Vương phi 13 tuổi

Chương 457: Bắc Mục phong vương 2

Chương 457: Bắc Mục phong vương 2
Bắc Mục vương chết sớm, tân vương của Bắc Mục mới chỉ có năm tuổi, Bắc Mục hiện do Tiêu thái hậu chấp chưởng triều chính.
Lúc này băng tuyết ngập trời, Tiêu thái hậu Bắc Mục mang theo có chút ít người như vậy định làm gì ở đây?
Mặt Lưu Nguyệt không chút thay đổi.
Tròng mắt chuyển động nhìn về phía quân đội dân tộc Hung nô ở bên phải.
Đội quân hùng mạnh nổi bật, vương trướng màu vàng ấp laánh dương quang, chói mắt đến mức làm người ta không thể không chú ý.
Một nam nhân cực kỳ dũng mãnh ngồi bên trên, toàn thân mặc khôi giáp màu vàng, đỉnh đầu là vương miện của Vương Hung nô, một thân khí phách, làm cho người ta liếc mắt cũng biết, đó là Vương Hung nô.
Mà bên cạnh hắn là một tiểu hài tử, hình như bị trói gô vào người hắn.
Áo bào nhỏ nhắn màu hắc kim dưới ánh mắt trời tản ra quang sắc nhàn nhạt, đó chính là vương bào của Bắc Mục vương.
Bởi vì Vương Hung nô đứng ngay trước quân binh Hung nô, nên Lưu Nguyệt nhìn rõ hơn so với Tiêu thái hậu.
Mặt mày nhanh chóng chuyển động, bắt cóc thiên tử để ép buộc quần thần, ấu vương Bắc Mục rơi vào trong tay Vương Hung nô, dân tộc Hung nô cậy có Bắc Mục vương làm chỗ dựa, bao vây vương trướng của thái hậu Bắc Mục.
Bắc Mục, dân tộc Hung nô, lực lượng ngang nhau, khó có được cơ hội như thế này, e rằng Vương Hung nô tốn không ít công sức vào việc này.
Trong nháy mắt, Lưu Nguyệt đã nắm bắt được tình hình trước mắt, đoán chắc được tám chín phần mười.
May là ngày đó trong thời gian Đỗ Nhất chờ Huyết Ảnh vệ, nàng không chỉ để ý tới sự rung chuyển của thất quốc, cũng thu thập không ít tin tức về thế lực chốn quan ngoại.
Không phải vì chuẩn bị chiến tranh, mà là nàng thích hơi thở của thảo nguyên hơn, cho nên, đặc biệt thu thập không ít, ngày hôm nay, lại dùng tới.
Dân tộc Hung nô vây quét Bắc Mục, ấu vương Bắc Mục nằm trong tay Vương Hung nô.
Vương Hung nô dũng mãnh, võ tướng dưới tay cũng toàn là người tài.
Bắc Mục cường đại, thế lực mạnh mẽ nhưng lại ít ỏi đến không thể chịu nổi.
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Lưu Nguyệt đột nhiên một suy nghĩ vô cùng to gan lớn mật, nàng tới nơi này chính là để tìm cơ hội, hiện tại cơ hội đã ở ngay trước mắt nàng.
Nếu trời đã giúp nàng, không lấy thì thật là không phải.
Vẻ mặt bình tĩnh, trong nháy mắt dường như phục hồi tinh thần lại, lộ ra vẻ hoảng hốt lo sợ, toàn thân run rẩy.

back top