Chương 310: Quỷ bí cây cối (4)
Những bông hoa nở rộ, năm cánh xoè ra, nổi bật giữa chốn hoang dã.
Mặt đất ngày càng ẩm ướt, mùi hư thối trong không khí ngày càng nặng.
“Đi đường phải cẩn thận, đi theo ta, đừng đi lung tung.” Đứng yên trước rừng cây như thiên la địa võng, Lưu Nguyệt nhìn trước mặt mặt đất chất đầy lá khô, cây cối lại càng cao lớn, càng san sát nhau, trầm giọng nói với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhướng mày nhìn Lưu Nguyệt, nói : “Nguyệt, ta tại sao cảm thấy nàng đối với nơi này hiểu rất rõ?”
“Ta cũng thấy vậy.” Mộ Dung Vô Địch ở một bên chêm vào một câu.
Vẫn tiến về phía trước không hề dừng lại, Lưu Nguyệt một tia chần chừ đều không có, cái loại cảm giác này, giống như nàng đi vào hậu viện nhà mình vậy, quen thuộc đến mức không thẻ quen thuộc hơn.
“Các ngươi không biết có thứ gọi là sách sao?” Không nói thêm gì, Lưu Nguyệt thản nhiên ném lại một câu.
Hiên Viên Triệt cùng Mộ Dung Vô Địch đồng thời xấu hỏ, nhưng mà, có sách nói về Ngàn Năng Sơn sao?
Bước chân không hề dừng lại, năm người bắt đầu bước về phía trước, nhưng mà lần này, Lưu Nguyệt đi rất chậm, không có đi nhanh như trước.
Hoa thơm cỏ lạ, màu sắc sặc sỡ.
Đỏ, vàng, xanh, trắng, lần lượt thay đổi, đẹp không sao tả xiết.
Nhướng mi, Mộ Dung Vô Địch đi theo sau Lưu Nguyệt đột nhiên vung lợi kiếm lên, một đóa hoa màu vàng lập tức bị chia thành hai nửa.
Ẩn nấp trong đóa hoa là một con phúc xà màu vàng cỡ cánh tay trẻ con mới sinh, bị một kiếm chém thành hai mảnh, đầu rắn đang hướng về phía Mộ Dung Vô Địch liền rơi ra.
Đầu rắn trên mặt đất, không ngờ trong răng nanh sắc nhọn còn chứa chất lỏng, ẩn ẩn bọt khí nổi lên.
Mộ Dung Vô Địch cũng không thèm nhìn tới đầu rắn rơi xuống, liền quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Đi ở phía trước, Lưu Nguyệt nghe tiếng gió, nháy mắt nhướng mày, đầu cũng không quay về, tay liền vung ra phía sau, một ánh sáng sắc lạnh vọt mạnh về phía Mộ Dung Vô Địch.
Cực kì nhanh chóng.
Mộ Dung Vô Địch sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, luồng sáng sắc lạnh kia đã ngay sát bên tai hắn, bắn vào trên mặt đất.
Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân và Ngạn Hổ đều đồng loạt nhìn lại.
** Và bây giờ, ta xin giới thiệu một chút hình của rừng mưa nhiệt đới và hình rắn độc nhiệt đới
Ta định tìm con rắn màu lục cho đẹp, nhưng mà chỉ thấy con nì thui. Chán ghê
Những bông hoa nở rộ, năm cánh xoè ra, nổi bật giữa chốn hoang dã.
Mặt đất ngày càng ẩm ướt, mùi hư thối trong không khí ngày càng nặng.
“Đi đường phải cẩn thận, đi theo ta, đừng đi lung tung.” Đứng yên trước rừng cây như thiên la địa võng, Lưu Nguyệt nhìn trước mặt mặt đất chất đầy lá khô, cây cối lại càng cao lớn, càng san sát nhau, trầm giọng nói với Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghe vậy nhướng mày nhìn Lưu Nguyệt, nói : “Nguyệt, ta tại sao cảm thấy nàng đối với nơi này hiểu rất rõ?”
“Ta cũng thấy vậy.” Mộ Dung Vô Địch ở một bên chêm vào một câu.
Vẫn tiến về phía trước không hề dừng lại, Lưu Nguyệt một tia chần chừ đều không có, cái loại cảm giác này, giống như nàng đi vào hậu viện nhà mình vậy, quen thuộc đến mức không thẻ quen thuộc hơn.
“Các ngươi không biết có thứ gọi là sách sao?” Không nói thêm gì, Lưu Nguyệt thản nhiên ném lại một câu.
Hiên Viên Triệt cùng Mộ Dung Vô Địch đồng thời xấu hỏ, nhưng mà, có sách nói về Ngàn Năng Sơn sao?
Bước chân không hề dừng lại, năm người bắt đầu bước về phía trước, nhưng mà lần này, Lưu Nguyệt đi rất chậm, không có đi nhanh như trước.
Hoa thơm cỏ lạ, màu sắc sặc sỡ.
Đỏ, vàng, xanh, trắng, lần lượt thay đổi, đẹp không sao tả xiết.
Nhướng mi, Mộ Dung Vô Địch đi theo sau Lưu Nguyệt đột nhiên vung lợi kiếm lên, một đóa hoa màu vàng lập tức bị chia thành hai nửa.
Ẩn nấp trong đóa hoa là một con phúc xà màu vàng cỡ cánh tay trẻ con mới sinh, bị một kiếm chém thành hai mảnh, đầu rắn đang hướng về phía Mộ Dung Vô Địch liền rơi ra.
Đầu rắn trên mặt đất, không ngờ trong răng nanh sắc nhọn còn chứa chất lỏng, ẩn ẩn bọt khí nổi lên.
Mộ Dung Vô Địch cũng không thèm nhìn tới đầu rắn rơi xuống, liền quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Đi ở phía trước, Lưu Nguyệt nghe tiếng gió, nháy mắt nhướng mày, đầu cũng không quay về, tay liền vung ra phía sau, một ánh sáng sắc lạnh vọt mạnh về phía Mộ Dung Vô Địch.
Cực kì nhanh chóng.
Mộ Dung Vô Địch sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, luồng sáng sắc lạnh kia đã ngay sát bên tai hắn, bắn vào trên mặt đất.
Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân và Ngạn Hổ đều đồng loạt nhìn lại.
** Và bây giờ, ta xin giới thiệu một chút hình của rừng mưa nhiệt đới và hình rắn độc nhiệt đới
Ta định tìm con rắn màu lục cho đẹp, nhưng mà chỉ thấy con nì thui. Chán ghê