Chương 137: Nợ máu phải trả bằng máu (3)
Lưu Nguyệt răng dính máu, cố gắng nhấc cột đá nhìn còn lớn hơn mình gấp mấy lần, mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nói: “Chàng chết, ta sẽ báo thù, sau đó chúng ta xuống địa ngục bồi nhau, mạng sống của ta, là tuỳ thuộc vào chàng đó.”
Vừa nói, Lưu Nguyệt vừa quỳ mạnh xuống, cố gắng ôm xốc Hiên Viên Triệt đang không thể cử động lên.
Hiên Viên Triệt cao hơn nàng nhiều, thân thể nho nhỏ chở che cho Hiên Viên Triệt, nhìn thật giống một tiểu hài tử đang cõng người lớn trên lưng, nhỏ xíu, nhưng đầy kiên định.
Hiên Viên Triệt tựa vào cổ Lưu Nguyệt, nghe lời nói như trảm đinh tiệt thiết của nàng, mặt mày thì lo lắng, giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.
Tâm này, đã định rồi.
Thôi, thôi đành vậy, sống thì sống chung dưới một bầu trời, chết xuống hoàng tuyền, nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết.
Khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ ôn như,, mắt từ từ nhắm lại, lời nói nhẹ buông, như tự nhủ, như chắc chắn: “Ta sẽ tận lực cố gắng.”
Thanh âm tiêu tán trong không khí, không còn nghe thấy gì nữa.
Lửa chung quanh càng lúc càng lớn, cơ hồ đã lan khắp mọi nơi, đốt sạch mọi thứ.
Phía chân trời, sấm đánh cuồn cuộn.
Cảm giác được Hiên Viên Triệt trên lưng người đã thả lỏng, Lưu Nguyệt cắn chặt răng, gắt gao ôm chặt thân thể hắn, Lưu Nguyệt dốc sức chạy ra.
Đi ra ngoài, nhất định phải ra ngoài.
Thân thể nho nhỏ ôm chặt Hiên Viên Triệt cao lớn hơn nàng nhiều, Lưu Nguyệt như một con báo, toàn lực phóng đi.
Ngọn lửa đã liếm đến nàng, vạt áo đã bắt đầu bốc cháy, nhìn xa như hoà vào lửa đỏ thành một thể.
Mà lúc này, đám người Hiên Viên Dịch nghe tin Ngọc Lưu Ly điện đại hoả, cũng rất nhanh chạy tới đây.
Toàn bộ hoàng cung đã lâm vào hỗn loạn.
Phía chân trời, một đạo tia chớp đánh thẳng xuống, sấm chớp như bay múa, càng làm nổi bật đám người hỗn loạn phía dưới, thật là một cảnh phong ma loạn thế tuyệt đẹp.
Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, một người tiếp một người vọt vào biển lửa mờ mịt, vọt vào Ngọc Lưu Ly điện hoàn toàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Không ai bận tâm thương thế của mình, trong mắt bọn họ, chỉ có Vương.
Ngọn lửa thông thiên, bay múa đầy trời.
“Mau, mau dập lửa.” Hiên Viên Dịch được Mộ Dung Vô Địch mang tới, nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ sắp bất tỉnh đến nơi, đứa con này của hắn không thể bị chuyện gì a.
Mà Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Tả tướng cũng đã được Hổ quân áp giải tới đây.
Nhìn đại hoả thông thiên trước mắt, nghe bên trong còn kẹt lại hai người, hai người bọn họ trong mắt có hưng phấn, có điên cuồng, nhưng cũng có khiếp sợ cùng khó hiểu.
Lưu Nguyệt răng dính máu, cố gắng nhấc cột đá nhìn còn lớn hơn mình gấp mấy lần, mạnh mẽ quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, nói: “Chàng chết, ta sẽ báo thù, sau đó chúng ta xuống địa ngục bồi nhau, mạng sống của ta, là tuỳ thuộc vào chàng đó.”
Vừa nói, Lưu Nguyệt vừa quỳ mạnh xuống, cố gắng ôm xốc Hiên Viên Triệt đang không thể cử động lên.
Hiên Viên Triệt cao hơn nàng nhiều, thân thể nho nhỏ chở che cho Hiên Viên Triệt, nhìn thật giống một tiểu hài tử đang cõng người lớn trên lưng, nhỏ xíu, nhưng đầy kiên định.
Hiên Viên Triệt tựa vào cổ Lưu Nguyệt, nghe lời nói như trảm đinh tiệt thiết của nàng, mặt mày thì lo lắng, giận dữ, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.
Tâm này, đã định rồi.
Thôi, thôi đành vậy, sống thì sống chung dưới một bầu trời, chết xuống hoàng tuyền, nếu không thể sống cùng nhau, vậy thì cùng chết.
Khoé miệng chậm rãi nở một nụ cười cực kỳ ôn như,, mắt từ từ nhắm lại, lời nói nhẹ buông, như tự nhủ, như chắc chắn: “Ta sẽ tận lực cố gắng.”
Thanh âm tiêu tán trong không khí, không còn nghe thấy gì nữa.
Lửa chung quanh càng lúc càng lớn, cơ hồ đã lan khắp mọi nơi, đốt sạch mọi thứ.
Phía chân trời, sấm đánh cuồn cuộn.
Cảm giác được Hiên Viên Triệt trên lưng người đã thả lỏng, Lưu Nguyệt cắn chặt răng, gắt gao ôm chặt thân thể hắn, Lưu Nguyệt dốc sức chạy ra.
Đi ra ngoài, nhất định phải ra ngoài.
Thân thể nho nhỏ ôm chặt Hiên Viên Triệt cao lớn hơn nàng nhiều, Lưu Nguyệt như một con báo, toàn lực phóng đi.
Ngọn lửa đã liếm đến nàng, vạt áo đã bắt đầu bốc cháy, nhìn xa như hoà vào lửa đỏ thành một thể.
Mà lúc này, đám người Hiên Viên Dịch nghe tin Ngọc Lưu Ly điện đại hoả, cũng rất nhanh chạy tới đây.
Toàn bộ hoàng cung đã lâm vào hỗn loạn.
Phía chân trời, một đạo tia chớp đánh thẳng xuống, sấm chớp như bay múa, càng làm nổi bật đám người hỗn loạn phía dưới, thật là một cảnh phong ma loạn thế tuyệt đẹp.
Thu Ngân, Ngạn Hổ, Đỗ Nhất, một người tiếp một người vọt vào biển lửa mờ mịt, vọt vào Ngọc Lưu Ly điện hoàn toàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Không ai bận tâm thương thế của mình, trong mắt bọn họ, chỉ có Vương.
Ngọn lửa thông thiên, bay múa đầy trời.
“Mau, mau dập lửa.” Hiên Viên Dịch được Mộ Dung Vô Địch mang tới, nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ sắp bất tỉnh đến nơi, đứa con này của hắn không thể bị chuyện gì a.
Mà Thái tử Hiên Viên Thừa cùng Tả tướng cũng đã được Hổ quân áp giải tới đây.
Nhìn đại hoả thông thiên trước mắt, nghe bên trong còn kẹt lại hai người, hai người bọn họ trong mắt có hưng phấn, có điên cuồng, nhưng cũng có khiếp sợ cùng khó hiểu.