Chương 586: Không thành xướng kế 7
Ô Sa ngẩng đầu nhìn khoảng không, rất sáng sủa, không phải sắp mưa, như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa có thể sánh ngang cùng sấm rền phía chân trời.
Xa xa, yên bụi ngập trời liên tục bay lên, cát đá kèm theo gió rét cơ hồ thổi tới trên mặt hắn, một mảnh mịt mùng, cái gì cũng không nhìn thấy, đó là cát, đó là vô số vó ngựa binh lính với quy mô lớn.
Trời ơi, cần bao nhiêu binh mã, mới có thể có khí thế như vậy.
Ô Sa nháy mắt luống cuống.
“Mau trở lại báo cho Cực thân vương, đại quân đột kích, mau…”
“Đại quân đột kích…”
“Đại quân đột kích…”
Nháy mắt, tin tức này như đã mọc cánh, lập tức theo cửa thành bắc như bay vào Hoàng cung.
Nhưng vào lúc này, chỉ thị của Cực thân vương cũng đã đến rồi, binh mã của hắn bắt đầu nhổ trại, đi đến Hoàng cung bức vua thoái vị.
Đêm tối như mực, sát khí nổi lên bốn phía.
Hoàng cung Trình Lãm điện.
Đèn đuốc sáng trưng, lại không che dấu được bóng ma dày đặc dưới ánh lửa.
Khẩn trương yên tĩnh trong im lặng, Hoa Ngọc Long một thân áo giáp đột nhiên xuyên phá khoảng không đêm tối, đi nhanh vào Trình Lãm điện.
“Bẩm nhiếp chính vương, đại tướng quân Hàn Phi dùng bồ câu đưa tin.” Từng bước khom người quỳ xuống.
“Đọc.”
“Đến ba dặm ngoại thành Thịnh Kinh, xin thành chủ chỉ thị.” Hoa Ngọc Long nhìn tin tức trong tay, lớn tiếng nói.
Thanh âm vừa rơi xuống, mọi người trong đại điện tâm nháy mắt nhảy lên, thật sự tới?
Mà trong khung cảnh căng thẳng ấy, cửa đại điện đen nhánh phía sau Hoa Ngọc Long, một binh tướng đầu đầy mồ hôi theo sát mà vọt vào.
Da Luật Cực còn đang khăng khăng không tin Lưu Nguyệt có bốn mươi vạn binh mã, vừa nhìn thấy sắc mặt nhất thời biến đổi, đây là người của hắn, lúc này sao lại chạy đến đây?
Người đưa tin nhìn tình huống trên đại điện liếc mắt một cái nhìn nhìn Da Luật Cực, không dám mở miệng.
Tam Hoàng Gia thấy vậy lớn tiếng nói: “Có chuyện gì, nói.”
Người đưa tin thấy Da Luật Cực không phản đối, lập tức nói không ngừng: “Ô Sa tướng quân ở bắc thành cấp báo, ba dặm ngoại thành, có đại quân đang đến, quy mô… Quy mô…”
Ô Sa ngẩng đầu nhìn khoảng không, rất sáng sủa, không phải sắp mưa, như vậy chỉ có một giải thích, đó chính là tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa có thể sánh ngang cùng sấm rền phía chân trời.
Xa xa, yên bụi ngập trời liên tục bay lên, cát đá kèm theo gió rét cơ hồ thổi tới trên mặt hắn, một mảnh mịt mùng, cái gì cũng không nhìn thấy, đó là cát, đó là vô số vó ngựa binh lính với quy mô lớn.
Trời ơi, cần bao nhiêu binh mã, mới có thể có khí thế như vậy.
Ô Sa nháy mắt luống cuống.
“Mau trở lại báo cho Cực thân vương, đại quân đột kích, mau…”
“Đại quân đột kích…”
“Đại quân đột kích…”
Nháy mắt, tin tức này như đã mọc cánh, lập tức theo cửa thành bắc như bay vào Hoàng cung.
Nhưng vào lúc này, chỉ thị của Cực thân vương cũng đã đến rồi, binh mã của hắn bắt đầu nhổ trại, đi đến Hoàng cung bức vua thoái vị.
Đêm tối như mực, sát khí nổi lên bốn phía.
Hoàng cung Trình Lãm điện.
Đèn đuốc sáng trưng, lại không che dấu được bóng ma dày đặc dưới ánh lửa.
Khẩn trương yên tĩnh trong im lặng, Hoa Ngọc Long một thân áo giáp đột nhiên xuyên phá khoảng không đêm tối, đi nhanh vào Trình Lãm điện.
“Bẩm nhiếp chính vương, đại tướng quân Hàn Phi dùng bồ câu đưa tin.” Từng bước khom người quỳ xuống.
“Đọc.”
“Đến ba dặm ngoại thành Thịnh Kinh, xin thành chủ chỉ thị.” Hoa Ngọc Long nhìn tin tức trong tay, lớn tiếng nói.
Thanh âm vừa rơi xuống, mọi người trong đại điện tâm nháy mắt nhảy lên, thật sự tới?
Mà trong khung cảnh căng thẳng ấy, cửa đại điện đen nhánh phía sau Hoa Ngọc Long, một binh tướng đầu đầy mồ hôi theo sát mà vọt vào.
Da Luật Cực còn đang khăng khăng không tin Lưu Nguyệt có bốn mươi vạn binh mã, vừa nhìn thấy sắc mặt nhất thời biến đổi, đây là người của hắn, lúc này sao lại chạy đến đây?
Người đưa tin nhìn tình huống trên đại điện liếc mắt một cái nhìn nhìn Da Luật Cực, không dám mở miệng.
Tam Hoàng Gia thấy vậy lớn tiếng nói: “Có chuyện gì, nói.”
Người đưa tin thấy Da Luật Cực không phản đối, lập tức nói không ngừng: “Ô Sa tướng quân ở bắc thành cấp báo, ba dặm ngoại thành, có đại quân đang đến, quy mô… Quy mô…”