Vương phi 13 tuổi

Chương 347: Nhược thủy ba nghìn (4)

Chương 347: Nhược thủy ba nghìn (4)
Phía trước là một cây cầu đã kéo dài qua khe núi rộng lớn, nối liền hai vách đá với nhau, vực núi phía dưới sâu không thấy đáy, tiếng nước chảy tí tách kia chính là từ trong dưới đó truyền đến, loáng thoáng.
Ngay bên trên, gió núi lạnh thấu xương phi múa, nhất địa thanh u.
Lưu Nguyệt tưng bước dừng lại phía trước vách đá, ngửa đầu không ngừng hít sâu.
Gió núi trong lành lướt qua, mang đến hương vị đặc hơn, rõ ràng hơn, làm cho đầu óc người ta tỉnh táo trở lại.
Theo sát phía sau Lưu Nguyệt – Độc Cô Dạ, cũng từng bước dừng lại bên vách núi, khép hờ đôi mắt cảm nhận gió mát, hắn không thể thất thố.
Gió núi thổi qua, Lưu Nguyệt nhanh chóng hồi phục sự trầm tĩnh, đem chủy thủ trên vai rút ra.
Huyết sắc văng khắp nơi, nhiếm hồng cây cỏ xanh tươi bên dưới.
Trên mặt một chút thay đổi cũng không có, Lưu Nguyệt cúi người lau sạch vết máu khô trên chủy thủ, nhìn lướt qua mọi thứ.
Không ai, bọn Hiên Viên Triệt còn chưa có đi ra ngoài.
Hơi nhíu mày, chướng khí này lợi hại như vậy, bọn họ có thể hay không….
Huyết sắc từ đầu vai chảy ra, Lưu Nguyệt căn bản khong có cảm giác gì, giống như bình thường.
Độc Cô Dạ đứng bên cạnh mở mắt ra, đem hết thảy thu vào trong mắt, thấy vậy chậm rãi tiến lên, đầu ngón tay điểm nhẹ trên đầu vai Lưu Nguyệt, che lại huyệt đạo chung quanh vết thương.
Huyết sắc, lập tức ngừng lại.
Lưu Nguyệt thấy vậy nghiêng đầu nhìn Độc Cô Dạ một cái, hai gò má đỏ ửng trong chướng khí đã hoàn toàn biến mất, dung nhan kia trong trẻo lạnh lùng như trước, hơi thở lạnh lẽo nghiễm nhiên.
Lưu Nguyệt gật gạt đầu với Độc Cô Dạ, cũng không nhiều lời.
Cái này cũng chỉ là ngoài ý muốn, đối với hai người mà nói chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không có gì hay ho để truy cứu, cũng không phải bọn họ muốn vậy.
Lưu Nguyệt nàng còn không vô duyên vô cớ giận chó đánh mèo.
Gật gật đâu, đứng dậy, Lưu Nguyệt nghiêng đầu nhìn quét qua chung quanh.
Độc Cô Dạ thấy vậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn Lưu Nguyệt một cái, lạnh lùng mở miệng : “Vương muội của ta đi cùng đường với hắn.”
Một câu không đầu không đuôi, lập tức làm cho đôi mắt Lưu Nguyệt trầm xuống.
Chậm rãi quay đầu, Lưu Nguyệt bình tĩnh nhìn Độc Cô Dạ, trong mắt hiện lên tia nguy hiểm.

back top