng thấy ở ngoài phố thì càng lạnh lùng vô tình hơn nhiều, cũng có thêm chút hung ác khắc nghiệt khát máu.
Rốt cuộc… Đâu mới là diện mạo thật của hắn?
Húp sạch một miếng cháo cuối cùng, Giang Ngư Ngư đậy kín chén sứ nhỏ kia lại, như có điều gì suy nghĩ liếc nhìn người bên cạnh một cái.
Cái nhìn này, khiến cho khóe miệng của nàng giật giật.
Hách Liên Thần mang một cái đùi dê lớn đến đây, bây giờ… sắp bị hắn ăn hết rồi.
Sức chiến đấu dũng mãnh như vậy, khiến cho nàng không khỏi than thở.
Chú ý tới tầm mắt khiếp sợ của Giang Ngư Ngư, Hách Liên Thần lại hoàn toàn không có cảm giác mình ăn nhiều như vậy rất là kinh khủng, còn ra vẻ đẹp trai nhíu mày, “Thiếu gia ta chính là tiêu sái như vậy ~~~”
“…” Tiêu sái và ăn nhiều có quan hệ với nhau sao?
Giang Ngư Ngư suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng mà nói, “Thật ra quê nhà tôi ở trong núi sâu, tôi chưa từng đọc sách, không biết chữ, có rất nhiều chuyện không hiểu.”
“Muốn hỏi cái gì? Thiếu gia ta dạy cô!” Vẻ mặt Hách Liên Thần “đắc ý”, “Không gạt cô, câu thứ nhất của Tam Tự Kinh, thiếu gia ta đọc thuộc làu làu!”
“Vậy anh rất có văn hoá!” Giang Ngư Ngư thán phục mà “khen ngợi”, đôi mắt to thuần lương sáng ngời nhìn hắn, khiêm tốn thỉnh giáo, “Tôi muốn hỏi, tiêu sái có ý là vừa ngốc vừa vui sao?”
“...” Hách Liên Thần bị nàng làm nghẹn cho gần chết, khoé miệng co rút sắp lên tới lỗ tai, rất không tiêu sái mà im lặng đi đến bên dòng suối nhỏ phía sau núi rửa tay.
Rửa hồi lâu, hắn mới nghiêm mặt trở về, chắp tay đứng ở trước mặt nàng, cứng rắn ép ra một loại âm thanh trầm thấp hùng hậu mà có chút từ tính, “Quỷ hẹp hòi, cô xem phong thái xuất chúng của thiếu gia ta đây, còn có thể dối lòng nói ta ngốc sao?”
Giang Ngư Ngư ngẩng mặt lên nhìn hắn, nghiêm túc trả lời, “Không thể.”
Hách Liên Thần hài lòng vừa tính gật đầu, lại nghe Giang Ngư Ngư nói tiếp...
“Bởi vì mẹ nói...”
Chưa kịp ngăn cản, “mẹ nói” cứ thế mà tiếp tục, “Bởi vì mẹ nói, ở trước mặt đứa ngốc nói hắn ngốc, quá tàn nhẫn, chuyện như vậy không thể làm!”
“...” Khoé miệng của Hách Liên Thần co rút liên tục, rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi nữa, “Ta mang đồ ăn ngon cho cô! Cô còn trêu chọc ta!”
Lúc này cũng giống như trẻ em cãi nhau, thì sẽ có tuyên bố “Tớ không chơi với cậu”, hậu quả mang tới là...
Sau một trận tranh đoạt, Giang Ngư Ngư đá văng Hách Liên Thần tựa như cây cột, ôm một đống đồ ăn vặt vừa mới cướp đoạt được, vừa lòng thoả ý trở về đi ngủ.
Để lại Hách Liên Thần người đầy ngân châm, tâm tình bi thương đứng nguyên tại chỗ, “Vậy mà một bọc cũng không để lại cho ta, quỷ hẹp hòi, ngày mai ta liều mạng với cô!”
Bởi vì bị thương, kế hoạch đào hôn tạm thời bị huỷ bỏ, hôn lễ cũng tạm thời huỷ bỏ.
Nhưng trên thực tế, căn bản Hách Liên Dạ cũng không chuẩn bị hôn lễ.
Giống như ngày đó lúc y nổi giận nên nói như vậy, y biết Giang Ngư Ngư muốn đào hôn, y vốn quyết định thả cho nàng đào hôn, chờ nàng chơi chán, sẽ tóm nàng trở về.
Dĩ nhiên, cái “chạy” này vẫn phải ở trong tầm mắt của y, y có thể không hiện thân theo sát nàng, nhưng tuyệt đối không yên tâm khi để nàng ra ngoài xông xáo giang hồ một mình.
Thế nhưng sau lần ngoài ý muốn đó… “Phúc lợi” kia cũng bị huỷ bỏ! Muốn rời khỏi y? Không có cửa đâu!