Chương 620: Dám ức hiếp thê tử của ta 3
Hai chân vốn bị roi da buộc chặt, bị thô lỗ kéo ra hai bên, thật to trương khai.
Phút chốc trái tim nặng nề, chẳng lẽ thật sự sẽ bị kẻ này đoạt đi?
Không, không thể, nàng là của Hiên Viên Triệt, tuyệt đối không muốn người khác chạm vào, tuyệt đối không muốn.
Không thể bảo trì trạng thái bất động thanh sắc, thân thể phản ứng kịch liệt từ chối, Lưu nguyệt giãy giụa ở trong roi da, càng xiết chặt thật sâu toàn thân Lưu Nguyệt.
Máu loãng theo da thịt rách nát thẩm thấu ra ngoài, đó là một loại tiên diễm xinh đẹp.
“Ừng ực, Ừng ực.” Tiếng nước miếng gần trong gang tấc, ghê tởm như vậy.
Thân thể tản ra mùi vị thối hoắc nhanh chóng chạm tới, tay dơ bẩn ở trên da thịt rớm máu tham lam dạo chơi, hơi thở hôi thối ngày càng gần hơn.
“Bộ tộc Khoách Bạt, ta nhất định san bằng các ngươi không tha gà chó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Hai tay hết sức muốn thoát ra ngoài, lại không làm sao thoát ra được, toàn thân cao thấp đều bị trói thật chặt, Khoách Bạt tộc trưởng này thật sự một chút cũng không cởi bỏ buộc chặt trên người nàng.
“Cái đó cũng phải chờ ta hưởng qua hương vị của ngươi hãy nói.” Thân thể tiến lại một chút một chút, như thân thể con gấu hôi hám, gắt gao gần sát Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được trạng thái thân thể Khoách Bạt.
Tâm, lần đầu tiên luống cuống.
Lần đầu tiên rơi vào tình huống nàng không thể khống chế nổi.
Không muốn, không muốn, nàng không muốn người khác chạm vào, không muốn.
“Triệt, Triệt, cứu ta, cứu ta.” Nghiến chặt răng, lòng đau như cắt, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi nào? Tại sao không đến cứu nàng?
Con mắt đỏ muốn nứt ra, tóc dựng thẳng đứng, Hiên Viên Triệt. . . . . .
Mắt thấy đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Ngay trong lúc này bỗng hiện lên ánh chớp.
Cửa phòng không bị đóng kia, đột nhiên phịch một tiếng bị người đá văng ra, một người như trận cuồng phong đang hướng vào.
“Phanh.” Một tiếng vang lớn, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, thân thể đang ép chặt vào mình, bỗng chốc cứng ngắc lại, không có động tác gì.
Đây là. . . . . .
Còn không chờ tinh thần nàng phục hồi lại, thân thể ghê tởm như con gấu hôi nhanh chóng bị đẩy đi, chính mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Có người ôm chặt lấy nàng.
Hai chân vốn bị roi da buộc chặt, bị thô lỗ kéo ra hai bên, thật to trương khai.
Phút chốc trái tim nặng nề, chẳng lẽ thật sự sẽ bị kẻ này đoạt đi?
Không, không thể, nàng là của Hiên Viên Triệt, tuyệt đối không muốn người khác chạm vào, tuyệt đối không muốn.
Không thể bảo trì trạng thái bất động thanh sắc, thân thể phản ứng kịch liệt từ chối, Lưu nguyệt giãy giụa ở trong roi da, càng xiết chặt thật sâu toàn thân Lưu Nguyệt.
Máu loãng theo da thịt rách nát thẩm thấu ra ngoài, đó là một loại tiên diễm xinh đẹp.
“Ừng ực, Ừng ực.” Tiếng nước miếng gần trong gang tấc, ghê tởm như vậy.
Thân thể tản ra mùi vị thối hoắc nhanh chóng chạm tới, tay dơ bẩn ở trên da thịt rớm máu tham lam dạo chơi, hơi thở hôi thối ngày càng gần hơn.
“Bộ tộc Khoách Bạt, ta nhất định san bằng các ngươi không tha gà chó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt cắn răng thật chặt.
Hai tay hết sức muốn thoát ra ngoài, lại không làm sao thoát ra được, toàn thân cao thấp đều bị trói thật chặt, Khoách Bạt tộc trưởng này thật sự một chút cũng không cởi bỏ buộc chặt trên người nàng.
“Cái đó cũng phải chờ ta hưởng qua hương vị của ngươi hãy nói.” Thân thể tiến lại một chút một chút, như thân thể con gấu hôi hám, gắt gao gần sát Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được trạng thái thân thể Khoách Bạt.
Tâm, lần đầu tiên luống cuống.
Lần đầu tiên rơi vào tình huống nàng không thể khống chế nổi.
Không muốn, không muốn, nàng không muốn người khác chạm vào, không muốn.
“Triệt, Triệt, cứu ta, cứu ta.” Nghiến chặt răng, lòng đau như cắt, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi nào? Tại sao không đến cứu nàng?
Con mắt đỏ muốn nứt ra, tóc dựng thẳng đứng, Hiên Viên Triệt. . . . . .
Mắt thấy đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Ngay trong lúc này bỗng hiện lên ánh chớp.
Cửa phòng không bị đóng kia, đột nhiên phịch một tiếng bị người đá văng ra, một người như trận cuồng phong đang hướng vào.
“Phanh.” Một tiếng vang lớn, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên nóng lên, thân thể đang ép chặt vào mình, bỗng chốc cứng ngắc lại, không có động tác gì.
Đây là. . . . . .
Còn không chờ tinh thần nàng phục hồi lại, thân thể ghê tởm như con gấu hôi nhanh chóng bị đẩy đi, chính mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Có người ôm chặt lấy nàng.