Chương 154: Phong vân tái khởi (10)
Trời xanh mây trắng, xe ngựa ở trên quan đạo từ từ mà đến, không nhanh không chậm, dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi không khí nóng bỏng của Nghi Thủy mà đi nhanh hơn.
Nhẹ, lãnh ước, giống như có là nhiệt độ cực nóng cúng không thể làm tan chảy.
Như trước nó vẫn duy trì tốc độ cùng tư thái như cũ.
Nhìn có vẻ vô cùng bình thường, kì thực nội dấu minh châu.
Xe ngựa chậm rãi, trên càng xe, xa phu trên đầu mũ rơm che gần hết mặt, nghe âm thanh cao giọng đàm luận trong mái che, xe ngựa hơi hơi giảm bớt tốc độ, chậm rãi đi qua.
"Dù sao cũng không có biện pháp nào, Trầm Mộc đã đến đây, danh hiệu đệ nhất kia đành dành cho hắn, chúng ta còn có đệ nhị đệ tam thôi, đến lúc đó làm theo phong vương bái đem." Kết thúc câu chuyện tên cầm đầu lắc đầu nói.
Trầm mộc, nghe nói không chỉ là đệ nhất cao thủ của tuyết thánh quốc, mà trong thất quốc cũng được xếp vào hàng nhân vật có thượng danh, luôn luôn độc lai độc vãng, không nghĩ hôm nay cũng đến đây.
Bên trong xe ngựa, một người đang ngồi trên đàn hương nhuyễn điếm, bàn tay trắng nõn trong suốt đang chậm rãi lẩm nhẩm những tranh tờ trong tay, nghe vậy cũng hơi tạm dừng một chút.
"Nói không chừng, trầm mộc thật sự lợi hại, bất quá ta còn nghe nói Phong Thành của Trần quốc cũng đến đây, danh hiệu đệ nhất rốt cuộc thuộc về ai, còn chưa chắc chắn." Bên trong mái che nắng,một nam tử giọng lớn khiến người ta nhức đầu, đau tai nói
"Không phải chứ, hắn cũng đến đây."
"Phong thành cũng đến, trời, cao thủ thiên hạ xem ra đều đến đây."
"Vậy thì kẻ như chúng ta còn tranh cái gì." Mọi người vừa nghe, nhất thời đều oán giận than thở.
Phong thành, cao thủ như vậy, ngày thường nghe nói khinh thường bổng lộc triều đình , cho dù ở Trần quốc được cấp quan to lộc hậu, cũng không động vu trung, vậy mà rồi cũng đến đây.
"Xem ra, vì huyết thiềm thì, người đến đây không ít." Xe ngựa chậm rãi đi, bên trong xe một đạo âm thanh gần như thầm thì vang lên.
Thực trầm, thực trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Chủ tử, ta thu được tin tức, Triệu quốc thái tử cùng Tứ Vương gia của Nam Tống quốc đều đến đây." Một đạo thanh âm nữa vang lên, cũng đồng dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Ác, đều đến đây." Người nọ vẫn thong thả đọc sách, xem ra cũng không kinh ngạc.
"Còn có tin tức nào khác?" Lật qua một trang sách, người ngồi trong xe ngựa chậm rãi hỏi.
Trời xanh mây trắng, xe ngựa ở trên quan đạo từ từ mà đến, không nhanh không chậm, dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi không khí nóng bỏng của Nghi Thủy mà đi nhanh hơn.
Nhẹ, lãnh ước, giống như có là nhiệt độ cực nóng cúng không thể làm tan chảy.
Như trước nó vẫn duy trì tốc độ cùng tư thái như cũ.
Nhìn có vẻ vô cùng bình thường, kì thực nội dấu minh châu.
Xe ngựa chậm rãi, trên càng xe, xa phu trên đầu mũ rơm che gần hết mặt, nghe âm thanh cao giọng đàm luận trong mái che, xe ngựa hơi hơi giảm bớt tốc độ, chậm rãi đi qua.
"Dù sao cũng không có biện pháp nào, Trầm Mộc đã đến đây, danh hiệu đệ nhất kia đành dành cho hắn, chúng ta còn có đệ nhị đệ tam thôi, đến lúc đó làm theo phong vương bái đem." Kết thúc câu chuyện tên cầm đầu lắc đầu nói.
Trầm mộc, nghe nói không chỉ là đệ nhất cao thủ của tuyết thánh quốc, mà trong thất quốc cũng được xếp vào hàng nhân vật có thượng danh, luôn luôn độc lai độc vãng, không nghĩ hôm nay cũng đến đây.
Bên trong xe ngựa, một người đang ngồi trên đàn hương nhuyễn điếm, bàn tay trắng nõn trong suốt đang chậm rãi lẩm nhẩm những tranh tờ trong tay, nghe vậy cũng hơi tạm dừng một chút.
"Nói không chừng, trầm mộc thật sự lợi hại, bất quá ta còn nghe nói Phong Thành của Trần quốc cũng đến đây, danh hiệu đệ nhất rốt cuộc thuộc về ai, còn chưa chắc chắn." Bên trong mái che nắng,một nam tử giọng lớn khiến người ta nhức đầu, đau tai nói
"Không phải chứ, hắn cũng đến đây."
"Phong thành cũng đến, trời, cao thủ thiên hạ xem ra đều đến đây."
"Vậy thì kẻ như chúng ta còn tranh cái gì." Mọi người vừa nghe, nhất thời đều oán giận than thở.
Phong thành, cao thủ như vậy, ngày thường nghe nói khinh thường bổng lộc triều đình , cho dù ở Trần quốc được cấp quan to lộc hậu, cũng không động vu trung, vậy mà rồi cũng đến đây.
"Xem ra, vì huyết thiềm thì, người đến đây không ít." Xe ngựa chậm rãi đi, bên trong xe một đạo âm thanh gần như thầm thì vang lên.
Thực trầm, thực trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Chủ tử, ta thu được tin tức, Triệu quốc thái tử cùng Tứ Vương gia của Nam Tống quốc đều đến đây." Một đạo thanh âm nữa vang lên, cũng đồng dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Ác, đều đến đây." Người nọ vẫn thong thả đọc sách, xem ra cũng không kinh ngạc.
"Còn có tin tức nào khác?" Lật qua một trang sách, người ngồi trong xe ngựa chậm rãi hỏi.