Chương 439: Chích ảnh ai đi 9
“Triệt Nhi, trở về đi, con như vậy, phụ vương rất đau lòng.” Đứng ở bên người Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch thở dài một tiếng thật sâu.
Hắn thầm nghĩ Lưu Nguyệt đi, không nghĩ giết nàng, quản chi hắn cùng với Hữu tướng làm như vậy, hắn cũng là biết đến, bằng vào khả năng của Lưu Nguyệt, tất nhiên vô thương, hắn không nghĩ là muốn giết nàng, cũng không dám giết nàng.
Chính là thật không ngờ, ai. . . . . .
Không có trả lời, không có phản ứng, thân hình lạnh lùng, hơi thở lạnh giá cùng xa cách, so với Hiên Viên Triệt của ba năm trước đây còn lãnh khốc vô tình hơn.
“Triệt nhi, trở về đi, Nguyệt nhi nếu đã biết, tất nhiên sẽ đau lòng, trở về đi, không tìm được là sự tình tốt, dựa vào khả năng của Nguyệt nhi, khẳng định sẽ không việc gì, giống như các con lúc trước, mẫu hậu cũng nghĩ đến không cứu được, cuối cùng các con không phải chính mình đã trở lại, Triệt nhi, Nguyệt nhi tất nhiên sẽ không có việc gì .”
Trần hoàng hậu toàn bộ mắt sớm đã khóc sưng đỏ, thực thương tâm, thật sự thực thương tâm.
Nàng đã mất đi Nguyệt nhi, nàng không thể mất đi Triệt nhi, không thể.
Gió núi gào thét, gió lạnh cùng giá rét khắc nghiệt như mùa đông.
Vẻ mặt tiều tụy, vẻ mặt lạnh như băng, trống rỗng không được cảm xúc, nhìn không ra biểu tình.
Tâm tư cùng toàn bộ đã trầm xuống khe núi kia.
Một ngày lại một ngày trôi qua, hắn lúc đầu điên cuồng, đến bây giờ không dám động, hắn sợ, hắn sợ hắn tìm được nàng, hắn sợ hắn tìm được cuối cùng chính là một khối. . . . . . Hắn sợ.
Hắn tình nguyện tin tưởng lời nói của Trần hoàng hậu, tình nguyện tin tưởng. . . . . .
“Vương gia, Tuyết Thánh quốc có tin tức truyền đến. . . . . .”
“Vương gia, Ngạo Vân quốc binh mã có biến động. . . . . .”
Trong gió núi, một tiếng tiếp một tiếng bẩm báo vang lên, bảy ngày trước giết sạch hộ vệ bên người của Độc Cô Dạ cùng Hách Thượng Vân Triệu, bắt hai người trọng thương vào thiên lao, bắt đầu khiêu chiến.
Hiên Viên Triệt nhìn chăm chú vào mờ mịt khe núi, mi chậm rãi có tia dao động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Hiên Viên Triệt đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Nguyệt nhi, ta chờ nàng trở về, ta chờ nàng.
Hiện tại như vậy, hắn sẽ đi bình định hết thảy mọi khó khăn, hắn chờ khi Nguyệt nhi trở về, trong thiên hạ này, không ai có thể khi dễ được bọn hắn.
“Triệt Nhi, trở về đi, con như vậy, phụ vương rất đau lòng.” Đứng ở bên người Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Dịch thở dài một tiếng thật sâu.
Hắn thầm nghĩ Lưu Nguyệt đi, không nghĩ giết nàng, quản chi hắn cùng với Hữu tướng làm như vậy, hắn cũng là biết đến, bằng vào khả năng của Lưu Nguyệt, tất nhiên vô thương, hắn không nghĩ là muốn giết nàng, cũng không dám giết nàng.
Chính là thật không ngờ, ai. . . . . .
Không có trả lời, không có phản ứng, thân hình lạnh lùng, hơi thở lạnh giá cùng xa cách, so với Hiên Viên Triệt của ba năm trước đây còn lãnh khốc vô tình hơn.
“Triệt nhi, trở về đi, Nguyệt nhi nếu đã biết, tất nhiên sẽ đau lòng, trở về đi, không tìm được là sự tình tốt, dựa vào khả năng của Nguyệt nhi, khẳng định sẽ không việc gì, giống như các con lúc trước, mẫu hậu cũng nghĩ đến không cứu được, cuối cùng các con không phải chính mình đã trở lại, Triệt nhi, Nguyệt nhi tất nhiên sẽ không có việc gì .”
Trần hoàng hậu toàn bộ mắt sớm đã khóc sưng đỏ, thực thương tâm, thật sự thực thương tâm.
Nàng đã mất đi Nguyệt nhi, nàng không thể mất đi Triệt nhi, không thể.
Gió núi gào thét, gió lạnh cùng giá rét khắc nghiệt như mùa đông.
Vẻ mặt tiều tụy, vẻ mặt lạnh như băng, trống rỗng không được cảm xúc, nhìn không ra biểu tình.
Tâm tư cùng toàn bộ đã trầm xuống khe núi kia.
Một ngày lại một ngày trôi qua, hắn lúc đầu điên cuồng, đến bây giờ không dám động, hắn sợ, hắn sợ hắn tìm được nàng, hắn sợ hắn tìm được cuối cùng chính là một khối. . . . . . Hắn sợ.
Hắn tình nguyện tin tưởng lời nói của Trần hoàng hậu, tình nguyện tin tưởng. . . . . .
“Vương gia, Tuyết Thánh quốc có tin tức truyền đến. . . . . .”
“Vương gia, Ngạo Vân quốc binh mã có biến động. . . . . .”
Trong gió núi, một tiếng tiếp một tiếng bẩm báo vang lên, bảy ngày trước giết sạch hộ vệ bên người của Độc Cô Dạ cùng Hách Thượng Vân Triệu, bắt hai người trọng thương vào thiên lao, bắt đầu khiêu chiến.
Hiên Viên Triệt nhìn chăm chú vào mờ mịt khe núi, mi chậm rãi có tia dao động, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Hiên Viên Triệt đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Nguyệt nhi, ta chờ nàng trở về, ta chờ nàng.
Hiện tại như vậy, hắn sẽ đi bình định hết thảy mọi khó khăn, hắn chờ khi Nguyệt nhi trở về, trong thiên hạ này, không ai có thể khi dễ được bọn hắn.