Chương 351: Nhược thủy ba nghìn (8)
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhíu mày, gắt gao đánh giá Độc Cô Dạ đứng bên cạnh Lưu Nguyệt.
Chướng khí này có công hiệu gì, hắn biết rõ ràng, chẳng lẽ?
Đi nhanh qua đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ?
Trong lòng Mộ Dung Vô Địch bồn chồn không yên.
Không trả lời, Lưu Nguyệt căn bản không để ý tới Mộ Dung Vô Địch, hai mắt tối sầm, chỉ nhìn chăm chú vào chướng khí trước mặt.
“Khụ khụ, chướng khí quái quỷ gì thế này?” Từ nơi cách vài chục trượng, thanh âm của Thu Ngân truyền đến, một thân ảnh vọt ra.
Mà cùng lúc đó, thủ hạ của Độc Cô Dạ là Lưu Trình cũng lao ra, từ xa đã nghe thấy tiếng.
Thủ hạ của hai bên đều ra hết, chỉ còn duy nhất Hiên Viên Triệt và Thanh Liên chưa ra.
Không nói gì, Độc Cô Dạ thu hồi ánh mắt nhìn vào vách núi đối diện, thản nhiên nhìn Lưu Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào chướng khí.
Nói gì cũng không nói, nhưng ánh mắt kia, lại giống như kim châm sau lưng.
Hiên Viên Triệt vẫn chưa trở ra.
Sâu trong đáy mắt, bão táp lập tức hình thành, nhưng vẻ mặt lại càng bình tĩnh, cái loại cảm giác mưa gió sắp tới này, càng ngày càng mạnh.
“A, Vương gia tại sao còn chưa đi ra?” Thu Ngân vừa thở vừa nhìn một đám người đang tụ tập, kinh ngạc nói.
“Thanh Liên công chúa tại sao cũng không ở đây?” Lưu Trình vẻ mặt nhăn nhó bước nhanh đi tới.
Thu Ngân vừa dứt tiếng nói, Mộ Dung Vô Địch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thu Ngân, ánh mắt sắc bén cực kì. Cùng khắc, đứng đầu tứ đại thống lĩnh – Khinh Thủy cũng hung hăng quét mắt về phía Lưu Trình.
Thu Ngân nhất thời sửng sốt. Mộ Dung tướng quân trừng hắn làm gì?
Ý niệm trong lòng chợt lóe, Thu Ngân đột nhiên hiểu ra. Không xong, chướng khí này hiệu quả như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng, mê tình cùng trí huyễn, bọn họ bởi vì biết rõ mình chỉ đi một mình, cho dù mê tình cùng trí huyễn, cũng không có tác dụng lớn lắm, cũng không phát sinh chuyện gì (Su : ai nha, làm tâm hồn hủ nữ tan nát ).
Nhưng hiện tại chỉ còn Hiên Viên Triệt và Thanh Liên chưa đi ra, lúc đi vào chướng khí, khoảng cách giữa bọn họ khá gần.
Ý niệm trong lòng vừa chuyển, Mộ Dung Vô Địch lập tức nhíu mày, gắt gao đánh giá Độc Cô Dạ đứng bên cạnh Lưu Nguyệt.
Chướng khí này có công hiệu gì, hắn biết rõ ràng, chẳng lẽ?
Đi nhanh qua đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu chứ?
Trong lòng Mộ Dung Vô Địch bồn chồn không yên.
Không trả lời, Lưu Nguyệt căn bản không để ý tới Mộ Dung Vô Địch, hai mắt tối sầm, chỉ nhìn chăm chú vào chướng khí trước mặt.
“Khụ khụ, chướng khí quái quỷ gì thế này?” Từ nơi cách vài chục trượng, thanh âm của Thu Ngân truyền đến, một thân ảnh vọt ra.
Mà cùng lúc đó, thủ hạ của Độc Cô Dạ là Lưu Trình cũng lao ra, từ xa đã nghe thấy tiếng.
Thủ hạ của hai bên đều ra hết, chỉ còn duy nhất Hiên Viên Triệt và Thanh Liên chưa ra.
Không nói gì, Độc Cô Dạ thu hồi ánh mắt nhìn vào vách núi đối diện, thản nhiên nhìn Lưu Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào chướng khí.
Nói gì cũng không nói, nhưng ánh mắt kia, lại giống như kim châm sau lưng.
Hiên Viên Triệt vẫn chưa trở ra.
Sâu trong đáy mắt, bão táp lập tức hình thành, nhưng vẻ mặt lại càng bình tĩnh, cái loại cảm giác mưa gió sắp tới này, càng ngày càng mạnh.
“A, Vương gia tại sao còn chưa đi ra?” Thu Ngân vừa thở vừa nhìn một đám người đang tụ tập, kinh ngạc nói.
“Thanh Liên công chúa tại sao cũng không ở đây?” Lưu Trình vẻ mặt nhăn nhó bước nhanh đi tới.
Thu Ngân vừa dứt tiếng nói, Mộ Dung Vô Địch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thu Ngân, ánh mắt sắc bén cực kì. Cùng khắc, đứng đầu tứ đại thống lĩnh – Khinh Thủy cũng hung hăng quét mắt về phía Lưu Trình.
Thu Ngân nhất thời sửng sốt. Mộ Dung tướng quân trừng hắn làm gì?
Ý niệm trong lòng chợt lóe, Thu Ngân đột nhiên hiểu ra. Không xong, chướng khí này hiệu quả như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng, mê tình cùng trí huyễn, bọn họ bởi vì biết rõ mình chỉ đi một mình, cho dù mê tình cùng trí huyễn, cũng không có tác dụng lớn lắm, cũng không phát sinh chuyện gì (Su : ai nha, làm tâm hồn hủ nữ tan nát ).
Nhưng hiện tại chỉ còn Hiên Viên Triệt và Thanh Liên chưa đi ra, lúc đi vào chướng khí, khoảng cách giữa bọn họ khá gần.