Chương 64: Cường giả vi tôn (4)
Đỗ Nhất chợt ngẩn ra, Lưu Nguyệt trước người đã nhanh chóng lướt qua, nhào vào giữa đám ám vệ.
Đao quang kiếm ảnh, sát khí nháy mắt bốc lên.
Như bướm vờn bên hoa, bóng người phiêu diêu.
“Vương gia, Vương phi liệu có ổn không?” Thu Ngân đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt, lo lắng nhìn Lưu Nguyệt, nàng tựa như một con dê non nhào vào giữa đàn sư tử đói.
Lưu Nguyệt động tác không nhanh lắm, có thể nhìn rõ, mà những ám vệ đấu với nàng, tốc độ lại khá nhanh, cái loại kiếm khí càn quét khắp nơi này, nhanh như chớp vậy.
Vậy, Vương phi của bọn họ liệu có ổn không?
“Trời, Vương phi nhắm hai mắt lại, nàng….nàng không phải muốn chết đấy chứ.” Ngạn Hổ nhìn Lưu Nguyệt đang đánh nhau, đột nhiên nhắm mắt lại, sợ hãi hét lên.
Đối thủ sẽ không nương tay, càng lúc càng ngoan độc, mà Vương phi của bọn họ cư nhiên còn nhắm mắt lại, này…..
Hiên Viên Triệt lúc này cũng nắm chặt tay, Lưu Nguyệt phải chăng đã đánh giá mình quá cao, nói thế nào thì nói, đối thủ của nàng đều là sát thủ đã qua huấn luyện tỉ mỉ, nàng dù võ công cao, bất quá mới mười ba tuổi thôi, dù là bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng chỉ mới mười ba năm, có thể đến mức nào?
Nhưng mà, hắn lại không biết, Lưu Nguyệt, chính là lính đánh thuê giỏi nhất, sát thủ tuyệt đỉnh, không phải chỉ đứng đầu trong trăm vạn người, mà là đứng đầu toàn thế giới hơn sáu tỷ dân này.
Nàng, là từ cõi chết đi ra.
Nàng, là Tu La trong biển máu trưởng thành.
Nói không ngoa, nếu Lưu Nguyệt tung hoàng giới sát thủ nói mình thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Cho nên, đối phó với mấy ám vệ này, chỉ như chuyện con nít, bởi vì sát khí bọn họ rất rõ ràng, nàng thậm chí không cần nhìn, chỉ bằng cảm giác cũng có thể cảm nhận được chỗ bọn họ đứng, nơi đó, toả ra sát khí sắc bén.
Thân như con bướm bay lượn, giữa một đám sát thủ khinh công tuyệt đỉnh, động tác của Lưu Nguyệt hoàn toàn như một pha quay chậm.
Cơ hồ có thể thấy, đao kiếm kia rõ ràng đã lướt qua thân thể nàng, từ trong cổ trong ngực đâm ra, nhưng, lại không thương tổn nàng.
Hiên Viên Triệt chợt buông lỏng tay, cực kỳ khiếp sợ nhìn Lưu Nguyệt, đây là loại công phu gì? Nhìn như hoàn toàn lơ đãng, nhưng có thể tránh được nhiều công kích như vậy, thậm chí động tác còn quá chậm?
Ý niệm trong đầu chợt loé qua, thân hình Lưu Nguyệt đã động, bước từng bước tới trước mặt hắn, cực kỳ tự nhiên kéo kéo góc áo.
Đỗ Nhất chợt ngẩn ra, Lưu Nguyệt trước người đã nhanh chóng lướt qua, nhào vào giữa đám ám vệ.
Đao quang kiếm ảnh, sát khí nháy mắt bốc lên.
Như bướm vờn bên hoa, bóng người phiêu diêu.
“Vương gia, Vương phi liệu có ổn không?” Thu Ngân đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt, lo lắng nhìn Lưu Nguyệt, nàng tựa như một con dê non nhào vào giữa đàn sư tử đói.
Lưu Nguyệt động tác không nhanh lắm, có thể nhìn rõ, mà những ám vệ đấu với nàng, tốc độ lại khá nhanh, cái loại kiếm khí càn quét khắp nơi này, nhanh như chớp vậy.
Vậy, Vương phi của bọn họ liệu có ổn không?
“Trời, Vương phi nhắm hai mắt lại, nàng….nàng không phải muốn chết đấy chứ.” Ngạn Hổ nhìn Lưu Nguyệt đang đánh nhau, đột nhiên nhắm mắt lại, sợ hãi hét lên.
Đối thủ sẽ không nương tay, càng lúc càng ngoan độc, mà Vương phi của bọn họ cư nhiên còn nhắm mắt lại, này…..
Hiên Viên Triệt lúc này cũng nắm chặt tay, Lưu Nguyệt phải chăng đã đánh giá mình quá cao, nói thế nào thì nói, đối thủ của nàng đều là sát thủ đã qua huấn luyện tỉ mỉ, nàng dù võ công cao, bất quá mới mười ba tuổi thôi, dù là bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng chỉ mới mười ba năm, có thể đến mức nào?
Nhưng mà, hắn lại không biết, Lưu Nguyệt, chính là lính đánh thuê giỏi nhất, sát thủ tuyệt đỉnh, không phải chỉ đứng đầu trong trăm vạn người, mà là đứng đầu toàn thế giới hơn sáu tỷ dân này.
Nàng, là từ cõi chết đi ra.
Nàng, là Tu La trong biển máu trưởng thành.
Nói không ngoa, nếu Lưu Nguyệt tung hoàng giới sát thủ nói mình thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Cho nên, đối phó với mấy ám vệ này, chỉ như chuyện con nít, bởi vì sát khí bọn họ rất rõ ràng, nàng thậm chí không cần nhìn, chỉ bằng cảm giác cũng có thể cảm nhận được chỗ bọn họ đứng, nơi đó, toả ra sát khí sắc bén.
Thân như con bướm bay lượn, giữa một đám sát thủ khinh công tuyệt đỉnh, động tác của Lưu Nguyệt hoàn toàn như một pha quay chậm.
Cơ hồ có thể thấy, đao kiếm kia rõ ràng đã lướt qua thân thể nàng, từ trong cổ trong ngực đâm ra, nhưng, lại không thương tổn nàng.
Hiên Viên Triệt chợt buông lỏng tay, cực kỳ khiếp sợ nhìn Lưu Nguyệt, đây là loại công phu gì? Nhìn như hoàn toàn lơ đãng, nhưng có thể tránh được nhiều công kích như vậy, thậm chí động tác còn quá chậm?
Ý niệm trong đầu chợt loé qua, thân hình Lưu Nguyệt đã động, bước từng bước tới trước mặt hắn, cực kỳ tự nhiên kéo kéo góc áo.