Chương 410: Họa từ trong nhà 5
Hữu tướng thấy vậy, vội vàng thay đổi chiêu thức, hung hăng đâm xuống phía dưới, ngoan độc và mãnh liệt, hoàn toàn không phải một văn thần có thể làm được, hắn là dùng hết sức mạnh.
Dưới chân cảm nhận được mặt đất, đá về phía trước một cái, thân hình Lưu Nguyệt nghiêng ra sau, lộn mèo một cái, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Ứng biến cực nhanh, trong khoảng khắc làm mọi người mờ mắt.
Ngay tại thời khắc ngắn ngủi đó, trong nháy mắt, Lưu Nguyệt đã một thân sát khí bắt lấy chủy thủ mang độc, đặt trên cổ Hữu tướng.
Đêm tối yên lặng, một cỗ sát khí bức người.
Cúi đầu chậm rãi nhìn qua vạt áo trước ngực mình đã bị cắt vụn, nếu nàng chậm thêm chút nữa, lúc này đã đi gặp Diêm Vương.
“Chủ nhâ.” Đỗ Nhất vung mã tiên lên, từ xa cuống cuồng chạy lại, một thân sát khí lạnh như băng, cơ hồ xuyên thủng mây xanh. Thiếu chút nữa thì….
“Mau giết nàng, mau.” Hữu tướng bị chủy thủ để ở cổ, sau khi kinh ngạc, đột nhiên gào lên với bóng đêm.
Vẻ mặt thấy chết không sờn cùng quyết tuyệt kia, làm cho trái tim người ta băng giá.
Chung quanh phủ hữu tướng ẩn hiện những bóng người, vô số hàn tiễn phi tới, nhắm ngay ngọn đèn dầu huy hoàng ở trung tâm vòng vây, nhắm ngay vào Lưu Nguyệt.
Những hắc y nhân vừa rồi còn liều mạng chém giết hữu tướng, chậm rãi lui ra phía sau, hòa vào đám người hộ vệ của hữu tướng.
Hàng vạn hàng ngàn mũi tên nhọn bay dến, chỉ có hai người Lưu Nguyệt và hữu tướng, còn có cả Đỗ Nhất đang phi như bay đến.
“Mau bắn tên, bắn đi…” Tiếng rống to cực kì quyết tuyệt vang vọng dưới màn trời tối đen, thấy chết không sờn, dõng dạc.
Gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay, Lưu Nguyệt lúc này lạnh như băng.
Hóa ra, bọn họ là cùng một ruộc, không phải có người bắt Hữu tướng, mà là chính hắn sắp đặt để giết nàng.
Ha ha ha, thật buồn cười, người nàng muốn cứu lại chính là người muốn giết nàng.
Ngoại công của Hiên Viên Triệt muốn giết nàng, muốn giết người mà mấy ngày nữa sẽ là vợ của ngoại tôn (cháu ngoại) hắn.
Hữu tướng thấy vậy, vội vàng thay đổi chiêu thức, hung hăng đâm xuống phía dưới, ngoan độc và mãnh liệt, hoàn toàn không phải một văn thần có thể làm được, hắn là dùng hết sức mạnh.
Dưới chân cảm nhận được mặt đất, đá về phía trước một cái, thân hình Lưu Nguyệt nghiêng ra sau, lộn mèo một cái, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Ứng biến cực nhanh, trong khoảng khắc làm mọi người mờ mắt.
Ngay tại thời khắc ngắn ngủi đó, trong nháy mắt, Lưu Nguyệt đã một thân sát khí bắt lấy chủy thủ mang độc, đặt trên cổ Hữu tướng.
Đêm tối yên lặng, một cỗ sát khí bức người.
Cúi đầu chậm rãi nhìn qua vạt áo trước ngực mình đã bị cắt vụn, nếu nàng chậm thêm chút nữa, lúc này đã đi gặp Diêm Vương.
“Chủ nhâ.” Đỗ Nhất vung mã tiên lên, từ xa cuống cuồng chạy lại, một thân sát khí lạnh như băng, cơ hồ xuyên thủng mây xanh. Thiếu chút nữa thì….
“Mau giết nàng, mau.” Hữu tướng bị chủy thủ để ở cổ, sau khi kinh ngạc, đột nhiên gào lên với bóng đêm.
Vẻ mặt thấy chết không sờn cùng quyết tuyệt kia, làm cho trái tim người ta băng giá.
Chung quanh phủ hữu tướng ẩn hiện những bóng người, vô số hàn tiễn phi tới, nhắm ngay ngọn đèn dầu huy hoàng ở trung tâm vòng vây, nhắm ngay vào Lưu Nguyệt.
Những hắc y nhân vừa rồi còn liều mạng chém giết hữu tướng, chậm rãi lui ra phía sau, hòa vào đám người hộ vệ của hữu tướng.
Hàng vạn hàng ngàn mũi tên nhọn bay dến, chỉ có hai người Lưu Nguyệt và hữu tướng, còn có cả Đỗ Nhất đang phi như bay đến.
“Mau bắn tên, bắn đi…” Tiếng rống to cực kì quyết tuyệt vang vọng dưới màn trời tối đen, thấy chết không sờn, dõng dạc.
Gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay, Lưu Nguyệt lúc này lạnh như băng.
Hóa ra, bọn họ là cùng một ruộc, không phải có người bắt Hữu tướng, mà là chính hắn sắp đặt để giết nàng.
Ha ha ha, thật buồn cười, người nàng muốn cứu lại chính là người muốn giết nàng.
Ngoại công của Hiên Viên Triệt muốn giết nàng, muốn giết người mà mấy ngày nữa sẽ là vợ của ngoại tôn (cháu ngoại) hắn.