Chương 503: Giết gà dọa khỉ 9
Chính mình cũng không có giết cả nhà nàng, cũng không có mối thù không đội trời chung, làm sao lại căm hận nàng?
Không nhớ rõ, cũng không có thời gian đi suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua không nghĩ tới oán hận đến mức đi giết nàng? Rốt cuộc là thù hận gì?
Tay Tiêu thái hậu bị Lưu Nguyệt nắm chặt trong tay, hai người cách nhau gần đến nỗi có thể mọi thứ mà ngày thường không thể nhìn rõ.
Không cần vạch khăn lên nhìn, Lưu Nguyệt cũng có thể trông thấy rất rõ ràng vết sẹo chồng chất phía sau lụa trắng, phía sau lụa trắng kia ẩn giấu không phải là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mà là những vết sẹo trải rộng khuôn mặt.
“Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay là bản cung nên gọi ngươi là Nạp Lan Lưu Nguyệt.” Thanh âm lạnh giá, mang theo hàn khí và âm u.
Lưu Nguyệt đột nhiên nghe thấy lời nói khó hiểu kia, phía sau không khỏi run lên, chăm chú nhìn Tiêu thái hậu, chậm rãi buông Tiêu thái hậu ra: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nạp Lan, đó là quốc họ của thế lực nơi hải ngoại kia, dòng họ của bọn họ.
” Liên Khinh.” Tiêu thái hậu bình tĩnh đứng trước mặt Lưu Nguyệt nói.
Nói xong, cũng không chờ Lưu Nguyệt nói, ngay sau đó nói: “Được rồi, ngươi hẳn là không biết rõ cái tên này, lưu lạc bên ngoài mười sáu năm, có lẽ vị hôn phu của ngươi còn chưa nói hết mọi chuyện cho ngươi biết.”
Một câu nói ra, trên người Tiêu thái hậu đột nhiên hiện ra một cổ oán khí và phẫn hận ngập trời, giá đây không thể nghi ngờ thừa nhận rằng, nàng cũng đến từ nơi của mẫu thân Lưu Nguyệt.
” Vị hôn phu?” Lưu Nguyệt nhạy bén nghe thấy cái trọng yếu trong lời nói của Tiêu thái hậu, hơi ngạc nhiên, ai?
Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, mi cau lại: “Đừng giả bộ, Âu Dương không nói với ngươi? Vậy ngươi chạy đến Bắc Mục ta làm gì?”
“Quản hắn làm cái gì? Ta đến Bắc Mục vì để chống lại địch nhân của ta.” Lưu Nguyệt theo phản xạ định nói ra, đột nhiên dừng lại, hai mắt trầm xuống: “Ý của ngươi là nói hắn là vị hôn phu của ta? Trò cười, hắn làm sao có thể là vị hôn phu của ta.”
Trầm tĩnh, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Hai người đều đang hỏi đối phương, đối phương cũng không có trả lời, hình như hỏi sai, lại hình như hỏi đúng.
Chính mình cũng không có giết cả nhà nàng, cũng không có mối thù không đội trời chung, làm sao lại căm hận nàng?
Không nhớ rõ, cũng không có thời gian đi suy nghĩ cẩn thận, chẳng qua không nghĩ tới oán hận đến mức đi giết nàng? Rốt cuộc là thù hận gì?
Tay Tiêu thái hậu bị Lưu Nguyệt nắm chặt trong tay, hai người cách nhau gần đến nỗi có thể mọi thứ mà ngày thường không thể nhìn rõ.
Không cần vạch khăn lên nhìn, Lưu Nguyệt cũng có thể trông thấy rất rõ ràng vết sẹo chồng chất phía sau lụa trắng, phía sau lụa trắng kia ẩn giấu không phải là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, mà là những vết sẹo trải rộng khuôn mặt.
“Mộ Dung Lưu Nguyệt, hay là bản cung nên gọi ngươi là Nạp Lan Lưu Nguyệt.” Thanh âm lạnh giá, mang theo hàn khí và âm u.
Lưu Nguyệt đột nhiên nghe thấy lời nói khó hiểu kia, phía sau không khỏi run lên, chăm chú nhìn Tiêu thái hậu, chậm rãi buông Tiêu thái hậu ra: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nạp Lan, đó là quốc họ của thế lực nơi hải ngoại kia, dòng họ của bọn họ.
” Liên Khinh.” Tiêu thái hậu bình tĩnh đứng trước mặt Lưu Nguyệt nói.
Nói xong, cũng không chờ Lưu Nguyệt nói, ngay sau đó nói: “Được rồi, ngươi hẳn là không biết rõ cái tên này, lưu lạc bên ngoài mười sáu năm, có lẽ vị hôn phu của ngươi còn chưa nói hết mọi chuyện cho ngươi biết.”
Một câu nói ra, trên người Tiêu thái hậu đột nhiên hiện ra một cổ oán khí và phẫn hận ngập trời, giá đây không thể nghi ngờ thừa nhận rằng, nàng cũng đến từ nơi của mẫu thân Lưu Nguyệt.
” Vị hôn phu?” Lưu Nguyệt nhạy bén nghe thấy cái trọng yếu trong lời nói của Tiêu thái hậu, hơi ngạc nhiên, ai?
Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, mi cau lại: “Đừng giả bộ, Âu Dương không nói với ngươi? Vậy ngươi chạy đến Bắc Mục ta làm gì?”
“Quản hắn làm cái gì? Ta đến Bắc Mục vì để chống lại địch nhân của ta.” Lưu Nguyệt theo phản xạ định nói ra, đột nhiên dừng lại, hai mắt trầm xuống: “Ý của ngươi là nói hắn là vị hôn phu của ta? Trò cười, hắn làm sao có thể là vị hôn phu của ta.”
Trầm tĩnh, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Hai người đều đang hỏi đối phương, đối phương cũng không có trả lời, hình như hỏi sai, lại hình như hỏi đúng.