Vương phi 13 tuổi

Chương 374: Công chúa đám hỏi (6)

Chương 374: Công chúa đám hỏi (6)
“Thật là lợi hại.” Ngạn Hổ líu lưỡi.
Mặt sông một mảnh hơi hơi màu đỏ tươi, màu bạc ở giữa xuyên qua, rất mỹ lệ, mang theo một loại huyết tinh âm trầm xinh đẹp.
“Động tác thật mau.” Lưu Nguyệt lúc này khóe miệng giương lên một chút tươi cười, khúc khởi năm ngón tay, chậm rãi buông mấy từ : “năm, bốn, ba, hai, một. Phanh.”
Cùng với đúng chỗ một chữ vừa buông, năm ngón tay Lưu Nguyệt hé ra, liền như là pháo hoa phanh nổ tung bình thường, mở rộng mở ra.
Mà ngay đúng lúc lời nàng hạ xuống, trong nháy mắt, thực nhân ngư màu bạc vốn đang uốn lượn du động trong nước sông, chớp mắt thực nhân ngư trở mình, một cái tiếp một cái phơi bụng trắng, hướng tới mặt sông trôi nổi đi lên.
Mười con, trăm con, ngàn con, vạn con, khoảnh khắc trong lúc đó, bao nhiêu thực nhân ngư tham dự thưởng thức bữa thịt, toàn bộ theo đáy nước trôi nổi đi lên hết.
Vừa rồi mặt sông còn cuồn cuộn màu máu, khoảng cách trong lúc đó bị màu bạc của cá nhỏ che kín, ánh mặt trời vàng rực chiếu xuống, giống như một con sông màu trắng, ngân quang lóng lánh.
“Toàn bộ đã chết?” Thanh Liên thấy vậy cấp liên tục dậm chân, sắc mặt không chút vui vẻ.
Độc Cô Dạ im lặng, trầm mắt, nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia âm trầm, hắn có chút không hiểu được.
Đám người Thanh Liên, Thiên Nhai nhíu chặt mày, trái lại trên mặt Hiên Viên Triệt lại không có nửa điểm để ý đến, lúc này bắt đầu không ngừng tra tìm trong đám thực nhân ngư đang trôi nổi trên mặt sông.
Chúa của Lả lướt ngư, ẩn thối đảm, chỉ có nó mới có, trong vạn con chỉ có một con là lả lướt ngư chúa.
Một dòng sông ngân bạch, không nhúc nhích.
Lưu Nguyệt thưởng thức xong bắt tay vào cầm chủy thủ cùng tìm kiếm, thần thái thoải mái, nhìn Hiên Viên Triệt tìm kiếm trước sau, cũng không tham dự, nàng cũng không nhận thức được đâu là thực nhân ngư chúa
.
Độc Cô Dạ thấy vậy hơi thở nhẹ nhàng ra khẩu khí, quả nhiên đúng vậy, hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn. Ánh mắt rong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua thần thái thoải mái của Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nhìn không chớp mắt.
“Ở trong này.” Không gian yên tĩnh, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên nhẹ giọng hô lên một tiếng, thân hình ở trên bờ một chút, thân hình rời khỏi bờ, như chim én lướt trên mặt nước, bắt lấy con cá trắng xóa giữa sông, xoay người một cái trở về bờ.
Thân con cá màu trắng bạc, so với thực nhân ngư bình thường còn muốn nhỏ hơn một tấc, chính là tại kia giữa bụng, có một dấu vết màu đỏ, nhìn qua rất được, lúc này không nhúc nhích nằm im trong tay Mộ Dung Vô Địch, trông như một con cá đã chết.

back top