Chương 435: Chích ảnh ai đi 5
Phát cuồng thét vang, dữ tợn mà điên cuồng, ở trong đêm mưa đêm mùa hạ cơ hồ kinh nát Cửu Châu cùng trời cao.
Thiên hạ cùng thương.
Thế gian này tình rồi sẽ ra sao, lời thề sinh tử cùng nhau.
Trời nam đất bắc song phi khách, lão sí vài lần hàn thử.
Vui sung sướng, ly biệt khổ, ở giữa cũng có si nữ nhân.
Quân ứng với có ngữ, miểu ngàn dặm mây tầng, ngàn sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng ai đi.
(Cái này là thơ a, nên ta hem biết dịch sao cho chuẩn nên để nguyên)
“A. . . . . .” Thương sói tru kêu, thanh âm bi thương, ngàn sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng ai đi, hướng ai đi.
Kia nhóm binh lính phía sau theo sát sau xông lên, thấy vậy một đám thật mạnh quỳ xuống, nhìn Hiên Viên Triệt đang phát cuồng, cao giọng tê gào thét.
Trong lòng tràn đầy các loại cảm xúc, lại nói ra chỉ có kia hai chữ Vương gia, Vương gia của bọn họ a.
Lúc này giống như độc thú, đầy người đau xót, đầy người điên cuồng Vương gia.
Bọn họ từng hăng hái, khí thế hừng hực bạt núi, phô diễn tuyệt đẹp Vương gia.
Bọn họ từng thiết huyết vô tình Vương gia.
Khi nào, đau thương tới cực hạn như vậy?
Khi nào, lại như vậy làm cho người ta đau lòng tất cả tình cảm đều lộ ra ngoài.
Màn mưa rơi tầm tả, rửa sạch mọi thăng trầm của thời gian.
Lạnh như băng hàn vũ, phóng đi hết thảy như hỏa chích tình.
“Các ngươi buông ra cho ta.” Một ngụm máu tươi từ miệng Hiên Viên Triệt điên cuồng phun ra, ở trong mưa lạnh, đau đến mức tận cùng, chỉ có tự mình đau thương.
Mưa to rửa sạch sẽ dung nhan đẹp đẽ tuyệt thế mà thiết huyết, đã không còn thấy rõ kia trên mặt chính là nước mưa, hay là nước mắt.
“Vương gia, ta đi tìm, ta đi tìm Vương phi.” Phía sau, Thu Ngân sau khi xử lý xong chuyện trong cung, theo sát sau đuổi theo, khi nghe hết thảy mọi chuyện trước sau, hướng tới chỗ đám người đang vây lấy Hiên Viên Triệt điên cuồng hét lớn.
Hiên Viên Triệt không tin những người khác, nhưng sẽ là tin tưởng hắn , hắn tuyệt đối sẽ không làm hại Vương phi của bọn họ .
“Ta đi tìm, Vương gia yên tâm, ta nhất định đưaVương phi trở về, nhất định.” Cuồng liệt rống to xuyên phá màn mưa, Thu Ngân không kịp nghĩ nhiều, hét lớn: “Đến đây, theo ta đi xuống.”
Vừa nói, một bên theo trên lưng ngựa nhảy xuống, không chút nghĩ ngợi hướng tới cao cao khe núi liền chậm rãi từ trên đỉnh núi trèo xuống dưới.
Nếu không có Vương phi của bọn họ, không biết vị Vương gia sẽ ra sao nữa, Vương gia của bọn họ lúc này đang đau lòng cực hạn, người khác không hiểu thấu, nhưng bọn họ hiểu, hắn hiểu.
Phát cuồng thét vang, dữ tợn mà điên cuồng, ở trong đêm mưa đêm mùa hạ cơ hồ kinh nát Cửu Châu cùng trời cao.
Thiên hạ cùng thương.
Thế gian này tình rồi sẽ ra sao, lời thề sinh tử cùng nhau.
Trời nam đất bắc song phi khách, lão sí vài lần hàn thử.
Vui sung sướng, ly biệt khổ, ở giữa cũng có si nữ nhân.
Quân ứng với có ngữ, miểu ngàn dặm mây tầng, ngàn sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng ai đi.
(Cái này là thơ a, nên ta hem biết dịch sao cho chuẩn nên để nguyên)
“A. . . . . .” Thương sói tru kêu, thanh âm bi thương, ngàn sơn mộ tuyết, chích ảnh hướng ai đi, hướng ai đi.
Kia nhóm binh lính phía sau theo sát sau xông lên, thấy vậy một đám thật mạnh quỳ xuống, nhìn Hiên Viên Triệt đang phát cuồng, cao giọng tê gào thét.
Trong lòng tràn đầy các loại cảm xúc, lại nói ra chỉ có kia hai chữ Vương gia, Vương gia của bọn họ a.
Lúc này giống như độc thú, đầy người đau xót, đầy người điên cuồng Vương gia.
Bọn họ từng hăng hái, khí thế hừng hực bạt núi, phô diễn tuyệt đẹp Vương gia.
Bọn họ từng thiết huyết vô tình Vương gia.
Khi nào, đau thương tới cực hạn như vậy?
Khi nào, lại như vậy làm cho người ta đau lòng tất cả tình cảm đều lộ ra ngoài.
Màn mưa rơi tầm tả, rửa sạch mọi thăng trầm của thời gian.
Lạnh như băng hàn vũ, phóng đi hết thảy như hỏa chích tình.
“Các ngươi buông ra cho ta.” Một ngụm máu tươi từ miệng Hiên Viên Triệt điên cuồng phun ra, ở trong mưa lạnh, đau đến mức tận cùng, chỉ có tự mình đau thương.
Mưa to rửa sạch sẽ dung nhan đẹp đẽ tuyệt thế mà thiết huyết, đã không còn thấy rõ kia trên mặt chính là nước mưa, hay là nước mắt.
“Vương gia, ta đi tìm, ta đi tìm Vương phi.” Phía sau, Thu Ngân sau khi xử lý xong chuyện trong cung, theo sát sau đuổi theo, khi nghe hết thảy mọi chuyện trước sau, hướng tới chỗ đám người đang vây lấy Hiên Viên Triệt điên cuồng hét lớn.
Hiên Viên Triệt không tin những người khác, nhưng sẽ là tin tưởng hắn , hắn tuyệt đối sẽ không làm hại Vương phi của bọn họ .
“Ta đi tìm, Vương gia yên tâm, ta nhất định đưaVương phi trở về, nhất định.” Cuồng liệt rống to xuyên phá màn mưa, Thu Ngân không kịp nghĩ nhiều, hét lớn: “Đến đây, theo ta đi xuống.”
Vừa nói, một bên theo trên lưng ngựa nhảy xuống, không chút nghĩ ngợi hướng tới cao cao khe núi liền chậm rãi từ trên đỉnh núi trèo xuống dưới.
Nếu không có Vương phi của bọn họ, không biết vị Vương gia sẽ ra sao nữa, Vương gia của bọn họ lúc này đang đau lòng cực hạn, người khác không hiểu thấu, nhưng bọn họ hiểu, hắn hiểu.