Chương 322: Không thể buông tha (3)
Mà ngay tại nơi cá sấu chìm xuống, Lưu Nguyệt từ đáy nước hiện lên.
“Cẩn thận một chút.” Đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trầm giọng quát.
Vừa nói xong, không đợi Hiên Viên Triệt kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lưu Nguyệt vung lên, bay về phía Thu Ngân đang chiến đấu kịch liệt ở phía sau nàng.
Cùng lúc, bên trái Thu Ngân có một con cá sấu cơ hồ lớn đến ba trượng, từ trong nước chui ra, đang định cắn vào ngực Thu Ngân.
Chủy thủ nhảy lên không, một cái đâm vào thật mạnh, cá sấu mới ngẩng đầu, chủy thủ Lưu Nguyệt đã nhằm ngay vào nó.
“Phu nhân.” Một kiếm chém vào con cá sấu đang cắn vào tay mình, Thu Ngân cực kì vội vã quay đầu kêu lên với Lưu Nguyệt.
Trong mắt một mảnh cảm kích.
Lưu Nguyệt thấy cánh tay Thu Ngân bị thương, máu tuôn ra, không khỏi chau mày, nói nhanh : “Nhảy lên bờ, nhanh lên.”
Không được để cá sấu ngửi thấy mùi máu, nếu ngửi thấy, muốn thoát khỏi bọn nó càng khó khăn hơn.
Con sông này không lớn, dựa vào khinh công của bọn họ để phóng qua, hẳn là không có vấn đề, nếu không, đợi đến lúc cá sấu đến nhiều, muốn thoát thân không hề đơn giản.
Vừa nói xong, Lưu Nguyệt xoay người một cái chìm vào trong nước, nhanh chóng đến bên Hiên Viên Triệt, hai chân ôm lấy thắt lưng của hắn, Lưu Nguyệt cúi đầu xuống, lạnh lùng nói : “Nhảy.”
Một bên chủy thủ bay loạn, liên tục đánh về phía mấy con cá sấu đang đi tới.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, tay trái níu lấy kiếm đang cắm vào con cá sấu bên cạnh, mượn lực nhảy ra khỏi mặt nước, chân nhún nhẹ trên người mấy con cá sấu, thả người nhảy lên bờ.
Lưu Nguyệt cúi đầu, hai chân ôm chặt lấy thắt lưng của Hiên Viên Triệt, chủy thủ trong tay chớp lên, bay thẳng đến mấy con ở dưới chân Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, một tia buồn phiền cũng không có, khinh công bay đi.
Vài cú khinh công, Hiên Viên Triệt đã từ giữa sông trống vắng nhảy vào bờ.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, bọn họ cư nhiên trả lại dòng sông chảy xiết như ban đầu, đi về phía trung tâm hạ nguồn.
Phi thân một cái rơi xuống đất, Lưu Nguyệt lộn ngược ra sau liền nhảy xuống.
Mà ngay tại nơi cá sấu chìm xuống, Lưu Nguyệt từ đáy nước hiện lên.
“Cẩn thận một chút.” Đưa lưng về phía Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt trầm giọng quát.
Vừa nói xong, không đợi Hiên Viên Triệt kịp phản ứng, chủy thủ trong tay Lưu Nguyệt vung lên, bay về phía Thu Ngân đang chiến đấu kịch liệt ở phía sau nàng.
Cùng lúc, bên trái Thu Ngân có một con cá sấu cơ hồ lớn đến ba trượng, từ trong nước chui ra, đang định cắn vào ngực Thu Ngân.
Chủy thủ nhảy lên không, một cái đâm vào thật mạnh, cá sấu mới ngẩng đầu, chủy thủ Lưu Nguyệt đã nhằm ngay vào nó.
“Phu nhân.” Một kiếm chém vào con cá sấu đang cắn vào tay mình, Thu Ngân cực kì vội vã quay đầu kêu lên với Lưu Nguyệt.
Trong mắt một mảnh cảm kích.
Lưu Nguyệt thấy cánh tay Thu Ngân bị thương, máu tuôn ra, không khỏi chau mày, nói nhanh : “Nhảy lên bờ, nhanh lên.”
Không được để cá sấu ngửi thấy mùi máu, nếu ngửi thấy, muốn thoát khỏi bọn nó càng khó khăn hơn.
Con sông này không lớn, dựa vào khinh công của bọn họ để phóng qua, hẳn là không có vấn đề, nếu không, đợi đến lúc cá sấu đến nhiều, muốn thoát thân không hề đơn giản.
Vừa nói xong, Lưu Nguyệt xoay người một cái chìm vào trong nước, nhanh chóng đến bên Hiên Viên Triệt, hai chân ôm lấy thắt lưng của hắn, Lưu Nguyệt cúi đầu xuống, lạnh lùng nói : “Nhảy.”
Một bên chủy thủ bay loạn, liên tục đánh về phía mấy con cá sấu đang đi tới.
Hiên Viên Triệt nghe vậy, tay trái níu lấy kiếm đang cắm vào con cá sấu bên cạnh, mượn lực nhảy ra khỏi mặt nước, chân nhún nhẹ trên người mấy con cá sấu, thả người nhảy lên bờ.
Lưu Nguyệt cúi đầu, hai chân ôm chặt lấy thắt lưng của Hiên Viên Triệt, chủy thủ trong tay chớp lên, bay thẳng đến mấy con ở dưới chân Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, một tia buồn phiền cũng không có, khinh công bay đi.
Vài cú khinh công, Hiên Viên Triệt đã từ giữa sông trống vắng nhảy vào bờ.
Thời gian ngắn ngủi như vậy, bọn họ cư nhiên trả lại dòng sông chảy xiết như ban đầu, đi về phía trung tâm hạ nguồn.
Phi thân một cái rơi xuống đất, Lưu Nguyệt lộn ngược ra sau liền nhảy xuống.