Chương 567: Nhiếp chính nữ vương 13
Lưu Nguyệt vậy ừ một tiếng nói: “Nếu hắn đã giải quyết tốt rồi, thì tùy hắn chủ trì, ngày mai Bổn vương tự đi qua….”
“Nhiếp chính vương, có lẽ không ổn.” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Lê Khoát đột nhiên nói một câu.
Lưu Nguyệt nghe thế xoay đầu lại nhìn Lê Khoát khẽ cau mày nói: “Nói gì?”
Lê Khoát nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, lại nhìn Trần Lẫm, Âu Dương Vu Phi và Khố Tạp Mộc, trầm ngâm trong nháy mắt nói: “Ta phát hiện binh mã chỗ Nam Viện đang điều động, đã bao vây quanh Thịnh Kinh.”
Chấp chưởng binh quyền Bắc Mục vừa là Khố Tạp Mộc, hai làm Lê Khoát, ba chính là Nam Viện do thân vương Da Luật Cực chỉ huy bảo vệ sự an nguy của Thịnh Kinh.
Nghe lời này, Lưu Nguyệt chậm rãi tựa vào ghế rồng phía sau.
Hai ngày trước, lúc nàng nhận quyền nhiếp chính vương, cũng cảm giác được Da Luật Cực không phục, chỉ là không nghĩ tới hắn hành động nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến nàng một chút thời gian chuẩn bị cũng không có.
“Hắn muốn tạo phản?” Khố Tạp Mộc nhất thời cau mày.
Binh mã Nam Viện đã điều động bao vây xung quanh Thịnh Kinh, không có vương lệnh đã tự tiện điều động binh mã, cái này căn bản là tạo phản.
Mà chỗ hắn và Lê Khoát nắm giữ binh mã, mặc dù tuyệt đối là nhiều hơn Da Luật Cực, nhưng đều trú đóng ở biên quan và ngoài Thịnh Kinh, vội vàng như vậy…
“Vậy ngày mai không đi?” Chân mày tổng quản nội phủ Trần Lẫm nhíu lại.
“Không, không thể không đi, một khi để lộ sơ hở, dữ nhiều lành ít.” Âu Dương Vu Phi lắc đầu, cũng không đồng ý.
Lưu Nguyệt nghe thế gật đầu, đây cũng là ý muốn của nàng, Da Luật Cực nắm giữ an toàn của Thịnh Kinh, tất cả cấm vệ quân đều làm ngon ơ, muốn bức vua thoái vị là dễ như trở bàn tay.
Hiện tại uy danh của nàng đã lan xa, hắn còn bày binh bố trận mà đến, nếu nàng để lộ sự lo sợ, Da Luật Cực trong lòng đáng lẽ còn có ba phần kiêng kỵ lưỡi dao sắc bén sợ rằng lập tức sẽ mang dao mà đến.
“Ngày mai cứ theo lẽ thường đi dự tiệc, Bổn vương tự có đối sách.” Sắc mặt Lưu Nguyệt lạnh lẽo, đứng dậy, tay áo bào vung lên, xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy mặt mày khẽ nhúc nhích, lông mày hơi nhíu, cũng đi theo Lưu Nguyệt ra ngoài.
Khố Tạp Mộc và Lê Khoát liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đã trầm xuống.
Mà lúc này, ánh mặt trời ngoài điện đang rực rỡ.
Binh động, ngựa nhảy, quốc yến sát khí tứ phía.
Lưu Nguyệt vậy ừ một tiếng nói: “Nếu hắn đã giải quyết tốt rồi, thì tùy hắn chủ trì, ngày mai Bổn vương tự đi qua….”
“Nhiếp chính vương, có lẽ không ổn.” Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Lê Khoát đột nhiên nói một câu.
Lưu Nguyệt nghe thế xoay đầu lại nhìn Lê Khoát khẽ cau mày nói: “Nói gì?”
Lê Khoát nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, lại nhìn Trần Lẫm, Âu Dương Vu Phi và Khố Tạp Mộc, trầm ngâm trong nháy mắt nói: “Ta phát hiện binh mã chỗ Nam Viện đang điều động, đã bao vây quanh Thịnh Kinh.”
Chấp chưởng binh quyền Bắc Mục vừa là Khố Tạp Mộc, hai làm Lê Khoát, ba chính là Nam Viện do thân vương Da Luật Cực chỉ huy bảo vệ sự an nguy của Thịnh Kinh.
Nghe lời này, Lưu Nguyệt chậm rãi tựa vào ghế rồng phía sau.
Hai ngày trước, lúc nàng nhận quyền nhiếp chính vương, cũng cảm giác được Da Luật Cực không phục, chỉ là không nghĩ tới hắn hành động nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến nàng một chút thời gian chuẩn bị cũng không có.
“Hắn muốn tạo phản?” Khố Tạp Mộc nhất thời cau mày.
Binh mã Nam Viện đã điều động bao vây xung quanh Thịnh Kinh, không có vương lệnh đã tự tiện điều động binh mã, cái này căn bản là tạo phản.
Mà chỗ hắn và Lê Khoát nắm giữ binh mã, mặc dù tuyệt đối là nhiều hơn Da Luật Cực, nhưng đều trú đóng ở biên quan và ngoài Thịnh Kinh, vội vàng như vậy…
“Vậy ngày mai không đi?” Chân mày tổng quản nội phủ Trần Lẫm nhíu lại.
“Không, không thể không đi, một khi để lộ sơ hở, dữ nhiều lành ít.” Âu Dương Vu Phi lắc đầu, cũng không đồng ý.
Lưu Nguyệt nghe thế gật đầu, đây cũng là ý muốn của nàng, Da Luật Cực nắm giữ an toàn của Thịnh Kinh, tất cả cấm vệ quân đều làm ngon ơ, muốn bức vua thoái vị là dễ như trở bàn tay.
Hiện tại uy danh của nàng đã lan xa, hắn còn bày binh bố trận mà đến, nếu nàng để lộ sự lo sợ, Da Luật Cực trong lòng đáng lẽ còn có ba phần kiêng kỵ lưỡi dao sắc bén sợ rằng lập tức sẽ mang dao mà đến.
“Ngày mai cứ theo lẽ thường đi dự tiệc, Bổn vương tự có đối sách.” Sắc mặt Lưu Nguyệt lạnh lẽo, đứng dậy, tay áo bào vung lên, xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương Vu Phi thấy vậy mặt mày khẽ nhúc nhích, lông mày hơi nhíu, cũng đi theo Lưu Nguyệt ra ngoài.
Khố Tạp Mộc và Lê Khoát liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đã trầm xuống.
Mà lúc này, ánh mặt trời ngoài điện đang rực rỡ.
Binh động, ngựa nhảy, quốc yến sát khí tứ phía.