Chương 582: Không thành xướng kế 3
Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên đem chén rượu trong tay đập mạnh xuống cái án trước mặt, phát ra một tiếng vang lớn.
Lông mày lạnh lẽo quét ngang, ánh mắt sắc bén như đao: “Nhưng là các ngươi, chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn muốn giết ta, muốn tiêu diệt ta, tốt.
Lưu Nguyệt ta từ trước đến giờ có ân tất hoàn hoàn, có oán tất báo, Tiêu thái hậu tín nhiệm ta, để cho ta bắt đầu tương lai của Bắc Mục, ta vì một câu hứa hẹn, núi đao biển lửa cũng đi. Nhưng, nếu ai dám hại ta, muốn vu tội ta, tốt lắm, Lưu Nguyệt ta cũng không phải dễ khi dễ cùng lắm thì hôm nay chúng ta ngọc đá cùng vỡ, mọi người ai cũng đừng nghĩ bước ra khỏi chỗ này.”
Lời nói cực kỳ sắc bén vang dội trong đại điện, trong bóng đêm lan truyền rất xa.
Lạnh giá thấu xương lại quyết tuyệt vô cùng.
Một mảnh tĩnh mịch, tất cả quần thần ngồi phịch ở trên ghế trong đại điện, bị lời nói của Lưu Nguyệt ngăn cản, cái gì cũng không nói ra, sắc mặt khó coi.
“Nhiếp chính vương, cái này… Hay là thương lượng đã, chúng ta cũng không phải có cái ý nghĩ này…” Tể tướng Tiêu Thần lúc này khẽ nhíu mày mở miệng.
Lưu Nguyệt nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Thương lượng, có cái gì để thương lượng, ta một lòng trung can vì Bắc Mục, kết quả đổi lấy tình cảnh này, hôm nay nếu không phải ta có chuẩn bị, mọi người chết sớm rồi, còn thương lượng cái gì.
Các ngươi không phải nói ta muốn đoạt vị, muốn tiêu diệt Bắc Mục, vậy ta hôm nay liền tiêu diệt các ngươi thật, bản thân ta muốn nhìn một chút, có ai có thể làm gì ta.”
Lúc khia yến thì bình tĩnh ôn hòa, lúc này Lưu Nguyệt giống như một con sư tử vẫn ngủ say trên mặt đất, đột nhiên tỉnh giấc.
“Cực thân vương, một mình nói, sao lại có thể đại biểu cho chũng ta.”
“Đúng, hắn phát động bạo động vũ trang thì làm gì quan tâm đến chũng ta, chúng ta vừa rồi không có tham gia…”
“Đúng vậy, nhiếp chính vương, ngài cũng không thể vơ đũa cả nắm được…”
Mắt thấy Lưu Nguyệt quyết tuyệt như thế, không có chừa ra một chút đường lui, tất cả quần thần vẫn giữ vững trung lập, đứng xem cuộc vui, trong nháy mắt luống cuống, một đám lớn tiếng biện luận với Lưu Nguyệt.
Lặng lẽ đảo qua đám quần thần đang gào ấm lên, Lưu Nguyệt tựa vào phía sau, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đó.”
Nói đến đây, Lưu Nguyệt đột nhiên đem chén rượu trong tay đập mạnh xuống cái án trước mặt, phát ra một tiếng vang lớn.
Lông mày lạnh lẽo quét ngang, ánh mắt sắc bén như đao: “Nhưng là các ngươi, chẳng những không cảm ơn, ngược lại còn muốn giết ta, muốn tiêu diệt ta, tốt.
Lưu Nguyệt ta từ trước đến giờ có ân tất hoàn hoàn, có oán tất báo, Tiêu thái hậu tín nhiệm ta, để cho ta bắt đầu tương lai của Bắc Mục, ta vì một câu hứa hẹn, núi đao biển lửa cũng đi. Nhưng, nếu ai dám hại ta, muốn vu tội ta, tốt lắm, Lưu Nguyệt ta cũng không phải dễ khi dễ cùng lắm thì hôm nay chúng ta ngọc đá cùng vỡ, mọi người ai cũng đừng nghĩ bước ra khỏi chỗ này.”
Lời nói cực kỳ sắc bén vang dội trong đại điện, trong bóng đêm lan truyền rất xa.
Lạnh giá thấu xương lại quyết tuyệt vô cùng.
Một mảnh tĩnh mịch, tất cả quần thần ngồi phịch ở trên ghế trong đại điện, bị lời nói của Lưu Nguyệt ngăn cản, cái gì cũng không nói ra, sắc mặt khó coi.
“Nhiếp chính vương, cái này… Hay là thương lượng đã, chúng ta cũng không phải có cái ý nghĩ này…” Tể tướng Tiêu Thần lúc này khẽ nhíu mày mở miệng.
Lưu Nguyệt nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Thương lượng, có cái gì để thương lượng, ta một lòng trung can vì Bắc Mục, kết quả đổi lấy tình cảnh này, hôm nay nếu không phải ta có chuẩn bị, mọi người chết sớm rồi, còn thương lượng cái gì.
Các ngươi không phải nói ta muốn đoạt vị, muốn tiêu diệt Bắc Mục, vậy ta hôm nay liền tiêu diệt các ngươi thật, bản thân ta muốn nhìn một chút, có ai có thể làm gì ta.”
Lúc khia yến thì bình tĩnh ôn hòa, lúc này Lưu Nguyệt giống như một con sư tử vẫn ngủ say trên mặt đất, đột nhiên tỉnh giấc.
“Cực thân vương, một mình nói, sao lại có thể đại biểu cho chũng ta.”
“Đúng, hắn phát động bạo động vũ trang thì làm gì quan tâm đến chũng ta, chúng ta vừa rồi không có tham gia…”
“Đúng vậy, nhiếp chính vương, ngài cũng không thể vơ đũa cả nắm được…”
Mắt thấy Lưu Nguyệt quyết tuyệt như thế, không có chừa ra một chút đường lui, tất cả quần thần vẫn giữ vững trung lập, đứng xem cuộc vui, trong nháy mắt luống cuống, một đám lớn tiếng biện luận với Lưu Nguyệt.
Lặng lẽ đảo qua đám quần thần đang gào ấm lên, Lưu Nguyệt tựa vào phía sau, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đó.”