Chương 535: Ngươi là thịt cá 5
Sự oán hận chợt lóe lên, Lưu Nguyệt thu lại vẻ lạnh băng, cười khẽ, chậm rãi nhìn Ngạo Vân quốc chủ nói: “Đây chính là ngươi cầu xin ta, là ngươi muốn phá hoại ta và Độc Cô Dạ, mà không phải là do ta có ý xấu xa gì đó.”
“Là ta cầu xin ngươi.” Nắm tay Ngạo Vân quốc chủ gần như muốn bóp nát, cái gì gọi là được tiện nghi vẫn muốn làm ra vẻ thông minh, chính là đây, là cái này.
Đưa tay vẩy lọn tóc dài bên tai, Lưu Nguyệt làm bộ khổ não nói: “Ai, đã như vậy, vậy sẽ thành toàn cho mọi người trong thiên hạ, một mình thương tâm thôi.”
Lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nụ cười long lanh.
Lợi khí, bản thân mình chính là một lợi khí tuyệt đỉnh, dùng thật tốt, không thề thua kém thiên quân vạn mã.
Độc nhất của dòng tộc, muôn người chú mục, cũng không khiến nàng có chút xíu tổn thất nào, đây là họa, nhưng ai nói nó không thế là lợi.
“Nếu quốc chủ đã cầu xin bổn vương, được, vậy bổn vương liền cố mà làm, thử nghĩ xem, Bắc Mục ta tiết trời rét lạnh, đang cần quần áo thức ăn.” Hai tay ôm ngực, Lưu Nguyệt cười híp mắt nhìn Ngạo Vân quốc chủ.
“Được, năm mươi vạn gánh lương thảo, mười vạn bảy súc vải.” Ngạo Vân quốc chủ vừa mở miệng cũng thẳng thắn, Bắc Mục hay Hung Nô năm trước khó khăn lắm cũng chỉ có thể cướp đoạt tối đa là từng ấy.
Chậm rãi lắc lắc ngón tay, Lưu Nguyệt thản nhiên cười nói: “Ta không phải ăn mày, ngươi làm vậy là đang đuổi ăn mày đấy, nhìn khắp thiên hạ, ai không biết rằng Ngạo Vân tiền bạc dồi dào.
Một câu thôi, ba trăm vạn gánh lương thảo, vải vóc một trâm bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, cho ta ta lập tức rời đi, nếu không…”
Không có nói tiếp, nhưng uy hiếp lại rất chân thực.
“Ngươi đừng được voi đòi tiên, đừng hòng.” Lưu Nguyệt vừa nói xong, Ngạo Vân quốc chủ bỗng chốc nhảy dựng lên, gân xanh nổi lên.
Hắn biết rõ mục đích tới lần này của Lưu Nguyệt chính là điều kiện này, nhưng nhiều lắm, nhiều lắm.
Lương thảo ba trăm vạn gánh, vải vóc một trăm vạn bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, đây là hơn phân nửa quốc khố của Ngạo Vân hắn.
(Su: gì mà nghèo vậy, một năm làm ăn của Bắc Mục đã được nửa khố Ngạo Vân =,.= nghèo quá đi =,.= đệ nhất gi mà bung bét thế =,.=)
“Phải không?” Đối với sự tức giận của Ngạo Vân quốc chủ, Lưu Nguyệt lại chậm chạp tự nhiên, đầu ngón tay quấn quấn vài vòng mấy lọn tóc đen.
Sự oán hận chợt lóe lên, Lưu Nguyệt thu lại vẻ lạnh băng, cười khẽ, chậm rãi nhìn Ngạo Vân quốc chủ nói: “Đây chính là ngươi cầu xin ta, là ngươi muốn phá hoại ta và Độc Cô Dạ, mà không phải là do ta có ý xấu xa gì đó.”
“Là ta cầu xin ngươi.” Nắm tay Ngạo Vân quốc chủ gần như muốn bóp nát, cái gì gọi là được tiện nghi vẫn muốn làm ra vẻ thông minh, chính là đây, là cái này.
Đưa tay vẩy lọn tóc dài bên tai, Lưu Nguyệt làm bộ khổ não nói: “Ai, đã như vậy, vậy sẽ thành toàn cho mọi người trong thiên hạ, một mình thương tâm thôi.”
Lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nụ cười long lanh.
Lợi khí, bản thân mình chính là một lợi khí tuyệt đỉnh, dùng thật tốt, không thề thua kém thiên quân vạn mã.
Độc nhất của dòng tộc, muôn người chú mục, cũng không khiến nàng có chút xíu tổn thất nào, đây là họa, nhưng ai nói nó không thế là lợi.
“Nếu quốc chủ đã cầu xin bổn vương, được, vậy bổn vương liền cố mà làm, thử nghĩ xem, Bắc Mục ta tiết trời rét lạnh, đang cần quần áo thức ăn.” Hai tay ôm ngực, Lưu Nguyệt cười híp mắt nhìn Ngạo Vân quốc chủ.
“Được, năm mươi vạn gánh lương thảo, mười vạn bảy súc vải.” Ngạo Vân quốc chủ vừa mở miệng cũng thẳng thắn, Bắc Mục hay Hung Nô năm trước khó khăn lắm cũng chỉ có thể cướp đoạt tối đa là từng ấy.
Chậm rãi lắc lắc ngón tay, Lưu Nguyệt thản nhiên cười nói: “Ta không phải ăn mày, ngươi làm vậy là đang đuổi ăn mày đấy, nhìn khắp thiên hạ, ai không biết rằng Ngạo Vân tiền bạc dồi dào.
Một câu thôi, ba trăm vạn gánh lương thảo, vải vóc một trâm bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, cho ta ta lập tức rời đi, nếu không…”
Không có nói tiếp, nhưng uy hiếp lại rất chân thực.
“Ngươi đừng được voi đòi tiên, đừng hòng.” Lưu Nguyệt vừa nói xong, Ngạo Vân quốc chủ bỗng chốc nhảy dựng lên, gân xanh nổi lên.
Hắn biết rõ mục đích tới lần này của Lưu Nguyệt chính là điều kiện này, nhưng nhiều lắm, nhiều lắm.
Lương thảo ba trăm vạn gánh, vải vóc một trăm vạn bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, đây là hơn phân nửa quốc khố của Ngạo Vân hắn.
(Su: gì mà nghèo vậy, một năm làm ăn của Bắc Mục đã được nửa khố Ngạo Vân =,.= nghèo quá đi =,.= đệ nhất gi mà bung bét thế =,.=)
“Phải không?” Đối với sự tức giận của Ngạo Vân quốc chủ, Lưu Nguyệt lại chậm chạp tự nhiên, đầu ngón tay quấn quấn vài vòng mấy lọn tóc đen.