Chương 697: Bắt đầu phản công
Nắm chặt thư tín do bồ câu đưa tới trong tay, ánh mắt vốn lạnh lùng của Độc Cô Dạ chợt lóe lên ánh lửa.
Lưu Nguyệt tới! Lưu Nguyệt đã đến đây.
“Người đâu, mau chuẩn bị áo giáp cho ta!”. Tay vung lên, cả người Độc Cô Dạ như tỏa ra hào quang sáng ngời.
Đám đại thần yên tĩnh phía sau thấy vậy chợt động.
Áo giáp? Thái tử của bọn họ chưa từng mặc áo giáp, hôm nay lại………………..
Không khí trong chính điện hoàng cung Ngạo Vân vốn trầm mặc đến hít thở không thông, lúc này bắt đầu khôi phục bình thường.
Áo giáp màu bạc đặt lên thân thể thon dài, uy mãnh và mạnh mẽ, càng tôn thêm vẻ trong sáng như trăng, cao quý như thần của Độc Cô Dạ.
Ánh mắt trời chiếu qua cửa sổ, phủ lên áo giáp, ánh ra từng tia sáng lấp lánh.
Ngạo nghễ đứng giữa thế gian, đến thần thánh cũng không thể xâm phạm.
“Mở cửa cung. Theo ta!” Tiếng hét lớn vang vọng đến chín tầng mây.
Tràn đầy hào khí, tràn đầy quyết tâm quyết chiến quyết thắng.
Độc Cô Dạ vung tay lên, áo choàng bay múa, sải bước hướng ra cửa cung, bóng lưng cô độc kiêu ngạo, cao tuyệt mà lãnh khốc.
Màu bạc chói mắt, ngoài thành Ngạo Vân một mảnh huyết chiến.
Thúc ngựa bay đến, nhanh như điện.
Lưu Nguyệt dẫn năm mươi vạn binh mã Bắc Mục, ngày đêm hành quân, sau năm ngày rốt cục cũng tới được Ngạo Vân.
Ánh đỏ đầy đất, tiếng la hét như từ nơi hoang vu vọng về.
Nhưng cũng không ngăn được bước tiến của binh mã Bắc Mục.
Quân vây bốn mặt, binh mã Bắc Mục đã đến.
Đội quân vây kín phía sau, ngăn chặn đường lui của bốn mươi vạn binh mã Minh Đảo.
Ánh nắng chiếu rọi, Bắc Mục phía sau, Minh Đảo ở giữa, Ngạo Vân phía trước.
Ba thế lực, phân biệt rõ ràng.
“Cái gì? Quân Bắc Mục tới? Sao lại nhanh như vậy? Chết tiệt! Chết tiệt!”
Trong doanh trướng chủ tướng Minh Đảo, bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ dõi mắt nhìn ra xa, nơi vương kì Bắc Mục phấp phới, như bay tiến đến, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng tầng không.
Trong lúc nhất thời, dường như bốn thánh bị lửa giận công tâm, tức đến mức hộc máu.
Tới quá nhanh, tới quá nhanh.
Bọn họ còn chưa đánh hạ Ngạo Vân quốc, bọn họ còn chưa phá được thành, bọn họ còn chưa tìm được một nơi trú ngụ.
Thế mà, quân Bắc Mục đã tới rồi.
Bây giờ phải làm thế nào đây?
Bọn họ trước không có đường vào, sau không có đường lui.
Cả thành lại đang bị quân Bắc Mục bao vây.
Bốn thánh Minh Đảo nghiến răng nghiến lợi nhìn binh mã của Lưu Nguyệt như bay tiến đến.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, khuôn măt bọn họ càng lúc càng thêm méo mó.
“Người đâu, truyền lệnh, hậu đội tiến lên, ngăn chặn quân Bắc Mục, bằng mọi cách không được để ột binh một tốt Bắc Mục xông tới được đây. Trái lệnh, chém!”
Thanh âm hổn hển của Mộc thánh vang lên, mang theo sự điên cuồng vô cùng.
Mà, ngay trong lúc Mộc thánh đang phát lệnh, chuẩn bị điều động một nửa binh lực quay đầu đối phó với binh mã Bắc Mục đang tiến tới chi viện, cửa Đô thành Ngạo Vân vốn đang đóng chặt, đột nhiên vang lên ba tiếng pháo kinh thiên động địa.
Cùng với ba tiếng pháo này, binh lính cố thủ trên tường thành đang rất mệt mỏi đột nhiên lui xuống.
Thay vào đó là đội ngũ binh lính hừng hực khí thế, sát khí đầy thân, mũi tên sắc bén chĩa vào binh lính Minh Đảo bên dưới.
Màu đen nổi bật giữa ánh nắng vàng, lộ ra sát khí ngút trời.
Mặc dù chỉ thay một đội quân nhỏ như vậy, nhưng lại làm cho binh lính Minh Đảo đang vô cùng mệt mỏi phía dưới vô cùng bất ngờ, nhất tề ngẩn người ra, tinh thần chiến đấu đột nhiên suy sụp.
Chính bởi vì thấy được binh lính Ngạo Vân đã rất mệt mỏi, chỉ có thể liều mạng chống cự, nên bọn họ mới tràn đầy sự tự tin cùng tinh thần chiến thắng.
Bốn thánh Minh Đảo đồng loạt nhíu mày.
Bắc Mục vừa tới, liền cho rằng mình có thể giành thắng lợi, hừ.
Chữ ‘hừ’ này vừa phát ra, cửa Đô thành, suốt năm ngày năm đêm qua bọn họ dùng đủ mọi cách, tiêu hao lượng lớn binh lực cũng không thể đánh hạ được, lúc này lại đột nhiên mở ra.
Không đợi binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim phía ngoài thành kịp phản ứng, cửa thành vừa mở, binh mã dũng mãnh lập tức xông ra.
Người đi đầu một thân áo giáp trắng bạc, tóc đen tung bay trong gió, lạnh như băng mà tràn đầy sát phạt.
Không một tiếng động phóng ngựa chạy ra, thanh à lãnh khốc, giống như chiến thần xuất thế, uy chấn thiên hạ.
Thái tử Ngạo Vân quốc, Độc Cô Dạ, vẻ thanh lãnh cùng cao quý của hắn, khắp thiên hạ này không ai sánh được.
Theo sát phía sau Độc Cô Dạ chính là tứ đại thống lĩnh Ngạo Vân quốc, Thiên Nhai, Khinh Thủy, Lý Mục, Lưu Trình.
Mỗi người mang một chiến giáp khác nhau, xếp thành hai bên, phóng ngựa tiến đến, sát khí đằng đằng.
Mà phía sau bọn họ chính là ba mươi vạn hùng binh.
Tất cả đều do Độc Cô Dạ một tay rèn luyện, sức có thể lấy một chọi một trăm.
Lúc này lại anh dũng lao ra, giống như một mũi tên sắc bén.
Vương kỳ Ngạo Vân tung bay, sừng sững giữa trời đất thế gian.
Kim quang đầy trời, bao phủ lên đội hùng binh.
Uy chấn tứ phương.
Một khắc trước bị Lưu Nguyệt khiến cho hoảng hốt, một khắc sau binh mã Ngạo Vân lại hiện ra như có phép biến hóa, trong mắt bốn thánh Minh Đảo như muốn phát hỏa.
Con cọp ẩn mình, trong thời điểm mấu chốt này, rốt cục đã hiện thân, nhe ra hàm răng sắc bén.
Hai quân vây kín hai mặt, bọn họ bị kẹt ở giữa.
Ánh mặt trời chói mắt, Lưu Nguyệt phóng ngựa tiến đến, nhìn ánh trắng bạc nổi bật giữa nền đen.
Khóe miệng nhất thời nhếch lên.
Áo giáp màu bạc, chỉ có Độc Cô Dạ mới xứng.
Ánh mắt nhìn xuyên qua đám binh mã, Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt từ xa chạy đến.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn hắn mỉm cười.
Khóe miệng vốn lạnh lùng, cũng chậm rãi nhếch lên.
Đồng thời trường kiếm trong tay giơ lên cao rồi vung xuống: “Giết!”
“Giết!” Ba mươi vạn binh mã ý chí chiến đấu sôi sục lại bị đè nén lâu như vậy, hận nước thù nhà, tất cả dồn vào tiếng ‘giết’ này,vang vọng như tiếng sét từ trên trời đánh xuống.
Khí thế kinh người, uy chấn tứ phương.
Mà cùng lúc này, hai ngón tay Lưu Nguyệt vung lên, thét lạnh một tiếng: “Tấn công!”
Hai tiếng, hai phe, hai hướng, hai thế lực.
Sau hai tiếng này là một mảnh gầm thét, nổi giận, máu nóng sục sôi.
Binh mã tận sức tấn công, sát phạt ngập trời, hướng ba mươi vạn binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim bị bao vây ở giữa xông đến.
Nhịn lâu như vậy là quá đủ rồi.
Bị chèn ép, áp bức lâu như vậy, bây giờ đã không thể nhịn được nữa.
Hôm nay chính là thời điểm giải quyết mọi hận thù.
Binh mã dũng mãnh, dưới sự lãnh đạo của Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ, từ hai phương, hướng binh mã Minh Đảo bị bao vây ở giữa đánh tới.
Máu đỏ ướt đao, bao nhiêu hận thù dồn hết vào đường đao này.
Dưới trời xanh mây trắng là một mảnh huyết sắc đỏ ửng chói mắt.
Đó chính là màu sắc của sự báo thù.
Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ liên thủ trên chiến trường Ngạo Vân quốc.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt cũng đã đến Tuyết Thánh quốc.
Bởi vì Tuyết Thánh quốc nằm ở phía tây, đường đi không bằng phẳng dễ đi như Ngạo Vân quốc, vì vậy năm thánh Minh Đảo, Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ đến Tuyết Thánh quốc chậm hai ngày.
So với bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ, thời gian công thành cũng đã được ba ngày.
Bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ tấn công suôt năm ngày năm đêm cũng không hạ được Ngạo Vân quốc.
Có thể suy ra, chỉ sau ba ngày đòi xông vào thủ đô Tuyết Thánh quốc cũng là chuyện không thể.
Mặc dù, binh lính thủ thành cũng đang vô cùng thê thảm, nhưng so với Ngạo Vân quốc, vẫn là không phân được cao thấp.
Hoàng cung Tuyết Thánh quốc.
“Hiên Viên Triệt tới?” Nắm chặt tin tức vừa truyền về từ tám trăm dặm ngoài thành, Vân Triệu bất chợt nhảy cẫng lên, sắc mặt nghiêm túc lúc này mới dãn ra một chút.
“Vâng, có lẽ lúc này chỉ còn cách chúng ta năm dặm.”
Đại tướng Hàn Chương lớn tiếng hồi bẩm, trên mặt cũng không giấu được sự hưng phấn cùng vui mừng.
“Tốt, tốt. Đã tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi.” Quốc chủ Tuyết Thánh quốc ngồi trên vương tọa thở ra một hơi, vẻ mặt ngưng trọng lúc này cũng dãn ra một chút.
Toàn bộ văn võ bá quan thần sắc tái nhợt vừa rồi lúc này đã có chút khôi phục.
Vân Triệu lúc này trong lòng cũng yên tâm vài phần, Hiên Viên Triệt tới, mọi chuyện nhất định sẽ ổn.
Ánh mắt lấp lánh quét qua toàn bộ văn võ bá quan phía dưới.
Chúng tướng quân Tuyết Thánh đang thủ ở cửa thành, nghe tin tức Hiên Viên Triệt sắp tới liền trở về tụ họp trong đại điện.
Nét vui mừng trong mắt thoáng chốc lại chuyển thành thị huyết.
Vân Triệu lạnh lùng vỗ tay một cái, nhìn năm vị tướng quân đang quỳ bên dưới, trầm giọng nói: “Nên làm như thế nào, có cần ta phải nói?”
“Không cần!” Trăm miệng một lời, chém đinh chặt sắt.
Vân Triệu gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Lời vừa dứt, Vân Triệu đột nhiên phất áo bào đứng lên, ánh mắt đầy tinh quang quét qua một lượt khắp đại điện, lớn tiếng nói: “Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, theo kế hoạch đã định, toàn lực ứng phó.
Tuyết Thánh quốc chúng ta bị chèn ép lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc chúng ta rửa nhục.”
“Thù này không trả, thề không làm người!”
Cả đại điện ầm ầm rung động, tất cả mọi người sục sôi ý chí chiến đấu.
Thanh âm vang to như sấm, xuyên qua mái ngói, vang tận trời cao.
Vân Triệu một thân áo giáp đỏ sẫm, giống như mặt trời, rực rỡ nhưng cũng rất nóng bỏng.
“Vương nhi, đi đi. Quả nhân chờ con khải hoàn trở về.”
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc ngồi trên vương tọa, vẻ mặt thiết huyết, tràn đầy tự tin.
Vân Triệu cũng không nhiều lời, mạnh mẽ gật đầu một cái rồi quay người rời đi. Hắn cũng có nhiêm vụ của mình.
Ánh mặt trời chói mắt, kim quang rực rỡ.
Phóng ngựa chạy đến, đội quân của Hiên Viên Triệt lập tức bao vây ở ngoài thủ đô Tuyết Thánh quốc.
Nhìn tình cảnh trước mắt đang nghiêng về một bên, Minh Đảo liên tục áp sát, mà Tuyết Thánh quốc dường như là đang cố hết sức phòng thủ, khóe miệng chợt hiện lên một tia cười lạnh.
Nhướn cao lông mày, Hiên Viên Triệt vung tay lên.
Lập tức, trung quân theo sát phía sau lập tức đẩy chiến xa, máy bắn đá, cùng thùng dầu màu bạc lên phía trước.
Một mảnh ánh sáng màu bạc lấp lánh trong ánh mặt trời.
Binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim quốc vẫn điên cuồng tấn công thủ đô Tuyết Thánh quốc, lập tức bị ánh sáng bạc làm cho chói mắt.
Mọi người hoảng hốt quay đầu nhìn lại.
Người ngựa đứng đầy đất, sát khí đầy trời.
Từ xa nhìn lại, dường như không nhìn thấy được điểm tận cùng.
Đấy chính là binh mã Thiên Thần.
Bọn họ bị bao vây rồi.
Hơn nữa, thứ màu bạc kia…………
Mấy chục vạn binh mã đi theo năm thánh Minh Đảo, Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ chưa từng trực tiếp giao chiến với Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, nhưng, bọn họ cũng không phải chưa từng nghe đến thứ vũ khí màu bạc này.
Loại vũ khí này có thể phá hủy hết thảy mọi thứ, không gì có thể chống lại được.
Bọn họ hoàn toàn không cách nào chống cự được với loại vũ khí này.
Tin tức này đã sớm theo gió thu bay đến tai bọn họ.
Vậy mà bây giờ, thứ vũ khí màu bạc kia lại đang hướng về phía họ………..
Trời ạ…………….
Tất cả binh lính, vốn đang điên cuồng công thành, lúc này đã bắt đầu hoảng sợ.
“Tấn công!” Mệnh lệnh lãnh khốc vang trên trong gió thu, bay ra khắp nơi, cùng với đó, từng đợt ánh sáng bạc uốn lượn trong không trung bay đến chỗ binh mã Minh Đảo.
“Ầm!” Ánh sáng bạc lóa mắt, lửa đỏ chói lọi trong nháy mắt nở rộ trên vùng đất tươi đẹp, dưới ánh nắng trong veo.
“Cứu mạng………cứu mạng………..”
“Mau lui lại…………Mau lui lại…….”
“Trời ơi, đây là thứ vũ khí gì vậy………….”
“…………….”
Vô số tiếng la hét, tiếng kêu than vang lên, binh lính hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi.
Bọn họ hoàn toàn quên mất đội ngũ của mình, hoàn toàn quên mất mục tiêu của mình, thậm chí quên luôn cả thủ đô Tuyết Thánh quốc ngay trước mặt, chỉ còn biết chạy thật mau, tránh khỏi ánh sáng bạc đang không ngừng bay tới kia.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy thứ gì có lực uy hiếp đáng sợ đến vậy.
Ánh sáng màu bạc vắt qua không trung, rơi xuống vùng đất phía trước đô thành Tuyết Thánh, mang theo hơi nóng vô cùng, mang theo khói đen dày đặc che kín bầu trời.
Mấy chục vạn binh mã Minh Đảo trong nháy mắt đại loạn.
Trong hoàn cảnh này, tất nhiên không ai còn để ý tới, ba chùm pháo sáng đột nhiên bắn lên từ phía trong Đô thành Tuyết Thánh.
Càng không ai để ý đến.
Cửa thành phía trước vẫn không hề mở ra, cũng không hề có lấy một binh lính thủ thành.
Nhưng ở cửa sau và cửa phía nam thành, vô số binh lính, xuyên qua khói đen dày đặc chạy ra phía ngoài thành, tốc độ nhanh vô cùng.
Khói đen dày đặc, bao phủ khắp nói.
“Không được, thế này không được. Nếu cứ tiếp tục, chúng ta thua mất.”
Trong lúc hỗn loạn, năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ nhìn binh lính đang chạy loạn trước mắt sắc mặt tái mét.
Liền cứ thế chạy loạn, phá vỡ đội hình, bỏ mặc trận doanh. Nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ bị Hiên Viên Triệt thâu tóm.
“Con mẹ nó, tới thật là nhanh. Sao có thể đi nhanh tới vậy?” Thương thánh sắc mặt ửng đỏ.
Bọn họ mới tới đây được ba ngày, đội quân của Hiên Viên Triệt vốn ở cách xa ngàn dặm cũng đã tới được đây, sao có thể xảy ra chuyện này được?
“Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này. Tình thế hiện tại nên giải quyết thế nào?”
Đẩy một binh lính trong lúc chạy loạn va vào người, sắc mặt của Trưng thánh càng lúc càng trầm xuống.
“Chia quân làm ba, ngươi đi đến Tần Lĩnh, ngươi đi tới Sông Ngầm, những người còn lại theo ta đến núi Thu, chúng ta hẹn gặp nhau tại cửa biển.”
Thấy tình cảnh trước mắt không cách nào địch lại được với Hiên Viên Triệt, năm thánh Minh Đảo không hổ là năm thánh Minh Đảo, lập tức nghĩ ra cách ứng phó.
“Được!” Cung thánh vừa dứt lời, bốn thánh còn lại lập tức gật đầu đồng ý.
“Lập tức lui binh, chia quân làm ba, theo bọn ta.”
Mệnh lệnh rút lui vang lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc xung quanh cũng không cách nào át được tiếng của năm thánh.
Binh lĩnh đang chạy loạn, nghe thấy mệnh lệnh lui binh, liền lập tức tụ họp lại tại nơi phát ra mệnh lệnh.
Phân thành ba đội, từ bên ngoài thủ đô Tuyết Thánh nhanh chóng rút lui.
Địa hình Tuyết Thánh quốc khác với Ngạo Vân quốc, lắt léo nhiều đường rẽ, nhiều rừng núi cùng sông lớn.
Ngay cả những vùng lân cận thủ đô Tuyết Thánh quốc cũng như vậy.
Mà Ngạo Vân quốc ở phương bắc, lại là một dải đồng bằng rộng lớn trống trải. Dù bị bao vây cũng không cách nào chạy trốn. mà dù có chạy trốn được, phóng mắt nhìn khắp đồng bằng là phát hiện được ngươi đang chạy tới hướng nào.
Cho nên, bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ không có đường lui, chỉ còn cách liều chết.
Mà năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ thấy tình thế trước mắt không thể phản công, liền lập tức rút lui, muốn lợi dụng địa hình nhiều đường ngang ngõ tắt, xuyên qua rừng núi chặn lại đường lui của đội quân Hiên Viên Triệt, nói không chừng còn có cơ hội phản công.
Địa hình quyết định sách lược.
Đứng trên sườn núi cao phía xa, Hiên Viên Triệt nhìn ba hướng binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim đang rút chạy, lạnh lùng cười.
Tay vung lên, thùng sắt đựng dầu từ thùng lớn lại đổi sang thùng nhỏ, hướng những nơi không người kia bắn đến.
Lực uy hiếp vẫn vô cùng, khiến cho binh mã Minh Đảo hoảng sợ, nhanh chóng rút quân.
Ráng chiều đỏ rực hiện lên phía chân trời, phát ra ánh sáng đỏ rực, hòa cùng ánh lửa và máu đỏ dưới mặt đất.
Binh mã Minh Đảo lui vô cùng mau.
Hai mươi vạn binh mã Minh Đảo chia làm hai đội, cùng với đội gồm mười vạn binh mã Hậu Kim, hàng hàng lớp lớp, hành quân rất có quy củ. Mà binh mã Hậu Kim, đi theo Minh Đảo lâu như vậy, cũng đã được huấn luyện bài bản.
Dưới tiếng nổ vang trời, đội ngũ đi vô cùng nhanh, không một ai dám chậm trễ.
Chỉ một lát, binh mã Minh Đảo vốn đang bao vây phía ngoài thủ đô Tuyết Thánh quốc, mạnh mẽ tấn công, bây giờ không còn một người lưu lại, chỉ để lại phía sau một mảnh đất tan hoang, nhuộm đẫm máu tươi.
Hiên Viên Triệt nhìn cảnh trước mặt, nụ cười trên khóe miệng lại càng thêm lạnh.
Tay vung lên, binh lính phía sau nhìn xa tưởng đến chục vạn người, nhưng thực tế còn chưa đến mười vạn kỵ binh, chạy theo hướng binh mã Minh Đảo tháo chạy, giả bộ đuổi theo.
Còn Hiên Viên Triệt, một mình một ngựa, xoay người chạy theo hướng khác, xem như không thấy tình cảnh trước Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Mặt trời chìm dần, ánh sáng đỏ rực nhuộm đẫm phía chân trời, đẹp như mộng như ảo.
Đảo mắt một cái, bóng đêm đã buông xuống, bao trùm van vật.
Bóng đêm mịt mù, ánh sao chói mắt.
Núi Thu, cách thủ đô Tuyết Thánh một ngọn núi.
Nói thể núi hiểm trở thì chính là hiểm trở, nói không hiểm trở cũng chính là không hiểm trở.
Bởi vì, bình thường ít người qua lại nơi đây, người đến giao chiến lại càng không, vì vậy, nơi này không thuộc vùng giao tranh.
Mà lúc này, những con đường lớn đều bị đại quân của Hiên Viên Triệt ngăn lại hết rồi.
Những nơi mà binh mã Minh Đảo có thể đi cũng chỉ còn lại nơi không có người qua lại như thế này thôi.
Bóng đêm mịt mùng, màu đen thuần túy bao phủ khắp cảnh vật.
Mà ngay trong lúc bóng đêm bao phủ khắp nơi này, bầu trời lại ánh lên một vài điểm sáng.
Ánh sáng trắng bạc soi tỏ cả một vùng tối đen.
Tối nay trời không có trăng, ánh sao sáng lung linh trên trời cao.
Ánh sáng trắng bạc kia vừa nở rộ trên không trung liền soi tỏ cả một vùng đất, dường như có thể nhìn thấy rõ ràng từng tấc đất dưới chân.
Thế này chẳng khác gì thắp đèn soi đường cho binh mã Minh Đảo chạy trốn.
Đây chính là thiên thời. Là thiến thời a.
Không cần đốt đuốc để soi đường, binh mã của Hiên Viên Triệt cũng không cách nào phát hiện ra phương hướng của bọn họ, thực sự là không còn chuyện gì tốt hơn.
Bóng đêm yên tĩnh, ngoại trừ vang lên tiếng chim trong rừng, một thanh âm khác cũng không có.
Binh mã Minh Đảo rất nhanh di chuyển vào sâu trong núi.
Chỉ cần đi qua ngọn núi Thu này, phía trước không còn gì có thể uy hiếp được bọn họ.
Để hội hợp với hai cánh quân còn lại kia, bọn họ phải hết sức cẩn thận.
Hiểu rõ điều này, Cung thánh dẫn quân lại càng nhanh.
Vùng núi hiểm trở này cách với nơi an toàn kia ở một vách núi, gọi là Nhất Tuyến Thiên.
Hai bên vách núi dựng đứng, cao vô cùng, giống như bị một con dao gọt nhẵn.
Chỉ chừa lại ở giữa một con đường nhỏ hẹp, rất dài, quanh co uốn lượn.
Đây chính là nơi sách dụng binh bình thường cấm tuyệt đối không được đi qua.
Chỉ cần phía trước bị phong tỏa, thì đây chính là một ngõ cụt.
Gió đêm bay múa, tốc độ của Cung thánh nhanh vô cùng.
Tuyết Thánh quốc ốc không mang nổi mình ốc, Hiên Viên Triệt chạy tới cứu viện, tất nhiên không rảnh mà để tâm đến hắn, nơi này tuy có nguy hiểm, nhưng hiện tại có lẽ không đáng lo.
Đội ngũ quanh co kéo dài, nhìn từ trên cao trông giống một con giun.
Xếp hàng đi qua con đường hẹp, đầu vừa ra khỏi, phía sau mới bắt đầu tiến vào.
Gió đêm thổi qua, tuy lúc này vẫn đang là giữa thu, nhưng lại mang theo hơi lạnh khiến người ta rét run.
“Mau, mau………..” Tiếng thúc giục vang lên không ngừng.
Đêm khuya yên tĩnh, càng làm cho người ta thấy sợ hãi.
Mà ngay tại lúc yên tĩnh này, bầu trời đột nhiên sáng ngời, một tia sáng xẹt qua bầu trời, mang theo ánh sáng rực rỡ.
Đây là… một ngôi sao băng?
Cung thánh vô thức ngẩng đầu nhìn lên, ngay tại lúc tia sáng vụt tắt phía chân trời, cả người Cung thánh đột nhiên cứng lại.
Mắt trừng lớn, sửng sốt không dám tin.
Ngay trong lúc đường sáng quét qua, hắn nhìn thấy được, một thân ảnh màu đen cao lớn, sừng sững đứng trên vách đá.
Áo choàng màu đen, áo giáp màu đen, mái tóc dài màu đen, cả người hòa lẫn trong bóng đêm.
Nhưng, hắn nhìn thấy rất rõ, người kia chính là………….Hiên Viên Triệt.
“Không ổn, lùi lại, mau lùi lại…………” Tiếng hét điên cuồng vang lên, chính hắn cũng không biết bản thân mình có biết bao nhiêu hoảng sợ.
Mà ngay tại lúc hắn đang hét lên điên cuồng, Nhất Tuyến Thiên vốn yên tĩnh đột nhiên động.
Vô số khối đá từ trên đỉnh núi mạnh mẽ lăn xuống.
Mang theo khí thế sắc bén cùng sát khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt, hàng loạt khối đá ầm ầm lao xuống, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm đen.
“Có mai phúc, có mai phục………..”
“Chúng ta trúng mai phục……………”
“Mau lui lại, mau lui lại……….”
“Cứu………Cứu mạng…………..”
Tiếng kêu hoảng sợ vang lên, cùng với vô số khối đá từ trên cao rơi xuống khiến cho đôi quân quy củ phía dươi nháy mắt đại loạn.
Mai phục, nơi này có mai phục, có người phục kích bọn họ ở ngay Nhất Tuyến Thiên này, ở ngay tại nơi quay người cũng khó khăn này.
Tiếng hét chói tai phá vỡ đêm đen, người từ hai đầu nhanh chóng tập trung lại ở giữa.
Mười vạn đại quân sợ hãi kêu vang, tiếng kêu quả thực phá trời.
Đứng trên vách núi cao, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn xuống.
Cung thánh lui vô cùng mau, nhưng hắn mang theo nhiều binh lính như vậy sao có thể so với hắn (Hiên Viên Triệt) một mình một ngựa.
Khi Cung thánh mới tiến vào núi Thu, hắn đã sớm chờ tại nơi này.
“Vương thượng, cả hai phía trước sau đều đã bị quân ta chặn lại, mười vạn binh mã của chúng ta còn ở phía sau, chưa tiến vào Nhất Tuyến Thiên.”
Thu Ngân đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt, trầm giọng bẩm báo.
Hiên Viên Triệt khẽ gật đầu, thân hình màu đen càng lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều.
Nhìn quân địch hỗn loạn phía dưới, khóe miệng Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhếch lên.
Hắn sao có thể thả hổ về rừng. Ngươi muốn chạy, được, hắn để ngươi chạy.
“Vây bảy ngày để bọn chúng tự diệt.”
“Mạt tướng tuân mệnh!” Thu Ngân lên tiếng nhận lệnh rồi lập tức rời khỏi.
Vây mà không giết, bảy ngày sau kết cục đã định, mười vạn binh mã này không cách nào lật ngược lại thế cờ.
Ánh sao lấp lánh, toàn bộ tình cảnh hỗn loạn bên dưới đều được Hiên Viên Triệt thu vào tầm mắt.
Mắt lạnh quét qua chợt dừng lại, lóe lên tia sáng.
Vách đá trơn nhẵn dựng đứng, đến khỉ cũng không cách nào leo lên được, vậy mà Cung thánh lại dùng khinh công tuyệt đỉnh bay vút lên.
Tay vươn ra, Hiên Viên Triệt cầm lên cánh cung đã chuẩn bị sẵn bên người, mũi tên giương lên, hướng Cung thánh bay vút đến.
Cung thánh, thánh đứng đầu năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ.
Hai mắt nheo lại, mũi tên màu đen rạch phá màn đêm, nhanh như tia chớp bay đến chỗ Cung thánh.
Mũi tên xé gió, lao đi vun vút.
Mũi tên này, Hiên Viên Triệt đã dồn toàn lực vào.
Cung thánh vừa nghe thấy tiếng động khác thường từ phía sau, lập tức dừng lại, một tay cầm kiếm chặn lại mũi tên của Hiên Viên Triệt.
Kiếm khí bén nhọn, cũng dồn toàn lực.
Mũi tên như bay mà tới, trường kiếm sắc bén chặn ngang.
“Ầm!” Chỉ nghe thấy một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, một tên một kiếm va chạm giữa bầu trời, bắn ra ánh lửa.
Ánh lửa chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng không khiến cho Cung thánh yên lòng.
Mũi tên dài đen nhánh vang lên một tiếng thật nhỏ liền tách ra làm đôi, bắn tới Cung thánh đang gần trong gang tấc.
Cung thánh vốn chỉ nghe thấy tiếng tên bay đến mà không thể ngờ được rằng Hiên Viên Triệt bắn tới hai mũi tên.
Tất cả như chợt ngừng lại.
Cung thánh chậm rãi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ở nơi đó đang cắm một mũi tên.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Triệt đang đứng trên vách núi cao.
Tất cả là một mảnh đen kịt, không nhìn ra cái gì.
Nhưng, cái loại lãnh khốc, cảm giác uy hiếp này lại rất thật, dường như Hiên Viên Triệt đang ở trên đó, giương mắt nhìn xuống.
“Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt…………..”
Sao băng rơi xuống, ngàn vì sao trên trời lại trở về vị trí của mình.
Khoảng không trước mắt tối đen như mực, nhưng tất cả thắng thua đều đã rõ ràng.
Gió đêm bay múa, bóng dáng trên cao đã sớm không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Trên nền trời cao, ánh bình minh đã hiện lên phía chân trời, tỏa ánh sáng vạn trượng.
*
Sông Ngầm, dòng sông phía sau Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Sau một đêm đi không ngừng nghỉ, Trưng thánh cùng Vũ thánh dẫn theo sáu vạn binh mã rốt cuộc cũng tới được đây.
Sông Ngầm tới địa phận Minh thành thì đã trở thành một cửa sông.
Mặt sông tương đối rộng, chiều rộng của sông cũng phải đến hai mươi trượng.
Trên mặt sông, cứ cách mười trượng lại có một cây cầu để cho người dân qua lại.
Lúc này, hai thánh mang theo mấy vạn binh mã vừa chạy tới, lập tức phân tán đội ngũ, nhanh chóng qua cầu, sang bờ bên kia.
Chỗ này không có gì hiểm trở, chẳng qua là nước sông tương đối sâu thôi.
Chạy nhanh mà qua, mười mấy cây cầu lập tức chật ních binh lính.
Từ xa nhìn lại, đông đúc vô cùng, giống như mười mấy dải lụa đen nhánh vắt ngang qua con sông xanh biếc.
Xếp hàng, nhanh chóng qua sông, chờ đợi……..
Không có bất kì trở ngại nào, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Trong nháy mắt, mấy van binh mã đã qua sông hơn nửa.
“Mau, mau. Đẩy nhanh tốc độ, đi nhanh một chút.”
“Mau, mau, phía sau bám sát………Ối……A………..”
Trong tiếng quát tháo vang lên liên tiếp, đột nhiên tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía.
Bốn tảng đá ghép thành cầu đột nhiên ầm ầm sụp xuống, rơi vào dòng nước.
Cùng lúc đó, hơn mười cây cầu còn lại cũng đồng loạt sụp xuống.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Binh mã đi một đoạn cầu dài thấy không chút nguy hiểm liền không phòng bị gì, lảo đảo một chút cũng liền rơi xuống sông.
Toàn bộ binh sĩ trên mười mấy cây cầu đều rơi hết xuống sông, không còn một người.
Dập dềnh bơi lội.
Trên mặt sông rộng không có lấy một cây cầu.
Trong nháy mắt đem binh mã do hai thánh Trưng, Vũ dẫn đầu phân thành hai nửa, mỗi nửa ở một bên sông.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại……….?” Tiếng kêu hoảng sợ mới vừa vang lên, đột nhiên sát khí từ bốn phía đồng loạt bay tới.
“Thùng, thùng……….” Tiếng trống trận dồn dập, mang theo sự hưng phấn, sự kích động, sự quyết tâm trả thù nhà nợ nước, vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tinh kì phấp phới, binh mã uy phong.
Mười vạn binh mã Tuyết Thánh quốc từ hai bên sông Ngầm tràn ra đánh đến.
Mắt vằn tia mắt, giao chiến với quân địch bị ngăn cách ở hai bên bờ sông không cách nào qua được, lúc này hiện lên nét cười tàn nhẫn, lãnh khốc.
Đây chính là lúc họ phản công báo thù.
“Mai phục! Mẹ kiếp, chúng ta trúng mai phục rồi!”
Nhìn thấy binh lính Tuyết Thánh quốc từ hai bên xông ra, khuôn mắt vốn tuấn tú của Vũ thánh lúc này lại vặn vẹo không cách nào nhìn ra.
Trưng thánh nhìn thoáng qua sông Ngầm.
Mặt sông nổi lên vô số vũ khí bén nhọn, phía dưới sớm đã có người mai phục sẵn, chỉ chờ bọn họ nhảy xuống.
Tuy binh lính Minh Đảo lớn lên từ trong sông nước, chỉ sợ cũng không thoát được dòng nước đầy thiên la địa võng này.
Lúc này bọn họ thực sự lên trời không đường, xuống đất không cửa.
“Giết…………..!”
Thù hận ngập trời lúc này đã hóa thành động lực và tiếng rống giận.
Mười vạn binh mã Tuyết Thánh quốc hướng quân địch, nhào tới.
Tiếng ‘giết’, trong nháy mắt vang dội khắp chốn.
Dòng nước xanh biếc như ngọc, quanh co uốn lượn, xuôi theo dòng chảy chạy tới phương xa.
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu cùng nhau liên thủ tại Tuyết Thánh quốc.
Bên Ngạo Vân quốc lúc này, Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ cũng cùng nhau phối hợp, tiếng ‘giết’ nổi lên bốn phía.
Khói đen dày đặc tràn ngập trời đất, bộc lộ rõ ràng sức mạnh tuyệt đối của Bắc Mục.
Nắm chặt thư tín do bồ câu đưa tới trong tay, ánh mắt vốn lạnh lùng của Độc Cô Dạ chợt lóe lên ánh lửa.
Lưu Nguyệt tới! Lưu Nguyệt đã đến đây.
“Người đâu, mau chuẩn bị áo giáp cho ta!”. Tay vung lên, cả người Độc Cô Dạ như tỏa ra hào quang sáng ngời.
Đám đại thần yên tĩnh phía sau thấy vậy chợt động.
Áo giáp? Thái tử của bọn họ chưa từng mặc áo giáp, hôm nay lại………………..
Không khí trong chính điện hoàng cung Ngạo Vân vốn trầm mặc đến hít thở không thông, lúc này bắt đầu khôi phục bình thường.
Áo giáp màu bạc đặt lên thân thể thon dài, uy mãnh và mạnh mẽ, càng tôn thêm vẻ trong sáng như trăng, cao quý như thần của Độc Cô Dạ.
Ánh mắt trời chiếu qua cửa sổ, phủ lên áo giáp, ánh ra từng tia sáng lấp lánh.
Ngạo nghễ đứng giữa thế gian, đến thần thánh cũng không thể xâm phạm.
“Mở cửa cung. Theo ta!” Tiếng hét lớn vang vọng đến chín tầng mây.
Tràn đầy hào khí, tràn đầy quyết tâm quyết chiến quyết thắng.
Độc Cô Dạ vung tay lên, áo choàng bay múa, sải bước hướng ra cửa cung, bóng lưng cô độc kiêu ngạo, cao tuyệt mà lãnh khốc.
Màu bạc chói mắt, ngoài thành Ngạo Vân một mảnh huyết chiến.
Thúc ngựa bay đến, nhanh như điện.
Lưu Nguyệt dẫn năm mươi vạn binh mã Bắc Mục, ngày đêm hành quân, sau năm ngày rốt cục cũng tới được Ngạo Vân.
Ánh đỏ đầy đất, tiếng la hét như từ nơi hoang vu vọng về.
Nhưng cũng không ngăn được bước tiến của binh mã Bắc Mục.
Quân vây bốn mặt, binh mã Bắc Mục đã đến.
Đội quân vây kín phía sau, ngăn chặn đường lui của bốn mươi vạn binh mã Minh Đảo.
Ánh nắng chiếu rọi, Bắc Mục phía sau, Minh Đảo ở giữa, Ngạo Vân phía trước.
Ba thế lực, phân biệt rõ ràng.
“Cái gì? Quân Bắc Mục tới? Sao lại nhanh như vậy? Chết tiệt! Chết tiệt!”
Trong doanh trướng chủ tướng Minh Đảo, bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ dõi mắt nhìn ra xa, nơi vương kì Bắc Mục phấp phới, như bay tiến đến, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng tầng không.
Trong lúc nhất thời, dường như bốn thánh bị lửa giận công tâm, tức đến mức hộc máu.
Tới quá nhanh, tới quá nhanh.
Bọn họ còn chưa đánh hạ Ngạo Vân quốc, bọn họ còn chưa phá được thành, bọn họ còn chưa tìm được một nơi trú ngụ.
Thế mà, quân Bắc Mục đã tới rồi.
Bây giờ phải làm thế nào đây?
Bọn họ trước không có đường vào, sau không có đường lui.
Cả thành lại đang bị quân Bắc Mục bao vây.
Bốn thánh Minh Đảo nghiến răng nghiến lợi nhìn binh mã của Lưu Nguyệt như bay tiến đến.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, khuôn măt bọn họ càng lúc càng thêm méo mó.
“Người đâu, truyền lệnh, hậu đội tiến lên, ngăn chặn quân Bắc Mục, bằng mọi cách không được để ột binh một tốt Bắc Mục xông tới được đây. Trái lệnh, chém!”
Thanh âm hổn hển của Mộc thánh vang lên, mang theo sự điên cuồng vô cùng.
Mà, ngay trong lúc Mộc thánh đang phát lệnh, chuẩn bị điều động một nửa binh lực quay đầu đối phó với binh mã Bắc Mục đang tiến tới chi viện, cửa Đô thành Ngạo Vân vốn đang đóng chặt, đột nhiên vang lên ba tiếng pháo kinh thiên động địa.
Cùng với ba tiếng pháo này, binh lính cố thủ trên tường thành đang rất mệt mỏi đột nhiên lui xuống.
Thay vào đó là đội ngũ binh lính hừng hực khí thế, sát khí đầy thân, mũi tên sắc bén chĩa vào binh lính Minh Đảo bên dưới.
Màu đen nổi bật giữa ánh nắng vàng, lộ ra sát khí ngút trời.
Mặc dù chỉ thay một đội quân nhỏ như vậy, nhưng lại làm cho binh lính Minh Đảo đang vô cùng mệt mỏi phía dưới vô cùng bất ngờ, nhất tề ngẩn người ra, tinh thần chiến đấu đột nhiên suy sụp.
Chính bởi vì thấy được binh lính Ngạo Vân đã rất mệt mỏi, chỉ có thể liều mạng chống cự, nên bọn họ mới tràn đầy sự tự tin cùng tinh thần chiến thắng.
Bốn thánh Minh Đảo đồng loạt nhíu mày.
Bắc Mục vừa tới, liền cho rằng mình có thể giành thắng lợi, hừ.
Chữ ‘hừ’ này vừa phát ra, cửa Đô thành, suốt năm ngày năm đêm qua bọn họ dùng đủ mọi cách, tiêu hao lượng lớn binh lực cũng không thể đánh hạ được, lúc này lại đột nhiên mở ra.
Không đợi binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim phía ngoài thành kịp phản ứng, cửa thành vừa mở, binh mã dũng mãnh lập tức xông ra.
Người đi đầu một thân áo giáp trắng bạc, tóc đen tung bay trong gió, lạnh như băng mà tràn đầy sát phạt.
Không một tiếng động phóng ngựa chạy ra, thanh à lãnh khốc, giống như chiến thần xuất thế, uy chấn thiên hạ.
Thái tử Ngạo Vân quốc, Độc Cô Dạ, vẻ thanh lãnh cùng cao quý của hắn, khắp thiên hạ này không ai sánh được.
Theo sát phía sau Độc Cô Dạ chính là tứ đại thống lĩnh Ngạo Vân quốc, Thiên Nhai, Khinh Thủy, Lý Mục, Lưu Trình.
Mỗi người mang một chiến giáp khác nhau, xếp thành hai bên, phóng ngựa tiến đến, sát khí đằng đằng.
Mà phía sau bọn họ chính là ba mươi vạn hùng binh.
Tất cả đều do Độc Cô Dạ một tay rèn luyện, sức có thể lấy một chọi một trăm.
Lúc này lại anh dũng lao ra, giống như một mũi tên sắc bén.
Vương kỳ Ngạo Vân tung bay, sừng sững giữa trời đất thế gian.
Kim quang đầy trời, bao phủ lên đội hùng binh.
Uy chấn tứ phương.
Một khắc trước bị Lưu Nguyệt khiến cho hoảng hốt, một khắc sau binh mã Ngạo Vân lại hiện ra như có phép biến hóa, trong mắt bốn thánh Minh Đảo như muốn phát hỏa.
Con cọp ẩn mình, trong thời điểm mấu chốt này, rốt cục đã hiện thân, nhe ra hàm răng sắc bén.
Hai quân vây kín hai mặt, bọn họ bị kẹt ở giữa.
Ánh mặt trời chói mắt, Lưu Nguyệt phóng ngựa tiến đến, nhìn ánh trắng bạc nổi bật giữa nền đen.
Khóe miệng nhất thời nhếch lên.
Áo giáp màu bạc, chỉ có Độc Cô Dạ mới xứng.
Ánh mắt nhìn xuyên qua đám binh mã, Độc Cô Dạ nhìn Lưu Nguyệt từ xa chạy đến.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn hắn mỉm cười.
Khóe miệng vốn lạnh lùng, cũng chậm rãi nhếch lên.
Đồng thời trường kiếm trong tay giơ lên cao rồi vung xuống: “Giết!”
“Giết!” Ba mươi vạn binh mã ý chí chiến đấu sôi sục lại bị đè nén lâu như vậy, hận nước thù nhà, tất cả dồn vào tiếng ‘giết’ này,vang vọng như tiếng sét từ trên trời đánh xuống.
Khí thế kinh người, uy chấn tứ phương.
Mà cùng lúc này, hai ngón tay Lưu Nguyệt vung lên, thét lạnh một tiếng: “Tấn công!”
Hai tiếng, hai phe, hai hướng, hai thế lực.
Sau hai tiếng này là một mảnh gầm thét, nổi giận, máu nóng sục sôi.
Binh mã tận sức tấn công, sát phạt ngập trời, hướng ba mươi vạn binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim bị bao vây ở giữa xông đến.
Nhịn lâu như vậy là quá đủ rồi.
Bị chèn ép, áp bức lâu như vậy, bây giờ đã không thể nhịn được nữa.
Hôm nay chính là thời điểm giải quyết mọi hận thù.
Binh mã dũng mãnh, dưới sự lãnh đạo của Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ, từ hai phương, hướng binh mã Minh Đảo bị bao vây ở giữa đánh tới.
Máu đỏ ướt đao, bao nhiêu hận thù dồn hết vào đường đao này.
Dưới trời xanh mây trắng là một mảnh huyết sắc đỏ ửng chói mắt.
Đó chính là màu sắc của sự báo thù.
Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ liên thủ trên chiến trường Ngạo Vân quốc.
Cùng lúc này, Hiên Viên Triệt cũng đã đến Tuyết Thánh quốc.
Bởi vì Tuyết Thánh quốc nằm ở phía tây, đường đi không bằng phẳng dễ đi như Ngạo Vân quốc, vì vậy năm thánh Minh Đảo, Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ đến Tuyết Thánh quốc chậm hai ngày.
So với bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ, thời gian công thành cũng đã được ba ngày.
Bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ tấn công suôt năm ngày năm đêm cũng không hạ được Ngạo Vân quốc.
Có thể suy ra, chỉ sau ba ngày đòi xông vào thủ đô Tuyết Thánh quốc cũng là chuyện không thể.
Mặc dù, binh lính thủ thành cũng đang vô cùng thê thảm, nhưng so với Ngạo Vân quốc, vẫn là không phân được cao thấp.
Hoàng cung Tuyết Thánh quốc.
“Hiên Viên Triệt tới?” Nắm chặt tin tức vừa truyền về từ tám trăm dặm ngoài thành, Vân Triệu bất chợt nhảy cẫng lên, sắc mặt nghiêm túc lúc này mới dãn ra một chút.
“Vâng, có lẽ lúc này chỉ còn cách chúng ta năm dặm.”
Đại tướng Hàn Chương lớn tiếng hồi bẩm, trên mặt cũng không giấu được sự hưng phấn cùng vui mừng.
“Tốt, tốt. Đã tới rồi, rốt cuộc đã tới rồi.” Quốc chủ Tuyết Thánh quốc ngồi trên vương tọa thở ra một hơi, vẻ mặt ngưng trọng lúc này cũng dãn ra một chút.
Toàn bộ văn võ bá quan thần sắc tái nhợt vừa rồi lúc này đã có chút khôi phục.
Vân Triệu lúc này trong lòng cũng yên tâm vài phần, Hiên Viên Triệt tới, mọi chuyện nhất định sẽ ổn.
Ánh mắt lấp lánh quét qua toàn bộ văn võ bá quan phía dưới.
Chúng tướng quân Tuyết Thánh đang thủ ở cửa thành, nghe tin tức Hiên Viên Triệt sắp tới liền trở về tụ họp trong đại điện.
Nét vui mừng trong mắt thoáng chốc lại chuyển thành thị huyết.
Vân Triệu lạnh lùng vỗ tay một cái, nhìn năm vị tướng quân đang quỳ bên dưới, trầm giọng nói: “Nên làm như thế nào, có cần ta phải nói?”
“Không cần!” Trăm miệng một lời, chém đinh chặt sắt.
Vân Triệu gật đầu: “Vậy thì tốt!”
Lời vừa dứt, Vân Triệu đột nhiên phất áo bào đứng lên, ánh mắt đầy tinh quang quét qua một lượt khắp đại điện, lớn tiếng nói: “Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, theo kế hoạch đã định, toàn lực ứng phó.
Tuyết Thánh quốc chúng ta bị chèn ép lâu như vậy, bây giờ đã đến lúc chúng ta rửa nhục.”
“Thù này không trả, thề không làm người!”
Cả đại điện ầm ầm rung động, tất cả mọi người sục sôi ý chí chiến đấu.
Thanh âm vang to như sấm, xuyên qua mái ngói, vang tận trời cao.
Vân Triệu một thân áo giáp đỏ sẫm, giống như mặt trời, rực rỡ nhưng cũng rất nóng bỏng.
“Vương nhi, đi đi. Quả nhân chờ con khải hoàn trở về.”
Quốc chủ Tuyết Thánh quốc ngồi trên vương tọa, vẻ mặt thiết huyết, tràn đầy tự tin.
Vân Triệu cũng không nhiều lời, mạnh mẽ gật đầu một cái rồi quay người rời đi. Hắn cũng có nhiêm vụ của mình.
Ánh mặt trời chói mắt, kim quang rực rỡ.
Phóng ngựa chạy đến, đội quân của Hiên Viên Triệt lập tức bao vây ở ngoài thủ đô Tuyết Thánh quốc.
Nhìn tình cảnh trước mắt đang nghiêng về một bên, Minh Đảo liên tục áp sát, mà Tuyết Thánh quốc dường như là đang cố hết sức phòng thủ, khóe miệng chợt hiện lên một tia cười lạnh.
Nhướn cao lông mày, Hiên Viên Triệt vung tay lên.
Lập tức, trung quân theo sát phía sau lập tức đẩy chiến xa, máy bắn đá, cùng thùng dầu màu bạc lên phía trước.
Một mảnh ánh sáng màu bạc lấp lánh trong ánh mặt trời.
Binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim quốc vẫn điên cuồng tấn công thủ đô Tuyết Thánh quốc, lập tức bị ánh sáng bạc làm cho chói mắt.
Mọi người hoảng hốt quay đầu nhìn lại.
Người ngựa đứng đầy đất, sát khí đầy trời.
Từ xa nhìn lại, dường như không nhìn thấy được điểm tận cùng.
Đấy chính là binh mã Thiên Thần.
Bọn họ bị bao vây rồi.
Hơn nữa, thứ màu bạc kia…………
Mấy chục vạn binh mã đi theo năm thánh Minh Đảo, Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ chưa từng trực tiếp giao chiến với Hiên Viên Triệt cùng Lưu Nguyệt, nhưng, bọn họ cũng không phải chưa từng nghe đến thứ vũ khí màu bạc này.
Loại vũ khí này có thể phá hủy hết thảy mọi thứ, không gì có thể chống lại được.
Bọn họ hoàn toàn không cách nào chống cự được với loại vũ khí này.
Tin tức này đã sớm theo gió thu bay đến tai bọn họ.
Vậy mà bây giờ, thứ vũ khí màu bạc kia lại đang hướng về phía họ………..
Trời ạ…………….
Tất cả binh lính, vốn đang điên cuồng công thành, lúc này đã bắt đầu hoảng sợ.
“Tấn công!” Mệnh lệnh lãnh khốc vang trên trong gió thu, bay ra khắp nơi, cùng với đó, từng đợt ánh sáng bạc uốn lượn trong không trung bay đến chỗ binh mã Minh Đảo.
“Ầm!” Ánh sáng bạc lóa mắt, lửa đỏ chói lọi trong nháy mắt nở rộ trên vùng đất tươi đẹp, dưới ánh nắng trong veo.
“Cứu mạng………cứu mạng………..”
“Mau lui lại…………Mau lui lại…….”
“Trời ơi, đây là thứ vũ khí gì vậy………….”
“…………….”
Vô số tiếng la hét, tiếng kêu than vang lên, binh lính hoảng sợ, chạy loạn khắp nơi.
Bọn họ hoàn toàn quên mất đội ngũ của mình, hoàn toàn quên mất mục tiêu của mình, thậm chí quên luôn cả thủ đô Tuyết Thánh quốc ngay trước mặt, chỉ còn biết chạy thật mau, tránh khỏi ánh sáng bạc đang không ngừng bay tới kia.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy thứ gì có lực uy hiếp đáng sợ đến vậy.
Ánh sáng màu bạc vắt qua không trung, rơi xuống vùng đất phía trước đô thành Tuyết Thánh, mang theo hơi nóng vô cùng, mang theo khói đen dày đặc che kín bầu trời.
Mấy chục vạn binh mã Minh Đảo trong nháy mắt đại loạn.
Trong hoàn cảnh này, tất nhiên không ai còn để ý tới, ba chùm pháo sáng đột nhiên bắn lên từ phía trong Đô thành Tuyết Thánh.
Càng không ai để ý đến.
Cửa thành phía trước vẫn không hề mở ra, cũng không hề có lấy một binh lính thủ thành.
Nhưng ở cửa sau và cửa phía nam thành, vô số binh lính, xuyên qua khói đen dày đặc chạy ra phía ngoài thành, tốc độ nhanh vô cùng.
Khói đen dày đặc, bao phủ khắp nói.
“Không được, thế này không được. Nếu cứ tiếp tục, chúng ta thua mất.”
Trong lúc hỗn loạn, năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ nhìn binh lính đang chạy loạn trước mắt sắc mặt tái mét.
Liền cứ thế chạy loạn, phá vỡ đội hình, bỏ mặc trận doanh. Nếu cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ bị Hiên Viên Triệt thâu tóm.
“Con mẹ nó, tới thật là nhanh. Sao có thể đi nhanh tới vậy?” Thương thánh sắc mặt ửng đỏ.
Bọn họ mới tới đây được ba ngày, đội quân của Hiên Viên Triệt vốn ở cách xa ngàn dặm cũng đã tới được đây, sao có thể xảy ra chuyện này được?
“Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này. Tình thế hiện tại nên giải quyết thế nào?”
Đẩy một binh lính trong lúc chạy loạn va vào người, sắc mặt của Trưng thánh càng lúc càng trầm xuống.
“Chia quân làm ba, ngươi đi đến Tần Lĩnh, ngươi đi tới Sông Ngầm, những người còn lại theo ta đến núi Thu, chúng ta hẹn gặp nhau tại cửa biển.”
Thấy tình cảnh trước mắt không cách nào địch lại được với Hiên Viên Triệt, năm thánh Minh Đảo không hổ là năm thánh Minh Đảo, lập tức nghĩ ra cách ứng phó.
“Được!” Cung thánh vừa dứt lời, bốn thánh còn lại lập tức gật đầu đồng ý.
“Lập tức lui binh, chia quân làm ba, theo bọn ta.”
Mệnh lệnh rút lui vang lên, tiếng nổ đinh tai nhức óc xung quanh cũng không cách nào át được tiếng của năm thánh.
Binh lĩnh đang chạy loạn, nghe thấy mệnh lệnh lui binh, liền lập tức tụ họp lại tại nơi phát ra mệnh lệnh.
Phân thành ba đội, từ bên ngoài thủ đô Tuyết Thánh nhanh chóng rút lui.
Địa hình Tuyết Thánh quốc khác với Ngạo Vân quốc, lắt léo nhiều đường rẽ, nhiều rừng núi cùng sông lớn.
Ngay cả những vùng lân cận thủ đô Tuyết Thánh quốc cũng như vậy.
Mà Ngạo Vân quốc ở phương bắc, lại là một dải đồng bằng rộng lớn trống trải. Dù bị bao vây cũng không cách nào chạy trốn. mà dù có chạy trốn được, phóng mắt nhìn khắp đồng bằng là phát hiện được ngươi đang chạy tới hướng nào.
Cho nên, bốn thánh Kim, Mộc, Thủy, Thổ không có đường lui, chỉ còn cách liều chết.
Mà năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ thấy tình thế trước mắt không thể phản công, liền lập tức rút lui, muốn lợi dụng địa hình nhiều đường ngang ngõ tắt, xuyên qua rừng núi chặn lại đường lui của đội quân Hiên Viên Triệt, nói không chừng còn có cơ hội phản công.
Địa hình quyết định sách lược.
Đứng trên sườn núi cao phía xa, Hiên Viên Triệt nhìn ba hướng binh mã Minh Đảo cùng Hậu Kim đang rút chạy, lạnh lùng cười.
Tay vung lên, thùng sắt đựng dầu từ thùng lớn lại đổi sang thùng nhỏ, hướng những nơi không người kia bắn đến.
Lực uy hiếp vẫn vô cùng, khiến cho binh mã Minh Đảo hoảng sợ, nhanh chóng rút quân.
Ráng chiều đỏ rực hiện lên phía chân trời, phát ra ánh sáng đỏ rực, hòa cùng ánh lửa và máu đỏ dưới mặt đất.
Binh mã Minh Đảo lui vô cùng mau.
Hai mươi vạn binh mã Minh Đảo chia làm hai đội, cùng với đội gồm mười vạn binh mã Hậu Kim, hàng hàng lớp lớp, hành quân rất có quy củ. Mà binh mã Hậu Kim, đi theo Minh Đảo lâu như vậy, cũng đã được huấn luyện bài bản.
Dưới tiếng nổ vang trời, đội ngũ đi vô cùng nhanh, không một ai dám chậm trễ.
Chỉ một lát, binh mã Minh Đảo vốn đang bao vây phía ngoài thủ đô Tuyết Thánh quốc, mạnh mẽ tấn công, bây giờ không còn một người lưu lại, chỉ để lại phía sau một mảnh đất tan hoang, nhuộm đẫm máu tươi.
Hiên Viên Triệt nhìn cảnh trước mặt, nụ cười trên khóe miệng lại càng thêm lạnh.
Tay vung lên, binh lính phía sau nhìn xa tưởng đến chục vạn người, nhưng thực tế còn chưa đến mười vạn kỵ binh, chạy theo hướng binh mã Minh Đảo tháo chạy, giả bộ đuổi theo.
Còn Hiên Viên Triệt, một mình một ngựa, xoay người chạy theo hướng khác, xem như không thấy tình cảnh trước Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Mặt trời chìm dần, ánh sáng đỏ rực nhuộm đẫm phía chân trời, đẹp như mộng như ảo.
Đảo mắt một cái, bóng đêm đã buông xuống, bao trùm van vật.
Bóng đêm mịt mù, ánh sao chói mắt.
Núi Thu, cách thủ đô Tuyết Thánh một ngọn núi.
Nói thể núi hiểm trở thì chính là hiểm trở, nói không hiểm trở cũng chính là không hiểm trở.
Bởi vì, bình thường ít người qua lại nơi đây, người đến giao chiến lại càng không, vì vậy, nơi này không thuộc vùng giao tranh.
Mà lúc này, những con đường lớn đều bị đại quân của Hiên Viên Triệt ngăn lại hết rồi.
Những nơi mà binh mã Minh Đảo có thể đi cũng chỉ còn lại nơi không có người qua lại như thế này thôi.
Bóng đêm mịt mùng, màu đen thuần túy bao phủ khắp cảnh vật.
Mà ngay trong lúc bóng đêm bao phủ khắp nơi này, bầu trời lại ánh lên một vài điểm sáng.
Ánh sáng trắng bạc soi tỏ cả một vùng tối đen.
Tối nay trời không có trăng, ánh sao sáng lung linh trên trời cao.
Ánh sáng trắng bạc kia vừa nở rộ trên không trung liền soi tỏ cả một vùng đất, dường như có thể nhìn thấy rõ ràng từng tấc đất dưới chân.
Thế này chẳng khác gì thắp đèn soi đường cho binh mã Minh Đảo chạy trốn.
Đây chính là thiên thời. Là thiến thời a.
Không cần đốt đuốc để soi đường, binh mã của Hiên Viên Triệt cũng không cách nào phát hiện ra phương hướng của bọn họ, thực sự là không còn chuyện gì tốt hơn.
Bóng đêm yên tĩnh, ngoại trừ vang lên tiếng chim trong rừng, một thanh âm khác cũng không có.
Binh mã Minh Đảo rất nhanh di chuyển vào sâu trong núi.
Chỉ cần đi qua ngọn núi Thu này, phía trước không còn gì có thể uy hiếp được bọn họ.
Để hội hợp với hai cánh quân còn lại kia, bọn họ phải hết sức cẩn thận.
Hiểu rõ điều này, Cung thánh dẫn quân lại càng nhanh.
Vùng núi hiểm trở này cách với nơi an toàn kia ở một vách núi, gọi là Nhất Tuyến Thiên.
Hai bên vách núi dựng đứng, cao vô cùng, giống như bị một con dao gọt nhẵn.
Chỉ chừa lại ở giữa một con đường nhỏ hẹp, rất dài, quanh co uốn lượn.
Đây chính là nơi sách dụng binh bình thường cấm tuyệt đối không được đi qua.
Chỉ cần phía trước bị phong tỏa, thì đây chính là một ngõ cụt.
Gió đêm bay múa, tốc độ của Cung thánh nhanh vô cùng.
Tuyết Thánh quốc ốc không mang nổi mình ốc, Hiên Viên Triệt chạy tới cứu viện, tất nhiên không rảnh mà để tâm đến hắn, nơi này tuy có nguy hiểm, nhưng hiện tại có lẽ không đáng lo.
Đội ngũ quanh co kéo dài, nhìn từ trên cao trông giống một con giun.
Xếp hàng đi qua con đường hẹp, đầu vừa ra khỏi, phía sau mới bắt đầu tiến vào.
Gió đêm thổi qua, tuy lúc này vẫn đang là giữa thu, nhưng lại mang theo hơi lạnh khiến người ta rét run.
“Mau, mau………..” Tiếng thúc giục vang lên không ngừng.
Đêm khuya yên tĩnh, càng làm cho người ta thấy sợ hãi.
Mà ngay tại lúc yên tĩnh này, bầu trời đột nhiên sáng ngời, một tia sáng xẹt qua bầu trời, mang theo ánh sáng rực rỡ.
Đây là… một ngôi sao băng?
Cung thánh vô thức ngẩng đầu nhìn lên, ngay tại lúc tia sáng vụt tắt phía chân trời, cả người Cung thánh đột nhiên cứng lại.
Mắt trừng lớn, sửng sốt không dám tin.
Ngay trong lúc đường sáng quét qua, hắn nhìn thấy được, một thân ảnh màu đen cao lớn, sừng sững đứng trên vách đá.
Áo choàng màu đen, áo giáp màu đen, mái tóc dài màu đen, cả người hòa lẫn trong bóng đêm.
Nhưng, hắn nhìn thấy rất rõ, người kia chính là………….Hiên Viên Triệt.
“Không ổn, lùi lại, mau lùi lại…………” Tiếng hét điên cuồng vang lên, chính hắn cũng không biết bản thân mình có biết bao nhiêu hoảng sợ.
Mà ngay tại lúc hắn đang hét lên điên cuồng, Nhất Tuyến Thiên vốn yên tĩnh đột nhiên động.
Vô số khối đá từ trên đỉnh núi mạnh mẽ lăn xuống.
Mang theo khí thế sắc bén cùng sát khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt, hàng loạt khối đá ầm ầm lao xuống, phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm đen.
“Có mai phúc, có mai phục………..”
“Chúng ta trúng mai phục……………”
“Mau lui lại, mau lui lại……….”
“Cứu………Cứu mạng…………..”
Tiếng kêu hoảng sợ vang lên, cùng với vô số khối đá từ trên cao rơi xuống khiến cho đôi quân quy củ phía dươi nháy mắt đại loạn.
Mai phục, nơi này có mai phục, có người phục kích bọn họ ở ngay Nhất Tuyến Thiên này, ở ngay tại nơi quay người cũng khó khăn này.
Tiếng hét chói tai phá vỡ đêm đen, người từ hai đầu nhanh chóng tập trung lại ở giữa.
Mười vạn đại quân sợ hãi kêu vang, tiếng kêu quả thực phá trời.
Đứng trên vách núi cao, Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhìn xuống.
Cung thánh lui vô cùng mau, nhưng hắn mang theo nhiều binh lính như vậy sao có thể so với hắn (Hiên Viên Triệt) một mình một ngựa.
Khi Cung thánh mới tiến vào núi Thu, hắn đã sớm chờ tại nơi này.
“Vương thượng, cả hai phía trước sau đều đã bị quân ta chặn lại, mười vạn binh mã của chúng ta còn ở phía sau, chưa tiến vào Nhất Tuyến Thiên.”
Thu Ngân đứng bên cạnh Hiên Viên Triệt, trầm giọng bẩm báo.
Hiên Viên Triệt khẽ gật đầu, thân hình màu đen càng lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều.
Nhìn quân địch hỗn loạn phía dưới, khóe miệng Hiên Viên Triệt lạnh lùng nhếch lên.
Hắn sao có thể thả hổ về rừng. Ngươi muốn chạy, được, hắn để ngươi chạy.
“Vây bảy ngày để bọn chúng tự diệt.”
“Mạt tướng tuân mệnh!” Thu Ngân lên tiếng nhận lệnh rồi lập tức rời khỏi.
Vây mà không giết, bảy ngày sau kết cục đã định, mười vạn binh mã này không cách nào lật ngược lại thế cờ.
Ánh sao lấp lánh, toàn bộ tình cảnh hỗn loạn bên dưới đều được Hiên Viên Triệt thu vào tầm mắt.
Mắt lạnh quét qua chợt dừng lại, lóe lên tia sáng.
Vách đá trơn nhẵn dựng đứng, đến khỉ cũng không cách nào leo lên được, vậy mà Cung thánh lại dùng khinh công tuyệt đỉnh bay vút lên.
Tay vươn ra, Hiên Viên Triệt cầm lên cánh cung đã chuẩn bị sẵn bên người, mũi tên giương lên, hướng Cung thánh bay vút đến.
Cung thánh, thánh đứng đầu năm thánh Cung, Thương, Giác, Trưng, Vũ.
Hai mắt nheo lại, mũi tên màu đen rạch phá màn đêm, nhanh như tia chớp bay đến chỗ Cung thánh.
Mũi tên xé gió, lao đi vun vút.
Mũi tên này, Hiên Viên Triệt đã dồn toàn lực vào.
Cung thánh vừa nghe thấy tiếng động khác thường từ phía sau, lập tức dừng lại, một tay cầm kiếm chặn lại mũi tên của Hiên Viên Triệt.
Kiếm khí bén nhọn, cũng dồn toàn lực.
Mũi tên như bay mà tới, trường kiếm sắc bén chặn ngang.
“Ầm!” Chỉ nghe thấy một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, một tên một kiếm va chạm giữa bầu trời, bắn ra ánh lửa.
Ánh lửa chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng không khiến cho Cung thánh yên lòng.
Mũi tên dài đen nhánh vang lên một tiếng thật nhỏ liền tách ra làm đôi, bắn tới Cung thánh đang gần trong gang tấc.
Cung thánh vốn chỉ nghe thấy tiếng tên bay đến mà không thể ngờ được rằng Hiên Viên Triệt bắn tới hai mũi tên.
Tất cả như chợt ngừng lại.
Cung thánh chậm rãi cúi đầu nhìn xuống ngực mình, ở nơi đó đang cắm một mũi tên.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn Hiên Viên Triệt đang đứng trên vách núi cao.
Tất cả là một mảnh đen kịt, không nhìn ra cái gì.
Nhưng, cái loại lãnh khốc, cảm giác uy hiếp này lại rất thật, dường như Hiên Viên Triệt đang ở trên đó, giương mắt nhìn xuống.
“Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt…………..”
Sao băng rơi xuống, ngàn vì sao trên trời lại trở về vị trí của mình.
Khoảng không trước mắt tối đen như mực, nhưng tất cả thắng thua đều đã rõ ràng.
Gió đêm bay múa, bóng dáng trên cao đã sớm không thấy đâu, chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.
Trên nền trời cao, ánh bình minh đã hiện lên phía chân trời, tỏa ánh sáng vạn trượng.
*
Sông Ngầm, dòng sông phía sau Đô thành Tuyết Thánh quốc.
Sau một đêm đi không ngừng nghỉ, Trưng thánh cùng Vũ thánh dẫn theo sáu vạn binh mã rốt cuộc cũng tới được đây.
Sông Ngầm tới địa phận Minh thành thì đã trở thành một cửa sông.
Mặt sông tương đối rộng, chiều rộng của sông cũng phải đến hai mươi trượng.
Trên mặt sông, cứ cách mười trượng lại có một cây cầu để cho người dân qua lại.
Lúc này, hai thánh mang theo mấy vạn binh mã vừa chạy tới, lập tức phân tán đội ngũ, nhanh chóng qua cầu, sang bờ bên kia.
Chỗ này không có gì hiểm trở, chẳng qua là nước sông tương đối sâu thôi.
Chạy nhanh mà qua, mười mấy cây cầu lập tức chật ních binh lính.
Từ xa nhìn lại, đông đúc vô cùng, giống như mười mấy dải lụa đen nhánh vắt ngang qua con sông xanh biếc.
Xếp hàng, nhanh chóng qua sông, chờ đợi……..
Không có bất kì trở ngại nào, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Trong nháy mắt, mấy van binh mã đã qua sông hơn nửa.
“Mau, mau. Đẩy nhanh tốc độ, đi nhanh một chút.”
“Mau, mau, phía sau bám sát………Ối……A………..”
Trong tiếng quát tháo vang lên liên tiếp, đột nhiên tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía.
Bốn tảng đá ghép thành cầu đột nhiên ầm ầm sụp xuống, rơi vào dòng nước.
Cùng lúc đó, hơn mười cây cầu còn lại cũng đồng loạt sụp xuống.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Binh mã đi một đoạn cầu dài thấy không chút nguy hiểm liền không phòng bị gì, lảo đảo một chút cũng liền rơi xuống sông.
Toàn bộ binh sĩ trên mười mấy cây cầu đều rơi hết xuống sông, không còn một người.
Dập dềnh bơi lội.
Trên mặt sông rộng không có lấy một cây cầu.
Trong nháy mắt đem binh mã do hai thánh Trưng, Vũ dẫn đầu phân thành hai nửa, mỗi nửa ở một bên sông.
“Xảy ra chuyện gì? Sao lại……….?” Tiếng kêu hoảng sợ mới vừa vang lên, đột nhiên sát khí từ bốn phía đồng loạt bay tới.
“Thùng, thùng……….” Tiếng trống trận dồn dập, mang theo sự hưng phấn, sự kích động, sự quyết tâm trả thù nhà nợ nước, vang lên từ bốn phương tám hướng.
Tinh kì phấp phới, binh mã uy phong.
Mười vạn binh mã Tuyết Thánh quốc từ hai bên sông Ngầm tràn ra đánh đến.
Mắt vằn tia mắt, giao chiến với quân địch bị ngăn cách ở hai bên bờ sông không cách nào qua được, lúc này hiện lên nét cười tàn nhẫn, lãnh khốc.
Đây chính là lúc họ phản công báo thù.
“Mai phục! Mẹ kiếp, chúng ta trúng mai phục rồi!”
Nhìn thấy binh lính Tuyết Thánh quốc từ hai bên xông ra, khuôn mắt vốn tuấn tú của Vũ thánh lúc này lại vặn vẹo không cách nào nhìn ra.
Trưng thánh nhìn thoáng qua sông Ngầm.
Mặt sông nổi lên vô số vũ khí bén nhọn, phía dưới sớm đã có người mai phục sẵn, chỉ chờ bọn họ nhảy xuống.
Tuy binh lính Minh Đảo lớn lên từ trong sông nước, chỉ sợ cũng không thoát được dòng nước đầy thiên la địa võng này.
Lúc này bọn họ thực sự lên trời không đường, xuống đất không cửa.
“Giết…………..!”
Thù hận ngập trời lúc này đã hóa thành động lực và tiếng rống giận.
Mười vạn binh mã Tuyết Thánh quốc hướng quân địch, nhào tới.
Tiếng ‘giết’, trong nháy mắt vang dội khắp chốn.
Dòng nước xanh biếc như ngọc, quanh co uốn lượn, xuôi theo dòng chảy chạy tới phương xa.
Hiên Viên Triệt và Vân Triệu cùng nhau liên thủ tại Tuyết Thánh quốc.
Bên Ngạo Vân quốc lúc này, Lưu Nguyệt cùng Độc Cô Dạ cũng cùng nhau phối hợp, tiếng ‘giết’ nổi lên bốn phía.
Khói đen dày đặc tràn ngập trời đất, bộc lộ rõ ràng sức mạnh tuyệt đối của Bắc Mục.