Chương 515: Mài đao Ngạo Vân 9
Thanh Liên thấy vậy răng càng cắn chặt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Nàng đã chết rồi, chỗ ấy cao như vậy, Thiên Thần Vương đã tìm lâu như vậy cũng không có tin tức, nàng cũng sớm đã chết, ngươi không cần nghĩ về nàng nữa, nàng đã chết rồi!”
Rống một hơi xong, Thanh Liên công chúa vốn tưởng sẽ chọc giận Độc Cô Dạ một phen, không ngờ hắn như cũ không có động tĩnh gì.
Thanh Liên công chúa không khỏi mắt bắt đầu có điểm đau nhức không thể chịu đựng được.
Nàng đánh giá thấp mức độ tình cảm của đại ca nàng đối với Mộ Dung Lưu Nguyệt, tự tay đánh chết người mình thích, bản thân lại hao hết tâm tư cùng ngũ quốc đi tranh đoạt người này, cái loại đau lòng này ở trong lòng đại ca nàng, cả đời cũng không dứt được!
Hắn là đang tự trừng phạt bản thân a!
Ánh mắt chua xót, thân hình khi sương thắng tuyết kia đột nhiên nhúc nhích, Thanh Liên công chúa trong lòng nhất thời vui vẻ.
Chậm rãi ngẩng đầu, Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua bầu trời u ám.
Đúng vậy, đã chết! Bị chính tay hắn đánh rơi xuống khe núi cao như vậy, lại bị thương nặng như vậy, làm sao có thể không chết, làm sao có thể?
“Cưới ai thì còn có quan trọng gì?” Nhẹ nhàng nói xong, Độc Cô Dạ xoay người chậm rãi bỏ đi, một thân màu trắng nổi bật giữa một vùng tuyết trắng bạc, không phải tuyệt mỹ, mà là cô tịch.
Bởi vì nàng đã không còn, dù cưới ai, có cưới hay không đều không có vấn đề gì? Là thế này phải không?
Thanh Liên công chúa bụm miệng.
Thân ảnh màu trắng đi xa dần, cuối cùng biến mất trong màu trắng của trời đất.
Mười sáu tháng chạp, ngày tân hôn.
Cả ngày, tiếng chiêng tiếng trống vang trời, mười dặm lụa đỏ trải khắp nơi.
Lửa sáng rực cả Ngạo Vân hoàng cung.
Trên xà nhà chạm trỗ long phượng, lụa đỏ làm nổi bật thêm Trương Dương ngũ trảo kim long, hồng chói mắt.
Vô số đèn lồng treo cao, vô số thái giám cung nữ lui lui tới tới.
Khách khứa đều đến, tiếng nhạc rung trời.
Ngạo Vân hoàng cung hân hoan, náo nhiệt, cực kỳ náo nhiệt!
Đại điện Ngạo Vân hoàng cung, Ngạo Vân quốc vương, Vương Hậu cùng ngồi trên cao, vẻ mặt vui mừng, phía dưới văn võ bá quan, cùng quan khách khắp nơi cười cười nói nói, một quang cảnh thật hưng thịnh!
Thanh Liên thấy vậy răng càng cắn chặt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Nàng đã chết rồi, chỗ ấy cao như vậy, Thiên Thần Vương đã tìm lâu như vậy cũng không có tin tức, nàng cũng sớm đã chết, ngươi không cần nghĩ về nàng nữa, nàng đã chết rồi!”
Rống một hơi xong, Thanh Liên công chúa vốn tưởng sẽ chọc giận Độc Cô Dạ một phen, không ngờ hắn như cũ không có động tĩnh gì.
Thanh Liên công chúa không khỏi mắt bắt đầu có điểm đau nhức không thể chịu đựng được.
Nàng đánh giá thấp mức độ tình cảm của đại ca nàng đối với Mộ Dung Lưu Nguyệt, tự tay đánh chết người mình thích, bản thân lại hao hết tâm tư cùng ngũ quốc đi tranh đoạt người này, cái loại đau lòng này ở trong lòng đại ca nàng, cả đời cũng không dứt được!
Hắn là đang tự trừng phạt bản thân a!
Ánh mắt chua xót, thân hình khi sương thắng tuyết kia đột nhiên nhúc nhích, Thanh Liên công chúa trong lòng nhất thời vui vẻ.
Chậm rãi ngẩng đầu, Độc Cô Dạ nhìn thoáng qua bầu trời u ám.
Đúng vậy, đã chết! Bị chính tay hắn đánh rơi xuống khe núi cao như vậy, lại bị thương nặng như vậy, làm sao có thể không chết, làm sao có thể?
“Cưới ai thì còn có quan trọng gì?” Nhẹ nhàng nói xong, Độc Cô Dạ xoay người chậm rãi bỏ đi, một thân màu trắng nổi bật giữa một vùng tuyết trắng bạc, không phải tuyệt mỹ, mà là cô tịch.
Bởi vì nàng đã không còn, dù cưới ai, có cưới hay không đều không có vấn đề gì? Là thế này phải không?
Thanh Liên công chúa bụm miệng.
Thân ảnh màu trắng đi xa dần, cuối cùng biến mất trong màu trắng của trời đất.
Mười sáu tháng chạp, ngày tân hôn.
Cả ngày, tiếng chiêng tiếng trống vang trời, mười dặm lụa đỏ trải khắp nơi.
Lửa sáng rực cả Ngạo Vân hoàng cung.
Trên xà nhà chạm trỗ long phượng, lụa đỏ làm nổi bật thêm Trương Dương ngũ trảo kim long, hồng chói mắt.
Vô số đèn lồng treo cao, vô số thái giám cung nữ lui lui tới tới.
Khách khứa đều đến, tiếng nhạc rung trời.
Ngạo Vân hoàng cung hân hoan, náo nhiệt, cực kỳ náo nhiệt!
Đại điện Ngạo Vân hoàng cung, Ngạo Vân quốc vương, Vương Hậu cùng ngồi trên cao, vẻ mặt vui mừng, phía dưới văn võ bá quan, cùng quan khách khắp nơi cười cười nói nói, một quang cảnh thật hưng thịnh!